Sở Gia Nguyệt không chân chính nói ra thân phận của mình, nhưng rõ ràng bọn Giản Hâm Đình không hề biết đến cô.
“Sở Gia Nguyệt? Hàng giả kém chất lượng của Sở Gia sao? Hay là cáo mượn oai hùm? Em chưa từng nghe nói Sở Gia ngoài Sở Kỳ Thiên ra còn có em gái đó. Họ Sở này lại là từ đâu ra?” - Bạch Mỹ Duyên cười đùa.
“Có thể không phải dòng chính thì sao? Dù sao chỉ cần là anh em cũng đã tính là phân gia nhánh phụ rồi còn gì.” - Cô gái còn lại của nhóm - Phúc An Hoạ lên tiếng.
“Nếu vậy thì có gì đáng để mà khoe khoang? Cũng vẫn chỉ là hàng nhái thôi. Mà chị thì làm gì có quyền lên tiếng ở đây hả đồ nhà quê này. Thật không có ý thức gì cả. Đúng là không có giáo dưỡng.” - Bạch Mỹ Duyên bĩu môi.
Phúc An Họa lập tức im lặng, xuất thân từ tâng lớp bình dân quả thật là nỗi nhục cả đời của cô ta, thế nhưng hết lần này đến lần khác bị lôi ra soi mói xem xét bởi một đứa bé còn nhỏ hơn cả mình, ức chế nhất là cô ta lại không có quyền thế phản kháng mới khó chịu. Cô thấy con nhỏ này mới là kẻ không có giáo dưỡng nhất ý. Trước đây trong trường cô ta cũng từng có một chàng trai bình dân đu bám nhỏ, bị nhỏ thuê người ném ra bãi rác, còn hủy chứng minh thư nhân dân, mua chuộc quan lại đày ải anh ta vào tù rồi. Cô ta cũng phải biết sợ chứ. Cô ta lại nhìn Sở Gia Nguyệt. Một kẻ bình dân mà dám làm càn vậy. Thật không biết trời cao đất dày. Cô ta sẽ chờ nhìn xem cô bị đám cô chiêu cậu ấm này thanh lý thế nào, lại cầu xin bọn họ tha thứ ra sao. Khi đó cô ta nên bày ra biểu cảm thế nào cho sang đây?
Sở * “hàng nhái” * Gia Nguyệt im lặng không nói gì dù nghe thấy hết, cũng không phản bác lại cô bé. Dù sao cô so với phân gia có khi còn tệ hơn, tức là còn tệ hơn cả “hàng nhái” trong miệng cô bé nữa.
Thực ra Sở Gia không hề có chế độ phân gia hay nhánh phụ. Nhưng con gái gả ra ngoài quá hai đời sẽ không tính là Sở Gia Gia tộc. Nhưng kỳ thực Sở Gia vẫn không quá lớn. Vì vốn số lượng con đã chỉ rơi vào loại bình thường rồi, phần lớn lại còn chọn công việc nguy hiểm như quân nhân. Không phải ai cũng sống sót trở về. Hơn nữa trở về rồi cũng dễ dính vào những vụ khủng bố cá nhân nên nhân số vốn ít lại càng ít hơn. Đến thế hệ của Sở Kỳ Thiên về cơ bản chỉ còn lại mình hắn, cô, hai anh họ con chị gái họ Sở cha và hai thai long phụng mới ba tháng tuổi của em trai Sở cha, tức 6 người tổng cộng. Hai anh họ là quân nhân, anh trai cô thì chỉ nhập ngũ năm năm rồi về tiếp nhận tập đoàn của thế gia.
Bạch Mỹ Duyên tuy là kẻ thô lỗ nhưng cũng là một kẻ bát quái, nó không chịu nổi Bạch Tinh Húc luôn im lặng, hay Đồ Anh Hùng - chàng trai thứ hai trong nhóm - luôn chỉ mỉm cười với những cô gái xinh đẹp trẻ trung. Phúc An Hoạ thân phận có vẻ tầm thường nên nhỏ coi thường nói chuyện cùng. Giản Hâm Đình thì thuộc gia tộc trước đây còn kém hơn Bạch Gia, nhưng sau này dựa hơi Bạch Gia mà phất lên, còn giàu có hơn cả Bạch Gia làm cô nàng ngược lại phải chạy theo nịnh nọt.
Giản Gia tuy không quyền thế hơn Bạch gia có ông nội làm thị trưởng thành phố C, nhưng lại giàu có hơn nên Bạch cha Bạch mẹ đều ép Bạch Mỹ Duyên và Bạch Tinh Húc phải đi theo Giản Hâm Đình. Trong đó Bạch lão thái còn nói với Bạch Tinh Húc rằng người anh đang tìm kiếm chính là cô ta.
Cuối cùng chỉ còn lại Sở Gia Nguyệt. Cô bé có thể không nhận ra hàng định chế cao cấp của Navi - tức vị nhà thiết kế trang phục độc quyền của Sở Gia, mà tên thật là Sở Kiều Kiều; nhưng cô bé nhận ra đồng hồ Star Univer Infinite của Sở Gia Nguyệt. Hãng Star là hãng đồng hồ cao cấp, không dễ gì mà có được cho dù là có tiền.
Suy nghĩ của cô bé rất đơn giản. Nếu như Sở Gia Nguyệt là một người có tiền nhưng thích giản dị, nên quần áo có thể tầm thường nhưng vẫn mua được đồng hồ xịn, vậy có thể nịnh nọt để xin cơ hội hợp tác đầu tư cho Bạch Gia. Còn nếu cô giống như An Hoạ, vậy thì người phía sau cô rất có quyền thế, cá nhân nhỏ đã tự nhận định rằng Sở Gia Nguyệt không thể là kẻ có tiền, tức là cô chỉ là một tình nhân không thể ra ánh sáng, chỉ biết lấy lòng đàn ông để lấy tiền, vậy nếu dựa hơi Sở Gia Nguyệt bám theo được anh em của anh ta, hay câu dẫn được người phía sau cô rồi đá cô đi luôn được thì càng tốt. Cô bé coi thường Đồ Gia chỉ là gia tộc nhà giàu mới nổi, ngoài mặt hoà nhã nhưng không hề lấy lòng như với Giản Hâm Đình.
Nếu Sở Gia Nguyệt mà biết được những suy nghĩ khác người này thì cô sẽ nghĩ [Vô ích], còn nếu người tặng đồng hồ cho cô biết được thì sẽ nghĩ [Ngu xuẩn]. Vì người tặng đồng hồ cho cô không phải ai khác mà chính là anh trai cô - Sở Kỳ Thiên. Người này được xưng là tiểu đế vương Sở Gia không phải không có đạo lý. Sở dĩ có chữ tiểu chỉ là vì anh ta vẫn chưa phải là gia chủ thôi, chứ thực lực sớm đã vượt qua mấy cái gia chủ đời trước cộng lại nhân đôi rồi.
Bạch Tinh Húc thấy cô không nói gì thì có chút khó chịu cùng khó hiểu. Anh biết cô là người tốt. Cô sớm đã nhận ra khi đó họ lén lút tiếp cận cô đúng là có ý muốn tấn công cô, nhưng lý do tất nhiên không phải vì sợ cô đã bị lây nhiễm, mà là vì Giản Hâm Đình thấy thích viên tinh thể cô lấy được từ quái vật kia nên sai bọn họ đi tấn công cô lấy về.
Anh từ chối gia nhập phi vụ đó. Giản Hâm Đình cũng không ép anh, hay cũng có thể nói là không thể ép buộc anh. Kỳ thực cô ta khá sợ anh. Khi cô ta ra lệnh, anh phần lớn sẽ làm theo, đây là cách anh chăm sóc ả theo yêu cầu cảu người mẹ quá cố, nhưng nếu mệnh lệnh không hợp với lẽ thường, không tốt đẹp hay khiến anh khó chịu, vi phạm nguyên tắc của anh, thì khi đó anh chỉ cần nhíu mày một cái là cô ả đã chạy mất dép rồi, có mà dám đứng trước mặt anh dõng dạc yêu cầu ấy. Anh đoán là do gương mặt này. Dù vậy, vì phần lớn mệnh lệnh anh đều làm theo nên có vẻ cô ta tin chắc đã nắm được điểm yếu của anh. Chỉ cần nói ra điểm yếu đó rồi giả vờ nhu thuận là anh sẽ làm theo không một lời phàn nàn.
Đúng vậy. Điểm yếu của anh chính là mẹ. Năm năm trước, mẹ anh bị người ta đẩy ngã trong rừng, được một cô gái cứu giúp. Cô gái dùng khăn cột trên thắt lưng để giúp mẹ bọc kín vết thương trên chân. Nếu không nhờ cô cõng mẹ xuống núi, không chỉ đôi chân, mà có lẽ đến tính mạng mẹ cũng đã không còn. Chỉ là mẹ vẫn mất, nhưng là vì nguyên nhân khác.
Anh biết Sở Gia Nguyệt có ý tốt giúp anh khi nhắc anh đừng quá dùng lực. Nói thực là anh chỉ mới vừa tỉnh dậy khoảng 30 phút trước. Khi đó có một con tang thi cách anh rất gần và nó còn chuẩn bị làm thịt anh đến nơi. Cũng may là gần đó có một cái ghế bị gãy do bị mảng tường trần rơi trúng, anh dùng đầu nhọn chém nó. Nhưng may mắn hơn Sở Gia Nguyệt là anh tình cờ đánh vỡ đầu nó trước nên không có trận chiến lằng nhằng phía sau. Để cho chắc chắn thì anh còn bẻ chân ghế làm thành cái cọc nhọn, đâm đứt tứ chi và thân thể ra vì sợ nó có thể sống lại. Sau khi anh nhặt tinh thạch đem đi rửa thì đám Giản Hâm Đình mới từ góc bếp cách đó rất xa lại gần khen ngợi không ngớt.
Không phải anh không nhận ra ý đồ của Giản Hâm Đình. Một kẻ có số phận không bình thường như anh làm sao có thể dễ dàng tin người như vậy. Cô ả chỉ đang lợi dụng anh, nhưng anh không buông bỏ được. Bạch Gia đã nói cô ả chính là người đã cứu mẹ anh. Mẹ đã cầu anh hãy giúp đỡ cô gái đó.
Vết bỏng trên mặt anh cũng là khi anh tìm đến căn nhà của cô gái đó trên núi. Có ai đó đã phóng hoả, đó là lúc anh gặp tiểu đế vương Sở Gia Sở Kỳ Thiên. Hắn đã đưa anh đến bệnh viện.
“Đừng ngồi dậy. Cậu còn đang bị thương nặng. Trước hết tôi phải xin lỗi cậu vì vô tình đã khiến cậu bị thương nặng đến vậy. Tôi đang cho người đến thu thập đồ đạc trong căn nhà. Tuy chưa kịp đến nơi nhưng chúng tôi đã thấy, ngay sau khi cậu đi vào thì có bóng người đổ xăng xung quanh rồi châm lửa. Chúng tôi không kịp bắt hắn lại vì bận giải cứu cậu trước.” - Sở Kỳ Thiên ngồi trên ghế hơi động đậy, nhưng không tiến lên. Thư ký của hắn đứng lên đến gần giương, nói chuyện với anh.
“Cổ họng cậu bị bỏng do khói lửa, đã phẫu thuật nhưng giọng sau khi khỏi hoàn toàn vẫn sẽ khàn hơn bình thường. Nói chuyện cũng sẽ không thuận, nhưng không phải câm hoàn toàn. Thương thế quá nghiêm trọng nên không còn cách nào khác. Tuy nhiên khuôn mặt cậu. Có ai đó đã đánh ngất cậu phải không? Nửa khuôn mặt không phải bị bỏng mà là bị tạt axit.” - Sở Kỳ Thiên im lặng, lời này vẫn là thư ký của hắn nói.
“Căn nhà đó là của... Một người quan trọng với ông chủ tôi, cậu đến đó hẳn cũng là vì tìm cô bé phải không? Cho hỏi cậu là gì của cô bé?”
[Tôi... Không phải tìm ai cả. Tôi đến đó vì tình cờ tìm thấy trong khi đang tìm kiếm tung tích của một người khác. Tôi đã nghĩ có thể có ai đó ở nhà để tôi hỏi thăm. Nhưng rốt cuộc không tìm được ai.] - Anh viết ra giấy vì khi đó không thể nói gì.
Anh không nói toàn bộ sự thật, mà hắn cũng vậy. Hắn cũng hiểu nên không hỏi đến hay cố tình đào sâu. Sau đó hắn đứng lên, trước khi về còn tặng anh ba tấm danh thϊếp, nói sau này nếu có việc cần giúp cứ đến gặp anh ta. Ba tấm danh thϊếp tượng trưng cho ba yêu cầu. Anh cảm ơn rồi hắn rời đi.
Anh đoán hắn có chút hiểu nhầm người phỏng hoả nhìn nhầm anh thành hắn mà trả thù, vì vốn kế hoạch của hắn là sẽ tới căn nhà đó. Anh đoán không phải, nhưng Sở Kỳ Thiên khá thận trọng. Hắn thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Cứ coi như người phóng hoả không liên quan gì đến hắn, thì anh cũng là bị hại trong nhà của người quan trọng của hắn. Theo đạo lý hắn vẫn nên chiếu cố người. Không thể không nói, suy nghĩ này có chút... Khác người. Nhưng cũng may, nếu không anh cũng chẳng có mặt mũi nói thật ra là anh đã đoán được người phóng hoả là ai. Anh không yêu cầu Sở Kỳ Thiên trả thù giùm mình, dù sao cũng là việc riêng. Sở Kỳ Thiên cũng rất thoáng.
Nếu hôm đó Bạch Tinh Húc không đi vào nhà, vậy thì kẻ kia có thể sẽ đốt rừng, hiểm hoạ sẽ lớn hơn nhiều căn nhà. Dù sao trong nhà cũng không có đồ gì quý giá. Cháy cũng không sao. Còn bảo vệ được sinh thái khu rừng. Cũng đáng giá. Nhưng anh nghĩ mình nên cẩn trọng thì hơn. Có kẻ thực sự muốn gϊếŧ anh. Nhưng lý do là gì, thì thật khó để biết được nếu chưa bắt được kẻ đứng phía sau.
Nhóm sáu người bắt đầu bàn bạc nên xem đi đâu tiếp theo.
“Em nghĩ mình nên đi xuống xem sao. Quanh đây có vẻ yên tĩnh, sẽ không có quái vật đâu.” - Bạch Mỹ Duyên nói.
“Nguy hiểm đó, ban nãy tôi vừa thấy...”
“Im miệng, ai khiến chị phải lên tiếng? Kẻ giả mạo như chị không xứng nói chuyện với chúng tôi.” - Không đợi Sở Gia Nguyệt nói hết câu, Bạch Mỹ Duyên đã chỉ tay thẳng vào mặt cô hét ầm lên.
Cô bèn im lặng, trong lòng thì cười khẩy. Thật ngu ngốc. Chỉ có Bạch Tinh Húc lén lút ngồi sát lại gần cô, thì thào hỏi chuyện. - “Dưới tầng có quái vật?”
“Không dám chắc, con quái vật ban nãy tấn công tôi... Dù đã dính be bét máu khô đen và bụi bẩn nhưng có thể nhìn ra, đó là đồng phục của nhân viên nhà hàng. Vậy tức là đám quái vật đó vốn là con người. Chỉ là nguyên nhân khiến họ thành ra như vậy không rõ.”
“Đã hiểu.” - Bạch Tinh Húc chớp chớp mắt, sau đó không nói gì nữa.
Sở Gia Nguyệt lưỡng lự một lúc, sau đó thở dài nói - “Tôi muốn lên trên tầng.”
Anh nhướn mày. Trong khách sạn chắc chắn có người, nếu không phải đã chạy trốn thì chính là bị biến thành quái vật. Lên tầng trên không thể không nói chính là đang đi vào hang ổ quái vật. - “C hắc chắn?” - Anh nói bằng giọng rất nhỏ nhẹ, giống như là chỉ muốn để cô nghe thấy vậy. Xem ra lúc trước anh im lặng vì không tìm được tiếng nói chung với nhóm người kia.
“Chắc chắn. Hành lý của tôi đều ở trên đó. Có một món đồ quan trọng. Tôi bắt buộc phải đi lấy về.” - Tuy rất muốn “thanh lý” đám người này, nhưng thứ đó thực sự rất quan trọng. Cô không thể đi mà không có nó. Đó là món đồ anh trai đã tặng, đối với cô mà nói, là sinh mạng.
“Vậy cô đi mà đi một mình đi, đừng kéo chúng tôi vào" - Bạch Mỹ Duyên đanh đá nói.
“Trên đó nguy hiểm lắm, cậu lên nhớ phải cẩn thận nha. Không khéo đang đi giữa đường lại gặp phải quái vật là không thoát nổi đâu.” - Giản Hâm Đình nói như thể đang lo lắng cho cô nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
“Vậy chúng ta cũng không đi lấy đồ sao?” - Phúc An Họa chỉ là con nhà nghèo, nhờ khuôn mặt xinh đẹp mà bám được vào tam thiếu gia Đồ Gia - Đồ Anh Hùng mà mới được đi chung nhóm, vì vậy cô ta rất quý tiền tài, không nỡ bỏ lại tất cả mà chạy trốn. Chạy trốn khỏi quái vật cũng cần tiền chứ phải không?
Giản Gia nhiều tiền cũng không quan tâm đến mớ đồ đó, thấy vẻ mặt tiếc nuối của An Họa, Hâm Đình tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt. Nhưng cô ả thực ra cũng muốn lên lấy đồ, phải biết trong đống đồ kia có bộ vali đồ trang điểm Unlimited của SuperLight. Cô ả đã ba ngày không rửa mặt vì không muốn mất lớp trang điểm xinh đẹp rồi. Nhưng cũng nhờ An Họa nói trước mà nếu giờ cô ả nói theo cũng không bị cho là kẻ tiếc tiền ham tài.
“Nếu vậy thì chúng ta cũng lên cùng đi. An Họa có vẻ đã sốt ruột lắm rồi.” - Giản Hâm Đình nói.
“Được nha. Vậy cô đi tiên phong dẫn đường đi.” - Bạch Mỹ Duyên nhảy lên vui vẻ ủng hộ, sau đó lại chỉ tay vào mặt Phúc An Họa và Sở Gia Nguyệt nói.
Phúc An Họa thừa biết là như vậy rồi, cô ta lúc nào cũng là người phải thay Bạch Mỹ Duyên và Giản Hâm Đình lộ mặt xấu ra trước để họ hùa theo mà không dính điều tiếng. Chỉ vì cô ta sinh ra không phải trong gia đình quyền quý sao? Đáng ghét. Nếu như không phải bọn họ đầu thai tốt hơn cô thì bọn họ có cái gì mà cô không có chứ. Tất nhiên là Phúc An Họa không chịu đi lên trước, cô ta muốn chờ Sở Gia Nguyệt tiến lên rồi thuận lý thành chương đi sau.
Nhưng ngược lại Sở Gia Nguyệt lại không hiểu lắm diễn biến tâm lý này. Thôi được, lên một người cũng là lên. Dù sao cũng không phải vào cùng một phòng. Nhưng cô lại không biết chính vì thỏa hiệp này đã dẫn đến một chuyện không ngờ tới phía sau, khiến cô phải hối hận không biết bao nhiêu lần sau này.