Gả Cho Ta

Chương 30.1: Bà xã ghen rồi

Triệu Giản vội vàng đi từ công ty đến đây, lúc xuống xe còn nhìn đồng hồ, thấy chỉ mất có 25 phút, không muộn, thời gian vẫn nằm trong dự đoán. Triệu Giản hài lòng rảo bước vào nhà hàng đã hẹn trước. Vừa bước vào đã thấy Giang tam thiếu ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, còn giơ tay lên vẫy hắn.

Triệu Giản đi tới ngồi trước mặt Giang tam thiếu, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn mấy bức ảnh kia”.

Giang tam thiếu và Triệu Giản bằng tuổi nhau, trước đây cũng có quen biết, chỉ là sau này không qua lại nhiều, khuôn mặt hắn khi lớn lên vẫn giống hồi bé không lệch đi đâu được. Đôi mắt hoa đào đặc trưng, trông vừa dễ dãi vừa vô hại, nhưng Triệu Giản biết Giang tam thiếu là người khó chơi nhất trong nhà họ Giang.

Giang tam thiếu nói: “Tôi cứ tưởng là hẹn anh Đường ra đây khó lắm cơ đấy, xem ra lần này tôi cầm được lá bài tẩy rồi”.

Triệu Giản lại nhìn đồng hồ, nói nhanh: “Tôi hơi vội, chúng ta nói ngắn gọn thôi, anh đưa ảnh cho tôi, anh muốn tiền hay muốn tôi làm việc gì giúp anh nào?”.

Giang tam thiếu mỉm cười, vừa cười lên đôi mắt hoa đào ấy đã khiến tim người ta hẫng một nhịp, hắn nói: “Tiền thì tất nhiên là không cần, tôi chỉ muốn nhờ anh Đường làm một việc giúp tôi thôi”.

Triệu Giản nghe vậy thầm nghĩ “Biết ngay mà”, rồi hỏi: “Việc gì?”.

Giang tam thiếu đáp: “Anh Đường cũng biết ý cụ Đường rồi nhỉ, cụ muốn hai nhà Đường, Giang liên hôn, như vậy chắn chắn sẽ cùng đạt được rất nhiều lợi ích”.

Nhà họ Giang và nhà họ Đường rất môn đăng hộ đối, đều là người đứng trên đỉnh giới kinh doanh. Hai nhà cũng coi như thân nhau mấy đời, cụ Đường và cụ Giang từng là đối tác hợp tác, quan hệ cũng tương đối tốt, vì vậy vẫn luôn mong hai nhà thành thông gia để thêm phần thân thiết.

Triệu Giản biết chứ, đối với ông nội hắn, về công hay tư, ông đều hy vọng nhà họ Đường và nhà họ Giang sẽ liên hôn.

Triệu Giản nói: “Tôi và Cố Trường Đình kết hôn rồi”.

Giang tam thiếu mỉm cười, đôi mắt hoa đào trông rất đẹp nhưng cười lên lại khiến người ta dựng tóc gáy: “Anh Đường hiểu nhầm rồi, tôi không hề có sở thích chia rẽ hôn nhân của người khác. Dù sao tôi cũng là người có máu mặt, nếu chuyện này truyền đi thì còn gì là mặt mũi nữa”.

Triệu Giản nói: “Tam thiếu biết thế thì tốt. Vậy ý anh là…”.

Giang tam thiếu cầm tách cà phê lên uống một ngụm, nói: “Lần trước cụ Đường đến nhà tôi chơi, ông hỏi tôi có bằng lòng chuyện liên hôn với nhà họ Đường không, lúc đó tôi đã đồng ý rồi”.

Triệu Giản nghe vậy mà đau đầu, quả nhiên ông nội thích cậu ba nhà họ Giang.

Giang tam thiếu nói tiếp: “Nhưng có lẽ cụ Đường hiểu nhầm nên vẫn tích cực tác hợp hôn sự của tôi với Đường đại thiếu”.

Triệu Giản ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ý anh là…”.

Giang tam thiếu cười nói: “May mà bây giờ anh Đường kết hôn rồi, cụ Đường cũng không nhắc lại chuyện của chúng ta nữa. Nhưng mà đúng là tôi rất muốn kết thông gia với nhà họ Đường, về công hay về tư đều có ích cả, không phải sao?”.

Triệu Giản suýt nữa thì không hiểu, thực ra là anh không dám nghĩ tới, bèn nói: “Anh muốn…”.

Giang tam thiếu nói: “Anh Đường là người thông minh, Đường Quý Khai là em trai anh, nghe nói hai anh em rất thân thiết, đúng là đáng ngưỡng mộ thật. Anh Đường nghĩ sao về hôn sự của tôi và Đường Quý Khai? Rất mong anh có thể giúp một tay”.

Triệu Giản đổ mồ hôi lạnh, thì ra Giang tam thiếu muốn kết hôn với Đường Quý Khai.

Hắn quan sát Giang tam thiếu, trông cũng ra gì lắm, đúng hình tượng hoàng tử bạch mã trong mắt những người xung quanh. Nhưng Triệu Giản biết thừa Giang tam thiếu là người diễn giỏi nhất, thủ đoạn ẩn giấu bên dưới cặp mắt hoa đào kia không đùa được đâu, có khi còn bị vờn cho xoay vòng vòng nữa.

Triệu Giản cảm thấy nếu mình chịu giúp thì chắc chắn sẽ thành công. Dù sao ông nội cũng rất mong hai nhà liên hôn, chỉ cần Triệu Giản nói mấy câu ông sẽ vỗ tay đồng ý ngay, nhưng làm vậy chẳng phải là đẩy Đường Quý Khai vào hố lửa sao?

Triệu Giản nói: “Chuyện này tôi phải suy nghĩ thêm đã”.

Giang tam thiếu nói: “Thực ra anh Đường không cần lo, tôi thích Đường Quý Khai không phải chuyện ngày một ngày hai, tôi dành cả tấm lòng cho em ấy”.

Triệu Giản: “…”.

Nhìn hắn cười híp mắt, Triệu Giản chẳng cảm nhận được một chút chân tình nào, chỉ thấy sặc mùi âm mưu thủ đoạn.

Diễn xuất của Giang tam thiếu đã được dày công tôi luyện qua năm tháng, lúc này tràn ngập trong cặp mắt hoa đào là tình ý sâu nặng, ai không biết lại tưởng hắn và Đường Quý Khai như Ngưu Lang Chức Nữ yêu nhau sâu đậm cũng nên.

Triệu Giản đang định nói gì thì lỡ liếc mắt ra nhìn cửa sổ, một cái nhìn này khiến hắn sợ hãi đứng bật dậy.

Đào Kỳ phát hiện ra Triệu Giản trốn ra ngoài “hẹn hò” với một người đàn ông đẹp trai, đây là chuyện vô cùng kinh khủng. Cậu cảm thấy Cố Trường Đình đối xử với mình rất tốt, vì vậy không thể giấu anh chuyện này, giấu anh tức là không có trách nhiệm với hai người họ.

Thế là Đào Kỳ kéo cửa xe Cố Trường Đình giục: “Anh Cố, xuống xe nhanh lên, nhanh lên”.

Cố Trường Đình hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cứ tưởng cậu gặp phiền phức gì, hỏi: “Sao vậy?”.

Đào Kỳ đáp: “Anh Cố, anh nhìn xem, đằng kia có phải anh trai em không?”.

Cố Trường Đình nghe Đào Kỳ nhắc đến Triệu Giản thì có hơi kinh ngạc, sau đó cũng nhìn theo hướng tay cậu chỉ. Triệu Giản vốn dĩ phải đang mua đồ ở siêu thị lúc này lại đang ngồi trong nhà hàng bên đường, đối diện hắn là một người đàn ông trẻ mặc âu phục.

Đào Kỳ nói: “Vừa rồi em thấy anh em đi vào, hai người kia còn vừa nói vừa cười nữa”.

Nếu Triệu Giản biết Đào Kỳ nói gì chắc chắn hắn sẽ oan phát khóc. Từ đầu đến cuối Triệu Giản đều không hề cười, chỉ có một mình Giang tam thiếu cười, đã thế còn là cười giả vờ, cười đến nỗi hắn dựng tóc gáy.

Cố Trường Đình kinh ngạc mở to mắt, bởi vì người đó đúng là Triệu Giản, quần áo y hệt, sao anh có thể không nhận ra được?

Cố Trường Đình vội vàng xuống xe, sau khi khóa cửa xe thì bị Đào Kỳ lôi kéo đi sang nhà hàng kia.

Hai người họ đi tới trước cửa sổ thủy tinh, Triệu Giản đang thảo luận với Giang tam thiếu thì bắt gặp vợ mình đứng ở ngoài, cùng với “em ba” nhà mình.

Triệu Giản luống cuống, Đào Kỳ vẫn đang kéo Cố Trường Đình khua tay múa chân nhặng xị không biết đang kể lể cái gì, cách cửa thủy tinh hắn không nghe được. Nhưng Triệu Giản đã tưởng tượng ra trăm cái kịch bản, cảm thấy hai người kia đến để bắt gian.

Giang tam thiếu cũng đã nhận ra, hắn nghiêng đầu nhìn, cười nói: “Hai vị này là…”.

Triệu Giản đâu rảnh đi giới thiệu với hắn, vội vàng nói: “Tôi có việc gấp, đi trước đây”.

Giang tam thiếu cũng không cản, chỉ nói: “Anh Đường cứ tự nhiên, chỉ mong anh có thể dành chút thời gian hồi âm cho tôi là được”.

Triệu Giản nghĩ mình bị Giang tam thiếu hại chết thật rồi, hắn hớt ha hớt hải chạy ra khỏi nhà hàng.

Đào Kỳ đã kéo Cố Trường Đình đến tận cửa, thấy Triệu Giản đi ra cậu ta nói ngay: “Anh, anh bảo là đi siêu thị cơ mà? Tại sao lại ở đây? Người đàn ông nói chuyện với anh là ai?”.

Triệu Giản vội ngăn bọn họ, hắn không muốn Đào Kỳ và Cố Trường Đình gặp Giang tam thiếu đâu, với mớ ảnh kia hắn đã tranh thủ thừa nước đυ.c thả câu rồi, nếu nhìn thấy Cố Trường Đình nữa, nhỡ hắn lại bòn một khoản nữa thì Triệu Giản sợ mình táng gia bại sản mất.

Triệu Giản suy nghĩ thật nhanh, nói: “Bà xã, bà xã, em nghe anh giải thích đã”.

Cố Trường Đình vẫn rất bình tĩnh, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.

Mặc dù giọng nói của Cố Trường Đình rất nhẹ nhàng, nghe không có vẻ gì là tức giận, nhưng lọt vào tai Triệu Giản vẫn khiến hắn hoảng hốt chạy đến xoay quanh anh như một chú chó bự, năn nỉ: “Bà xã, anh sai rồi, em đừng giận, nhưng anh thề là anh không làm chuyện xấu gì hết”.

Giang tam thiếu nhìn Triệu Giản, hắn không vội đi ngay mà bưng tách cà phê lên chậm rãi thưởng thức, nhân tiện quan sát mấy người đang đứng ở cửa nhà hàng qua cửa sổ thủy tinh.

Giang tam thiếu bỗng thấy rất buồn cười. Triệu Giản thì đang lo sốt vó, Đào Kỳ vẫn ở bên cạnh gây rối.

Đào Kỳ cất cao giọng chính nghĩa: “Anh à, nói dối không tốt đâu”.

Triệu Giản rất muốn lườm Đào Kỳ, cái thằng chuyên gia phá đám này.

Trong cái khó ló cái khôn, Triệu Giản bèn nói: “Là thế này, ban nãy anh định đi siêu thị mua ít đồ thì nhận được điện thoại của cậu Đường. Cậu ấy bảo chuyện ảnh chụp giải quyết xong rồi, nhờ anh đi lấy ảnh về nên anh mới đến đây. Anh chỉ đến lấy ảnh thôi chứ không làm gì hết”.

Đào Kỳ nửa tin nửa ngờ, Cố Trường Đình vẫn giữ vẻ mặt bình thản, bình thản đến mức Triệu Giản dựng lông mao, không biết có phải anh đã nhìn ra manh mối gì không.

Triệu Giản vừa run lẩy bẩy trong lòng, vừa có cảm giác bừng tỉnh ngộ.

Thời hạn cụ Đường và Triệu Giản giao hẹn với nhau là một năm, thực ra chẳng qua cụ Đường muốn Triệu Giản và Giang tam thiếu liên hôn mà thôi. Triệu Giản chợt nghĩ ra, nếu Đường Quý Khai và Giang tam thiếu kết hôn rồi thì cho dù mình lộ tẩy trước mặt Cố Trường Đình đi nữa thì cũng không thể cưới Giang tam thiếu được, vậy chẳng phải mối nguy được hóa giải rồi sao.

Ban nãy Triệu Giản vẫn còn do dự, không biết có nên đẩy em trai vào hố lửa hay không, bây giờ bỗng nhiên cực kì kiên định muốn “gả” Đường Quý Khai cho Giang tam thiếu.

Cố Trường Đình nhìn vẻ mặt cuống quýt của Triệu Giản, lạnh nhạt nói: “Trời nóng quá, lên xe rồi nói tiếp”.

Triệu Giản hớt hải chạy theo Cố Trường Đình, vòng quanh hai vòng, sau đó nói: “Vâng thưa bà xã, đúng là trời rất nóng, em toát mồ hôi rồi à? Có muốn uống cốc nước đá không để anh mua cho”.

Ba người lên xe, Cố Trường Đình lái thẳng về nhà, vì không cần quay lại công ty nên đường cũng gần hơn.

Dọc đường đi, Triệu Giản thấp tha thấp thỏm. Về đến nhà, Cố Trường Đình cũng không nói gì mà đi thẳng vào bếp nấu cơm.

Triệu Giản ngày càng lo lắng bất an, Đào Kỳ thì vẫn giữ điệu bộ bất lực, chặn Triệu Giản lại nói nhỏ: “Anh à, người tốt như anh Cố anh phải biết quý trọng chứ!”.

Triệu Giản đau hết cả đầu, đáp: “Tất nhiên anh quý trọng vợ anh rồi”.

“Thế sao anh còn hẹn hò với con hồ ly tinh kia!”. Đào Kỳ nghiêm mặt nói.

Triệu Giản: “…”.

Hắn suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, thỏ trắng 1m8 tự nhiên biến thành hồ ly tinh, nếu Đường Quý Khai nghe thấy kiểu gì cũng cười lăn cười bò.

Triệu Giản thở dài nói: “Đào Kỳ, mày nói đi, dạo này ở công ty mày được dạy cái gì vậy? Sao lại có cả hồ ly tinh ở đây, đại diện của mày định nhận phim Hàn Quốc cho mày à? Không có tương lai đâu”.

Đào Kỳ nói: “Em đang nói chuyện của anh mà”.

Triệu Giản: “Anh mày chẳng làm gì cả, anh phải đi tìm vợ đây”.

Triệu Giản vào bếp tìm Cố Trường Đình, không biết anh có giận hay không nữa.

Cố Trường Đình đang nấu cơm, vừa rửa xong rau đang chuẩn bị thái. Triệu Giản liếc mắt đã thấy ngay củ cà rốt to đùng, hắn ghét nhất là ăn cà tốt.

Cố Trường Đình giơ tay chặt xuống, “rắc” một tiếng, cà rốt đã bị cắt ra một miếng, vết cắt phẳng lì trơn nhẵn, có thể thấy tay nghề điêu luyện của người dùng dao.

Triệu Giản bỗng mơ hồ cảm thấy thân dưới đau đau.

Hắn nhẹ nhàng lại gần, ôm hông Cố Trường Đình từ đằng sau, giở lại bài cũ làm nũng với anh, nói: “Vợ ơi vợ à, tối nay mình ăn gì thế?”.

Cố Trường Đình đáp: “Cà rốt”.

Triệu Giản khổ sở nói: “Cà rốt chẳng ngon gì”.

Cố Trường Đình vừa thái cà rốt vừa nhíu mày hỏi: “Thế anh nói xem cái gì ngon?”.

Triệu Giản cười nói: “Ừm…Tất nhiên là vợ iu ngon nhất”.

Dứt lời, hắn còn cúi xuống cắn một miếng lên chiếc gáy trắng nõn của Cố Trường Đình. Tuy anh không đau nhưng cũng hơi tê tê, còn rùng mình một cái suýt nữa đánh rơi con dao.

Triệu Giản cảm nhận được Cố Trường Đình run rẩy, hài lòng cười nói: “Bà xã, cổ em nhạy cảm ghê, đỏ hết cả lên rồi này”.

Cố Trường Đình tức giận trừng mắt, “rắc” một tiếng nữa cắt miếng cà rốt tiếp theo, sau đó giơ dao lên nói: “Buông tay ra, không thì em xẻo đấy”.

Triệu Giản nhìn dao bạc loang loáng trước mắt như muốn lẹm vào cổ mình liền vội vàng lùi lại, nói: “Em đừng kích động, cái này nguy hiểm lắm, em bỏ dao xuống đã”.

Cố Trường Đình không bỏ xuống, tay trái còn cầm nửa khúc cà rốt cắt dở lên nói: “Anh ra ngoài ngay cho em”.

“Không ra”. Triệu Giản cãi lại: “Có phải em giận không? Hay là em ghen rồi?”.

Cố Trường Đình sững người, vội xoay người đi nói: “Ghen gì mà ghen?”.

Triệu Giản bỗng thấy sướиɠ rơn, nói: “Bà xã, thì ra là em ghen. Yên tâm đi, lòng anh chỉ có em, anh yêu em còn chưa hết, sao có thể nhìn người khác được, em nhất định không được hiểu lầm anh”.

Nói xong hắn lại tiến tới, nhân lúc Cố Trường Đình không chú ý cướp con dao thái trong tay anh rồi quăng vèo vào bồn rửa bát.

Cố Trường Đình nhìn theo nói: “Bồn rửa bát móp rồi kìa”. Anh định đi nhặt dao về nhưng Triệu Giản không cho, hắn ôm chặt Cố Trường Đình hiện đã không còn hung khí, đặt anh trước bệ bếp rồi quây lại bằng cánh tay rắn chắc của mình.

Hắn lại bắt đầu làm nũng ăn vạ: “Thôi, lát lại nấu tiếp, đằng nào cũng vẫn còn sớm mà”.

Triệu Giản cố tình nói bên tai Cố Trường Đình, anh cảm thấy hơi thở của hắn cứ phả vào tai mình ngứa cực kì, lại còn nóng đến mức khiến tim anh đập ngày càng nhanh.

Triệu Giản thấy anh không nói gì thì sốt sắng nói: “Bà xã, chúng ta yêu nhau mà, em phải tin anh, cả đời này anh chỉ thích em. Anh còn chưa ăn được em mà, sao có thể đi tìm người khác được”.

Triệu Giản ăn nói bỗ bã, Cố Trường Đình nghe vậy đỏ bừng mặt chẳng biết nói gì. Thấy vậy, Triệu Giản lại hôn anh, nói: “Em đừng ngại, em nhìn anh đi, có muốn ăn anh không?”.

Da mặt Triệu Giản không phải dày bình thường, lúc này lại còn cố tình gạ gẫm Cố Trường Đình, hormone nam tính phóng ra hết cỡ để mình trông hấp dẫn hơn.

Phải công nhận rằng Triệu Giản không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà vóc dáng cũng rất cân đối, đặc biệt là có khí chất, Cố Trường Đình cảm thấy mặt mình đã đỏ lại càng đỏ.

Vì lý do thân thể nên tuy đã kết hôn với Triệu Giản, Cố Trường Đình vẫn không dám có hành động thân mật gì cùng hắn. Mặc dù anh biết Triệu Giản cũng biết mình có thân thể bất thường rồi nhưng nếu phải thẳng thắn đối diện thì anh lại cảm thấy mình chưa sẵn sàng.

Triệu Giản tấn công quyết liệt, hỏa lực dồi dào, Cố Trường Đình bắt đầu không chịu nổi thở hổn hển.

Triệu Giản thấy bầu không khí mờ ám này thực sự rất tốt, dứt khoát cúi xuống hôn nhẹ lên cổ Cố Trường Đình, nói: “Bà xã, em ngọt quá, cho anh nếm thử được không?”.

Cố Trường Đình ngừng thở, tim đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Đúng lúc bầu không khí trở nên nóng bỏng thì một giọng nói bất ngờ vang lên ngay phía sau: “Ngọt cái cóc khô, Triệu Giản, anh ra đây ngay cho tôi”.

Cố Trường Đình giật mình, lập tức đẩy Triệu Giản ra làm hắn suýt nữa ngã nhào, nếu dập mông thật thì đúng là xấu hổ chết.

Triệu Giản ngoảnh lại nhìn, hóa ra là Trâu Tung! Anh ta lại đến quấy rối rồi.

Thực ra không chỉ có mình Trâu Tung mà còn có cả Đào Kỳ nữa, cậu đi theo sau Trâu Tung. Triệu Giản vừa nhìn đã biết ngay là Đào Kỳ đi mách lẻo chuyện mình “ăn vụng”, thế nên Trâu Tung mới chạy xuống tính sổ với mình.

Cố Trường Đình nói: “Mình phải nấu cơm, cãi nhau thì ra ngoài đi”.

Trâu Tung xắn ống tay áo, tính đánh nhau một trận với Triệu Giản. Nhưng vóc dáng lẫn thể lực hai bên chênh lệch rõ ràng, đứng trước mặt Triệu Giản mới phát hiện mình thua kém người ta, thậm chí còn phải ngửa cổ lên nhìn.

Cả đám đi ra phòng khách thì đã thấy Tống Hữu Trình ngồi ngay ngắn trên sofa xem TV, nhìn trông hết sức thản nhiên.

Trâu Tung tức giận nói: “Họ Triệu kia, anh giỏi lắm, mới kết hôn mấy ngày đã bắt đầu tòm tem rồi?”.

Triệu Giản thấy mình vô tội lắm, nói: “Tôi có làm gì đâu”.

“Không làm?”. Trâu Tung nói: “Đào Kỳ có chứng cứ đây này!”.

Triệu Giản lấy làm lạ, quay sang nhìn Đào Kỳ, ở đâu ra chứng cứ nữa vậy?

Đào Kỳ lấy điện thoại di động ra, Triệu Giản giơ tay lên vuốt mặt, khóc không ra nước mắt. Không ngờ cậu ta lại chụp một tấm ảnh hắn và Giang tam thiếu “hẹn hò”. Đúng là người của showbiz, kinh nghiệm đầy mình, những chuyện kiểu này đúng là nên chụp một tấm ảnh làm chứng cứ.

Tấm ảnh được chụp cách cửa thủy tinh nên không nét lắm. Mặt Triệu Giản và Giang tam thiếu hơi mờ thì thôi không sao, nhưng thủy tinh phản quang, có cả bóng Đào Kỳ trong đó, nếu cậu ta làm paparazzi thì kiểu gì cũng bị công ty giải trí bắt về dần nhừ tử.

Triệu Giản nói: “Đây là hiểu lầm”.

Trâu Tung: “Anh tưởng tôi mát tính như Trường Đình hả? Cố Trường Đình quá hiền, nếu là tôi thì tôi đã lấy ngay con dao cắt phăng chân giữa của anh rồi”.

Triệu Giản thầm nghĩ, ban nãy bà xã cầm dao, may mà mình vứt vội.

Tống Hữu Trình đang ngồi xem TV quay sang liếc mắt nhìn Trâu Tung.

Trâu Tung trừng mắt nói: “Nhìn gì, anh mà léng phéng em cũng cắt chân giữa của anh đấy”.

Tống Hữu Trình cười nói: “Đừng lo, một mình em cũng thỏa mãn được anh rồi, anh lấy đâu ra sức mà léng phéng nữa?”.

Hắn nói rất đàng hoàng nhưng Đào Kỳ ở bên cạnh tố cáo Triệu Giản nghe mà đỏ cả mặt.

Trâu Tung tức giận nói: “Anh đừng có phá đám, đi lên nhà”.

Tống Hữu Trình không đi mà còn ngồi xuống bên cạnh Trâu Tung, thế là tình cờ trông thấy ảnh chụp trong máy Đào Kỳ. Hắn ngạc nhiên nói: “Cho anh xem ảnh đi”.

Đào Kỳ đưa điện thoại cho hắn, hỏi: “Anh quen người đàn ông trong ảnh ạ?”.

Tống Hữu Trình nhìn thật kĩ rồi cười cười.

Trâu Tung nói: “Gì? Anh quen tên này? Trông hắn ta người ngợm chẳng ra làm sao, đâu có đẹp trai như Cố Trường Đình nhà mình chứ?”.

Triệu Giản không ngờ Tống Hữu Trình cũng biết Giang tam thiếu, hắn thoắt cái đã toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng Tống Hữu Trình không nói gì cả, chỉ bảo: “Có chút ấn tượng mà thôi”.

Cố Trường Đình nấu cơm rất nhanh, chừng 40 phút đã xong xuôi đâu đấy, trong lúc đó thì Triệu Giản làm bản kiểm điểm, làm đến khi Trâu Tung và Đào Kỳ hài lòng mới thôi. Hắn phải đọc bản kiểm điểm, nói đến độ miệng khô queo, uống ba cốc nước mới đã khát.

Ăn cơm xong, Triệu Giản chủ động xin rửa bát, phải thể hiện tốt thì mới lấy lòng bà xã được. Đang cần mẫn rửa bát thì Tống Hữu Trình lại gần, hắn cầm một quả táo nhúng xuống nước rửa qua loa rồi nói bâng quơ: “Không ngờ anh cũng quen cậu ba nhà họ Giang đấy”.

Quả nhiên Tống Hữu Trình biết người trong ảnh là ai.

Tống Hữu Trình khá có tiếng tăm trong giới showbiz, đương nhiên cũng từng gặp một số nhân vật tầng lớp thượng lưu, hơn nữa nhà họ Giang cũng mở công ty giải trí, hắn biết Giang tam thiếu là chuyện bình thường.

Triệu Giản thấy hơi rắc rối nhưng chẳng ừ hử gì, coi như chưa nghe thấy.

Tống Hữu Trình cũng chỉ nói một câu như vậy rồi bỏ đi.

Triệu Giản cảm thấy ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi, hắn kiệt sức rồi, rửa mặt xong cái là chạy ngay lên lầu. Vừa vào phòng đã thấy bà xã tắm xong đang ngồi trước máy tính check email công ty.

Triệu Giản nịnh nọt chạy tới ngồi sau lưng Cố Trường Đình, mát xa vai cho anh nói: “Em có mệt không, anh bóp vai cho em thư giãn nhé”.

Cố Trường Đình “Ừm” một tiếng, sau đó tiếp tục đọc email.

Triệu Giản xoa bóp hồi lau, Cố Trường Đình mới dừng công việc, nói: “Anh cũng đi tắm đi”.

“À ừ, ok bà xã”. Triệu Giản nghe lời răm rắp.

Hắn lén mang điện thoại vào phòng tắm, định bụng liên lạc với Đường Quý Khai, hỏi xem cậu có muốn kết hôn với Giang tam thiếu không.

Hắn ngồi trong bồn tắm gửi tin nhắn cho Đường Quý Khai. Hắn không dám gọi điện vì sợ phòng tắm cách âm không tốt, Cố Trường Đình ở bên ngoài sẽ nghe thấy.

Triệu Giản soạn một tin nhắn, sửa tới sửa lui mãi mới hài lòng, cố gắng sao cho từ ngữ nghe thật chân thành để Đường Quý Khai không xù lông lên, cuối cùng mới gửi tin nhắn đi.

Nội dung là: Hôm nay anh gặp Giang tam thiếu, tự nhiên phát hiện Giang tam thiếu khác hẳn hồi nhỏ, tác phong lịch sự lại còn hào phóng! Giang tam thiếu nhờ anh hỏi xem mày có muốn kết hôn với anh ta không.

Triệu Giản cầm điện thoại chờ, chỉ mấy giây sau thì có cuộc gọi đến. Là Đường Quý Khai gọi. Hắn lập tức ngắt máy, hắn không muốn Cố Trường Đình nghe thấy đâu.

Nhưng Đường Quý Khai gọi dồn dập, cứ ngắt rồi lại gọi, bắt Triệu Giản phải nhận bằng được. Cuối cùng hắn đành phải nghe máy, rón rén thì thầm như thằng ăn trộm: “Mày không gửi tin nhắn được à? Giờ anh không tiện nghe máy”.

Đường Quý Khai kích động hét lên: “Anh là cái đồ bán chủ cầu vinh, em không cần biết anh có tiện hay không, anh dám bán đứng em. Giang tam ngốc trở nên tốt tính lắm ấy hả, sao anh không bảo anh biến thành phụ nữ luôn đi? Anh muốn đẩy em vào hố lửa, em có phải em trai ruột của anh không?”.

“Suỵt suỵt, nói nhỏ thôi”.

Triệu Giản chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất rồi mà giọng Đường Quý Khai vẫn cứ oang oang, hắn vội vàng thanh minh: “Giang tam thiếu nói với anh thành khẩn lắm, anh ta nói thích mày lâu rồi, anh cảm động nên mới hỏi ý mày chứ không có tính toán gì đâu”.

Đường Quý Khai nói: “Anh tưởng em không biết anh nghĩ gì chắc? Chắc chắn anh đang nghĩ là, nếu em và gã Giang tam ngốc đó kết hôn rồi thì anh và Cố Trường Đình không còn gì phải lo lắng gì nữa đúng không? Không ngờ anh lại bán đứng em, hu hu hu…”.

Đường Quý Khai vừa nói vừa khóc làm Triệu Giản đau hết cả lỗ tai.

Đường Quý Khai không nói chuyện tử tế mà chỉ biết giả vờ khóc, Triệu Giản nói gì cũng giả khóc khiến hắn hết cách, đành phải áp dụng chiến lược dụ dỗ.

“Thôi anh sai rồi, mày bình tĩnh đi, anh cũng có bắt mày phải cưới đâu, anh chỉ…”. Nói đến đây thì “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.

Lúc vào Triệu Giản không khóa cửa vì đằng nào trong phòng cũng chỉ có mình và Cố Trường Đình, hơn nữa trước đây hắn cũng không có thói quen khóa cửa, dù định làm lén lút làm chuyện mờ ám nhưng vẫn quên khóa cửa, hắn cũng không ngờ Cố Trường Đình sẽ đi vào.

Triệu Giản không có chỗ giấu điện thoại, trong lúc hốt hoảng điện thoại rơi “tõm” vào bồn tắm, màn hình lóe lên rồi tắt ngúm. Mặc dù hoảng loạn nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, giấu điện thoại ra sau mông rồi cười hỏi Cố Trường Đình: “Bà xã, sao em lại vào đây?”.

Cố Trường Đình khoác chiếc áo tắm dài đến đầu gối, Triệu Giản ngồi trong bồn tắm, tầm mắt ngang với phần hông anh, suýt nữa thì hắn nuốt nước bọt thành tiếng.

Cố Trường Đình chậm rãi đi tới, chỉ liếc mắt nhìn hắn chứ không định lấy điện thoại, Triệu Giản thở phào nhẹ nhõm. Anh nói: “Anh vào đây một lúc lâu không thấy ra, em tưởng anh đang…”.

Triệu Giản nghe đến đây vẫn chưa hiểu Cố Trường Đình có ý gì.

Anh nói tiếp: “Tưởng anh đang tự xử trong này nên mới vào xem thế nào”.

“Ực”. Lần này Triệu Giản không nhịn được nữa mà nuốt nước bọt, hắn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, thầm nghĩ bà xã thế này là định làm gì? Muốn quyến rũ mình ư? Không thể nào, bà xã không cần quyến rũ mình cũng tự nhào vào rồi.

Đang lúc Triệu Giản suy nghĩ miên man, Cố Trường Đình lại nói tiếp: “Muốn em giúp anh không?”.

“Ừng ực”. Triệu Giản lại nuốt nước bọt, hắn nghĩ nếu không phải mình ngâm bồn tắm lâu quá nên nằm mơ giữa ban ngày thì là tai có vấn đề nên nghe nhầm rồi.

Triệu Giản hỏi: “Bà, bà xã à…Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ”.

Cố Trường Đình không nói gì nữa mà dùng hành động nói cho Triệu Giản biết rốt cuộc anh muốn làm gì.

Triệu Giản cảm thấy đúng là mình đang nằm mơ giữa ban ngày thật rồi.