Gả Cho Ta

Chương 12: Đường Hoài Giản

Hai người rời khỏi biệt thự, đi về dinh thự dòng họ Cố.

Triệu Giản ngồi ở ghế phó lái, dáng vẻ vô cùng nghe lời thành thật, không táy máy đồ dùng trong xe, chỉ thích nhìn Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình cảm thấy rất áp lực, khóe mắt chạm phải cái nhìn nóng bỏng của Triệu Giản, ánh mắt của hắn quá chăm chú khiến anh có hơi sợ hãi, da mặt nóng như bị thiêu.

Dinh thự dòng họ Cố và biệt thự nhỏ của Cố Trường Đình không cùng một cấp bậc. Mặc dù nhà họ Cố quả thực đang suy bại dần, nhưng nhà này là ông nội Cố Trường Đình mua, vô cùng rộng rãi, tuy trông có vẻ cũ kĩ nhưng khí thế vẫn rất nguy nga.

Cố Trường Đình lái xe, vừa đến cổng lớn dinh thự anh đã hơi bất ngờ, không ngờ bác của anh và chồng bà ta lại đang đứng chờ trước cổng, cũng không biết chờ bao lâu rồi.

Nhất thời Cố Trường Đình hơi đau đầu, đành phải dừng xe lại, sau đó nói với Triệu Giản: “Anh chờ ở đây”.

Cố Trường Đình xuống xe, bác lập tức ra đón, cười hòa nhã, nói: “Trường Đình, cuối cùng cháu cũng đến rồi, bao nhiêu năm rồi bác không gặp cháu, đúng là ngày càng đẹp trai. Đây là chồng bác, cháu nhận ra không?”.

Bác trai có vẻ rất sợ vợ, ở bên cạnh cười phụ họa, vẻ mặt khúm núm.

Bác gái còn nói: “Mau mau, Trường Đình lái xe lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, chúng ta mau vào nhà thôi, bữa trưa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mỗi cháu thôi đấy”.

Dinh thự dòng họ Cố rất lớn, đương nhiên không thể đi bộ từ cổng vào, nếu thế thì không biết sẽ đi mất bao lâu.

Cố Trường Đình trở lại xe, bác trai bác gái cũng lái xe ra, đi trước dẫn đường, hai chiếc xe đi đến tận phòng tiệc bên trong nhà họ Cố.

Sau khi Cố Trường Đình đỗ xe xong, anh nhìn Triệu Giản, nói: “Ăn bữa cơm xong chúng ta đi luôn, không mất nhiều thời gian đâu. Lát nữa nếu anh thấy chán thì chơi điện thoại nhé”.

Triệu Giản gật đầu, đáp: “Nghe lời bà xã”.

Cố Trường Đình và Triệu Giản xuống xe, bác gái và bác trai anh chạy lại, muốn dẫn họ vào phòng tiệc.

Hai người vô cùng niềm nở với Cố Trường Đình, nhưng đối với Triệu Giản lại rất hờ hững.

Triệu Giản theo sau, không nhịn được nhíu mày, thực ra trong lòng bác trai bác gái Cố Trường Đình nghĩ thế nào hắn cũng có thể đoán được.

Đều là vì Đường Quý Khai mà ra, Đường Quý Khai uống nhiều nói hươu nói vượn, nói cậu cả nhà họ Đường thầm yêu Cố Trường Đình, tin tức này chắc hẳn không còn ai là không biết. Bởi vậy, người nhà họ Cố đều ôm suy nghĩ một người làm quan cả họ được nhờ, nếu Cố Trường Đình làm dâu nhà họ Đường thật, nhà họ Cố nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

Tiếc là hiện giờ Cố Trường Đình và Triệu Giản kết hôn rồi. Tuy Triệu Giản đẹp trai thật, nhưng nói trắng ra thì chỉ là một tên nhà quê thô kệch, dù đẹp trai đến mấy đi nữa cũng không mài ra tiền được.

Hai người họ thầm toan tính, nói những lời đường mật với Cố Trường Đình, khuyên nhủ Cố Trường Đình, nếu Cố Trường Đình bằng lòng ly hôn Triệu Giản, gả vào nhà họ Đường, vậy thì bọn họ có phúc hưởng rồi.

Vậy là Triệu Giản nghiễm nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ, hắn còn bị bác gái Cố Trường Đình lườm nguýt mấy lần liền.

Bác gái và bác trai nhiệt tình đưa Cố Trường Đình vào phòng tiệc, vừa bước vào, Cố Trường Đình đã giật mình kinh ngạc, phòng tiệc vậy mà có rất nhiều người.

Một cái bàn tròn vô cùng lớn đã ngồi chật kín, tất cả đều là các cô dì chú bác mà Cố Trường Đình không nhận ra ai với ai.

Bác gái vội nói: “Trường Đình, đến đây, cháu xem, tất cả mọi người đều muốn chúc mừng cháu đó”.

Cố Trường Đình vừa tiến vào, mọi người đang yên vị quanh bàn tròn đều đứng lên, cười nói: “Trường Đình à, cuối cùng con cũng đến rồi”.

Cố Trường Đình cảm thấy, có lẽ mình rơi vào hố nghêu rồi, thật sự là quá náo nhiệt.

Bác gái kéo Cố Trường Đình bảo anh ngồi xuống, nhưng Cố Trường Đình nhìn quanh, chỉ có một chỗ trống, nếu mình ngồi xuống thì sẽ không còn chỗ cho Triệu Giản.

Triệu Giản thầm nghĩ, người nhà này nhắm vào mình quá trắng trợn, thậm chí còn chẳng buồn che đậy.

Nhưng Triệu Giản vẫn cười ngây ngô, trông có vẻ không để bụng.

Cố Trường Đình nói: “Hình như thiếu một chỗ”.

Bác gái “Ôi” một tiếng, vờ vịt nói: “Xem đầu óc của bác này, tính nhầm số người mất rồi, để bác kêu người xếp thêm ghế”.

Triệu Giản cuối cùng cũng có chỗ, ngồi ngay bên cạnh Cố Trường Đình. Hắn vừa ngồi xuống, mọi người liền liếc mắt quan sát hắn.

Trong mắt mọi người đều tỏ rõ sự kinh ngạc, dù sao trước đây bọn họ chưa gặp Triệu Giản, chỉ nghe nói là chàng trai từ quê lên, còn tưởng trông vừa đen vừa thô kệch, nào ngờ lại đẹp trai như siêu mẫu thế này.

Mặc dù mọi người rất ngạc nhiên vì ngoại hình hoàn mỹ của Triệu Giản, nhưng vừa nghĩ đến danh tiếng của cậu cả nhà họ Đường liền cảm thấy Triệu Giản bị thịt không đáng nhìn.

Bữa tiệc sắp bắt đầu, xem ra bác gái cũng rất chịu chi, thứ gì đắt đỏ mỹ vị nhất trên bàn đều có.

Mọi người nâng chén chúc tụng, quả thực y như sao vây trăng sáng, trước đây Cố Trường Đình ở nhà họ Cố chưa bao giờ được đối xử như vậy, nhưng anh biết, vô sự xum xoe, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cướp, đây không phải chuyện tốt.

Cố Trường Đình chỉ muốn bàn về 8% cổ quyền, sau đó về nhà.

Cố Trường Đình nói: “Bác, về chuyện cổ quyền bác nói trong điện thoại…”.

Bác gái vội đáp: “Chuyện cổ quyền thì đơn giản mà cháu, mấy năm nay bác với bác trai sức khỏe kém đi nhiều, con trai bác cũng không nên nết, so ra không bằng một góc Trường Đình, giữ cổ quyền trong tay bác cũng lực bất tòng tâm, nếu Trường Đình có hứng thú thì bác để lại cho cháu”.

Bác trai ở bên cạnh nói: “Đúng đúng. Nhưng hôm nay là bữa cơm gia đình, chúng ta ăn trước đã, rồi lát nữa lại bàn tiếp, nếu không ăn mất ngon”.

Cố Trường Đình vừa khơi chuyện ra đã bị ép xuống.

Bác gái hùa theo: “Đúng, ăn trước đã, Trường Đình à, trông cháu gầy quá, bác nhìn mà thương, chắc vì dạo này bận lo chuyện hôn lễ hả”.

Chủ đề cuối cùng cũng nhắc đến hôn lễ rồi, một người đàn ông trung niên ở đối diện tiếp lời, Cố Trường Đình không nhớ tên ông ta, cũng không biết có quan hệ họ hàng thế nào, thực sự là chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Người đàn ông trung niên nói: “Tôi nghe nói, cậu út nhà họ Đường có tới tham dự hôn lễ, đúng là nể mặt Trường Đình nhà chúng ta”.

Người phụ nữ bên cạnh cười: “Đúng vậy, ôi chao, tôi còn nghe nói, cậu cả nhà họ Đường thầm yêu Trường Đình nhà mình nữa đấy!”.

“Tôi cũng nghe nói vậy”. Bác gái nói: “Trường Đình, cháu với cậu cả nhà họ Đường quen nhau như thế nào? Chúng ta không qua lại gì với người nhà họ Đường, cháu cũng tài thật, mau kể cho mọi người nghe với”.

Nhiều người như vậy cứ hùa nhau nói cậu cả nhà họ Đường thầm yêu Cố Trường Đình ngay trước mặt Triệu Giản, Cố Trường Đình hơi mất hứng, dù sao anh và Triệu Giản đã kết hôn, vậy mà những người đó lại không hề quan tâm đến cảm nhận của Triệu Giản.

Cố Trường Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua Triệu Giản, Triệu Giản vô cùng bình tĩnh, đang bóc vỏ tôm hùm, thậm chí càng bóc càng hăng. Tôm hùm rất to, nhưng Triệu Giản ăn đến đâu sạch đến đó, từng con từng con một, còn không quên bóc cho Cố Trường Đình mấy con, xếp đầy trong chiếc đĩa trước mặt Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình nhìn hắn tập trung ăn, có vẻ cũng không để tâm đến những người đó thì thở phào nhẹ nhõm.

Cố Trường Đình trả lời lấy lệ: “Cũng không có giao tình gì”.

Những người đó làm sao có thể tin được, bác gái nói: “Trường Đình từ nhỏ đã khiêm tốn như vậy, đây là chuyện tốt”.

“Nói rất đúng”. Bên cạnh có người phụ họa, nói: “Trường Đình nhà mình không chỉ thông minh mà còn tốt tính, hơn nữa lại cao ráo sáng sủa, cậu cả nhà họ Đường không thích Trường Đình nhà chúng ta thì có thể thích ai được nữa? Tôi đoán, không khéo cậu cả nhà họ Đường là gặp tình yêu sét đánh với Trường Đình ấy chứ”.

Bác gái và người đó kẻ xướng người họa: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Trường Đình, cháu đừng ngại, nói cho mọi người nghe xem, cậu cả nhà họ Đường tính cách thế nào? Ngoại hình ra sao? Cũng nên giới thiệu mọi người với cậu ấy chứ”.

Cố Trường Đình thực sự không trả lời được, anh nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình với người nhà họ Đường quen biết lúc nào chứ đừng nói là thầm yêu.

Nhưng đám cô dì chú bác đều cảm thấy chắc chắn Cố Trường Đình và cậu cả nhà họ Đường có quan hệ.

Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi nói: “Tôi nghe nói cậu cả nhà họ Đường rất thần bí, hình như là vì bà Đường và ông Đường ly hôn, cậu cả theo mẹ rời khỏi nhà họ Đường một thời gian thế nên cậu ấy vô cùng kín tiếng”.

“Thì ra là vậy sao?”.

Người phụ nữ còn nói: “Tôi còn được biết, cậu cả nhà họ Đường từ thủ đoạn cho đến tướng mạo đều vô cùng xuất chúng. Hơn nữa ông cố nhà họ Đường rất thích cậu ấy, từ lâu đã muốn giao sản nghiệp lại cho cậu cả nhà họ Đường”.

“Đúng là tài giỏi thật”. Bác gái phụ họa.

Một đám người đua nhau nịnh bợ Cố Trường Đình, nhưng cũng có một số người ngồi im không nói lời nào. Vài người rõ ràng rất muốn lấy lòng Cố Trường Đình nhưng lại vẫn khinh thường anh, vẻ mặt chua loét.

Bác gái vừa nói xong thì có một cô trẻ lên tiếng nói: “Này, các cô các chú muốn biết về cậu cả nhà họ Đường, cứ hỏi tôi là biết ngay thôi mà? Lần trước anh nhà tôi đưa tôi đi Maldives nghỉ dưỡng, tôi may mắn gặp được cậu cả Đường gia đây”.

Cô ta nói xong, tất cả đều quay ra nhìn. Đến Triệu Giản đang ăn tôm hùm hùng hục cũng ngẩng đầu, nhìn qua cô gái đó.

Cô trẻ bị mọi người nhìn chăm chú, dường như có chút đắc ý, nói: “Cậu cả nhà họ Đường rất đẹp trai, chúng tôi còn cùng ăn một bữa cơm nữa”.

“Thật hay đùa vậy?”. Bác gái hỏi.

Cô trẻ đáp: “Đương nhiên là thật, cậu cả nhà họ Đường không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất lịch thiệp, không hổ là xuất thân từ gia tộc lớn, khí chất không hề tầm thường. À đúng rồi, cậu cả nhà họ Đường còn hẹn tôi năm sau lại đi Maldives chơi nữa cơ”.

“Sao trước đây chưa nghe cô nói bao giờ, tôi không tin”. Bác gái nói.

Cô trẻ đáp: “Cô tin hay không tùy cô, mọi người không biết cậu cả nhà họ Đường tên gì phải không? Tôi nói cho mà biết nhé, cậu cả nhà họ Đường tên là Đường Hoài Giản”.

“Đường Hoài Giản?”.

Cố Trường Đình cảm thấy đây chắc chắn là lần đầu tiên mình nghe thấy cái tên này, trước kia cũng chưa từng gặp.

“Ôi, tên hay thế, nghe đã thấy không tầm thường rồi”. Bác gái nói.

Bác gái vừa nói vừa nhìn thoáng qua Triệu Giản đang ăn tôm hùm: “Cháu xem, trong tên đều có một chữ ‘Giản’, mà sao người với người lại khác nhau nhiều đến thế. Ầy, nhà quê đúng là nhà quê, cùng một chữ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thô tục”.

Cô trẻ nói: “Còn không phải sao? Nhà quê chân đất làm sao so được với cậu cả nhà họ Đường”.