Triệu Giản tắm xong đang chuẩn bị làm vài chuyện thúc đẩy tình cảm chồng chồng, nhưng vừa bước ra đã ngẩn ngơ nhìn bà xã chơi game chán ngủ mất rồi. Cố Trường Đình nằm sấp trên giường, màn hình máy tính bảng vẫn hiện chữ “GAME OVER” to đùng.
Triệu Giản vừa buồn cười vừa nghĩ, chắc hôm nay bà xã cũng mệt rồi, không làm phiền em ấy nữa. Hắn nhẹ nhàng lật người Cố Trường Đình lại rồi đắp chăn lên cho anh khỏi lạnh. Đúng lúc tắt điện chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại rung lên, là Đường Quý Khai gọi đến.
Triệu Giản lập tức rón rén bước xuống giường, chạy vào nhà tắm nghe điện thoại, cứ tưởng là hiệu suất làm việc của Đường Quý Khai hôm nay cao lạ thường, mới đó mà đã điều tra xong cho hắn rồi.
Nhưng Đường Quý Khai nào đã tra ra cái gì, chỉ là cậu bị Giang tam thiếu chọc tức nên gọi điện cho hắn kể tội mà thôi.
“Lão Đường à, anh phải đòi lại công bằng cho em.” Đường Quý Khai ấm ức nói.
Triệu Giản vừa nghe vậy, tự nhiên đã thấy đau hết cả đầu: “Có chuyện gì?”
“Giang tam ngốc, anh ta…anh ta…” Đường Quý Khai muốn kể lể lắm nhưng phải nói thế nào đây, việc này nói ra thì mất mặt quá.
“Anh ta lại làm gì mày?” Triệu Giản không kiên nhẫn hỏi: “Anh ta cướp đồ ăn vặt của mày hay cướp chăn của mày? Anh biết rồi, chắc hắn cướp mất đầu thỏ cay của mày chứ gì?”
Đường Quý Khai trợn trắng mắt: “Hết muốn nói với anh rồi.”
Triệu Giản: “…”
Triệu Giản đang định đốp lại, thế rốt cuộc mày gọi điện cho để để làm gì nhưng không kịp, Đường Quý Khai kiêu ngạo “Hứ” một tiếng rồi cúp máy.
Triệu Giản nghĩ bụng: Bộ mình rảnh lắm hả?
Sau đó hắn lại trở về giường, ôm Cố Trường Đình chìm vào giấc ngủ. Không ngờ mưa suốt đêm, đến sáng hôm sau vẫn không ngớt và không hề có dấu hiệu tạnh ráo, ngoài trời tối sầm như đêm đen, không thể phân biệt ngày đêm.
Cố Trường Đình tỉnh giấc, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tay sờ soạng bên cạnh nhưng không thấy Triệu Giản đâu. Anh chống người ngồi dậy, bỗng cảm thấy mình hơi mệt mỏi, còn mệt hơn cả hôm qua, đau đầu, buồn nôn, người nặng như đeo chì.
Cửa phòng mở ra, Triệu Giản vừa bước vào đã nhìn thấy Cố Trường Đình ngẩn người ngồi trên giường, hắn vội đi tới nói: “Bà xã, mau nằm xuống nào, em đang sốt đấy.”
Cố Trường Đình chậm chạp sờ tay lên trán mình nhưng chẳng thấy nóng chút nào, chỉ là đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, chắc là bị sốt thật.
Triệu Giản nói: “Em hơi sốt, có chỗ nào khó chịu không? Anh vừa xuống tìm người nhà họ Lăng bảo bọn họ gọi bác sĩ đến khám cho em rồi, nhân tiên nhờ họ nấu cho em một ít cháo trắng. Em cũng đói rồi đúng không? Lát nữa ăn một ít cháσ ɭóŧ dạ rồi uống thuốc nhé.”
Cố Trường Đình gật đầu đáp: “Em không sao, chỉ hơi khó chịu một chút thôi.”
Triệu Giản đắp chăn cho Cố Trường Đình xong lại giúp anh mát xa đầu cho đỡ đau.
Cố Trường Đình nói: “Anh lấy cho em ít thuốc là được, cần gì gọi bác sĩ.”
Từ nhỏ Cố Trường Đình hơi sợ bác sĩ, càng không muốn bị kiểm tra cơ thể, nguyên nhân đương nhiên là do cơ thể của anh khác với mọi người.
“Ngoan nào, không gọi bác sĩ khám thì làm sao mà khỏi được? Chúng ta chỉ khám bệnh cảm cúm sốt vặt thôi mà, không có chuyện gì đâu, em yên tâm có anh ở đây rồi.” Triệu Giản dỗ dành mãi Cố Trường Đình mới miễn cưỡng đồng ý.
Không bao lâu sau, Cố Trường Đình lại ngủ thϊếp đi, xem ra anh thực sự rất mệt, lúc ngủ say chân mày vẫn nhíu lại, Triệu Giản nhìn mà thấy xót xa.
Lúc bác sĩ đến, Cố Trường Đình vẫn đang ngủ say, bác sĩ khám qua cho anh, chỉ là do chưa quen với môi trường mới, sức đề kháng cũng kém sẵn nên mới bị sốt, uống thuốc là khỏi.
Bác sĩ dặn dò: “Lát nữa tôi sẽ bảo người mang thuốc đến, uống hai ngày là khỏi ngay. Gần đây thời tiết thay đổi, cố gắng tránh vận động mạnh, tốt nhất nằm dưỡng bệnh tên trên giường dưỡng bệnh.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Triệu Giản đáp.
Đáng lẽ hôm nay người nhà họ Lăng sẽ đưa Cố Trường Đình đi xem di vật của mẹ anh, nhưng giờ chắc là không được rồi, bắt buộc phải lùi lại hai ngày nữa. Dù sao sức khỏe của Cố Trường Đình mới quan trọng nhất, ngôi nhà và di vật đó cũng không chạy đi đâu được.
Cố Trường Đình ngủ say, Triệu Giản vẫn ngồi túc trực bên cạnh. Không lâu sau có người mang thuốc đến, tất cả đều là thuốc tây, nhưng vì cơm thì vẫn chưa mang lên nên không thể uống ngay được. Bây giờ Cố Trường Đình rất yếu, dạ dày tiêu hóa cũng không tốt, bác sĩ đã dặn phải uống thuốc sau khi ăn, kể cả không muốn ăn cũng phải cố ăn lấy vài miếng. Nếu không vừa sốt lại vừa đau dạ dày thì còn khó chịu hơn nhiều.
Triệu Giản đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy ai mang đồ ăn sáng lên phòng thì bắt đầu thấy sốt ruột, hắn muốn Cố Trường Đình uống thuốc sớm khỏi bệnh sớm. Nghĩ vậy hắn bèn đứng dậy đi ra ngoài giục người giúp việc nhà họ Lăng, khi đi cũng không quên đóng cửa.
Nhà khách hết sức yên tĩnh, có vẻ không có nhiều người giúp việc, Triệu Giản tìm một vòng cũng không thấy ai đành xuống tầng dưới tìm.
Đi đến cầu thang, hắn tình cờ gặp Lê Thành Uyên và Đào Kỳ. Trông Đào Kỳ có vẻ vui, cậu hớn ha hớn hở ôm cánh tay Lê Thành Uyên, hai người đang từ dưới lầu đi lên.
Đào Kỳ nhìn thấy Triệu Giản thì ngạc nhiên hỏi: “Ủa anh, anh Cố đâu ạ?”
Triệu Giản đáp: “Trường Đình bị sốt.”
Đào Kỳ ngạc nhiên: “Sốt ấy ạ?”
Triệu Giản: “Ừ, bác sĩ đến khám rồi, bây giờ đang chờ ăn cơm rồi uống thuốc, nhưng mãi không thấy ai mang bữa sáng lên.”
Đào Kỳ: “Em thấy trong bếp có nhiều đồ ăn lắm, hay để em mang cháo trắng với ít đồ ăn kèm lên cho anh Cố nhé, mấy món này chắc anh ấy sẽ ăn được.”
“Vậy thì nhờ cậu.” Triệu Giản gật đầu.
Đào Kỳ vội nói: “Có phiền phức gì đâu, em đi rồi về ngay.”
Lê Thành Uyên và Đào Kỳ vừa mời từ phòng ăn tầng một cùng nhau đi lên, thấy cậu đi xuống hắn cũng lập tức nối gót đi cùng.
Triệu Giản không cần tự mình tìm người hầu nữa bèn quay trở về phòng, tiếp tục ngồi túc trực bên Cố Trường Đình.
Cửa phòng mở ra vang lên tiếng kêu kẽo kẹt. Trong phòng hơi tối, ngoài trời thì âm u nhưng hắn bật đèn vì Cố Trường Đình đang ngủ, sợ bật đèn anh sẽ không thoải mái. Hắn đi thẳng vào phòng ngủ, định bụng xem Cố Trường Đình ngủ có ngon không.
Nhưng vừa bước vào hắn đã nhìn thấy trong phòng ngủ còn có vài người nữa, họ đứng xung quanh Cố Trường Đình vẫn đang ngủ say.
Thấy vậy hắn hết sức kinh ngạc, không ngờ mình mới đi ra ngoài có hai phút mà đã có người vào phòng. Nhưng mấy người này mặc áo blouse trắng, hai nam hai nữ, có vẻ như là nhân viên y tế.
Nghe thấy tiếng động cả nhóm người đều nhất loạt quay lại nhìn, hình như họ không ngờ Triệu Giản lại quay về nhanh như vậy.
Triệu Giản nhìn mấy nhân viên y tế trong phòng nhưng không quá để ý. Có điều bệnh của Cố Trường Đình không nghiêm trọng lắm, tự nhiên nhiều bác sĩ tới thế này khiến hắn hơi lo lắng.
Hắn lại gần hỏi:” Tình trạng người bệnh có gì không ổn sao?”
Một cô gái trông giống y tá vội đáp: “Không có gì đâu, chúng tôi chỉ đến kiểm tra cho người bệnh thôi.”
Cô ta vừa dứt lời, bác sĩ mặc blouse bên cạnh đã nhanh chóng lấy tăm bông và thuốc khử trùng ra xoa lên cánh tay Cố Trường Đình, sau đó một bác sĩ khác đứng bên cạnh đưa cho ông ta một cây kim tiêm to, nhìn không giống như để tiêm hay truyền dịch mà giống như chuẩn bị lấy máu hơn.
Triệu Giản nhíu mày, nhìn sang y tá khác thấy cô ta đang bưng một khay khoảng mười ống nghiệm rỗng chuyên dùng để đựng máu, hình như chuẩn bị lấy máu của Cố Trường Đình thật.
Thấy kim tiêm sắp đâm vào tay Cố Trường Đình đến nơi, Triệu Giản lập tức sải bước tới giữ chặt tay bác sĩ.
Bác sĩ kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”
Triệu Giản sẵng giọng: “Câu này phải là tôi hỏi ông mới đúng. Mấy người đang làm gì ở đây? Sốt nhẹ cũng phải lấy nhiều máu thế này à?”
Y tá vội đỡ lời: “Anh nghe tôi giải thích đã, chúng tôi làm vậy chỉ vì muốn tốt cho người bệnh thôi ạ. Bây giờ đang là thời điểm giao mùa, rất dễ mắc một số bệnh truyền nhiễm, người bệnh suy nhược cơ thể do cơn sốt nên chúng tôi mới muốn lấy máu để kiểm tra toàn diện.”
Triệu Giản đẩy bác sĩ ra, không cho họ lại gần Cố Trường Đình, hắn gằn giọng: “Mấy người coi tôi là thằng ngốc hả?”
Cầm từng ấy ống nghiệm mà dám bảo là kiểm tra bình thường?
Nhóm bác sĩ y tá lấm lét nhìn nhau, cảm thấy e là phen này không thuyết phục được Triệu Giản rồi.
Một bác sĩ trong đó cáu kỉnh, nghiêm giọng nói: “Nếu anh tiếp tục cản trở thì chúng tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Triệu Giản cười khẩy, hai bác sĩ nam lập tức bước lên định giữ Triệu Giản lại, hai nữ y tá cũng muốn tiến đến giúp đỡ, hình như họ tính cưỡng chế lôi Triệu Giản ra ngoài để lấy máu Cố Trường Đình. Thái độ của bọn họ như thể Triệu Giản mới chính là người cố tình gây rối vậy.
Hai tay bác sĩ kia cũng không phải dạng yếu ớt nhưng Triệu Giản chẳng ngán, vừa chạm vào người hắn đã bị hắn đẩy mạnh ra va vào người y tá đằng sau đánh “huỵch” một tiếng, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Tay bác sĩ còn lại cũng không phải là đối thủ của Triệu Giản, gã cố tung một đấm về phía mặt Triệu Giản nhưng động tác quá chậm, tuy ra tay trước nhưng cánh tay gã không dài bằng Triệu Giản, Triệu Giản nghiêng đầu tránh được, lại “bốp” một tiếng, gã ăn trọn cú đấm của Triệu Giản suýt ngã nhào ra đất.
Cố Trường Đình vốn đang ngủ say nhưng tiếng động trong phòng quá lớn, ban đầu anh còn tưởng mình nằm mơ, khi mắt ra thì mới biết hóa ra không phải mơ mà đang đánh nhau thật.
Mặc dù Cố Trường Đình rất mệt nhưng anh vẫn vội vàng ngồi dậy: “Triệu Giản? Triệu Giản? Có chuyện gì vậy?”
Triệu Giản về bên giường đỡ Cố Trường Đình nói: “Em cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, không có gì đâu.”
Tay bác sĩ kia bị đấm suýt nữa rụng răng mà Triệu Giản dám bảo không có chuyện gì?
Một y tá trong số đó sợ hãi rút bộ đàm dắt ở eo ra kêu cứu.
Chỉ trong mấy phút Triệu Giản nói chuyện với Cố Trường Đình, năm, sáu tên vệ sĩ đã xông vào phòng như chực sẵn ở cửa từ lâu, chỉ chờ thời cơ là nhập cuộc.
Cố Trường Đinh kinh ngạc, anh mới ngủ có một giấc mà đã không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi.
Triệu Giản trông thấy bọn họ lại càng cảm thấy sự việc có gì đó bất thường, hắn cười lạnh.
Bác sĩ thấy vệ sĩ xông vào lập tức ra lệnh: “Giữ hai người này lại, vẫn chưa lấy được máu.”
Lấy máu?
Lúc này Cố Trường Đình mới chú ý đến khay ống nghiệm kia và ống tay áo đã bị vén lên của mình, ven còn có dấu vết được sát trùng nữa. Xem ra nhóm người này muốn lấy máu của anh, có điều tác phong làm việc kiểu này đúng là thô bạo quá rồi.
Bọn vệ sĩ nghe lệnh lập tức ùa lên muốn giải quyết Triệu Giản trước để bác sĩ có thể lấy máu Cố Trường Đình.
Triệu Giản bảo vệ Cố Trường Đình, cười lạnh nói: “Để xem ai dám động vào một sợi tóc của vợ tôi.”
Tình hình trong phòng rất hỗn loạn, Đào Kỳ xuống bếp lấy cháo và thức ăn xong lập tức chạy lên lầu. Lê Thành Uyên ở đăng sau gọi với theo: “Nhóc, đừng chạy nữa kẻo ngã, chết bỏng bây giờ.”
Đào Kỳ nghĩ bụng, cậu có phải là trẻ con đâu mà bưng một tô cháo cũng bị bỏng được. Biết Cố Trường Đình bị sốt, cậu chỉ muốn nhanh nhanh đem đồ ăn đến cho anh thôi, bước chân tự nhiên cũng nhanh hơn.
Lê Thành Uyên ở đằng sau không nhịn được mỉm cười, đồng thời cũng thấy hơi chua chát, trước kia Đào Kỳ không có bạn bè, ngày nào cậu cũng chỉ xoay quanh hắn, Lê Thành Uyên cảm thấy như vậy rất tốt. Nhưng bây giờ, Đào Kỳ quen biết nhiều người hơn, cậu bắt đầu có bạn bè, còn đối xử với người ta tốt như vậy, Lê Thành Uyên ghen cũng là điều dễ hiểu.
Đào Kỳ chạy đến trước phòng Cố Trường Đình, phát hiện cửa đang mở, không biết bên trong xảy ra chuyện gì mà vọng ra tiếng loảng xoảng.
Đào Kỳ kinh ngạc, cất tiếng hỏi: “Anh trai? Anh Cố? Hai người đang làm gì vậy?”
Hỏi xong cậu liền vội vàng bước vào phòng, vào rồi mới ngớ người ra, trong phòng nào là vệ sĩ nào là bác sĩ y tá đứng xúm đông xúm đỏ, Triệu Giản thì đang hung hăng đánh người.
Một tay vệ sĩ bị Triệu Giản vật ngã dúi dụi, va vào Đào Kỳ đang bưng bát cháo.
Đào Kỳ không kịp tránh, tay bưng bát cháo nóng không vững nên bát cháo rơi xuống đất kêu “choang” một tiếng vỡ tan, cháo trắng tung tóe khắp sàn, một ít còn bắn lên cả tay cậu.
Đào Kỳ xuýt xoa vì đau, cậu cuống quýt vung vẩy tay nhưng cháo trắng rất dính, hất mãi cũng không đi.
Lê Thành Uyên chậm hơn mấy bước, đi vào đúng lúc nghe thấy tiếng Đào Kỳ kêu đau.
“Tiểu Kỳ!” Hắn kêu lên một tiếng rồi chạy đến giúp Đào Kỳ gạt sạch cháo dính trên tay cậu. Mu bàn tay trắng nõn của cậu đỏ ửng trông như sắp nổi bọng nước và có dấu hiệu sưng lên. Lê Thành Uyên nhìn mà xót cực kì.
Đào Kỳ đau lắm nhưng cậu thấy kinh ngạc hơn, lắp bắp hỏi: “Chuyện…chuyện gì thế này?”
Đồ đạc trong phòng bừa bộn ngổn ngang, đám vệ sĩ và bác sĩ thấy lại có người vào nhất thời không biết nên làm gì tiếp.
Nhân dịp đại thọ của cụ Lăng, khách khứa nhiều nơi đến sớm đều ở trong nhà khách, nghe thấy tiếng ồn ào, chẳng bao lâu đã vây kín cửa phòng.
Lục Sáng Uy hớt hải chạy đến, vừa vào đã nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm cả thôi, mọi người đừng nóng, có gì thì từ từ nói.”
Đám vệ sĩ và bác sĩ thấy Lục Sáng Uy đến đều dừng tay, lập tức đứng sau lưng Lục Sáng Uy.
Triệu Giản nheo mắt nhìn Lục Sáng Uy, đây là địa bàn nhà họ Lăng, chắc chắn vệ sĩ và bác sĩ làm theo chỉ thị của họ.
Lục Sáng Uy bị Triệu Giản nhìn đến phát sợ, cười gượng nói: “Cậu xem, phòng này bừa bộn quá rồi, hay là các cậu tạm thời dọn sang phòng khác, tôi sẽ cho người vào đây dọn dẹp ngay.”
Triệu Giản cười lạnh: “Thôi khỏi, chúng tôi cũng chẳng dám ở địa bàn nhà họ Lăng nữa đâu.”
Lục Sáng Uy cười trừ: “Cậu Triệu nói gì vậy, là chúng tôi tiếp đãi chưa chu đáo. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, nghe nói cậu Cố Trường Đình bị sốt, tôi lo quá nên mới gọi bác sĩ đến kiểm tra toàn diện cho cậu ấy. Chỉ là lấy hai ống máu thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Ông ta nói vậy Đào Kỳ mới chú ý đến ống đựng máu vỡ đầy đất: “Anh Cố chỉ bị cảm nhẹ thôi mà, sao lại phải lấy nhiều máu thế?”
Đến Đào Kỳ còn thấy có vấn đề thì làm sao qua được mắt Triệu Giản. Không biết nhà họ Lăng có âm mưu đen tối gì.
Cố Trường Đình lúc này vừa mệt vừa váng đầu, miễn cưỡng lên tiếng: “Anh Lục, lần này tôi nhận được thiệp mời nên đến dự đại thọ 80 của cụ Lăng, lẽ nào đây lại là Hồng Môn Yến (*).”
(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Lục Sáng Uy vội vàng phủ nhận: “Sao có thể chứ?”
Cố Trường Đình cười: “Có phải Hồng Môn Yến hay không tôi nghĩ anh Lục không thừa nhận cũng vô nghĩa, đằng nào sự việc cũng bị không ít người chứng kiến rồi, chắc là ai cũng phải suy nghĩ thôi.”
Nghe vậy Lục Sáng Uy lại toát mồ hôi hột, bao nhiêu người đứng xem đều chưa giải tán, ông ta vội lau mồ hôi, sai bảo vệ mời khách khứa rời đi.
Nói xong câu này, Cố Trường Đình càng chóng mặt hơn, suýt nữa đứng không vững. Triệu Giản vội đỡ anh để anh tựa vào người hắn cho thoải mái.
Đào Kỳ bị bỏng khiến Lý Thành Uyên không còn chút thiện cảm nào với người nhà họ Lăng. Hắn nói: “Anh Lục, tuy chuyện này không liên quan đến tôi nhưng Đào Kỳ bị bảo vệ của anh làm bỏng tay thế này, tôi nghĩ anh cũng nên cho tôi lời giải thích thỏa đáng chứ đúng không?”
Bị Lý Thành Uyên chỉ thẳng mặt gây khó dễ, nhất thời Lục Sáng Uy cũng không biết nói gì. Đúng lúc này, di động của Triệu Giản rung lên, là tin nhắn của Đường Quý Khai gửi.
Lúc này Triệu Giản nào có thời gian đâu để đọc, nhưng chợt nhớ ra mình là người nhờ Đường Quý Khai điều tra nhà họ Lăng, có thể tin nhắn cậu gửi đến có liên quan đến chuyện này cũng nên. Hành động của người nhà họ Lăng thực sự rất kỳ lạ, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.
Triệu Giản lấy điện thoại ra, đọc xong sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Hình như Đường Quý Khai sợ Triệu Giản không xem tin nhắn nên còn gọi điện đến.
Triệu Giản một tay ôm Cố Trường Đình, một tay nghe điện thoại.
Đường Quý Khai: “Anh đọc tin nhắn em gửi chưa? Nhà họ Lăng không tốt đẹp gì đâu, anh mau đưa Cố Trường Đình rời khỏi đó đi!”
“Biết rồi, anh sẽ giải quyết việc này.” Triệu Giản đáp.
Cố Trường Đình không biết ai gọi điện cho Triệu Giản, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của hắn anh cũng không khỏi lo lắng.
Dường như cảm giác được nỗi bất an của anh, Triệu Giản ôm Cố Trường Đình nói: “Vợ à, anh đưa em đi nghỉ ngơi nhé, giờ chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Cố Trường Đình mệt mỏi gật đầu.
Triệu Giản bế ngang Cố Trường Đình, bước nhanh ra khỏi nhà họ Lăng.
Mấy tên vệ sĩ vẫn còn đứng ở cửa nhưng không dám hó hé gì, sau trận ẩu đả ban nãy có vẻ chúng đã thấm mùi, hơn nữa Lục Sáng Uy chưa lên tiếng, bọn chúng cũng không dám tự ý hành động.
Đào Kỳ cũng bước theo Triệu Giản.
Lục Sáng Uy vội chạy theo giải thích: “Cậu Triệu, chuyện này thực sự chỉ là hiểu lầm thôi.”
Lục Sáng Uy không đuổi kịp bước chân Triệu Giản, hắn ôm Cố Trường Đình trong lòng, bước nhanh xuống lầu. Đi đến cửa nhà khách thì thấy ngoài trời vẫn đang mưa, Đào Kỳ vội vàng mở ô che cho Cố Trường Đình.
Đúng lúc này có mấy xe MPV màu đen đỗ ngang trước cửa, một ông già tóc bạc trắng được người hầu dìu vào nhà khách.
Từ màu tóc, cách ăn mặc trang nghiêm và cây ba toong trong tay có thể thấy tuổi ông ta cũng đã khá cao, mặc dù trông không khỏe mạnh lắm nhưng cũng chưa đến mức lẩm cẩm.
Ông lão vừa bước vào Lục Sáng Uy đang đuổi phía sau liền sợ bắn mình, lập tức im bặt không dám ho he gì nữa.
Không cần nói cũng biết đây chắc chắn là Lăng Chính Trung, lão gia chủ của nhà họ Lăng.
Lăng Chính Trung bước vào chắn luôn cửa lớn, ông ta đưa mắt nhìn Triệu Giản đang ôm Cố Trường Đình, mở lời trước: “Cố Trường Đình là cháu ngoại của ta, giờ nó đang sốt thế rồi, cậu định đưa nó đi đâu? Không ai được phép mang nó đi, để nó ở yên đây dưỡng bệnh cho khỏe đã.”
Giọng Lăng Chính Trung vẫn rất có lực, tốc độ không chậm, phát âm rõ ràng, xem ra tuy đã 80 nhưng bảo dưỡng rất tốt, thảo nào ông ta vẫn nắm chặt vị trí gia chủ trong tay chưa chịu buông.
Triệu Giản nhíu mày đánh giá Lăng Chính Trung, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cố Trường Đình là cháu ngoại ông? Nực cười thật, vậy hồi còn nhỏ, khi Cố Trường Đình phải ngậm đắng nuốt cay sao không nghe ông nói câu này?”
Lăng Chính Trung giậm mạnh gậy ba toong xuống đất kêu “beng” một tiếng, tất cả đều giật mình sợ hãi ngoại trừ Triệu Giản, hắn vẫn đứng yên bất động không chớp mắt lấy một cái.
Lăng Chính Trung: “Cậu ăn nói với tôi cái kiểu gì thế? Nếu cậu đã kết hôn với Cố Trường Đình thì tôi chính là bậc cha chú của cậu đấy.”
Triệu Giản cảm thấy nhiệt độ cơ thể Cố Trường Đình nóng hơn lúc mới sốt rất nhiều, xem ra từ sốt nhẹ thành sốt cao rồi. Cố Trường Đình mơ mơ màng màng được ôm từ trên lầu xuống, mặc dù xung quanh rất ồn ào nhưng anh vẫn không sao mở mắt ra được, chẳng mốc chốc thì lịm đi.
Triệu Giản cúi đầu nhìn Cố Trường Đình, hắn cố ý hạ thấp giọng nên nghe càng uy nghiêm hơn: “Đừng vòng vo nữa, ông là bề trên thật đấy nhưng những gì ông làm có ra dáng bề trên không? Có đáng được tôi tôn trọng không?”
Lăng Chính Trung tức đỏ mặt: “Cậu…cậu, được lắm, cậu dám ăn nói với tôi như vậy, cậu tưởng hôm nay cậu đến nhà họ Lăng làm khách thì tôi sẽ không chấp cậu à?”
Triệu Giản đáp: “Chấp? Đương nhiên phải chấp rồi. Vậy tôi xin mạn phép hỏi nhà họ Lăng các ông lấy nhiều máu của Cố Trường Đình như vậy là để làm gì? Hai mươi năm qua các ông có nhớ cậu ấy là cháu ngoại nhà họ Lăng đâu, sao bây giờ tự nhiên lại thức tỉnh lương tâm thế? Lại còn lấy cớ tìm Cố Trường Đình để trả lại di vật của mẹ cậu ấy, thực ra đều là dối trá hết đúng không?”
Sắc mặt Lăng Chính Trung càng ngày càng khó coi theo mỗi câu Triệu Giản nói ra.
Khách khứa trên lầu nghe thấy động tĩnh lại ngó xuống xem, ai cũng tò mò muốn biết mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì. Khách đang ở phòng ăn cũng đến góp mặt.
Tập trung ở đây đều là những nhân vật có địa vị, một số đến để tham dự tiệc chúc thọ, một số thì là đối tác kinh doanh đến bàn công việc, vì không phải người thành phố này nên ở lại vài hôm.
Triệu Giản cũng không sợ rùm beng, hắn còn muốn to chuyện để mọi người đều biết nhà họ Lăng rốt cuộc là loại người gì.
Ban nãy đọc tin nhắn của Đường Quý Khai xong hắn chỉ muốn phát điên.
Nhà họ Lăng đúng là nhà của mẹ Cố Trường Đình nhưng hơn 20 năm nay chưa từng quan tâm đến anh, quan hệ chẳng khác gì người dưng nước lã. Cố Trường Đình từ xa đến cũng chỉ để lấy di vật của mẹ, anh chỉ không ngờ đây là Hồng Môn Yến nhà họ bày ra.
Đường Quý Khai cho người điều tra, ai ngờ lại tra ra được chuyện lớn như vậy, nghe nói cậu chủ nhà họ Lăng mắc bệnh nan y.
Người đầu tiên Triệu Giản nghĩ đến là thiếu niên gặp ở vườn hoa tối hôm qua.
Cậu ta không nhỏ hơn Cố Trường Đình là bao, 21 tuổi rồi nhưng thoạt nhìn như mới 15 tuổi, cơ thể gầy gò ốm yếu, làn da trắng nhợt, sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ như bệnh nặng thật.
Đó là em họ của Cố Trường Đình, con trai của em gái mẹ anh, cậu ta vốn dĩ họ Lục chứ không phải họ Lăng. Bố cậu ta chính là Lục Sáng Uy nhưng vì Lục Sáng Uy ở rể nên cậu phải chuyển sang họ Lăng, trở thành cháu trai mà Lăng Chính Trung xem trọng nhất.
Cậu chủ nhà họ Lăng bệnh nặng, bác sĩ nói phải phẫu thuật ghép thận.
Vì trước đây từng lụn bại nên con cháu nhà họ Lăng không đông lắm, người thân trực hệ với cậu chủ Lăng lại càng ít hơn.
Vợ Lục Sáng Uy mất sớm, tuy Lục Sáng Uy cũng đã có tuổi nhưng vẫn có thể hiến thận cho con trai, miễn sao tương thích là được. Thế nhưng Lục Sáng Uy là cánh tay phải của Lăng Chính Trung, nếu hiến thận cho con thì sau này ông ta sẽ không thể gánh vác công việc nhà họ Lăng được nữa.
Lăng Chính Trung tuổi đã cao, tuy vẫn giữ vị trí gia chủ nhà họ Lăng nhưng lực bất tòng tâm, có chuyện đều sai Lục Sáng Uy xử lý, ông cụ thích Lục Sáng Uy vì dễ khống chế, bảo gì cũng răm rắp vâng dạ.
Lục Sáng Uy không muốn hiến thận cho con trai nên ông ta lấy lý do nghe có vẻ chính đáng để uyển chuyển từ chối. Ông ta nói nếu mình hiến thân rồi thì sau này sẽ không thể giúp Lăng Chính Trung chia sẻ gánh nặng nữa.
Lăng Chính Trung cũng lo lắng đám họ hàng không trực hệ sẽ nhân cơ hội này lấn lướt mình nên đồng ý với Lục Sáng Uy. Lục Sáng Uy lại bày mưu tìm xem trong dòng họ, ai đồng ý hiến thận cho cậu chủ Lăng thì sẽ được trả cho một khoản tiền.
Bác sĩ cũng nói không nhất thiết phải là họ hàng trực hệ, họ hàng xa cũng được, chỉ cần người đó đồng ý hiến và kiểm tra thấy độ tương thích cao thì có thể lập tức làm phẫu thuật.
Lăng Chính Trung đã tìm mấy người trẻ tuổi trong họ hàng chi thứ nhưng không ai đồng ý hiến cả. Dù sao nhà bọn họ cũng chẳng thiếu tiền, thứ họ cần là vị trí gia chủ nhà họ Lăng. Nếu cậu chủ Lăng chết sớm thì cũng coi như bớt được một đối thủ, vậy tội gì mà hiến?
Không ai muốn hiến thận cho cậu chủ Lăng, Lăng Chính Trung cũng hết sức lo lắng.
Đúng lúc này, Lục Sáng Uy lại nói nhà họ Lăng vẫn còn một đứa cháu mà có lẽ Lăng Chính Trung đã quên từ lâu, đó chính là Cố Trường Đình.
Đúng là Lăng Chính Trung quên thật. Mẹ Cố Trường Đình là vật hy sinh của nhà họ Lăng, Cố Trường Đình thì là một con quái vật, ai mà nhớ được chứ?
Nhưng đúng lúc họ đang cần một quả thận thì tự nhiên nhớ ra còn một Cố Trường Đình trên đời.
Lăng Chính Trung sợ Cố Trường Đình không đến, mà chuyện này cũng không tiện nói thẳng vì sợ anh từ chối. Thế là Lục Sáng Uy mới đích thân đến tận nơi, dùng di vật của mẹ Cố để dụ anh đến nhà họ Lăng.
Quả thực mẹ Cố Trường Đình có di vật để lại cho anh, bà biết Cố Trường Đình sinh ra đã khác với những đứa trẻ khác, sợ sau này anh phải chịu khổ, vì vậy đem hết nhà cửa tiền bạc để lại cho con trai. Chỉ là bà ra đi quá đột ngột, năm ấy Cố Trường Đình vẫn còn nhỏ nên không kịp dặn dò anh.
Người nhà họ Lăng thấy di chúc mẹ Cố Trường Đình để lại nhưng không gửi cho anh, cũng không đề cập đến mà tự ý ăn chặn. Bây giờ có việc cần nhờ vả Cố Trường Đình mới dùng phần di sản này làm mồi nhử.
Đường Quý Khai nghe ngóng được tin tức của cậu chủ Lăng, điều tra thêm một bước nữa là bắt bài nhà họ Lăng mời Cố Trường Đình đến để làm gì. Đường Quý Khai sợ Cố Trường Đình rơi vào bẫy nên vội gọi điện thoại cho Triệu Giản.
Triệu Giản giận điên, người nhà họ Lăng đúng là loại không ra gì.
Hắn lạnh lùng nhìn Lăng Chính Trung: “Hai mươi năm nay các ông không thèm đếm xỉa đến Cố Trường Đình, giờ cần quả thận của cậu ấy thì mới nhớ ra còn đứa cháu này trên đời. Chuyện tốt như vậy sao không thấy người nhà họ Lăng đứng ra nhận đi. Các ông coi Cố Trường Đình là gì? Một món đồ à?”
Lăng Chính Trung không ngờ Triệu Giản lại biết chuyện này. Sáng sớm hôm nay, Lục Sáng Uy định nhân lúc Cố Trường Đình ốm, gọi bác sĩ đến lấy máu của anh mang đi xét nghiệm xem thận có tương thích với con trai của ông ta không. Ai ngờ kế hoạch đổ bể, Triệu Giản còn không nể mặt làm rùm beng lên thế này.
Lăng Chính Trung chống cây ba toong, nét mặt có vẻ khó xử, khách khứa vây quanh đều đang bàn luận sôi nổi.
Lăng Chính Trung nói: “Cố Trường Đình là cháu ngoại tôi, tất nhiên tôi cũng thương nó. Nhưng Lăng Sơ Nam cũng là em trai của Cố Trường Đình, hai đứa nó là anh em, sao nó có thể trơ mắt nhìn em nó chết đi?”
Triệu Giản cảm thấy quá nực cười: “Nói hay lắm, nói hay lắm. Đến bố ruột của Lăng Sơ Nam còn khoanh tay đứng nhìn thì sao Cố Trường Đình phải đưa tay giúp? Cố Trường Đình chẳng nợ nần gì nhà họ Lăng các ông.”
Lăng Chính Trung vô lý rõ ràng, nhưng Cố Trường Đình là tia hy vọng cuối cùng, ông ta không muốn thả họ đi. Ông ta cười lạnh nói: “Bất kể thế nào cũng phải để Cố Trường Đình xét nghiệm trước đã, tôi không cho phép các cậu rời khỏi đây.”
Lăng Chính Trung cậy đây là địa bàn nhà mình, định cưỡng chế Cố Trường Đình lấy máu làm xét nghiệm.
Nghe vậy Triệu Giản lại bật cười: “Từ trước đến nay, tôi muốn đi đi đâu chưa ai cản được. Bây giờ Cố Trường Đình là người của tôi, nhà họ Lăng các ông lớn lối vừa thôi. Để đấy tôi xem ai có thể động đến một sợi tóc của Cố Trường Đình.”