Suốt quá trình Cố Trường Đình trông vẫn hết sức bình thản, không thấy có vẻ tức giận, cũng không thấy như là buồn bã, nhưng ông Cố thì tức điên, so sánh hai bên, ông Cố giận dữ hơn hẳn, trông y như một con nghêu bị tách vỏ.
Ông Cố nghe Cố Trường Đình nói vậy, liền trợn mắt, sải bước đi tới, cầm bản hợp đồng trên bàn, xem lướt qua một lượt, sau đó lấy bút ký tên, miệng nói: “Được lắm, tao đã muốn cắt đứt quan hệ cha con với mày từ lâu rồi, để từ sau mày đỡ liên lụy đến nhà họ Cố này!”.
Ông Cố đang định ký tên, bác gái vội ngăn lại, nói: “Cậu hai, cậu định làm gì đó, không được ký không được ký. Cậu xem Cố Trường Đình đã lớn bằng này rồi, còn xuất sắc như vậy, sau này ai dám chê cười nó, không ai dám cả, chị nói cậu nghe, sau này cậu chỉ chờ hưởng phúc thôi”.
Ông Cố cười nhạt, đẩy chị mình ra, nói: “Không ai dám chê cười nó? Không biết người ta nói gì sau lưng nó đâu! Sự tồn tại cùa nó là nỗi ô nhục của nhà họ Cố!”.
Bác gái bị đẩy suýt đυ.ng vào bàn, kêu “Ái” một tiếng, có vẻ cũng bực mình, liền trừng mắt cao giọng nói: “Được, cậu muốn ký tên có phải không? Thế cũng được, tôi cho cậu biết, cậu mà không nhận Cố Trường Đình làm con trai, thì tôi cũng không nhận đứa em trai là cậu nữa. Bao năm nay nhà họ Cố bị cậu làm cho thối nát hết rồi, cậu chỉ muốn làm chủ cái nhà này, nhưng cậu đã làm được gì chưa? Thật đúng là khiến người ta thấy nực cười”.
Ông Cố giận đỏ mặt tía tai, đáp: “Chị nói gì?”.
Bác gái nói: “Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Cậu mà ký tên, thì sẽ không còn là em trai tôi nữa, Cố Trường Đình vẫn là cháu tôi”.
Bác gái là một kẻ thực dụng tiêu chuẩn, dường như bà ta đã hạ quyết tâm đứng về phe ai. Bao nhiêu năm nay, bà ta cảm thấy cha Cố Trường Đình căn bản là một tên bất tài không dựa dẫm được, nhà họ Cố ngày một suy bại, tiếp tục như vậy thì xong đời.
Ông Cố thực sự tức chết, mặt sắt đen sì, cầm bút ký tên vào bản thỏa thuận, tay cứ run lẩy bẩy, dùng sức rất mạnh, đến mức rách cả giấy.
Ông Cố ký tên, sau đó vứt bút xuống đất kêu “cạch” một tiếng, nói: “Rồi đấy! Từ sau chúng ta chính là người dưng, tốt nhất đừng gặp nhau nữa!”.
Cố Trường Đình cầm bản thỏa thuận lên nhìn kỹ, vẻ mặt cuối cùng như trút được gánh nặng, không kìm được mỉm cười.
Cố Trường Đình đáp: “Đây cũng là điều tôi mong muốn”.
Ông Cố nghe vậy, cảm thấy mình sắp sửa tắt thở đến nơi, dứt khoát quay đầu bỏ đi, rời khỏi phòng tiệc.
Nhưng ông Cố chưa đi đã bị Triệu Giản cản lại.
Triệu Giản thân hình cao lớn, đứng trong phòng tiệc có cảm giác như hạc giữa bầy gà, ông Cố còn phải ngửa đầu nhìn hắn, đột nhiên bị hắn cản lại cũng hơi run, vô thức lùi lại một bước, hỏi: “Cậu định làm gì?”.
Cố Trường Đình cũng không ngờ Triệu Giản đột nhiên chạy ra, vội đi tới, rất sợ Triệu Giản chịu thiệt.
Có lẽ cũng chỉ có Cố Trường Đình mới lo Triệu Giản to con như vậy chịu thiệt.
Triệu Giản lạnh mặt, hung ác nói: “Tôi chẳng làm gì cả, ông ném vỡ bút máy của vợ tôi rồi, đền rồi hãy đi”.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng tiệc đều ngẩn ra, ánh mắt dạo một vòng dưới đất, mới thấy chiếc bút máy vỡ tan tành.
Vừa rồi ông Cố ký tên xong liền vứt bút máy đi, vì dùng sức quá mạnh nên ngòi bút bị tróc, cán bút cũng nứt toác, không thể nhặt lên dùng tiếp được nữa.
Ông Cố nghe xong, trừng mắt nói: “Cậu bảo sao? Chỉ là một chiếc bút mà thôi!”.
Triệu Giản cười nhạt, đáp: “Đúng, chỉ là chiếc bút mà thôi, loại người trước nay không biết quý trọng thứ gì như ông, tất nhiên thấy chẳng có gì. Nhưng đó là đồ của vợ tôi, lão già không có quan hệ với chúng tôi, dựa vào đâu mà thích làm hỏng thì làm hỏng thế”.
Ông Cố cảm thấy Triệu Giản đang cố ý gây sự, chỉ tại ông ta xui xẻo. Phòng tiệc nhiều người như vậy, tất cả đều đang nhìn, còn xì xào bàn tán, thật là mất mặt hết sức.
Ông Cố thở hổn hển, lấy một xấp tiền mặt từ trong ví, ném xuống đất, nói: “Tiền, loại bần cùng như cậu không phải muốn tiền sao? Cầm đi, đủ mua mười hai mươi chiếc bút rồi”.
Cố Trường Đình cũng chỉ tùy tiền cầm một chiếc bút theo mà thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu, chắc chỉ tầm một trăm tệ, vứt thì vứt, Triệu Giản chỉ là không vừa mắt thái độ ngông cuồng của ông ta, mới nhất định gây sự.
Triệu Giản không cúi đầu nhìn chỗ tiền kia, nói: “Ném đồ người ta đền tiền là xong à? Tôi không cần tiền, chỉ cần chiếc bút đó, muốn giống nhau như đúc, ông đưa tôi tiền tôi còn phải đi mua, thời gian đó tôi có thể ở bên cạnh vợ tôi rồi”.
Lúc này ông Cố thực sự là bị hắn làm tức chết, giậm chân tại chỗ, nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Cái thứ đồ rách nát này, tôi đi đâu làm cho cậu một chiếc được”.
Triệu Giản nói: “Sao lúc ném ông không nghĩ cho rõ? Dù sao đồ ông cũng ném rồi, nhất định phải đền tôi một cái y hệt, nếu bây giờ ông không lấy được, thì viết giấy nợ, in dấu tay lập giấy tờ, viết rõ là nợ vợ tôi thứ gì, sau này sẽ trả lại”.
Hắn nói xong, người xung quanh đều bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“In dấu tay? Viết giấy nợ?”. Ông Cố vẻ mặt không thể tin nổi, nếu chuyện này truyền ra ngoài, một truyền mười mười truyền trăm, lại tam sao thất bản, không biết sẽ thành ra thế nào, đến lúc đó người ngoài lại tưởng mình nợ một tên nhà quê thứ gì không trả nổi.
Ông Cố tuyệt đối không muốn viết giấy nợ in dấu tay, lại bắt đầu mồm mép.
Xung quanh nhiều người như vậy, tất cả đều vây xem, lúc này ông Cố bỗng cảm thấy, mình giống như một con khỉ trong vườn thú, bị một đống người vây xem, thậm chí còn không mất vé.
Đang lúc ông Cố to tiếng, một vệ sĩ vội vã chạy vào, đến bên cạnh bác gái, khẽ nói hai câu.
Bác gái mắt sáng lên, vẻ mặt hưng phấn, hỏi: “Người đâu? Mau mau, đừng chậm trễ”.
Nhưng người khác đều không chú ý lắm, vẫn đang xem ông Cố “biểu diễn”.
Ông Cố mắng như tát nước, mắt đỏ rực, đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp”.
Một thiếu niên vỗ tay đi vào, nói: “Náo nhiệt quá náo nhiệt quá, nhà họ Cố đúng là không giống nhà họ Đường, không phải tết cũng chẳng phải lễ mà đã náo nhiệt thế này rồi”.
Mọi người đưa mắt nhìn, lập tức hít một hơi sâu, người mới đến là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng không tính là cao, nhưng khuôn mặt rất có nét, chính là cậu hai nhà họ Đường, Đường Quý Khai.
Bác gái là người đầu tiên nịnh nọt chạy bước nhỏ tới đón, nói: “Cậu Đường sao lại đến đây bất ngờ thế?”.
Ông Cố vừa rồi còn hùng hổ chửi bới, nhất thời im re, không dám ho he tiếng nào.
Cố Trường Đình thấy Đường Quý Khai cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Đường Quý Khai bỗng nhiên lại tới nhà họ Cố.
Đường Quý Khai cười híp mắt nói: “À, là thế này, tôi tới đây để bàn chuyện làm ăn”.
“Chuyện làm ăn?”. Bác gái sáng mắt, có thể bàn chuyện làm ăn với nhà họ Đường, nếu thành công nhất định sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đường Quý Khai đáp: “Đúng vậy”.
Nói xong cậu nhìn thoáng qua ông Cố: “Tôi vốn định bàn với ông Cố một chút”.
Ông Cố bị Đường Quý Khai nhìn, nhất thời phấn chấn hẳn lên, thẳng lưng ưỡn ngực, bụng bia lồ lộ, vẻ mặt vênh váo tự đắc bung ra.
Bác gái xanh mặt, nhìn qua Cố Trường Đình, rồi lại nhìn ông Cố.
Đường Quý Khai nhìn thoáng qua sắc mặt của mọi người, suýt nữa bật cười, nói: “Tôi vốn nghĩ, nể mặt Cố Trường Đình, hay là bàn chút chuyện làm ăn với cha anh ấy. Nhưng mà tôi vừa nghe nói, bọn họ đã cắt đứt quan hệ cha con, cãi nhau rất to, ây da, vậy thì còn bàn bạc gì nữa, thật là ngoài dự liệu của tôi mà”.
Đường Quý Khai nói lời đầy ẩn ý, vẻ mặt rất thiếu đòn, rõ ràng là đang bỡn cợt người ta, nhưng thân phận của cậu như vậy, ai dám trợn mắt đáp trả đây.
Ông Cố vẫn ưỡn ngực, nhưng mặt đã tái đi rồi, cảm giác ngã từ trên trời xuống dưới đất thật đúng là không hợp với người lớn tuổi như ông chút nào.
Đường Quý Khai còn chưa đùa chán, tiếp tục nói: “Trước khi tôi vào, còn nghe nói tới giấy nợ gì đó, đúng là căng thật đấy nhỉ”.
Triệu Giản nhìn Đường Quý Khai một cái, nói: “Quả có chuyện như vậy. Ông ta làm hỏng đồ của người khác, còn không định bồi thường”.
“Ghê thật, ông Cố không có uy tín như vậy, chẳng trách việc làm ăn lại…nát bét thế”. Đường Quý Khai khoa trương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Thiếu nợ bồi thường là chuyện đương nhiên”.
Ông Cố vội vàng nói: “Không phải, không phải là tôi không có uy tín, là gã nhà quê này cố ý làm khó tôi, tôi cho tiền hắn ta còn không lấy”.
Triệu Giản nói: “Tôi không lấy tiền, tôi chỉ muốn ông ta đền cho vợ tôi chiếc bút giống như cũ”.
Đường Quý Khai vỗ tay đánh bốp một tiếng, nói: “À, người nhà quê luôn chất phác như vậy đấy. Anh ấy không cần tiền của ông, chính là không muốn bòn rút của ông, kiểu người thành thực như vậy hiếm lắm, ông nên thấy biết ơn mới phải chứ”.
Đường Quý Khai và Triệu Giản kẻ xướng người họa, quả thực không chê vào đâu được, phối hợp ăn ý, chém bay nóc nhà.
Ông Cố không nói ra lời, cũng không dám nổi khùng lên, càng không dám mắng người.
Triệu Giản lập tức cầm một tờ giấy, đặt trước mặt ông Cố, nói: “Viết nhanh”.
Ông Cố hết cách, đành phải viết một tờ giấy nợ, Triệu Giản còn bắt ông ta ký tên điểm chỉ.
Ông Cố viết giấy nợ xong, ấn dấu tay, cảm thấy cái mặt già của mình cũng mất hết, thật sự hối hận vì đã chạy tới phòng tiệc gây sự, vội cúi đầu bỏ chạy.
Lúc ông ta chạy ra ngoài còn nhìn một vòng, Cố Huy người đã xui ông ta đến đây đã biến mất từ lúc nào, hình như thấy tình thế không ổn nên chuồn trước.
Triệu Giản nhanh chóng cầm tờ giấy nợ mang đến trước mặt Cố Trường Đình, như hiến bảo vật, nói: “Bà xã, cái này phải cất kỹ”.
Cố Trường Đình đáp: “Vậy anh cất giúp tôi đi”.
Triệu Giản gật đầu, cẩn thận gấp gọn lại, nói: “Cũng được”.
Cố Trường Đình nói: “Cảm ơn anh”.
Triệu Giản cười khờ khạo, nói: “Bà xã em yên tâm, về sau có anh bảo vệ em, sẽ không để em chịu thiệt”.
Cố Trường Đình gật đầu cười.
Triệu Giản thấy anh mỉm cười, lập tức cũng vui quên trời đất, cúi đầu xuống, ghé vào tai Cố Trường Đình, khẽ nói: “Bà xã, em phải thưởng cho anh, về nhà hôn anh một cái đi”.