“Cậu…cậu còn chê ít?!”. Bác trai thấy Triệu Giản nói dứt lời định bỏ đi, tay đã sờ tới nắm cửa phòng nghỉ.
Bác trai vội cản hắn lại, hạ quyết tâm cắn răng nói: “Vậy đi, năm triệu thì sao?”.
“Năm triệu?”. Triệu Giản cố tình ra vẻ suy nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt có hy vọng của bác trai, lúc này mới lắc đầu, đáp: “Năm triệu, tôi không cần”.
“Cậu vẫn chê ít?”. Bác trai giận dữ, nói: “Cậu đừng có mà không biết điều như vậy!”.
Triệu Giản nói: “Mặc dù tôi ít học, nhưng tôi và bà xã đã kết hôn rồi, về sau thứ gì của bà xã thì cũng chính là của tôi, nghe nói bà xã tôi rất lắm tiền, năm triệu hẳn là có, tại sao lại cần bác cho chứ?”.
Bác trai bị Triệu Giản làm cho nghẹn họng, giận xanh cả mặt. Triệu Giản chọc tức ông ta một lúc thì chán không muốn đùa cợt nữa, dù sao Cố Trường Đình vẫn còn ở phòng tiệc, hắn sợ sẽ có kẻ ức hϊếp bà xã mình, vì vậy muốn mau trở về.
Triệu Giản không để ý đến ông ta nữa, chuẩn bị bỏ đi. Ông ta bèn cản lại, giận đến mức định động tay động chân, thế nhưng chưa chạm đến quần áo của Triệu Giản đã bị hắn quay lại trừng mắt một cái, lập tức sợ chết sững người.
Bác trai lớn tuổi, tay chân không linh hoạt, hơn nữa chỉ cao 1m7 hơn chút, còn không cao bằng Cố Trường Đình, đứng trước mặt Triệu Giản thì hoàn toàn yếu thế, vừa bị Triệu Giản trừng mắt chân đã suýt thì chuột rút.
Bác trai không dám ngăn hắn nữa, Triệu Giản liền nghênh ngang mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài, trở về phòng tiệc.
Thực ra Triệu Giản chưa rời đi được năm phút, nhưng khi hắn trở về, chỉ trong năm phút này, phòng tiệc đã hỗn loạn rối tinh rối mù.
— Nhà họ Cố, mau tới đây.
Triệu Giản vừa nhắn tin vừa chạy vào, không dám chậm trễ một giây một phút.
Triệu Giản vừa rời khỏi phòng tiệc thì đúng lúc có người đi vào, người đó không phải ai khác mà chính là cha của Cố Trường Đình.
Người nhà họ Cố có đến hai phần ba những kẻ có máu mặt đều tới nịnh bợ Cố Trường Đình rồi, tin tức này truyền đi rất nhanh, nghe nói còn bày tiệc linh đình trước nay chưa từng có.
Cha Cố Trường Đình biết tin, giận đến mức đầu bốc khói, chửi đổng cả nửa ngày trời.
Cha Cố Trường Đình cũng nghe nói trong hôn lễ của Cố Trường Đình, không ngờ lại có người nhà họ Đường đến chúc mừng, hơn nữa còn nói rằng cậu cả nhà họ Đường, Đường Hoài Giản thầm yêu Cố Trường Đình. Lần này coi như Cố Trường Đình hoàn toàn trở mình, nhưng cha Cố Trường Đình cảm thấy tất cả đều là giả dối, ai sẽ thích đồ quái vật Cố Trường Đình chứ?
Từ khi Cố Trường Đình ra đời, cha anh đã không coi anh là con trai, ông ta cảm thấy Cố Trường Đình còn không bằng đứa ăn mày qua đường. Ông Cố nghĩ, Cố Trường Đình là trò hề của mình, từ khi có anh, mọi người thường cười nhạo đâm sau lưng ông ta.
Ông ta không định gặp Cố Trường Đình vì ông ta luôn nghĩ rằng, mình nhất định không thể nào truyền lại gia nghiệp cho quái vật Cố Trường Đình, càng chưa nói đến việc xem anh là con trai.
Cha Cố Trường Đình nghĩ, nếu mấy năm nữa mình vẫn không sinh được một thằng con trai, vậy thì nhận nuôi lấy một đứa, kiểu gì cũng đỡ hơn là Cố Trường Đình.
Ông Cố khinh thường Cố Trường Đình, ông ta cũng không tin Cố Trường Đình bám được vào nhà họ Đường, cho nên bây giờ mới không đi bợ đỡ Cố Trường Đình.
Nhưng cuối cùng ông Cố vẫn chạy đến bữa tiệc, không phải là để bợ đỡ, mà là để làm loạn.
Đúng lúc ông Cố đang bùng phát cơn giận, con trai của bác gái, Cố Huy lại chạy tới, tất nhiên là chạy tới kể lể.
Cố Huy là con trai của hai bác, vì bác trai đi ở rể, nên Cố Huy theo họ Cố.
Cố Huy chính là một cậu ấm nhà giàu kiểu mẫu, ăn chơi cờ bạc gái gú gì cũng vô cùng thông thạo, vì từ nhỏ đã được cung phụng nên không làm được việc gì ra hồn.
Cố Trường Đình tay trắng làm nên, chỉ trong vài năm đã nắm giữ được 30% cổ phần của công ty. Cố Huy thì khác, vừa bước chân vào công ty cậu ta đã có chức vị cao, giữ 15% cổ phần cha mẹ cho, nhưng phá phách gần hết, trong mấy năm, cuối cùng bất đắc dĩ phải bán 7% cổ phần, chỉ còn lại 8%.
Cố Huy giữ 8% cổ phần cuối cùng, không ngờ bỗng một ngày, chút cổ phần còn lại ấy bị cha mẹ lấy lại, nói là muốn chuyển nhượng cho Cố Trường Đình.
Cố Huy nghe xong lập tức không đồng ý, nếu chuyển nhượng hết cổ phần, sau này cậu ta kiếm tiền kiểu gì? Thế chẳng phải là lỗ to sao?
Cố Huy ra sức ngăn cản chuyện này, nhưng cha mẹ hắn quyết tâm muốn móc nối quan hệ với Cố Trường Đình, nói là cổ phần công ty là có ích nhất, Cố Huy thực sự hết cách, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ ra cha Cố Trường Đình, thế là lập tức chạy đi thọc gậy bánh xe.
Cố Huy vừa gặp cha Cố Trường Đình liền cất tiếng gọi vô cùng thân thiết, nói: “Cậu, cậu, cháu nói cho cậu biết, cậu sắp gặp xui xẻo to rồi”.
Ông Cố vừa nghe vậy liền tức giận, ông vốn đã máu nóng dồn lên não, lại còn có người đến nguyền rủa.
Cố Huy vội nói tiếp: “Cậu, cậu chưa biết gì à? Sau ngày hôm nay, lời nói của cậu trong hội đồng quản trị của công ty chắc sẽ không còn một chút trọng lượng gì nữa đâu”.
Ông Cố nghe vậy lập tức khẳng định lại là Cố Trường Đình gây sự, ngoại trừ Cố Trường Đình ra không còn ai có thể mang đến xui xẻo cho ông ta nữa.
Ông Cố hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”.
Cố Huy nói: “Cháu phải lén tới đây báo cho cậu biết, không biết cha mẹ cháu nghĩ thế nào, giờ đang chiêu đãi Cố Trường Đình ở phòng tiệc kia kìa, bọn họ định chuyển nhượng 8% cổ phần cho Cố Trường Đình. Nếu vậy thì Cố Trường Đình sẽ có 38% cổ phần, nhiều hơn cả cậu, sau này công ty chính là thiên hạ của Cố Trường Đình rồi, dù cậu nói gì đi nữa cũng không có ai nghe, cậu bảo có đúng không?”.
Ông Cố sững người, không ngờ những người đó không chỉ mở tiệc nịnh bợ Cố Trường Đình, mà còn định chuyển nhượng cả cổ phần công ty.
Cố Huy nói không sai, mặc dù hiện giờ ông Cố chỉ có 35% cổ phần công ty, nhưng tất cả những người còn lại đều không nhiều bằng ông ta, hơn nữa thường gió chiều nào theo chiều ấy, cơ bản thì ông ta nói sao được vậy. Vì Cố Trường Đình chỉ có 30% nên bị ông áp chế, làm gì cũng khó khăn.
Nhưng nếu Cố Trường Đình lấy được cổ phần trong tay bác gái, tình hình sẽ thay đổi 180 độ.
Ông Cố hình như suy tính hơi xa, mặt thoắt đỏ thoắt vàng, sau lại xanh lè. Ông nghĩ nếu Cố Trường Đình có được 8% ấy, thì nhất định sẽ nhắm vào mình, không chừng còn nghĩ cách gạt mình ra khỏi hội đồng quản trị nữa.
Ông Cố sao có thể để Cố Trường Đình được như ý, lập tức vỗ bàn đứng lên, nói: “Đâu ra cái kiểu ấy, tôi phải đi xem xem!”.
Cố Huy đạt được mục đích, vội đuổi theo ông Cố đi về phía phòng tiệc.
Ông Cố vừa vào phòng tiệc, quả nhiên thấy một đống người đều đang ở đây, vô cùng náo nhiệt, tất cả đều cố gắng tâng bốc Cố Trường Đình.
Ông Cố vẫn luôn ôm giấc mộng gia chủ, cảm thấy mặc dù mình không hẳn là gia chủ, nhưng ở nhà họ Cố cũng có vai vế lớn nhất. Mà giờ xem ra, Cố Trường Đình mới giống như gia chủ thực sự, người nhà họ Cố gần như đều vây quanh nịnh bợ anh, hồi ông ta mở tiệc chúc thọ cũng không có nhiều người tới tham dự thế này.
Ông Cố tức giận sa sầm mặt mũi, sau khi bước vào, vì bên trong quá ồn ào nên không có ai chú ý đến ông ta, ông ta chẳng khác nào không khí.
Ông Cố dứt khoát giơ chân, đạp ngã bình hoa sát đất ở cửa phòng tiệc.
“Xoảng –“.
Một tiếng vang dội, mọi người trong phòng sững sờ.
Có người mãi sau mới kêu to, mảnh sứ bắn tung tóe khắp nơi, những người ngồi ở bên ngoài còn bị mảnh sứ cứa bị thương, sao có thể không kêu to, tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Bác gái lập tức đứng lên nói: “Làm cái gì thế hả?”.
Ông Cố cũng quát lại: “Còn hỏi tôi? Chính tôi mới phải hỏi các người đang làm cái gì! Các người đều vây quanh cái thứ quái vật đáng xấu hổ này, muốn làm vừa lòng nó? Tôi nói cho mà biết, nó chính là loại lòng lang dạ sói, các người có làm gì đi nữa cũng vô ích!”.
Cố Trường Đình lạnh mặt, cũng đứng dậy,..
Bác gái nhìn thấy, vội vàng nói: “Cậu hai, cậu nói gì vậy? Cố Trường Đình là con trai cậu kia mà, cậu nói thế, đến phận làm bác như chị cũng không nghe lọt tai”.
Ông Cố cười nhạt, nói: “Các người cứ bợ đỡ Cố Trường Đình đi, tôi nói cho mà biết, sau này các người sẽ hối hận. Nó có thể có quan hệ gì với nhà họ Đường? Không biết chừng là nó mặt dày quyến rũ người ta, sau này người nhà họ Đường còn đến tính sổ cũng nên!”.
“Ông nói cái gì!”.
Ông Cố vừa dứt lời, đột nhiên có giọng nói chen vào khiến ông ta sợ hết hồn.
Tất cả mọi người quay lại nhìn, đó là Triệu Giản vừa trở lại, đang hung hăng đi vào phòng tiệc. Vốn là một tên ngốc, nhưng lúc này cảm giác hoàn toàn khác hẳn, dọa mọi người sợ chết lặng, vừa thấy Triệu Giản liền quên mất ông Cố vừa mới nói gì.
Triệu Giản vừa đi vào liền nghe thấy câu nói của ông Cố, làm sao có thể không tức giận? Bây giờ đến ý định đánh người hắn cũng có, hận không thể đánh rụng hết răng của ông Cố để xả giận.
Ông Cố hốt hoảng lui về sau mấy bước, rất sợ Triệu Giản đánh mình.
Cố Trường Đình thấy vậy, vội nói: “Triệu Giản, mau qua đây, chuyện này tôi tự giải quyết được”.
Cố Trường Đình rất sợ Triệu Giản sẽ đánh người, mặc dù xả được giận, nhưng dù gì đây cũng là nhà họ Cố, ngộ nhỡ có người ghi hận trong lòng cố ý làm khó dễ Triệu Giản thì sao?
Triệu Giản tức giận đến mức thở hổn hển, nắm đấm siết chặt, nhưng Cố Trường Đình gọi hắn, hắn hơi do dự nhưng vẫn đi đến bên cạnh Cố Trường Đình.
Tất cả đều cảm thấy, Triệu Giản vừa đến đứng cạnh Cố Trường Đình, khí chất dường như trở nên cường đại hơn.
Cố Trường Đình bình tĩnh nói: “Cha, có vài lời con muốn nói từ lâu rồi”.
“Mày muốn nói? Mày muốn nói thì tao phải nghe à? Tao không muốn nghe!”. Ông Cố không lớn tiếng như hồi nãy, cũng không dám quát nạt, run rẩy như con mèo chưa dứt sữa, nhưng giọng điệu thì y như một người đàn bà chua ngoa không nói lý lẽ.
Nhưng Cố Trường Đình cũng không quan tâm, anh nói tiếp: “Hồi nhỏ con không hiểu mình đã làm sai điều gì, chỉ biết là cha con không thích con. Con tưởng rằng mình không đủ ưu tú, vì vậy mỗi ngày đều cố gắng khiến mình trở nên xuất sắc hơn. Về sau con nhận ra, quả thực con càng ngày càng ưu tú, thế nhưng cha lại càng ngày càng ghét con”.
Ông Cố cười mỉa nói: “Dù mày có làm gì thì cũng không thể thay đổi một sự thực rằng mày là đồ quái vật! Tao nói cho mày biết, mày muốn tao vui vẻ chứ gì? Vậy mày hãy mau đi chết đi! Mày chết tao mở tiệc ăn mừng ngay!”.
Cố Trường Đình nắm chặt tay Triệu Giản, sợ hắn lại xông lên. Vẻ mặt Cố Trường Đình không nhìn ra chút buồn bã hay đau khổ nào, ngược lại anh còn mỉm cười nói: “Về sau tôi hiểu ra, không phải là tôi làm chưa đủ tốt, mà là ông không xứng làm cha của bất cứ ai hết”.
“Mày! Mày nói gì? Mày còn nói tao?”. Ông Cố nói.
Cố Trường Đình không để ý tới sự phẫn nộ của ông ta, mở túi công văn mình mang đến, hôm nay anh tới bàn chuyện cổ phần của công ty, đương nhiên mang theo không ít tài liệu.
Cố Trường Đình lấy ra một bản hợp đồng trong túi công văn, đặt lên bàn, nói: “Đơn thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con, tôi đã ký tên ở trên, vốn đang nghĩ không biết nên đưa cho ông lúc nào, bây giờ thì vừa khéo, ông cũng ký tên bên trên, về sau không cần cảm thấy nhục nhã vì tôi nữa”.
“Ấy, đừng kích động thế”. Bác gái hấp tấp nói: “Trường Đình à, cháu nghe bác nói đã, đơn này không có hiệu lực pháp lý, hai người là cha con ruột thịt, vẫn là nên hòa thuận với nhau thì hơn”.
Cố Trường Đình rất bình tĩnh, nói: “Dù không có hiệu lực pháp lý đi nữa, nhưng ông Cố là người làm ăn, vẫn phải giữ mặt mũi và uy tín của mình, ký tên rồi sẽ không thể nuốt lời, nếu không sau này còn làm ăn gì được nữa phải không?”.