Cố Trường Đình đỏ bừng mặt, may mà giọng Triệu Giản rất nhỏ, người khác không nghe thấy, nhưng dù vậy Cố Trường Đình cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng trong lòng Cố Trường Đình thì thực sự rất cảm động, anh sống hơn hai mươi năm, người có thể ra mặt vì anh không nhiều. Triệu Giản đối xử với anh tốt hơn cha anh rất nhiều, có người đối xử với mình chu đáo như vậy, Cố Trường Đình vô cùng cảm động.
Cố Trường Đình nhìn vẻ mặt mong đợi, nụ cười hàm hậu của Triệu Giản, dứt khoát nghiến răng, gật nhẹ đầu.
Triệu Giản còn tưởng mình nhìn nhầm, nhất thời sung sướиɠ vô cùng, rất muốn ôm Cố Trường Đình lập tức rời đi, sau đó mang về nhà hôn cho đã.
Người bên cạnh đều không chú ý đến bọn họ, bởi vì Đường Quý Khai còn ở đây, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía cậu hai nhà họ Đường, nịnh bợ cậu Đường còn chưa kịp.
Bác gái vồn vã nói: “Cậu Đường ăn trưa chưa? Nếu không chê, hay là…”.
Đường Quý Khai khoát tay, đáp: “Ăn rồi, tôi chỉ tới bàn chuyện làm ăn”.
Đường Quý Khai cười híp mắt nói với Cố Trường Đình: “Đúng lúc trong tay tôi đang có một mối làm ăn, không biết anh có hứng thú không”.
Cố Trường Đình đột nhiên được người nhà họ Đường chủ động tìm đến bàn chuyện làm ăn, quả thực có chút vừa mừng vừa lo, nhưng vẫn thận trọng đáp lại: “Không biết cậu Đường đang nói về mối làm ăn gì, nếu như nằm trong khả năng của tôi, tất nhiên rất mong cậu Đường chỉ bảo”.
Bác gái thấy anh không đáp ứng ngay, thực sự sốt ruột toát hết mồ hôi hột.
Cố Trường Đình biết việc buôn bán của nhà họ Đường rất phát đạt, nếu hợp tác thành công thì giá trị con người nhất định sẽ tăng mạnh. Nhưng Cố Trường Đình cũng có điều lo lắng, chưa muốn đập biển hiệu của mình. Nếu nhận lời ngay tức khắc mà sau này không làm tốt, nhất định sẽ vỡ biển hiệu như chơi, đừng nói đến chuyện hợp tác lâu dài, việc làm ăn vẫn là phải đi chậm mà chắc.
Đường Quý Khai cười nói: “Anh quả là một người thú vị, vậy cũng được, tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị tài liệu đưa cho anh xem qua trước, nếu thấy ổn, anh cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ chờ”.
Cố Trường Đình đáp: “Được, cảm ơn sự tín nhiệm của cậu”.
Đường Quý Khai nói thêm vài câu rồi nhìn đồng hồ, trông có vẻ vội vã, sau đó liền đi luôn.
Người nhà họ Cố cảm ơn rối rít tiễn Đường Quý Khai, Cố Trường Đình lại biến thành nam chính, được mọi người vây quanh, những người ban nãy không phục Cố Trường Đình bây giờ cũng tươi cười nghênh đón.
Bác gái lúc trước vẫn có ý làm thân với Cố Trường Đình, nói muốn cho anh cổ phần nhưng không giống như định cho thật, tuy nhiên Đường Quý Khai đến, thái độ của bác gái trở nên ân cần hơn hẳn.
Bác gái nôn nóng nói: “Trường Đình à, chuyện cổ phần, chúng ta ký tên luôn bây giờ đi, bác không lấy tiền của cháu, 8% đều đưa cho cháu. Chỉ cần sau này cháu nghĩ cho bác một chút là được rồi, bác cũng không cần nhiều”.
Bác gái hiển nhiên là rất biết chọn mặt gửi vàng, đặc biệt là rất thức thời, hơn nữa chịu đau cắt thịt. Bà ta biết 8% cổ phần công ty giữ trong tay mình cũng không dùng đến, chẳng thà cho Cố Trường Đình thấy rõ ý tốt của mình, sau này Cố Trường Đình ăn nên làm ra, nhất định sẽ nhớ đến bà. Bà ta biết rõ Cố Trường Đình là người mềm lòng, trước đây luôn chịu ức hϊếp, chịu đè nén, chỉ cần có ai đối xử tốt một chút, anh sẽ trả lại gấp trăm lần, đây không phải nói chơi.
Trước đây Cố Trường Đình cùng bác mình căn bản không tiếp xúc qua lại gì, nhưng cũng không có xung đột, vẫn luôn như người xa lạ. Cố Trường Đình cảm thấy, cùng người lạ làm ăn, vốn chính là hai bên cùng có lợi, tuy anh cũng nhìn ra bác mình có tính toán, nhưng về lợi ích không xảy ra xung đột, làm ăn vẫn có thể tiến hành.
Cố Trường Đình cười một cách mẫu mực, nói: “Bác khách khí rồi, tiền chuyển nhượng cổ phần tất nhiên phải trả cho bác”.
Có 8% cổ phần này, Cố Trường Đình ở trong công ty bắt đầu trở thành người có tiếng nói quyết định, cho chút tiền cũng là phải.
Bác gái thoải mái ký hợp đồng với Cố Trường Đình, hai người đối chiếu từng điều khoản một, ký tên xong đã chạng vạng tối.
Triệu Giản không muốn ở lại nhà họ Cố thêm nữa, Cố Trường Đình cũng đã đạt được mục đích, liền dứt khoát đưa Triệu Giản về nhà.
Tất nhiên bác gái muốn giữ bọn họ lại, nhưng Cố Trường Đình vẫn lái xe đưa Triệu Giản đi.
Khi bọn họ trở về biệt thự, trời đã tối mịt, đường về hơi tắc nên tốn khá nhiều thời gian.
Triệu Giản bám đuôi Cố Trường Đình, đợi Cố Trường Đình đỗ xe xong, liền theo anh đi vào biệt thự.
Cố Trường Đình đang định xoay người khóa cửa, bỗng bị Triệu Giản từ sau ôm lấy, làm Cố Trường Đình giật mình.
Phòng còn chưa bật đèn, tối đen như mực, không nhìn rõ thứ gì, nhưng Cố Trường Đình có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Triệu Giản, vô cùng chân thực.
Triệu Giản hơi khom người, đặt cằm trên vai Triệu Giản, nói: “Bà xã, em đồng ý hôn anh rồi”.
Cố Trường Đình chưa quên, anh tưởng lâu như vậy Triệu Giản quên rồi, còn định lừa cho xong chuyện, kết quả giờ bị nhắc đến, nhất thời nhịp tim tăng vọt lên hai trăm.
Cố Trường Đình giãy dụa một chút, nói: “Anh chờ chút, tôi khóa cửa đã”.
“Không muốn”. Triệu Giản tựa như một đứa trẻ, vóc dáng cao to như vậy còn làm nũng, nói: “Bà xã, mau hôn anh, hôn anh trước đã”.
Cố Trường Đình vừa ngại vừa bất đắc dĩ, xoay người lại, liền thấy đôi mắt Triệu Giản trong bóng tối vô cùng sáng, vẻ mặt hồng hào, đang nhìn mình chăm chú.
Nhịp tim Cố Trường Đình càng nhanh hơn, bỗng nhớ tới giấc mơ của mình, may mà bây giờ rất tối, nên mặt mình đỏ cũng không thấy rõ lắm, may quá.
Anh dứt khoát vươn tay ôm cổ Triệu Giản, ngẩng đầu áp môi mình lên môi Triệu Giản.
Hơi thở Triệu Giản nghẹn lại, Cố Trường Đình chủ động hôn hắn, hơn nữa còn đang trong trạng thái tỉnh táo, chuyện này không giống bình thường, khiến ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm.
Môi hai người vừa chạm vào nhau, khí chất của Triệu Giản lập tức thay đổi, vừa rồi còn là Golden Retriever ấm áp, đột ngột biến thành sói đói, dồn sức ôm eo Cố Trường Đình, đẩy người một cái liền ép người lên cửa, sau đó làm sâu hơn nụ hôn này.
Cố Trường Đình không có kinh nghiệm hôn, cảm nhận được thế tiến công mạnh bạo của Triệu Giản, có chút không chống đỡ được. Triệu Giản lại đẩy khớp hàm của anh rồi đưa lưỡi vào, Cố Trường Đình gần như không thở nổi, nhớ tới hôn lễ cũng có một lần như vậy, dù sao chuyện chỉ trong phút chốc, nên không cự tuyệt.
Có điều Cố Trường Đình nghĩ sai rồi, đây không phải chuyện chỉ trong phút chốc, anh thuận theo như vậy, Triệu Giản nếm được ngon ngọt, hôn có thể nói là hừng hực như lửa, tối tăm mặt mũi.
Toàn thân Cố Trường Đình mềm nhũn, anh cảm thấy nụ hôn này của Triệu Giản kịch liệt hơn trong mơ nhiều, khiến anh không biết làm thế nào.
Nhưng đúng lúc này, căn phòng tối đen đột nhiên có ánh đèn pin rọi sáng làm Cố Trường Đình đang mụ mị giật mình hoảng sợ.
Triệu Giản lập tức quay đầu nhìn, nói: “Ai?”.
Một người đứng ở cầu thang tầng hai, tay giơ điện thoại, đang dùng ánh sáng đèn pin rọi bọn họ, đáp: “Hai người đã hôn được mười phút rồi”.
Cố Trường Đình vội bật đèn trong phòng, lúc này mới thấy rõ người đang đứng ở tầng hai, liền thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sao cậu lại tới đây? Không phải đang ở nước ngoài sao?”.
Đó là một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, ăn mặc khá sành điệu, một thân đồ tây thoải mái, bên trong là cà vạt sặc sỡ, vô cùng chói mắt.
Triệu Giản cảnh giác đánh giá người đàn ông, sao người này có thể đi vào biệt thự của Cố Trường Đình? Đúng là khó hiểu thật.
Cố Trường Đình vội giới thiệu ngắn gọn với Triệu Giản: “Đây là bạn trúc mã của tôi, tên là Trâu Tung”.
Trâu Tung nói: “Còn không phải mình lo cho cậu sao? Nghe nói cậu kết hôn rồi, vì vậy lén trốn về nước. Vừa xuống máy bay đã đến tìm cậu ngay, gõ cửa nửa ngày không ai ra mở, gọi điện thoại cậu cũng không nghe máy, mình tưởng cậu lại ngất trong nhà, liền vội lấy chìa khóa vào, kết quả trong nhà chẳng có ai”.
Trâu Tung là bạn lớn lên từ nhỏ của Cố Trường Đình, Cố Trường Đình sinh ra kỳ quái, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện người khác đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Họ Cố là một gia tộc lớn, lắm người nhiều miệng, hơn nữa không đồng lòng, ai cũng chờ xem trò cười của người khác, khiếm khuyết về thân thể của Cố Trường Đình vốn dĩ không phải bí mật. Ngay từ khi còn nhỏ, bạn bè Cố Trường Đình đã ít lại càng ít, Trâu Tung coi như là một trong số ít đó, hào sảng phóng khoáng, ai mắng Cố Trường Đình anh ta sẽ xắn tay áo đi đánh lộn với kẻ đó.
Chỉ tiếc rằng, khi còn nhỏ Trâu Tung còn gầy hơn Cố Trường Đình, lần nào đánh lộn cũng không thắng, nói ra mà xấu hổ.
Về sau Cố Trường Đình dọn ra ngoài, Trâu Tung có tới tìm anh một lần, gõ mãi không thấy ai mở cửa, rồi vậy mà lại phát hiện ra Cố Trường Đình sốt cao ngất xỉu ở trong nhà, không ai biết.
Kể từ đó, Trâu Tung liền giữ một chiếc chìa khóa dự phòng của Cố Trường Đình, nói là sợ anh chết trong nhà, sau đó dăm ba ngày lại tới thăm một lần.
Hơn một năm trước Trâu Tung xuất ngoại theo cha, từ đó đến giờ không về nước, nhưng nghe nói Cố Trường Đình kết hôn, vẫn gấp rút về xem sao.
Trâu Tung vội vàng về đây, kết quả gõ cửa không có ai, gọi điện cũng không có người nghe máy, anh ta rất lo, liền lấy chìa khóa dự bị đi vào. Anh ta không kịp bật đèn, mò mẫm tìm Cố Trường Đình khắp tầng trên tầng dưới, tưởng anh lại ngất ở chỗ nào.
Anh từ tìm từ tầng dưới lên tầng trên nhưng không thấy bóng ai, thì ra Cố Trường Đình không có nhà. Đúng lúc Trâu Tung đang định đi xuống, dưới tầng bỗng có tiếng động, có người mở cửa đi vào, Trâu Tung thầm nghĩ chắc chắn là Cố Trường Đình về rồi, ai ngờ vừa chuẩn bị cất tiếng chào hỏi thì thấy Cố Trường Đình cùng với một người đàn ông cao to hôn nhau, đã thế còn hôn vô cùng kịch liệt.
Triệu Giản thấy Trâu Tung có vẻ rất thân thiết với Cố Trường Đình thì lập tức nổi cơn ghen, kéo tay Cố Trường Đình không buông.
Trâu Tung nói: “Các cậu đi đâu vậy? Muộn thế này mới về, gọi điện cũng không nghe máy”.
Cố Trường Đình xem qua điện thoại của mình, đúng là có một loạt cuộc gọi nhỡ, đáp: “Lúc nãy mình bàn chuyện hợp đồng, điện thoại để chế độ im lặng nên không nghe thấy cậu gọi”.
“Không nói chuyện này vội, cậu mau tới đây, mình cần nói chuyện nghiêm túc với cậu”. Trâu Tung nói.
Cố Trường Đình không biết anh ta có chuyện nghiêm túc gì, nhưng vẻ mặt Trâu Tung rất hình sự, có vẻ không giống như đang nói đùa, Cố Trường Đình liền bảo Triệu Giản: “Anh lên lầu trước đi, bận rộn cả ngày rồi, tắm rửa nghỉ ngơi một chút”.
Triệu Giản không chịu, nói: “Anh phải ở cạnh em”.
Trâu Tung lập tức xen vào: “Chúng tôi muốn nói chuyện riêng, không cho anh nghe được”.
Triệu Giản lập tức trừng mắt, nhưng Trâu Tung chẳng hề sợ, cười cợt nhả, dù sao hai người cách nhau khá xa, Trâu Tung lại có chỗ dựa vững chắc.
Cố Trường Đình nói: “Tôi sẽ lên nhanh thôi”.
Triệu Giản tủi thân, thì thầm: “Anh lên trước vậy…Buổi tối có thể ngủ cùng bà xã không?”.
Cố Trường Đình vừa nghe xong mặt liền đỏ bừng.
Triệu Giản vội lí nhí nói tiếp: “Anh sẽ nghiêm chỉnh, bà xã không đồng ý thì không làm gì hết, chỉ ngủ trong sáng thôi”.
Trâu Tung ở trên lầu hứng thú nhìn, da mặt Cố Trường Đình sắp chín tới nơi, liền gật đầu bừa.
Lúc này Triệu Giản giống như một chú chó lớn, vui sướиɠ đến mức chỉ thiếu vẫy đuôi, nói: “Bà xã, vậy anh vào phòng chờ em!”. Dứt lời liền chạy đi, vô cùng nghe lời.
Trâu Tung đi xuống, ngồi đối diện Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình mở lời: “Được rồi, có chuyện gì mà cứ úp úp mở mở thế”.
Trâu Tung nói: “Mình lo cho cậu, mình nghe nói cậu tìm bừa một người để kết hôn, còn là một gã ngốc ở nông thôn! Làm mình lo muốn chết nên mới lén chuồn khỏi nhà, bố mình mà biết chắc sẽ cằn nhằn không ngừng mất”.
Cố Trường Đình nói: “Triệu Giản rất tốt, không phải gã ngốc”.
Trâu Tung dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn anh.
“Hơn nữa cũng không phải mình tìm bừa một người để kết hôn”. Cố Trường Đình nói, bất giác đưa tay lên sờ chiếc nhẫn nhỏ trên cổ.
Trâu Tung nói: “Vậy gã…Không không, anh chàng to con đó là sao?”.