Nhóm sáu người rảo bước đi thang bộ lên tầng. Bạch Mỹ Duyên ban đầu kiên quyết đòi đi thang máy vì hiện bọn họ đang ở tầng 3, mà nơi Sở Gia Nguyệt thuê là tầng 12 - tầng cao nhất, còn bọn Giản Hâm Đình thuê tầng 10. Nhưng lúc mở cửa ra, bên trong có một con tang thi.
Sở Gia Nguyệt phản ứng mau lẹ phi thẳng con dao làm bếp xẻ đứt đôi đầu tang thi ra. Là một thành viên của thế gia quân đội Sở Gia không thể không học các chiêu phòng thân hay thậm chí là gϊếŧ người để bảo vệ bản thân. Vì bản thân Sở Gia là thế gia quân đội, quân địch nước ngoài lúc nào cũng nhăm nhe muốn chiếm được thông tin quân sự nên các thành viên trong nhà cũng luôn phải tự đề phòng và mang theo vệ sĩ bên mình. Đường dao chuẩn xác gϊếŧ được tang thi, nhưng lúc cái xác đổ xuống cũng đập phải nút lên xuống bên trong. Thang máy từ từ đóng lại. Cũng không ai bước vào trong hay cản lại cánh cửa. Thang máy bắt đầu hoạt động. Không rõ là nó đang lên hay xuống. Nhưng không lâu sau đó liền có một tiếng động rầm rầm rất lớn vang lên.
Sở Gia Nguyệt bình thản nói – “Thang máy rơi xuống tầng một rồi.” – Giống như tiếng động quen thuộc đến nỗi chủ cần nghe đã đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mạt thế xảy ra thì còn có ai ở trong nhà máy phát điện mà hoạt động thang máy chứ? Khách sạn này còn sót lại vài cái máy phát điện nên mới hoạt động được một chút. Bật vài ba cái đèn chắc không thành vấn đề, chứ thang máy thì sao được.
Bạch Mỹ Duyên sợ đến mức ngồi bệt ra sàn, mặt ai nấy đều trắng bệch. Bạch Tinh Húc chậm chạp tiến lại gần nắm tay cô như an ủi. Đối với cô, dị năng thính giác cũng có tác dụng, nhưng chủ yếu là cô đã từng nghe thấy tiếng động kiểu này rồi, hơn nữa còn không phải chỉ một lần. Cô đã từng bị ám sát nhiều lần, mà trong đó có hai lần đều liên quan đến thang máy. Một lần hồi cô mới bốn tuổi, trước khi về Sở Gia, và một lần khi mới lên năm, đó là lúc cô về Sở Gia được một tuần. Lần đầu tiên đã cướp đi sinh mạng của bà nội, còn lần thứ hai, là mắt phải của cô cùng thương thế của Sở Kỳ Thiên khi hắn dùng thân mình ôm lấy cô nhận hết thương tổn. Đó cũng là lúc để lại vết sẹo lớn nhất và cũng là vết duy nhất trên tấm lưng rộng lớn của đế vương Sở Kỳ Thiên.
Cũng vì chuyện này mà không ai nói gì về việc đi thang máy nữa. Tuy chẳng ai hay tại sao thang máy lại bất thình lình rơi xuống. Cô cũng rất tự nhiên để anh cầm tay, chậm rãi dẫn đầu đi thang bộ. Anh cũng đã sớm đoán ra nguồn điện có lẽ sẽ bị cắt bất cứ lúc nào. Dù khách sạn có máy phát điện dự phòng. Nhưng rõ ràng họ đã ngủ ít nhất là ba ngày, nên thời gian dự kiến ban đầu đã không còn đúng nữa.
Ánh mắt mông lung của cô nói cho anh biết, cô có chút hoảng sợ với thang máy. Thực ra bọn họ không phải lần đầu tiên gặp nhau. Khi cô lấy thẻ phòng và đi cùng vệ sĩ, anh khi đó mặc áo hoodie trùm kín đầu ngồi ở sofa đối diện thang máy đã thấy cô rồi. Anh nhớ khi đó cô đã như vậy. Dù sợ nhưng vẫn làm như không có gì. Điều đó khiến anh nhớ lại bản thân mình. Bị buộc phải đối diện với nỗi sợ mà không thể phản kháng. Mặt khác lại có chút tò mò, điều gì đã khiến cô sợ thang máy? Và nếu đã sợ thì tại sao lại không dùng thang bộ? Nhưng lúc đó cũng chỉ tò mò một chút thoáng qua như vậy, nhưng không quá để trong lòng. Anh cũng không ngờ là lại gặp lại cô sớm như vậy.
Tầng 12 là tầng sang trọng nhất của khách sạn. Ban đầu cô cũng không định chọn, nhưng An Huy kiên quyết nói tầng này rất an toàn cho cô. Ý của An Huy gần như là ý của Sở Kỳ Thiên rồi, nên cô đành phải đồng ý.
Lúc nghe tin cô ở tầng 12, Giản Hâm Đình tỏ ra căm ghét cô ra mặt. Tầng 11 12 đâu cần chỉ có tiền là ở được, đó là nơi Bạch Gia chuyên dùng để tiếp đón khách quý, đến Giản Gia tiểu thư như cô ả cũng chưa từng lên được.
Ngay cả khi khách sạn này đã sắp phá sản vẫn kiên quyết không bỏ xuống được nguyên tắc đó. Mà có lẽ chính vì vậy nên nó mới phá sản chăng? Vậy mà con nhỏ quê mùa kia lại lên được. Rốt cuộc kẻ đứng sau cô ta lợi hại cỡ nào. Bạch Mỹ Duyên và Giản Hâm Đình kiên quyết cho rằng cô có người chống lưng mạnh mẽ mà không nghĩ rằng chỉ cái tên nhị tiểu thư Sở Gia Sở Gia Nguyệt cũng là đủ rồi. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ để ý đến các thiếu gia tiểu thư thế gia, Sở Gia Nguyệt lại chưa từng tham dự buổi vũ hội hay được chính Sở Gia công bố ra ngoài nên họ không biết cũng không thể nói gì được. Những người biết đến cô đều ở tầng lớp cao hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ không có đủ tiền quyền để đi xác thực được tin đồn Sở Gia có con riêng ngoài giá thú.
Người dẫn đầu là Sở Gia Nguyệt, đi ngay phía sau là Bạch Tinh Húc, sau lưng anh là Giản Hâm Đình và Bạch Mỹ Duyên, hai người đi song song, nhưng không giao tiếp qua lại, cuối cùng mới là cặp đôi Phúc An Họa và Đồ Anh Hùng đang dán chặt lấy nhau. Ánh mắt của Đồ Anh Hùng dán chặt về phía trước và không nhìn người mình đang ôm thắt lưng, hay cụ thể hơn là nhìn chằm chằm Sở Gia Nguyệt không chớp mắt. Sở Gia Nguyệt không nhận ra, nhưng Bạch Tinh Húc thì có. Cũng vì ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của anh mà Đồ Anh Hùng mới không dám đi tới tiếp cận cô. Phúc An Họa cũng nhìn thấy ánh mắt đó của gã, âm thầm nghiến răng, trong mắt hiện lên tia oán hận.
Không lâu sau họ đặt chân lên tầng 10. Trừ cô và anh, bốn người kia đều ngồi phịch lên mặt đất thở hổn hển. Cô nhanh chóng đảo mắt quanh hành lang. Không có tiếng động lạ, tầng này không có người hay họ vẫn chưa thức tỉnh? Cô nhớ bản thân cũng đã ngủ một mạch ba ngày liền, người khác cũng sẽ thế sao? Vì đang đi theo nhóm, Sở Gia Nguyệt kiên nhẫn chờ nhóm của Giản Hâm Đình dọn đồ. Rất may là Bạch Tinh Húc rất nhanh, anh chỉ lấy một cái balo đeo trên lưng, nhìn qua còn có vẻ nhẹ. Mà với năng lực của anh ta thì có đeo cái gì cũng sẽ nhẹ thôi.
Nhưng mấy cô gái kia thì không được như vậy, hơn 20 phút rồi mà vẫn không thấy họ ra. Cô không thể không lên tiếng gọi một chút - “Mọi người đã xong chưa vậy?”
“Cứ ở đó mà đợi đi. Hỏi cái gì mà hỏi.” – Mỹ Duyên quát tháo
“Đi thôi.” – Bạch Tinh Húc rất tự nhiên kéo tay cô chỉ lên tầng. Ý là còn lâu nữa mới xong, không cần phải chờ.
“Ừm.” – Lúc này cô mới nhận ra tay anh có vẻ nóng, anh đang sốt sao. Ban nãy cô đang mãi nghĩ về cái thang máy nên không để ý lắm. Nghĩ nghĩ một hồi, cô mới nói – “Hiện tại cũng đã tối rồi. Hay là chúng ta nghỉ lại đây một đêm rồi đi.”
“Ừm.”
Thấy anh không nói gì nữa, đột nhiên cô bạo gan hơn – “ Vậy anh ở chung phòng với tôi đi. Đỡ cho anh phải đi xuống thêm một lần nữa.”
Anh hơi khựng một chút. Hai người đứng im trên cầu thang, cô nhìn bóng lưng anh không chớp mắt như sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì. – “Ừm.” – Mãi sau đó, anh mới nói. Rồi lại kéo cô cùng đi tiếp.
Tầng 11 12 hôm nay không có khách nào khác ngoài cô nên hai người yên tâm hơn nhiều. Trong balo của Bạch Tinh Húc có đồ thay nên cô để anh dùng nhà tắm trước. Còn bản thân thì bắt đầu soạn đồ đạc.
Cô nhìn cái hộp nặng trịch, đó là món đồ Sở Kỳ Thiên đặt cho cô hai ngày trước mạt thế, và một cái hòm khác có chứa một bộ trang sức trẻ con. Bộ trang sức bao gồm một cái nhẫn, một đôi khuyên tai nhỏ có tua ngắn, một cái vòng cổ ngọc trai, một cái lắc chân, một cái vòng tay, một cái xước kẹp tóc, và một cái đồng hồ. Tất cả đều có chung một hình biểu tượng là một cái đầu thỏ hồng tai dài tai cụp lấp lánh đính kim cương. Nhưng ngoài cũ, các món trang sức đều có dấu hiệu bị phá hoại, có vỡ nát, vỡ hỏng hóc, có xước xát. Sở Gia Nguyệt mở hộp ra nhìn những món đồ đó rất lâu, lâu đến mức khi anh ra ngoài vẫn nhìn.
“Đồ muốn lấy?” – Anh hỏi.
“Ừm. Nó rất quý giá. Nó là sinh mệnh của tôi.” – Cô nói. Sau đó đóng nắp hộp, lấy quần áo đi tắm – “Anh có muốn chúng ta cùng ngủ trên giường không? Giường rộng lắm đó.”
“Không.. tôi…” – Anh hơi đỏ mặt.
Bất ngờ là cô rất thích vẻ mặt đó của anh, bèn lấy cái gối ôm trong tủ ra, đặt dọc chính giữa, chia đôi giường thanh hai nửa, cười nói – “Anh có thể ngủ trước, tôi lát nữa sẽ quay lại sau.” – Anh lại đỏ mặt.
Trước khi lên anh đã nhét giấy báo tin vào phòng của mấy người kia rồi, mà bất kể họ có đọc hay không thì chắc chắn họ cũng nghĩ vậy thôi. Có lẽ có người còn ác ý nghĩ không cần báo lại cho anh và cô để hai người cứ thế đợi họ bên ngoài ý chứ. Không thể không nói là anh suy nghĩ rất đúng. Vì Bạch Mỹ Duyên đã nghĩ như vậy từ trước khi lên đến tầng 10 rồi cơ. Chỉ là Sở Gia Nguyệt tai thính ở gần đó lại mải mê suy nghĩ chuyện khác nên mới không để ý tới bọn họ thôi. Cô là người rất dễ tập trung vào suy nghĩ của bản thân tới nỗi không để ý bất cứ thứ gì xung quanh mà.
Sở Gia Nguyệt sau khi tắm xong thì ôm máy tính bảng ngồi lên giường. Anh cũng chưa ngủ, bèn hỏi – “ Gì vậy?”
“Tôi đang tổng hợp lại toàn bộ thông tin hiện có.”
“Thông tin?”
“Phải. Tôi đã từng đọc và xem tiểu thuyết giả tưởng về tang thi, nhưng nếu muốn áp dụng vào thực tiễn, vẫn là phải dùng tình hình thực tế. Sách truyện chỉ là công cụ tham khảo mà thôi.” – Nhìn anh mắt tò mò của anh, cô hiểu ý, bèn nói tiếp – “Hiện tại chúng ta đã biết rằng lũ quái vật kia, tạm gọi chúng là tang thi, vốn là con người biến thành, vậy điều kiện là gì mà họ bị biến thành tang thi nhưng chúng ta lại vô sự? Mà nhắc đến sự kiện kỳ lạ. Tôi nhớ đến ký ức vào tối ba tháng trước. Khi đó hình như có một trận động đất, xảy ra cùng lúc với một trận mưa sao băng. Ba ngày trước cũng xảy ra động đất, tôi bị sốt và bất tỉnh, vệ sĩ cũng biến mất. Nhưng nếu nguyên nhân là động đất vậy thì cũng không hợp lý lắm, vì khi đó nhân viên nhà hàng đều ở cạnh chúng ta. Vậy hai sự kiện này có liên quan gì đến nhau hay không? Thế thì tại sao nhân viên lại bị lây nhiễm mà hành khách như chúng ta lại an toàn? Vậy thì chỉ có thể là do trước đó nữa.”
“Mưa sao băng?”
Phải. Vào một đêm của ba tháng trước, đã có một trận mưa sao băng được cho là lớn nhất từ trước đến nay, nhưng lại xảy ra rất đột ngột và không nhà dự đoán khí tượng nào biết trước sự xuất hiện của nó, vì vậy nên nó khá là nổi tiếng và được bàn tán xôn xao rất lâu, đến ngay trước mạt thế vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Sở Gia Nguyệt không đi xem, nhưng cô đã để mở hé cửa sổ. Và Bạch Tinh Húc cũng vậy.
“Xem ra mưa sao băng đưa đưa một thứ xuống Trái Đất. Trước mắt gọi nó là bệnh độc đi. Ảnh hưởng của nó đến cơ thể mỗi người là khác nhau. Có người bắt đầu sở hữu dị năng, có người biến thành tang thi.
Là do hệ đề kháng? Hay sao băng đã mang tới hai thứ chứ không phải một? Và mỗi người hấp thu một lượng khí hỗn hợp khác nhau. Hít nhiều độc hơn thì thành tang thi, và hít nhiều dị khí thì thành dị năng giả. Vậy thì trước phải phân tích thành phần không khí đã.
Tiếp đến là tinh thạch. Điểm yếu đầu tiên của nó là đầu, nơi chứa tinh thạch. Nếu đánh vào đó, kể cả khi không làm rơi tinh thạch ra mà chỉ khiến vị trí đặt tinh thạch bị lộ ra và tiếp xúc với không khí, thì tốc độ nhạy bén của tang thi cũng sẽ chậm hơn. Lấy tinh thạch ra thì chúng sẽ chết. Phần thịt thối rời khỏi thân thể tang thi trong một thời gian ngắn vẫn có thể cử động, nếu nó quay trở về thân thể kịp lúc thì coi như tang thi không mất bộ phận nào. Tức tinh thạch có một phần khả năng phục hồi các mô cơ dây thần kinh đã bị phá hủy. Chưa xác định được chỉ có tác dụng cho tang thi hay cho người cũng có thể. Trước mắt là chỉ có thế đã.”
“Ừm.”
“Anh không thích nói chuyện sao?”
Anh chủ vào cổ họng mình, nói – “Không hay.”
Ra là do tự ti vì giọng nói vốn có đã bị phá hủy, cũng có thể do lúc nói rất đau. Cô nhìn ra mỗi lần anh cố phát ra tiếng đều không thoải mái lắm. Cô sờ sờ tay anh – “Anh hạ sốt rồi. Nghỉ ngơi đi. Có lẽ ngày mai là ổn rồi.”
“Ừm.”
Đêm đó, cô cứ nghĩ mãi về khả năng liệu sẽ có năng lực nào có thể phục hồi mọi vết thương hay không.
Cô dậy rất sớm. Không phải vì cô muốn dậy sớm, mà là vì cô bị đánh thức bởi những tiếng ồn. Đó là tiếng gầm gừ của tang thi. Tang thi dù đã từng là con người nhưng giờ đã mất khả năng nói chuyện. Cô lay anh dậy. – “Bạch ca, dậy đi. Tang thi tới rồi.”
“Tại sao lại đột nhiên đông như vậy?” – Nghe tiếng động là đủ hiểu không phải chỉ có một con. Giờ chúng đang cào cào ở ngay phía bên kia của cánh cửa.
Cô hiện tại đã có thể nghe thấy âm thanh trong phạm vi 50m đổ lại, hơn nữa rất rõ ràng, không còn bị bập bùng như hôm qua nữa. – “Xem ra tang thi cũng cần phải có một khoảng thời gian nhất định mới hoàn toàn trở thành tang thi. Hôm qua chúng vẫn chưa thức tỉnh. Hôm nay chúng mới ngửi thấy mùi người nên tự mò đến đây.” – Cô nói. – “Tầng 12 mỗi phòng đều có lối thoát hiểm khẩn cấp, chúng ta mau chóng thoát ra trước rồi tính sau. Đám bạn… mấy người kia đang ở tầng dưới, chúng ta đến tìm bọn họ.”
Trong lúc đó, cô còn suy nghĩ thêm một việc. Tang thi mặc đồ dọn dẹp phòng. Nhưng rõ ràng khách sạn này là nơi sắp phá sản, sao lại có nhiều phục vụ viên vẫn còn lại thế, lại còn ở gần như vậy, chẳng lẽ thật sự có người thuê sát thủ tìm tới tận đây muốn gϊếŧ cô sao? Cái mạng của cô đáng giá vậy à?
Anh gật đầu. Dù không có chìa khoá, nhưng nhờ anh đạp bay cái chốt, hai người dễ dàng thông qua nó để chạy xuống tầng. Cô mang theo một cái túi xách đựng ít quần áo và hai cái hộp. Cô không mang balo, mà vali thì quá cồng kềnh nên quyết định bỏ lại.
Tầng 10 cũng có tang thi. Mấy người Giản Hâm Đình trốn trong phòng vừa run rẩy vừa gào to chửi bới rất khó nghe.
“Đồ quái vật, mày muốn ăn thịt người thì lên trên tầng ý. Trên đó có một con đĩ và một thằng ăn bám tha hồ cho mày chọn đấy.”
“Anh Hùng, mau cứu em a… Bọn chúng sắp vào được rồi.”
“Nếu lúc này có thằng nhãi kia ở đây thì… tao sẽ bắt nó phải chặt ngón tay để đền bù. Sao nó dám bỏ mặc chúng ta ở đây chứ?”
Anh không nghe được âm thanh của Giản Hâm Đình, cô cũng vậy. Cô ả bị ăn rồi sao? Không phải như vậy. Cô ả là kẻ thông minh. Ả chỉ là không muốn tốn sức lực gọi những người mà không biết có nghe thấy ả hay không. Hơn nữa cũng giống như Sở Gia Nguyệt và Bạch Tinh Húc, cô ả cũng đã kích phát dị năng, là dị năng hệ hoả. Nhưng ả tỉnh sớm hơn, chỉ ngủ có hai ngày. Cô ả không dám nói ra cái gì không có lợi cho mình. Nếu không kế hoạch sẽ bị bại lộ mất. Ả không biết có ai khác ngoài ả kích phát dị năng hay không, nhưng ả phải giữ nguyên vẻ vô tội, nếu không sẽ bị đám người vô lương tâm kia đẩy lên tiền tuyến chiến đấu với tang thi rồi bỏ trốn. Ả quá rõ ràng tính cách của đám người kia.
Bạch Tinh Húc bẻ ống thép lao tới tấn công tang thi. Có tổng cộng năm con. Cô có linh cảm không hay, vội nói – “Bạch ca, cẩn thận đừng để chúng làm bị thương. Chúng ta chưa thể xác định chắc chắn là “thứ kia” có bị lây nhiễm hay không.”
“Hiểu.” – Tuấn Dật trả lời ngắn gọn rồi lại chạy lên.
Nghe thấy tiếng gọi của Sở Gia Nguyệt, ả mới chắc chắn việc Bạch Tinh Húc cũng đã ở đây. Vì vậy mới giả đò lên tiếng kêu cứu - “Tinh Húc, cứu em với. Tang thi đã chặn cửa phòng rồi. Em không ra được. Cứu em với.”
Tiếng của Giản Hâm Đình khiến cả hai người khựng lại trong giây lát, nhìn nhau, sau đó gần như cùng lúc cùng quay mặt đi. Còn đám kia lúc này mới dừng chửi bới, còn đồng loạt hô - “Anh Bạch, cứu em với Đồ ca đi, chúng em nhất định sẽ cảm ơn và biết ơn anh ngàn vạn lần.”
“Tinh Húc, mau cứu tôi, chúng ta là bạn mà phải không?”
“Anh Húc, em là em gái anh mà. Đừng bỏ rơi em ở chỗ điên khùng này.”
Cô giờ đã xác định, họ đúng là đã có được dị năng, dị năng của Bạch Tinh Húc có lẽ giống của cô, có thể liệt vào loại cường hoá cơ thể. Năng lực của anh nâng cao sức chịu đựng của cơ thể, nâng được vật nặng, trước mắt chưa rõ tối đa nâng được bao nhiêu cùng lúc được bao lâu, nhưng dị năng này rất khó để đánh xạ chiến, cũng may là da thịt cũng trở nên rắn chắc hơn, không dễ bị thương như người bình thường nữa.
Năng lực của cô là cường hoá thính giác, về cơ bản có thể tránh công kích, nghe lén và điều tra phương hướng ít tang thi. Nghe là biết đây là dạng năng lực hậu phương rồi. Hay ít nhất cô chưa nghĩ ra cách nào để gϊếŧ tang thi bằng năng lực này cả. Vì rất rõ ràng, nếu cô tạo ra âm thanh quá lớn thì đồng minh cũng sẽ bị ảnh hưởng, mà tang thi rõ ràng cũng từng là người, hạ âm hay cao âm chưa chắc đã có thể làm gì chúng.
Đám tang thi vẫn chậm chạp nhưng dường như tấn công đã có chủ đích hơn. Không đúng. Nếu như tang thi đã thức tỉnh ở mức độ cao hơn thì không thể nào vẫn không thay đổi gì được. Vậy tức là… có thứ khác đang điều khiển nó? Một tang thi cấp cao hơn hay một… con người? Về cá nhân thì cô muốn nó là tang thi hơn, vì nếu là con người thì quá đáng sợ rồi.
Con người mới thức tỉnh dị năng không nhất thiết bắt buộc phải là bậc 0 hay 1, nhưng cô cảm nhận được mình ít nhất phải lên đến bậc 1 giai đoạn cuối rồi, có thể gọi là cấp 1 đỉnh phong. Vậy tức là… tang thi cũng như vậy? Không được rồi. Phải nhanh chóng rời khỏi đây.