Cả bàn bắt đầu nhao nhao mồm năm miệng mười, người nói Triệu Giản trông thô kệch, kẻ chê tên Triệu Giản quê mùa, nói gì thì nói cậu cả nhà họ Đường, Đường Hoài Giản chưa từng gặp mặt kia cũng vẫn ưu tú hơn Triệu Giản, Triệu Giản chẳng đáng xách dép cho cậu cả nhà họ Đường.
Những người đó càng nói càng khó nghe, Triệu Giản giống như một tên ngốc, hoàn toàn không để bụng, vẫn luôn mỉm cười, khóe miệng đuôi mày đều cong lên.
Bọn họ khinh thường nhìn Triệu Giản, không biết hắn đang cười gì, dường như kẻ ngốc không phải hắn mà là ai khác.
Cố Trường Đình sa sầm mặt mũi. Dù sao đều là người nhà họ Cố, Cố Trường Đình cũng không muốn rước lấy nhiều kẻ địch như vậy, nể mặt được thì nể mặt, dù gì người ta cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như vậy rồi.
Nhưng Cố Trường Đình thực sự không nhịn được nữa, đột nhiên vỗ bàn cái “rầm” một tiếng đứng bật dậy.
Lần này, mọi người đều giật nảy mình, tất cả những người vừa rồi còn đang mồm năm miệng mười giờ đều không dám phát ra tiếng, chăm chăm nhìn Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình sầm mặt nói: “Triệu Giản là bạn đời của tôi, dù thế nào đi nữa thì tôi hy vọng mọi người tôn trọng anh ấy một chút”.
Triệu Giản thấy Cố Trường Đình ra mặt vì mình, cười càng vui vẻ hơn, còn âm thầm vươn tay sang nắm tay Cố Trường Đình, mười ngón tay đan xen không gỡ ra được.
Cố Trường Đình đang nổi nóng, khí thế rất dữ dội, nhưng Triệu Giản bỗng nhiên quấy rối khiến khí thế của Cố Trường Đình hơi phân tán.
Triệu Giản nắm tay Cố Trường Đình, nói: “Bà xã đừng nóng, nóng giận hại thân, anh sẽ đau lòng”.
Bọn họ nói như vậy có vẻ vô cùng thấu tình đạt lí, vô cùng rộng lượng, làm những người bên cạnh trở nên nhỏ nhen hẹp hòi.
Ngồi trong bàn có không ít người coi thường Cố Trường Đình, nhưng đều nghẹn không dám nói gì, dáng vẻ đó thật thú vị, chỉ e nghẹn một lúc nữa sẽ tức nổ cả phổi.
Bác gái vội vàng hòa giải, nói: “Trường Đình, ngồi xuống ngồi xuống đi đã, đừng nóng giận, nóng giận hại thân. Đúng là bọn họ không phải, Triệu Giản bước chân vào nhà họ Cố, thì chính là người nhà họ Cố, chúng ta nên quan tâm nó mới phải, cháu nói có đúng không? Đều là người một nhà, chỉ đùa chút thôi mà, nói quá lại thành khó nghe, mấy cô cậu mau xin lỗi Triệu Giản đi, đùa cợt cũng không biết chừng mực”.
Một người đứng lên lắp ba lắp bắp, lí nhí nói với Triệu Giản: “Xin lỗi, vừa nãy tôi uống hơi nhiều, ăn nói không ý tứ, anh đừng để bụng”.
Lúc này Triệu Giản lại bắt đầu cắm cúi tấn công bàn ăn, vô cùng tập trung, người kia nói chuyện hắn cũng không ngẩng đầu, trông có vẻ như không nghe thấy.
Vậy là, người kia vừa lúng túng vừa phẫn nộ, nhưng không cách nào bộc phát, hầm hừ ngồi xuống bực bội.
Sau đó cả bàn đều không dám nói Triệu Giản một chữ “không” nào, Triệu Giản ăn càng vui vẻ, mình ăn một miếng rồi gắp cho Cố Trường Đình một miếng, bóc vỏ cực kì thành thạo.
Bác gái lại bóng gió nhắc về chuyện Đường Hoài Giản thêm mấy lần, nhưng Cố Trường Đình vẫn mặt lạnh không tiếp, bác gái bất đắc dĩ, đành không nhắc lại nữa.
Ăn được một lát, bác gái đứng lên, nói vào phòng vệ sinh.
Bà đi ra không bao lâu, bác trai cũng đi ra, hai người gặp nhau ở phòng nghỉ bên ngoài phòng vệ sinh.
Bác trai nói: “Bàn tính của bà rơi xuống nước rồi”.
“Chưa chắc đâu”. Bác gái nói.
Bác trai nói: “Sao lại chưa chắc? Bà nhìn thử xem, Cố Trường Đình không hiểu điên rồ thế nào, lại bị một thằng nhà quê mê hoặc, không cho ai nói nó một câu không phải, còn đối với cậu cả nhà họ Đường thì không có lấy một chút hứng thú, ôi, khó khăn lắm mới có cơ hội bám vào nhà họ Đường, giờ đều đi tong cả rồi”.
Bác gái nói: “Ông vội gì chứ? Tôi còn có cách khác mà”.
“Còn có cách gì nữa?”. Bác trai nói.
Bác gái cười nhạt: “Bây giờ chúng ta phải cung phụng Cố Trường Đình, không làm được gì nó thì thôi, nhưng có thể xuống tay chỗ tên nhà quê kia cơ mà”.
Bác trai có vẻ không hiểu ý, bác gái nói tiếp: “Ông không thấy sao? Tên Triệu Giản đó, mặc dù mặt mũi cũng không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là nhà quê chân đất, chưa va chạm xã hội, ông nhìn tướng ăn của nó vừa nãy xem, hừ hừ, khó coi không tả nổi. Chúng ta cứ nói chuyện riêng với nó, cho nó ít tiền, bảo nó chủ động ly hôn với Cố Trường Đình, như vậy không phải xong rồi sao?”.
Bác trai cảm thấy cách này khá ổn, ông ta ngẫm nghĩ một lát, tướng ăn của Triệu Giản đúng là giống kẻ chưa trải sự đời thật.
Bác gái nói: “Ông đừng về nữa, đứng chờ ở phòng vệ sinh đi, tôi không tin nó vừa ăn vừa uống như thế mà không vào phòng vệ sinh lấy một lần, đợi nó đến, ông cho nó một tấm chi phiếu rồi đuổi đi”.
“Tôi biết rồi, bà yên tâm”. Bác trai đáp.
Bác gái nhanh chóng trở về phòng tiệc, tiếp tục nịnh bợ Cố Trường Đình.
Rất nhanh sau đó, Triệu Giản đã ăn no, mặc dù sức ăn của hắn quả thực là rất tốt, nhưng người nhà họ Cố chuẩn bị bàn tiệc rất phong phú, hắn không thể ăn hết được.
Triệu Giản no rồi, liền nói: “Bà xã, anh muốn đi vệ sinh”.
Bác gái vội nói: “Ra cửa rẽ phải là đến”.
Cố Trường Đình sợ Triệu Giản lạc đường, nói: “Để tôi đi cùng anh”.
Bác gái nhìn theo, sao dám cho Cố Trường Đình đi cùng, nếu vậy kế hoạch sẽ đổ bể, liền nói: “Trường Đình à, để Triệu Giản đi một mình được rồi, mấy bước chân thôi mà, cậu ta cũng đâu phải trẻ con. Chúng ta cũng ăn xong rồi, nên bắt đầu bàn chuyện cổ phần đi”.
Lúc này bác gái muốn bàn chuyện cổ phần với Cố Trường Đình, anh đến đây vì chuyện này, đương nhiên liền bị bà ta giữ lại.
Triệu Giản nói: “Bà xã, anh sẽ không lạc đâu, về nhanh thôi, em cứ bàn chuyện đi, xong việc chúng ta về nhà”.
“Được”. Thực ra Cố Trường Đình cũng rất muốn nhanh chóng về nhà, ở nhà họ Cố anh cảm thấy không được thoải mái.
Triệu Giản đứng dậy, một mình đi ra khỏi phòng tiệc.
Hắn đi tới cửa thì quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp bác gái Cố Trường Đình lén nhìn mình, ánh mắt đó không hề thân thiện, hơn nữa rõ ràng đầy toan tính.
Bác gái bị Triệu Giản tóm được, nhất thời sắc mặt trở nên gượng gạo, suýt nữa thì tưởng Triệu Giản đang giả ngốc.
Nhưng Triệu Giản chỉ nhếch miệng cười, dáng vẻ khờ khạo, bác gái cảm thấy mình đúng là lo lắng thái quá, thằng ngốc suy cho cùng chỉ là thằng ngốc mà thôi.
Triệu Giản đi về hướng phòng vệ sinh, bác trai đã chờ sẵn ở đó một lát, cuối cùng cũng thấy người đến.
Triệu Giản chưa đi vào phòng vệ sinh đã bị bác trai chặn ở phòng nghỉ, bác trai còn tiện tay khoá cửa, tránh để người ngoài nhòm ngó.
Bác trai nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cậu”.
Triệu Giản nở một nụ cười thật thà hàm hậu, nói: “Chuyện gì vậy? Tôi hơi buồn tiểu, hay là vừa tiểu vừa nói được không?”.
Bác trai đen mặt, cảm thấy Triệu Giản không hổ là nhà quê chân đất, thực sự thô tục không chịu nổi, đành phất tay, nói: “Vậy cậu mau đi trước đi, tôi chờ ở đây, lát nữa nói sau”.
Triệu Giản cười cười, chậm chạp bước vào phòng vệ sinh, bác trai chờ ở bên ngoài, hồi lâu sau, chờ đến độ mất hết kiên nhẫn, Triệu Giản mới lề mề đi ra.
Bác trai đã rất bực mình rồi, trông ông ta có vẻ sợ vợ, là vì ông ta đi ở rể, tài lực kém hơn vợ mình vì vậy mới yếu thế hơn. Còn đối với người ngoài, bác trai vẫn rất biết cáo mượn oai hùm ra vẻ ta đây, vô cùng hống hách.
Bác trai trực tiếp móc chi phiếu từ trong ngực ra, sau đó lại lấy bút, viết mấy con số lên tấm chi phiếu, nói: “Tôi muốn cậu và Cố Trường Đình ly hôn, tôi có thể cho cậu tiền, muốn bao nhiêu cứ nói”.
Triệu Giản cười, trông thì có vẻ hàm hậu, nhưng thực ra lại đầy châm chọc, hắn còn tưởng có chuyện gì, thì ra là cái biện pháp cũ rích này.
Triệu Giản nói: “Ly hôn? Tại sao phải ly hôn? Tôi không muốn, tôi thương vợ mình còn không hết, còn lâu mới ly hôn với cậu ấy”.
Bác trai cười khẩy, khinh thường nói: “Đừng nói trước vội, chi phiếu đây, cậu xem số tiền bên trên rồi hãy trả lời tôi”.
Bác trai ném chi phiếu vào người Triệu Giản, Triệu Giản giơ tay bắt, cầm lên nhìn.
Ba trăm nghìn…(*)
(*) 300.000 NDT ~ 1 tỷ VNĐ
Triệu Giản vừa nhìn, suýt nữa thì bật cười, đuôi lông mày không nhịn được hơi nhếch lên.
Hắn thực sự không biết, là mình chỉ đáng giá ba trăm nghìn, hay là Cố Trường Đình chỉ đáng ba trăm nghìn, phải chăng người nhà họ Cố nghèo kiết xác đến mức này, dù gì cũng là gia tộc trong giới thượng lưu, ra tay có hơi…
Không phải keo kiệt bình thường…
Bác trai không hề biết mình bị Triệu Giản khinh thường, cảm thấy ba trăm nghìn đối với một gã nhà quê nhất định là con số trên trời, còn vênh váo hống hách nói: “Sao? Nhiều tiền như vậy, cả đời này cậu cũng không kiếm được, cả đời cũng không xài hết! Cầm lấy số tiền này, cậu có thể sống cuộc sống mới, muốn sống thế nào thì sống thế ấy, sung sướиɠ biết bao, ở với Cố Trường Đình còn bị nó trói buộc”.
Triệu Giản nhìn ông ta, sau đó tỏ vẻ băn khoăn, cầm chi phiếu nói: “Bác à, là như vậy, tôi ít học, không biết chữ, trên này viết bao nhiêu tiền vậy? Tôi đọc không hiểu”.
Bác trai nghe xong lại càng vui vẻ, đúng là đồ nhà quê, có tấm chi phiếu cũng không hiểu.
Vẻ mặt Triệu Giản như đang nghiêm túc suy nghĩ, giơ chi phiếu lên nói: “Đây có phải số ba không? Vậy là ba triệu (*) sao?”.
(*) 3.000.000 NDT ~ 10 tỷ VNĐ
Bác trai bị lời của hắn làm nghẹn họng, tên nhà quê này cũng tham lam gớm, bác trai cảm thấy, nếu cho hắn ba triệu thật thì nhất định sẽ đè chết hắn.
Nhưng bác trai cũng không nói thật, còn định chèn ép hắn: “Đúng vậy, chính là ba triệu”.
Bác trai nghĩ, dù sao đã thỏa thuận xong xuôi, chi phiếu cầm đi, Triệu Giản muốn lật lại nói số tiền không đủ, đó cũng là vì hắn ngốc, không biết phải đề phòng người khác.
Triệu Giản lộ vẻ bừng tỉnh, nói: “Có ba triệu bạc, ít thế”.
Hắn nói xong liền ném chi phiếu trả lại bác trai, nói: “Tôi không cần, ít quá”.
Bác trai nhất thời không phản ứng kịp, mắt trợn tròn, chi phiếu không kịp bắt, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Chi phiếu kia thực ra chỉ ba trăm nghìn, so với ba triệu ít hơn rất nhiều, mà ba triệu Triệu Giản còn chê ít, chứ đừng nói là ba trăm nghìn.
Bác trai cảm thấy mình đã bị một tên nông dân làm nhục, tức giận đến nỗi đầu bốc khói