Gả Cho Ta

Chương 30.2: Bà xã ghen rồi

Sáng hôm sau, chuông báo thức chưa kêu Triệu Giản đã thức giấc, vừa tỉnh dậy thì thấy Cố Trường Đình đang nằm trong lòng mình. Anh vẫn đang ngủ say, có điều khóe miệng bị xước nhẹ, nhìn vừa đáng thương vừa kiều diễm.

Hôm qua Cố Trường Đình nói muốn giúp Triệu Giản không phải là nói chơi, mặc dù hai người chưa làm đến cùng nhưng anh cũng dùng miệng giúp Triệu Giản giải quyết một lần làm hắn sợ hết hồn.

Cố Trường Đình không có kinh nghiệm nên tự mình làm đau miệng mình, Triệu Giản nhìn mà đau lòng hết sức. Hắn nghĩ chắc chắn là bà xã nhà mình ghen rồi, tuy rất vui vì phúc lợi được hưởng sau khi Cố Trường Đình ghen nhưng hắn vẫn thấy hơi xót, chắc hẳn trong lòng anh cũng cảm thấy hơi bất an.

Chuông báo thức kêu vang, Cố Trường Đình vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Giản. Anh ngẩn ra một lát sau đó mặt bắt đầu đỏ lên, vội vàng ngồi dậy, nói: “Em đi đánh răng rửa mặt đã.”

Triệu Giản thỏa mãn đi theo Cố Trường Đình, anh rửa mặt, hắn ở bên cạnh xoay quanh như một chú golden bự, chỉ ước gì được ở bên anh kể cả lúc đi vệ sinh.

Cố Trường Đình rửa mặt xong liền ngẩng lên soi gương, khóe miệng anh bị rách, tuy đã đóng vảy, không có cảm giác đau nữa nhưng vẫn rất đỏ, vừa nhìn đã thấy ngay, thực sự xấu mặt không dám ra đường. Nhưng hôm nay anh vẫn còn hợp đồng phải kí, còn cuộc họp phải dự, đúng là tự bê đá đập chân mình.

Tất cả là tại hôm qua ghen đến mụ mị đầu óc nên mới hành động không theo lý trí. Đúng là Cố Trường Đình đã ghen, anh cũng không ngờ lại có ngày mình ghen đến thế. Triệu Giản lén lút hẹn gặp riêng người khác, lại còn là một người đẹp trai, trông có điều kiện nữa. Mặc dù bình thường Cố Trường Đình rất điềm đạm nhưng anh cũng biết ghen. Tuy Triệu Giản đã giải thích nhưng anh vẫn cứ giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.

Lúc nấu cơm trong bếp, anh nghe thấy Tống Hữu Trình và Trâu Tung trêu chọc nhau. Tống Hữu Trình nói Trâu Tung thỏa mãn hắn nên hắn chẳng có sức đâu đi vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài. Thế là Cố Trường Đình bắt đầu ngẫm nghĩ, mình và Triệu Giản kết hôn cũng không phải ngày một ngày hai, vậy mà ngoài nắm tay hôn môi ra thì chẳng còn cử chỉ nào thân mật hơn, hình như có hơi…

Nhưng sau một hồi đấu tranh nội tâm, Cố Trường Đình vẫn không thể vượt qua chính mình, anh sợ Triệu Giản nhìn thấy chỗ bất thường của mình, vậy nên hạ quyết tâm sẽ tiến hành từng bước một, trước hết giúp Triệu Giản giải quyết một lần đã rồi tính tiếp.

Nhưng bây giờ Cố Trường Đình hối hận rồi, thế này thì làm sao anh có mặt mũi gặp người khác chứ?

Thấy anh đi xuống, Đào Kỳ, Trâu Tung và Tống Hữu Trình đang ở tầng dưới nghe thấy tiếng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Cố Trường Đình cúi gằm mặt để bọn họ không nhìn ra vấn đề gì. Triệu Giản cắp đuôi theo sau, nét mặt hớn ha hớn hở.

Đào Kỳ nhiệt tình nói: “Anh Cố, lại ăn cơm đi, vẫn đang nóng đấy.”

“Ừ.” Cố Trường Đình đáp.

Đào Kỳ bưng bữa sáng của Cố Trường Đình và Triệu Giản ra đặt lên bàn, vừa ngẩng lên liền kêu ối một tiếng: “Anh Cố, miệng anh bị sao thế này?”

Trâu Tung và Tống Hữu Trình lập tức quay sang nhìn Cố Trường Đình làm anh ngại không biết giấu mặt vào đâu.

Đào Kỳ nhíu mày nhìn Triệu Giản, nói: “Anh đánh anh Cố phải không? Khóe miệng anh ấy rách đến thế kia kìa.”

Triệu Giản: “…”

Triệu Giản vốn đang rất đắc ý, ai ngờ thằng oắt con Đào Kỳ lại ngu ngơ dám bảo mình bạo lực gia đình, oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Nhưng cũng may chỉ có Đào Kỳ ngây thơ không hiểu gì, còn Trâu Tung và Tống Hữu Trình thì vừa nhìn đã đoán ra ngay.

Cố Trường Đình chịu không nổi áp lực, ăn mấy miếng cho xong rồi kéo Triệu Giản đi tới công ty trước. Dọc đường Triệu Giản đều ở trong trạng thái vui vẻ đắc ý, đến công ty rồi vẫn vây quanh Cố Trường Đình như một chú chó bự.

Sắp đến ngày tổ chức tiệc chúc thọ của Lăng Chính Trung, Cố Trường Đình cần sắp xếp công việc để chuẩn bị cùng Triệu Giản và Đào Kỳ đi máy bay đến tham dự. Anh đã nhờ Triệu Đan Tinh mua một ít quà biếu. Đây là lần đầu tiên anh tham dự một bữa tiệc chúc thọ, không biết nên mua gì, nhưng ít nhất cũng không thể thất lễ.

Dạo này ngoài học ra Đào Kỳ không còn việc gì khác, cậu cũng xin quản lý nghỉ phép rồi chuẩn bị theo Cố Trường Đình đi chơi giải khuây.

Nhìn Cố Trường Đình và Đào Kỳ cười nói vui vẻ, còn bàn bạc hành trình dài dằng dặc trong mấy ngày tới, Triệu Giản cảm thấy mình mới chính là cái bóng đèn, bụng dạ ấm ức lắm. Hắn nghĩ thế này không ổn, thế là lén gửi tin nhắn cho ngài Lê, nói cho hắn biết Đào Kỳ sắp đi chơi ngoại tỉnh. Hắn rất xấu tính, chỉ nói Đào Kỳ đi tỉnh khác, cho ngài Lê ngày giờ và địa điểm nhưng lại không nói Đào Kỳ đến đó làm gì để hắn hiểu lầm.

Kể từ sau lần ngài Lê tìm Đào Kỳ rồi đưa cậu đến nhà hàng đó đến giờ, hắn không xuất hiện thêm một lần nào nữa. Mặc dù mấy hôm nay Đào Kỳ không nói gì, nhưng tâm trạng cậu có vẻ không tốt lắm, chắc chắn là vì nhớ ngài Lê mà không gặp được.

Ngài Lê như thể bốc hơi khỏi thế giới, không biết hắn đang bận việc gì. Thực ra ngài Lê chỉ đang cố tình tránh mặt Đào Kỳ mà thôi, hắn cảm thấy mình phải suy nghĩ thật kĩ về chuyện này.

Lê Thành Uyên khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cha hắn qua đời khi hắn còn rất nhỏ, một tay mẹ nuôi hắn khôn lớn. Hồi nhỏ hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cơm không đủ no áo không đủ ấm, sau này lớn lên hắn lăn lộn trong giới kinh doanh mấy năm, không ngờ lại kiếm bộn tiền.

Thế nhưng mẹ ngài Lê chưa được hưởng phúc thì cũng sớm qua đời, trước khi nhắm mắt xuôi tay bà vô cùng tiếc nuối vì không được nhìn con trai kết hôn sinh con, không được bế cháu nội. Bà dặn đi dặn lại Lê Thành Uyên rằng nhất định phải sống hạnh phúc, tìm người mình thích rồi chăm sóc người đó.

Sau này Lê Thành Uyên cũng có ý định kết hôn, bởi vì sống một mình thực sự rất cô độc. Hắn gặp một cô gái họ Lâm, cảm thấy cô gái ấy cười lên trông rất dịu dàng, giọng nói cũng dễ nghe, tuy nhiều tuổi hơn Lê Thành Uyên một chút nhưng vẫn là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu.

Hồi đi học, Lê Thành Uyên từng được cha cô giúp đỡ, nếu không hắn cũng phải bỏ học giữa chừng. Nhưng Lê Thành Uyên tới muộn, cô gái đó đã thành phụ nữ có chồng, còn sinh cả con rồi, không những thế đã qua đời cách đây không lâu.

Cô gái đó chính là mẹ của Đào Kỳ.

Lê Thành Uyên không bao giờ được gặp lại cô gái đó nữa nhưng lại gặp con trai của cô. Thằng bé có một đôi mắt rất to, bên trong tràn đầy nỗi sợ hãi và cô độc, nhìn đứa nhỏ như vậy khiến ai cũng đau lòng.

Lúc đó Đào Kỳ rất khổ, không ai muốn nuôi cậu, một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà lại không có khuôn mặt bụ bẫm của trẻ con mà gầy gò đến đáng thương. Lê Thành Uyên cảm thấy dù sao hắn cũng chỉ có một mình, chi bằng dắt đứa bé này đi, nếu mẹ thằng bé trên trời có thiêng chắc cũng được an ủi phần nào.

Thế nhưng người nhà họ Lâm không đồng ý cho hắn đưa Đào Kỳ đi, nói một cách hoa mỹ là không muốn giao Đào Kỳ cho người lạ, sợ cậu bị đối xử tệ bạc. Nhưng thực chất họ chỉ muốn hạch sách vòi tiền vì biết Lê Thành Uyên giàu mà thôi.

Lê Thành Uyên cho nhà họ Lâm một khoản tiền lớn, dường như Đào Kỳ là đứa trẻ hắn mua từ nhà họ Lâm vậy. Có điều Đào Kỳ chưa có tên trong hộ khẩu của Lê Thành Uyên, thậm chí Lê Thành Uyên còn không phải người giám hộ của cậu, người giám hộ của Đào Kỳ là một ông cậu. Nhà họ Lâm không chịu bỏ vai trò giám hộ, hình như vẫn muốn sau này đυ.c khoét Lê Thành Uyên một khoản nữa.

Đào Kỳ lớn lên bên Lê Thành Uyên, hắn đối xử với cậu rất tốt, chưa từng đánh mắng cậu, ngược lại còn chiều chuộng hết sức, chỉ sợ Đào Kỳ cảm thấy tủi thân. Thực ra mẹ Lê Thành Uyên cũng đối xử với hắn như vậy, dù lúc đó nhà nghèo nhưng mẹ hắn luôn dành cho hắn những thứ tốt nhất, không muốn hắn cảm thấy tự ti hay thua kém người khác.

Ngài Lê cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn nữa, nhưng vì việc làm ăn, có người ném ra cành ô liu, hắn cảm thấy cũng không tệ, dù sao cũng là hôn nhân thương nghiệp, kết hôn xong vẫn là ai sống cuộc đời người đó mà thôi. Ai ngờ Đào Kỳ tình cơ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lê Thành Uyên và đối phương, hắn còn chưa đồng ý Đào Kỳ đã chạy mất dạng làm hắn lo sốt vó, vội vàng đi khắp nơi tìm, đến công việc cũng tạm gác sang một bên.

Rồi Đào Kỳ đột nhiên tỏ tình với Lê Thành Uyên làm hắn cũng hơi hoảng. Lê Thành Uyên biết mình thích Đào Kỳ, dù không rõ là tình yêu hay tình thân nhưng hắn mong cậu sẽ mãi ở bên cạnh mình. Dường như hắn chưa từng nghĩ đến chuyện muốn Đào Kỳ yêu đương hay là kết hôn với ai đó, hắn vẫn tự an ủi mình là Đào Kỳ còn quá nhỏ.

Đào Kỳ nói thích hắn, không phải Lê Thành Uyên không vui, có điều hắn cảm thấy không chắc chắn. Hắn đã là người trưởng thành, mặc dù trông vẫn trẻ nhưng cũng ngoài 30 rồi, lớn hơn Đào Kỳ rất nhiều. Quan trọng nhất là Đào Kỳ mới 18 tuổi, cậu được Lê Thành Uyên bao bọc kĩ quá, thiếu sự từng trải, chưa gặp nhiều loại người, lại càng chưa va chạm xã hội.

Lê Thành Uyên không chắc chắn liệu Đào Kỳ thích mình hay chỉ là ỷ lại mình. Khi nào cậu ra ngoài xã hội, thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ, cậu sẽ phát hiện ra, kỳ thực người như ngài Lê rất bình thường, không có gì đặc biệt cả. Nếu sau này Đào Kỳ thích người khác rồi lại quay sang xin lỗi Lê Thành Uyên, hắn cảm thấy mình sẽ không chịu đựng nổi.

Vì vậy Lê Thành Uyên nghĩ mình nên cho Đào Kỳ thời gian bình tĩnh lại mà suy ngẫm, hoặc là chờ cậu có thêm trải nghiệm rồi tính tiếp. Mấy hôm nay Lê Thành Uyên không đến tìm Đào Kỳ nên cậu mới buồn bực.

Tin nhắn Triệu Giản gửi cho Lê Thành Uyên làm hắn hiểu lầm, tưởng Đào Kỳ giận dỗi lại định trốn tiếp. Hắn tốn rất nhiều công sức mới tìm được Đào Kỳ, vốn dĩ đã hiểu lầm chồng chất, giờ lại thêm Triệu Giản góp sức quấy phá. Lê Thành Uyên lập tức nhắn lại cho Triệu Giản, cảm ơn hắn đã báo tin cho mình.

Triệu Giản đọc xong thấy yên tâm hẳn, cảm thấy mình quá thông minh, thoáng cái đã giải quyết xong một cái đuôi nhỏ. Đào Kỳ thì vẫn không hay biết gì, chuẩn bị theo Cố Trường Đình ra ngoài chơi để kéo lại tâm trạng.

Vé máy bay đã đặt xong, vì chuyện của Trâu Tung và Tống Hữu Trình chưa yên nên tạm thời không thể ra ngoài, đành phải ở trong nhà chờ đợi.

Cố Trường Đình, Triệu Giản và Đào Kỳ lên máy bay, ba tiếng nữa máy bay hạ cánh, cũng không lâu lắm. Lúc ở trên máy bay, Cố Trường Đình và Đào Kỳ ngồi nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười nhỏ mấy tiếng.

Ban đầu Triệu Giản và Cố Trường Đình ngồi một hàng, Đào Kỳ ngồi ở hàng sau. Nhưng Đào Kỳ cứ liên tục gọi Cố Trường Đình làm anh phải ngoái đầu lại. Triệu Giản đã tức thì chớ, Đào Kỳ còn đứng hẳn dậy khều Triệu Giản nói: “Anh ra đằng sau ngồi đi, em muốn xem phim với anh Cố.”

Hai người họ chỉ mang một chiếc tai nghe đi xem phim, vậy chẳng phải đầu dính sát vào nhau luôn sao? Tất nhiên Triệu Giản không vui chút nào, nhưng Cố Trường Đình cũng giục: “Anh ra sau ngồi đi nhanh lên”, thế là hắn đành phải hậm hực đứng dậy đổi chỗ.

Hàng ghế sau chỉ có một mình Triệu Giản, hắn thầm nghĩ sao mãi mà ngài Lê vẫn chưa xuất hiện? Tại sao vẫn chưa bắt yêu nghiệt giỏi hành hạ người khác này đi?

Đang nghĩ ngợi thì hắn nhìn thấy một người mặc âu phục xám đi tới bên cạnh Đào Kỳ thì dừng lại. Ngài Lê đã theo đến, có điều hắn không biết nhóm Đào Kỳ ngồi ở đâu, vậy nên sau khi lên máy bay hắn phải tìm từng chỗ một hơi mất thời gian.

Đào Kỳ đang tụm vào xem phim với Cố Trường Đình thì thấy bóng đen trùm xuống, vừa ngẩng lên nhìn cậu liền ngây người: “Sao, sao ba lại ở đây?”

Ngài Lê mỉm cười: “Trùng hợp nhỉ, anh Cố và anh Triệu đang đi đâu thế?.” Lê Thành Uyên diễn kịch như thật, tỏ vẻ họ chỉ tình cờ gặp nhau.

Nói rồi hắn liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Triệu Giản. Đào Kỳ thấy vậy lập tức bỏ rơi Cố Trường Đình chạy ra ghế sau ngồi. Đã mấy ngày liền Đào Kỳ không gặp Lê Thành Uyên, cậu nhớ hắn muốn chết, nói: “Còn ba định đi đâu?”

Lê Thành Uyên đáp: “Tham dự một bữa tiệc chúc thọ.”

Đào Kỳ nghe vậy kinh ngạc nói: “Tiệc chúc thọ? Con cũng đang đi tham dự tiệc chúc thọ nè, chẳng lẽ là cùng đường?.”

Chỉ có Đào Kỳ nghĩ bọn họ tình cờ gặp nhau thật, còn Cố Trường Đình thì không thấy vậy. Anh liếc mắt nhìn Triệu Giản, hỏi: “Có phải anh giở trò không?”

Triệu Giản cười đáp: “Bà xã, anh lo cho thằng em thôi mà.”

Đào Kỳ hào hứng nói chuyện với Lê Thành Uyên, nói mệt rồi thì dựa vai hắn xem phim, xem một lúc thì ngủ thϊếp đi.

Cuối cùng Triệu Giản cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai mình, nói: “Bà xã, em cũng dựa vào vai anh mà xem phim đi, thoải mái lắm.”

Cố Trường Đình nhìn hắn rồi nói: “Anh cao quá, không dựa được, không thoải mái.”

Triệu Giản bèn duỗi cánh tay ôm lấy Cố Trường Đình: “Thế thì dựa vào ngực.”

Lê Thành Uyên cũng nhận được thiệp mời nhưng vì hai bên rất ít qua lại nên ban đầu hắn không định tham dự. Nhưng nghe nói Đào Kỳ muốn đi, hắn cũng quyết định đi cùng luôn.

Chẳng mấy chốc máy bay đã hạ cánh, bọn họ lập tức xuất phát đến nhà họ Lăng. Tuy mấy ngày nữa mới diễn ra bữa tiệc chúc thọ, nhưng Cố Trường Đình muốn xem di vật mẹ để lại nên đến trước. Lê Thành Uyên đã chuẩn bị xe, tiện đường đưa tất cả đi cùng.

Nhà họ Lăng rất nổi tiếng ở đây, có thể coi như tập đoàn số một trong vùng. Dinh thự dòng họ Lăng rất lớn, tọa lạc ở ngoại ô thành phố, mảnh đất xung quanh đều thuộc về nhà họ Lăng, ngoài ra còn bao gồm một ngọn đồi nhỏ.

Khi đến nơi, người nhà họ Lăng vẫn chưa chuẩn bị gì vì nghĩ phải mấy ngày nữa Cố Trường Đình mới đến. Xe của họ đỗ trước cổng nhà họ Lăng hồi lâu cổng mới mở, sau đó một chiếc ô tô từ bên trong đi ra đỗ bên cạnh bọn họ, Lục Sáng Uy bước xuống.

Vừa hay tin, Lục Sáng Uy đã lập tức ra đón tiếp, cười niềm nở chạy tới nói: “Các cậu đến sớm quá, mau vào đi, đi đường vất vả rồi, mau vào đi, tôi sẽ sắp xếp phòng cho các cậu.”

Trước đây nhà họ Lăng trượt dốc thật, nhưng bây giờ đã vực dậy, hoàn toàn không nhìn ra vẻ sa sút trước kia. Lục Sáng Uy dẫn bọn họ vào tòa nhà cho khách, sắp xếp ba phòng cho bọn họ. Tất nhiên là Cố Trường Đình và Triệu Giản một phòng, Lê Thành Uyên một phòng, Đào Kỳ một phòng. Lục Sáng Uy vẫn tưởng là Đào Kỳ đi cùng Cố Trường Đình đến đây, không hề hay biết cậu và ngài Lê có quan hệ gì nên cứ thế tách ra.

Vì đi đường vất vả, khi đến nơi trời đã sẩm tối nên Lục Sáng Uy bảo họ nghỉ ngơi trước, bữa tối sẽ được người giúp việc mang lên phòng. Sáng mai ông ta sẽ đưa họ đi tham quan nhà họ Lăng rồi dẫn Cố Trường Đình đến nơi mẹ anh từng sống.

Cố Trường Đình cũng thấm mệt, anh và Triệu Giản vào phòng đặt lưng xuống là ngủ luôn, định bụng nghỉ một lát rồi ăn tối. Đào Kỳ cũng rất mệt, thế nhưng cậu hơi bất mãn, cậu muốn ở cùng một phòng với Lê Thành Uyên nhưng lại ngại nói, cậu có cảm giác Lê Thành Uyên đang né tránh mình. Vì xấu hổ không dám mở miệng nên cuối cùng cậu buồn bực đi vào phòng mình đóng sầm cửa lại.

Ngài Lê cảm thấy hơi buồn cười, Đào Kỳ luôn miệng nói mình muốn làm diễn viên, nhưng có diễn viên nào giống như cậu không? Nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, người khác vừa nhìn đã biết thừa. Nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười rồi xoay người vào phòng, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Sau khi vào phòng, Đào Kỳ lập tức áp tai lên cửa nghe ngóng như tên trộm, cậu nghĩ không biết Lê Thành Uyên có đến tìm mình không? Có khi hắn sẽ gõ cửa cũng nên. Không ngờ Lê Thành Uyên hoàn toàn không có ý định đó.

Đào Kỳ tức tối mở cửa ra ngó, nhìn cửa phòng sát vách đóng chặt, cậu giận đến nối mặt đỏ phừng phừng. Đúng lúc này cửa phòng lại “cạch” môt tiếng mở ra.

Đào Kỳ giật mình, nhìn Lê Thành Uyên đã cởϊ áσ khoác đang đứng trước cửa phòng. Trời nóng bức thế này mà hắn vẫn đóng bộ âu phục nghiêm chỉnh, bây giờ trên người vẫn còn mặc áo gile, nhìn có cảm giác cực kì cấm dục.

Đào Kỳ bị bắt gặp đúng lúc đang lườm nguýt cửa phòng người ta nên mặt càng đỏ tợn, cậu vội quay mặt đi nhìn cửa sổ hành lang một cách không mấy tự nhiên, lí nhí nói: “Con…con ra ngoài hóng gió, ở trong phòng nóng quá.”

Lê Thành Uyên mỉm cười, dựa vào khung cửa nhìn Đào Kỳ hai tai đã đỏ ửng, hỏi: “Trong phòng bật điều hòa, sao lại nóng được?”

Lê Thành Uyên chẳng chừa mặt mũi cho cậu gì cả, Đào Kỳ cay cú nhưng vẫn nói ngang: “Chắc chắn là điều hòa trong phòng con hỏng rồi.”

Lê Thành Uyên cười khẽ, vẫy vẫy tay nói: “Lại đây.”

Đào Kỳ định chạy tới theo phản xạ, nhưng lại nhớ ra mình vẫn đang giận hắn cơ mà. Lê Thành Uyên không sốt ruột, vẫn đứng tựa cửa, lại vẫy vẫy tay. Cuối cùng Đào Kỳ cũng không nhịn được mà lại gần, Lê Thành Uyên lập tức ôm eo cậu kéo vào phòng, hỏi: “Có mệt không?”

Đào Kỳ hầu như ngủ suốt cả đoạn đường, thêm nữa tuổi còn nhỏ nên rất hiếu động, lắc đầu nói ngay: “Không mệt.”

Lê Thành Uyên lại nói: “Nhưng mà ba mệt rồi, bé Kỳ ngủ với ba một lát được không?”

Đào Kỳ rất không hài lòng vì hắn dùng giọng điệu dỗ trẻ con để nói chuyện với mình, nhưng mặt khác lại cảm thấy mình được cưng chiều, tóm lại là rất mâu thuẫn. Cuối cùng cậu vẫn bị Lê Thành Uyên ôm vào lòng, ngủ còn nhanh hơn cả hắn.

Cố Trường Đình ngủ một giấc dậy thì trời đã tối hẳn, Triệu Giản nằm cạnh anh đã dậy từ bao giờ, đang nhìn anh bằng cặp mắt sáng quắc. Kể từ lần nếm được vị ngọt, Triệu Giản cảm thấy cuộc đời mình bắt đầu lên hương, thế nhưng hắn cũng không dễ dàng thỏa mãn như vậy, muốn nâng độ ngọt lên một mức nữa.

Thấy Cố Trường Đình tỉnh giấc, hắn lập tức ôm anh hôn lấy hôn để. Cố Trường Đình chưa hết cơn ngái ngủ suýt nữa bị hôn đến nỗi tắc thở, mặt đỏ tía tai hắn mới buông ra.

Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình chằm chằm như chú chó thèm thuồng nhỏ dãi, nói: “Bà xã, em ngủ đủ chưa? Hay là chúng ta…”

Chưa nói xong bên ngoài đã có tiếng gõ cửa vang lên rất không đúng lúc. Cố Trường Đình liếc mắt nhìn Triệu Giản như quả bóng xì hơi trông rất là buồn cười. Anh nói: “Cơm tối lên rồi, anh ra mang vào đi.”

“Ừ…” Triệu Giản dạ thưa rồi rủ rũ đi lấy.

Bữa tối được nhà họ Lăng chuẩn bị cực kì thịnh soạn, lễ nghi chủ nhà làm tới nơi tới chốn không chê vào đâu được. Nhưng không biết có phải Cố Trường Đình lạ nước lạ cái không mà sau khi ngủ dậy rõ ràng cảm thấy rất đói, vậy mà ăn vài ba miếng đã có cảm giác tức bụng, dạ dày khó chịu.

Thể lực của anh không thể so được với Triệu Giản, hắn ăn bằng sức của hai người cộng lại, vừa ăn vừa nói: “Em ăn no quá à, có cần anh đưa ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm không?”

Cố Trường Đình cạn lời, người ăn nhiều rõ ràng là Triệu Giản, vậy mà hắn còn dám nói anh! Có điều đúng là Cố Trường Đình khó chịu thật, anh gật đầu nói: “Thế thì đi bộ một lát đi, em thấy ngoài kia cảnh đẹp lắm.”

Đang vào cuối hè, nhà họ Lăng trồng cây hai bên đường, bóng cây giúp giảm bớt không khí khô nóng, không những thế khi mặt trời lặn còn có gió nhẹ thổi qua.

Triệu Giản và Cố Trường Đình xuống lầu đi dạo, qua phòng khách dẫn thẳng ra vườn hoa nhỏ bên ngoài. Nhà họ Lăng rất yên tĩnh, hầu như không thấy bóng bất cứ người nào, trong vườn hoa cũng vậy.

Triệu Giản nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này vừa vắng vẻ vừa lãng mạn, quả là một địa điểm hẹn hò tuyệt vời. Hắn đan mười ngón tay với Cố Trường Đình, hỏi: “Em thấy dễ chịu hơn chưa?”

Cố Trường Đình hơi ngại nhưng không hất tay hắn ra, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Đi một lát thấy cũng đỡ hơn rồi.”

Triệu Giản cứ cầm tay Cố Trường Đình đi như vậy, chẳng mấy khi bà xã nghe lời thế này, hắn định bụng dắt anh qua rừng cây nhỏ đằng kia, chắc chắn bên kia không có ai, họ có thể làm vài chuyện đỏ mặt gì đó. Ôm âm mưu xấu xa ấy, Triệu Giản cứ kéo Cố Trường Đình đi một mạch vào chỗ vắng, không ngờ đến nơi lại thấy trong rừng nhỏ có bóng người. Người đó lặng lẽ ngồi trên băng ghế đá trong rừng cây, đầu cúi thấp, không biết có phải ngủ gật hay không, vì trời tối nên không thấy rõ lắm.

Triệu Giản vừa nhìn đã mất cả hứng. Lúc này, Cố Trường Đình cũng đã thấy phía trước có người, là một thiếu niên trông không khỏe mạnh cho lắm, mặt cậu ta trắng bệch, còn có vài phần vàng vọt, người gầy gò ốm yếu, chắc cũng chỉ khoảng 15, 16 tuổi là cùng. Mặc dù giờ đang là cuối hè nhưng buổi tối gió lớn, ở đây lại là vùng ngoại thành tương đối lạnh, không biết ngủ ở đây xong sáng mai dậy có bị cúm hay không.

Triệu Giản không muốn quấy rầy cậu ta, nhưng có vẻ tai thiếu niên rất thính, vừa nghe thấy tiếng bước chân đã mở mắt ngẩng đầu nhìn qua. Thiếu niên có một đôi mắt to lóng lánh, lòng trắng còn có màu xanh nhàn nhạt, trông vừa thuần khiết lại vừa lộ rõ vẻ mong manh dễ vỡ.

Thiếu niên mơ màng nhìn họ, khi ánh mắt chuyển đến Cố Trường Đình thì sửng sốt thấy rõ. Cậu ta vịn vào bàn đá đứng dậy nhưng không đi tới, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Cố Trường Đình, hỏi: “Anh là…là Cố Trường Đình ư?”

Cố Trường Đình kinh ngạc, không ngờ thiếu niên này lại biết mình, bèn gật gật đầu đáp: “Đúng vậy. Cậu là…Chúng ta từng gặp nhau sao?”

Thiếu niên đáp: “Tôi từng xem ảnh của cô, hai người giống hệt nhau, vừa nhìn đã nhận ra.”

Người cô mà cậu ta nói đến chính là mẹ của Cố Trường Đình. Nghe vậy anh đoán chắc đây là một trong số những người em họ của mình rồi.

Thiếu niên nhìn bọn họ, hỏi: “Sao tự nhiên anh lại về đây?”

Cố Trường Đình nói: “Tôi đến tham dự tiệc chúc thọ cụ Lăng.”

“Bọn họ mời anh đến à?” Thiếu niên tỏ ra ngờ vực, không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy lời Cố Trường Đình không đáng tin.

Ngay sau đó cậu ta lại tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ, rồi nhíu mày nói: “Anh mau đi đi, đừng chờ đến lúc tham gia tiệc chúc thọ, lúc đó anh muốn đi cũng không kịp nữa rồi.”