Mạt Thế Chi Thiên Tài

Chương 2: Ikemen* bị hủy dung

*Ikemen: Anh chàng đẹp trai

Bất quá, làm thế nào để xuống? Lối đi duy nhất rõ ràng vẫn bị chặn bởi đá tảng. Chưa nói đến những vị khách cũng dùng cơm trong nhà hàng khi đó, An Huy đã xuống theo cách nào? Cửa sổ chăng? Dù sao nhà hàng chỉ ở tầng ba, không cao lắm so với một bộ đội đặc chủng xuất ngũ như anh ta. Cô nhớ chắc chắn là dù khi đó không đông lắm, nhưng nhà hàng vẫn có những vị khách khác ngoài cô. Cô còn nhớ còn có một nhóm người trẻ tuổi chừng 5 người thì phải, vì khi đó họ vô cùng ồn ào mất lịch sự, cô lại ngồi cách bọn họ không xa nên lúc đó đã cực kỳ khó chịu, hơn nữa một trong số họ còn rất đặc biệt nên cô nhớ rất rõ.

Bởi vì số lượng nhân viên thực sự rất ít, một đầu bếp, một thu ngân và hai nhân viên phục vụ bàn. An Huy nói với cô khách sạn này sắp phá sản nên mới thế, cô cũng không để ý lắm, dù sao điều kiện môi trường cũng không quá tệ, lại không phải thế gia đối địch của Sở Gia. Cô là người khá tùy hứng, nên tính cách không giống với con gái địa chủ mà có chút, theo nhưn An Huy nói thì là quá đơn giản. Chứ cô thì chả thấy mình có gì khác thường hay không ổn ở đâu, cô không phải quý tộc, giả trang quý tộc đã đành, lại còn bắt cô lúc nào cũng phải đeo cái khí thế quý tộc giả lên người nữa sao?

Quay trở lại vấn đề chính, bọn họ tuyệt không thể nhảy cửa sổ như An Huy, vậy họ đã đi đâu. Dù có dấu hiệu từng có người bị nạn mắc kẹt ửo đây, nhưng sao cô không thấy ai cả. Động tĩnh do quái vật gây ra tương đối lớn, mà họ vẫn không ra. Là do sợ sao? Hay là có lối đi bí mật, bọn họ đã sớm rời đi? Hoặc là họ vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong nhà hàng? Đây là thành phố C, khách sạn này cũng phải của Sở Gia mà là của Bạch Gia. Nên cô không biết rõ cấu trúc của nó. Sở dĩ cô chọn khách sạn này vì muốn tránh tai mắt của Sở Gia trong khách sạn của thế gia. Những phân gia của Sở Gia không dám làm gì anh trai, thế nên họ rất hay chuyển hướng sang cô. Cô không được phép có sai lầm. Cuộc sống như thế, thật sự rất mệt mỏi. Nhưng cô lại không có lựa chọn nào khác.

Cô đi loanh quanh một hồi, còn chưa kịp xác định chắc chắn là không tìm thấy ai khác nữa, thì chợt nghe thấy tiếng động ở trong bếp và bên ngoài toà nhà. Gần như cùng lúc, nhưng cô phân biệt được rất ràng tiếng bước chân của người và quái vật. Trong bếp đúng là cô chưa tìm, vì ngại xác của quái vật vẫn còn bên trong. Còn tiếng của quái vật, bên ngoài. Sau khi xác định chính xác phương hướng thì cô quay người, mở cửa sổ lén quan sát tình hình bên ngoài.

Một con quái vật trông không khác con lúc nãy là bao, đang lảng vảng đi qua đi lại trên phố. Dường như nó đi không mục đích. Chờ nó đi ngang qua toà nhà, cô mới dám đứng hẳn dậy. Trong tiểu thuyết, móc tinh thạch ra là tang thi sẽ chết, không biết lũ quái vật này có giống như vậy không, hay chúng có sống lại kể cả khi đã móc tinh thạch ra hay không. Cô không dám đánh cược vào mấy quyển tiểu thuyết chỉ lấy mạt thế làm bối cảnh mà chủ yếu vẫn nói về tình yêu. Cô còn muốn sống thêm một chút nữa đâu.

“Các cậu đang làm gì ở đó?” - Cô không quay đầu lại, nhưng cô biết, nhóm người kia đang tiến gần cô, cố không tạo tiếng động, mặc dù cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng, họ còn cầm theo vũ khí, mục đích là gì?

“A...” - Một cô gái nhỏ đang cầm dao làm bếp trong số đó giật mình kêu lên.

Cô quay đầu lại, vừa nhìn lạnh nhạt vừa đi về một hướng khác, giữ khoảng cách tiêu chuẩn. “Như các cậu đã thấy, tôi là người. Cho nên, các cậu đây là đang định tấn công tôi sao?”

“A, không đâu. Làm sao lại có chuyện đó được chứ. Chúng tôi chỉ là quan sát xem cậu có bị nhiễm không thôi. Dù sao... Ban nãy cậu cũng là người đã gϊếŧ con zombie kia mà. Haha.” - Một trong hai chàng trai nói. Nhìn kỹ lại thì cô gái này cũng đang yêu đấy chứ. Rất hợp với khẩu vị của gã.

Anh chàng tóc nâu đỏ còn lại kia thì vẫn luôn đeo mặt nạ màu đen che kín cả khuôn mặt, nhưng dường như là do bị bỏng. Vết bỏng lan tràn ra cả phần mặt không được mặt nạ che kín. Cô cũng không biết nói gì. Anh ta không tham gia chuẩn bị tấn công cô, nhưng cũng không nói gì, thậm chí còn có chút thờ ơ, đến khi cô lên tiếng với quay đầu nhìn về hướng này. Ánh mắt thì cứ như đã mất niềm tin vào loài người rồi vậy. Ánh mắt đó rất quen. Giống với ánh mắt cô hồi còn ở trên võ đường mỗi khi nhìn vào gương. Vì thế cô bất giác có thêm chút hảo cảm thương xót cho anh chàng này.

“Xin chào, tôi là Giản Hâm Đình, nhị tiểu thư của Giản Gia. Hân hạnh được gặp mặt. Cô là nhân viên ở đây phải không? Có thể cảm phiền cô dẫn đường cho chúng tôi rời khỏi đây được không?” - Người cũng không tham gia vào nhóm ba người đang cầm dao, nhưng lại ra dáng thủ lĩnh ngồi trên cái ghế bên cạnh anh trai mặt nạ, tay hất tóc mặt hất hàm nói chuyện với cô.

Cô hơi ngạc nhiên, bởi đã từ rất lâu rồi cô không bị đối xử một cách thiếu tôn trọng như vậy, lại cúi đầu nhìn bản thân một chút. Đồ cô mặc không phải hãng đắt tiền nhất nhưng cũng chẳng phải hàng chợ. Tất cả đều là đồ đặt may riêng do nhà thiết kế riêng của Sở Gia làm ra. Độc nhất vô nhị. Nếu không nhìn nhãn mác riêng độc quyền trên cổ áo thì cũng phải nhìn kiểu dáng chất liệu chứ.

Thường giới thượng lưu cho dù không quen cô cũng không bao giờ nhìn nhầm cô là con nhà nghèo hay kẻ nhà quê. Cô gái này... Không phải là nhị tiểu thư Giản Gia sao? Nếu thực sự là con cái giới thượng lưu... Sao lại không biết. Hay cũng có thể là cố tình đi. Dù sao cô cũng là kẻ trong bóng tối. Cơ mà trước hết. Giản Gia... Là thế gia nào vậy? Sao cô chưa từng nghe nói tới?

“À... Tôi không phải là nhân viên nhà hàng...”

“Vậy thì cô là nhân viên vệ sinh rồi. Trẻ như vậy mà làm công việc thấp hèn này thì chắc cô cũng chả có cha mẹ tử tế đâu nhỉ?” - Cô gái thứ hai của nhóm nói, cô ta khá lùn, tuổi... Ước chừng chỉ mới 13 - “Chắc kẻ người hèn kém như cô không biết tôi đâu. Tôi là Bạch Mỹ Duyên, con gái út của thế gia Bạch Gia thành phố C. Gia đình tôi chi tiêu một ngày chắc bằng lương cả năm của cả nhà cô đấy. Chị Hâm Đình kêu cô dẫn đường thì cứ dẫn đường đi. Nói nhiều như vậy làm gì.” - Bạch Mỹ Duyên khaonh tay, vẻ mặt cau mày “Cho chị đi dẫn đường là vinh hạnh của chị đấy, lại còn không biết điều như vậy.” cứ nghênh ngang treo lên như vậy không bỏ xuống.

Trước chưa nói Bạch Gia là gì, thì riêng việc nhảy chen mồm vào nói lúc người khác còn chưa nói xong không phải là hành vi lịch sự gì. Xem ra đúng như ấn tượng ban đầu của cô, đám người này thật không có giáo dưỡng. Tất nhiên là trừ anh trai đeo mặt nạ. Từ lúc nhìn thấy bọn họ lần đầu tiên, cô chưa nghe anh trai đó nói chuyện lần nào đâu. Chỉ là linh cảm, nhưng cô nghĩ anh ta khác với bốn người còn lại, vậy thì tại sao anh ta lại đi cùng những loại người như bọn họ nhỉ?

“Tôi không biết đường ra.”

“Vô dụng.” - Giản Hâm Đình nói nhỏ rất nhỏ, nhưng không hiểu sao cô lại nghe được rất rõ nét. - “Vậy không sao đâu. Dù sao cũng là người sống sót với nhau cả. Chúng ta đi cùng nhau đi tìm đường ra nhé.”

Tính giở trò gì đây? Không phải vừa mắng cô xong à. - “Được thôi.” - Giáo huấn của Sở Gia là “Đối đầu với mọi kẻ địch không đầu hàng”. Tuy không muốn thừa nhận lắm nhưng giáo huấn này thực hợp với cô.

Chưa kịp suy tính bước tiếp theo lại nghe thấy tiếng liếʍ môi của anh chàng còn lại trong nhóm. Liếʍ môi thì liếʍ môi, nhìn cô làm gì? Cô có phải đồ ăn đâu. Hay là anh ta... Cô thoáng rùng minh.

Như vậy họ đã đi cùng nhau thật. Cô không kêu bọn họ quay lại khu vực nhà bếp lấy đồ ăn ra đi đường, vì cô nhận ra anh trai mặt nạ đã làm điều đó rồi, dù có vẻ không được bốn người còn lại coi trọng. Họ lại đi vòng quanh. Ban nãy khi đi qua khu vực cánh cửa ban đầu hiện tại đã bị đá vùi lấp, cô không cảm thấy gì. Nhưng hiện tại lại thấy hình như có âm thanh vọng qua các khe hở. Trong đó có một khu vực rõ ràng có âm thanh rất vang, dường như lỗ trống khá rộng. Cô cảm giác mình như con dơi, dựa vào sóng âm dò đường đi vậy.

Có ngốc đến đâu thì cô cũng nhận ra được, rằng tai cô đang trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Chắc chắn không phải tự nhiên. Dị năng? Trong tiểu thuyết cũng hay có lắm nà. Tất nhiên điều kiện để có dị năng, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Cô phải tìm hiểu mới được.

Thấy cô định di dời đá. Đám tiểu thư cậu ấm kia chỉ đứng nhìn rồi cười nhạo. Người duy nhất tiến lên giúp cô là anh trai mặt nạ. Cô chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra, anh ta rất khoẻ. Khoẻ đến không bình thường. Tảng đá đó không thể dễ dàng bị nhấc lên chỉ với một tay như vậy được. Mắt liếc về cái đám đứng đằng sau, cô thở dài. Làm người tốt một lần đi.

Cô giơ tay chạm vào cánh tay anh ta. Vốn cô muốn đè xuống, nhưng phát hiện không thể ấn xuống được, chỉ có thể bỏ cuộc. Cô thấp giọng nói. “Nếu anh không muốn bị đám phía sau kia lợi dụng thì đừng thể hiện quá đà.”

Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng lại thật sự nghe lời cô, giả vờ cùng cô hai tay nâng đá đặt ra cẩn thận. Anh ta thật sự không ngốc. Cô thầm nghĩ.

Sau đó hai người thật sự tìm được một lối ra. Anh ta định đi trước dò đường thay cô, nhưng cô từ chối. Cô bò qua, sau đó đến anh trai mặt nạ. Còn đám con nhà giàu bị chiều hư kia thì...

“Mọi người không định qua sao?” - Cô hỏi

“Nhị tiểu thư như chị Hâm Đình làm sao có thể bò qua cái lỗ chó này được. Bạch Tinh Húc, anh mau bê hết đá ra đi.” - Bạch Mỹ Duyên gào lên.

Cô thấy anh trai mặt nạ hơi run, gọi anh ta sao? Hoá ra tên anh ta là Bạch Tinh Húc, cùng họ Bạch, vậy liệu có họ hàng gì với cô bé Bạch Mỹ Duyên ban nãy không?

“Mau qua đi. Không có thời gian nữa đâu. Quái vật lại sắp đến rồi. Nếu cô còn hét lên như vậy nữa chỉ tổ thu hút bọn chúng đến đây thôi.”

“Tinh Húc, anh không phải đã hứa với mẹ anh là sẽ chăm sóc em rồi sao? Em không bò qua được đâu. Giúp em nhé.” - Tiếng Giản Hâm Đình nhẹ nhàng vang lên khiến cô nổi da gà.

Thấy Bạch Tinh Húc đi lên bê đá thật, cô thực sự bó tay. Tại sao mẹ anh ta lại kêu anh ta chăm sóc một cô tiểu thư chỉ biết lợi dụng anh như thế. Thật khó chịu. Cô không nhận ra, rằng bản thân đang vô thức muốn bảo vệ chàng trai trước mặt này.

“Anh có nhận ra cô ta chỉ đang lợi dụng anh không?” - Động tác bê đá của anh ta hơi khựng lại một chút - “Chỉ là linh cảm thôi, nhưng tôi cảm giác cô ta không phải người tốt, quan trọng hơn là không hề yêu anh. Trong mắt cô ta, tôi chỉ nhìn thấy sự khinh bỉ. Và tin tôi đi, linh cảm của tôi hay đúng lắm đó.” - Đến cả anh trai cũng công nhận, còn đám vệ sĩ trong thế gia cũng rất hâm mộ linh cảm của cô, họ còn đồn nhau đó là “giác quan thứ sáu” nữa cơ mà.

Anh ta im lặng trầm mặc, sau đó thốt lên một tiếng “Đừng can thiệp.” - Sau đó lại tiếp tục bê đá. Ý gì đây? Là nói cô đừng có làm việc thừa sao? Đây là chuyện cảu anht a nên anh ta sẽ tự giải quyết. Lòng tốt lại bị vứt bỏ như thế khiến cô có chút tổn thương đây. Và đúng như cô nghĩ, anh ta đã kích phát được dị năng. Anh ta ném những tảng đá to dễ dàng như thể đang ném giấy ăn vậy.

Chất giọng khàn đặc nghèn nghẹt không giống bình thường này cho thấy cổ họng anh ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, có lẽ lúc nói chuyện, cổ hỏng anh ta cung chả dễ chịu gì. Cô bèn thả lỏng tâm tinh khó chịu. Chuyện đo có liên quan gì đến vết bỏng không? Nếu có thì có thể là do sặc khói dẫn đến dây thanh quản bị bỏng. Để càng lâu càng khó chữa. Vết bỏng trông khá lạ. Không giống lắm do bị lửa xém vào hay do nước sôi hay thứ gì đó khác. Mà với tình trạng hiện tại, có lẽ là đã không thể chữa thêm được nữa rồi. Cô không phải bác sĩ nên không phân biệt được, huống chi nó còn bị che gần hết đi rồi. Haizz. Nếu có khả năng chữa trị như thiên thần thì tốt rồi.

Cô nhìn ra, với khung sườn mặt này, mũi cao kết hợp với mắt sáng rực sau mặt nạ, chắc hẳn anh ta chính là một ikemen đi. Thật đáng tiếc mà.

Vì có dị năng năng lực đó mà việc dọn dẹp nhanh chóng hơn, chẳng mấy chốc đã để lộ ra con đường. Giản Hâm Đình kiêu ngạo hất tóc đi qua như thể khoe khoang mình vừa sai khiến được một tên hầu mạnh mẽ nhưng khó bảo. Đám phía sau không ai dám tỏ vẻ không quan tâm. Nhất là Bạch Mỹ Duyên vỗ tay hoan hô, còn nịnh nọt - "Chị Hâm Đình thật là giỏi a." - Giỏi cái gì cơ? Giỏi sai khiến đàn ông hả?

Bỗng cô giật mình quay đầu nhìn về hướng cầu thang, năng lực của cô có vẻ vẫn chưa quá hoàn thiện nên lúc được lúc không, cần có thời gian để củng cố lại cho chắc chắn. Có vẻ mạt thế này cũng là cơ hội để cô nghiên cứu đây.

Rõ ràng ở đó có tiếng động a. Sao giờ lại không có ai? Cô đảo mắt nhìn xung quanh, không có dấu vết có người từng đứng dù xung quanh rất nhiều vụn tường. Nếu là người bình thường, nhất định sẽ để lại dấu vết. Nếu là người bình thường? Vậy là người đó giống cô và Bạch Tinh Húc sao? Vậy là có thể sẽ có rất nhiều loại dị năng khác nhau. Phân loại chúng thế nào? Có bao nhiêu loại năng lực? Năng lực nào mạnh nhất hay đều tương đương nhau?

“Đi.” - Bạch Tinh Húc chạm nhẹ vào vai cô. Cô mới chợt giật mình “tỉnh lại". Ấy chết rồi. Cô lại tập trung suy nghĩ quá rồi.

“A, xin lỗi. Tới ngay đây.” - Cách thức tốt nhất để nghiên cứu là thí nghiệm, không biết cô có thể làm gì đám cô chiêu cậu ấm này không đây. Đem họ ra làm vật thí nghiệm? Hihi. Nghe cũng hay đấy. Lại nghĩ đến tang thi, trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để đặt bẫy đám bọn họ khiến tang thi lộ ra những điểm cần nghiên cứu. Tang thi là lĩnh vực mới. Có rất nhiều thứ cần phải tim hiểu. Càng nghĩ đến chuyện thí nghiệm, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn mà không để ý ánh mắt cảu chàng trai phía sau, hung ác và thèm khát như một con thú đang nhìn chằm chằm không dời về phía cô.