Thời gian bị xoay đến chóng mặt, hai người họ vẫn đang đứng tại vị trí bìa rừng đêm hôm qua. Hermione cùng Harry nhìn nhau, lập tức chạy về phía bệnh xá. Nếu họ chạy đủ nhanh, thì có thể sẽ gặp được cụ Dumbledore vừa rời đi.
-Thầy Dumbledore?! - Bọn họ chạy muốn hụt hơi, cuối cùng cũng bắt gặp cụ Dumbledore tại hành lang trường Hogwarts.
Cụ dừng bước, nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, cặp mắt minh bạch sau gọng kính nửa mặt trăng. Nụ cười tỏ vẻ thấu hiểu.
-Cũng nhanh, chắc mọi thứ đã ổn thỏa rồi?
-Vâng, nhưng mà thầy… tụi con còn nhiều thắc mắc lắm. - Hermione sốt sắng. Không chỉ có cô, Harry đứng bên cạnh gật đầu rất cực lực, cậu cũng còn nhiều câu hỏi cần giải đáp.
-Đến văn phòng đi. Đứng đây nói chuyện không tiện đâu. - Cụ cười cười, thong thả dẫn đường, hoàn toàn không để tâm đến cái vẻ vội vã của hai đứa trẻ theo sau.
“Tuổi trẻ có khác, lúc nào cũng vội vàng.”
[ Văn phòng cụ Dumbledore ]
-Dùng một ít trà và bánh chứ? - Cụ đi đến chiếc bàn làm việc của mình. Hermione và Harry cả một chặng đường đến đây đều không quên ngó nghiêng một chút. Văn phòng hiệu trưởng mà, ai lại không tò mò chứ.
-Vâng. - Cả hai người ngồi xuống chiếc ghế tự di chuyển tới. Trước mặt đã hiện sẵn dĩa bánh cùng hai tách trà còn tỏa hơi ấm. Hermione cầm tách trà lên, hít một hơi. Hương thơm ngọt nhẹ của trà xoa dịu đi phần nào lo lắng trong lòng hai người bọn họ. Rất có tác dụng an thần.
-Được rồi, các con hỏi đi. - Cụ lấy một viên kẹo giọt chanh từ chiếc dĩa được đặt sẵn trên bàn làm việc của mình.
-Tụi con muốn hỏi chuyện của Draco…
-Draco đã lẻn đi vào tối ngày hôm qua, lúc con phải đối mặt với giám ngục, có phải không? - Cụ nở nụ cười, đôi mắt đằng sau cặp kính thu lại toàn bộ biểu cảm của hai người. Vẻ tươi cười của cụ như một đứa trẻ vừa trêu người lớn thành công.
-Vâng ạ, tại sao lại thế? Sao cậu ấy lại biết?
-Nói đơn giản chính là, cậu ta có dùng chút phép thuật theo dõi con. - Cụ hướng ánh nhìn về phía túi quần của Harry. Cậu có chút ngẩn người, Hermione thì càng khó hiểu.
-Ý thầy là…? - Hermione chưa hỏi hết câu, Harry đã lấy từ trong túi quần jeans của mình con hạc giấy. Vì bị nhét vội vào trong túi cho nên nó có hơi nhăn nhúm một chút, nhưng vẫn nhìn ra hình.
-Draco đã ếm bùa lên con hạc đó. Vì nó biết con có thói quen gì. - Cụ đáp bằng một giọng hiền hòa. Trong lúc hai đứa nhỏ còn đang chìm trong suy nghĩ, ánh mắt của cụ thoáng nét đau thương.
"Vì sao thầy lại biết? Bởi câu thần chú này rất quen… Trước đây cũng từng có một người, dùng loại thần chú này để bảo vệ người mình thương trong thầm lặng "
Nhưng khi Hermione ngẩng đầu, toàn bộ dáng vẻ ban nãy của cụ đều bị giấu đi cả. Giấu vào trong tận cùng của trái tim.
-Đó là một câu thần chú định vị, không tốn quá nhiều công sức để ếm, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến người giữ. Nó chỉ báo cho chủ nhân, người đang dùng một vật có cùng liên kết, vị trí của đối phương và có nhiệm vụ cảnh báo khi người kia gặp nguy hiểm. - Hermione không hổ danh học sinh thông minh nhất nhà Gryffindor, Dumbledore gật đầu, toàn bộ đều đúng cả. Không một câu thần chú nào mà cô không biết.
-Không sai.
-Nhưng, thưa thầy, cả Draco cũng biết "Hú hồn thần hộ mệnh" ?
-Cái này sao? - Cụ đưa tay vuốt ve chòm râu của mình. - Có thể là Snape đã dạy cho nó. Nhưng một đứa trẻ chỉ vừa 13-14 tuổi đã có thể thực hiện câu thần chú này, thì thật sự là một thiên tài.
-Nhưng tại sao thần thú của cậu ấy lại là con hươu đực thưa thầy? - Harry tiếp tục với vô vàn câu hỏi của mình.
-Con hươu đực sao? Hình như đó là thần thú hộ mệnh của cha con… và con nhỉ, Harry? - Cụ chỉnh lại mắt kính, hai tay chắp lại đặt dưới cằm mình. Đối mặt với vẻ "sao thầy biết thần thú của con?", Dumbledore ra vẻ thần bí.
"Ta chỉ biết thôi." ( I just know)
-Con chưa bao giờ nghĩ Draco lại có cùng thần thú… Ý con là, nó không hề liên quan đến Draco, thậm chí còn không giống với hắn.
Nghe đến đây, cụ Dumbledore không nhịn được cười. Hermione đang ngồi bên cạnh cũng ngộ ra điều gì đó, chỉ còn độc nhất Harry là vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của 2 người họ.
-Sao ạ?
-Draco đúng là không hợp với hình tượng một con hươu đực. Nhưng mà, con nên biết, thần thú hộ mệnh ngoại trừ việc đại diện cho bản thân chủ nhân, nó còn có thể thay đổi theo suy nghĩ, sở thích hay tính cách của người đó. - Cụ ngừng lại, nhìn vẻ mặt Harry vẫn như đang lạc vào sương mù, còn trong đôi mắt của Hermione thì sáng rỡ. Sau đó, cụ tiếp tục.
-Giống như có một số người, lúc đầu họ sở hữu một thần thú hộ mệnh khác, đến khi về sau, họ có người khiến họ thay đổi tâm tính, thay đổi sở thích, thay đổi tính cách, thì thần thú sẽ biến hóa theo. - Vừa nói, cụ vừa vung lên cây đũa phép của mình. Con phượng hoàng theo ánh sáng xanh quen thuộc xuất hiện. Nó sải cánh bay một vòng quanh căn phòng một cách đầy diễm lệ, kéo sau đuôi còn là một vệt sáng dài và đẹp đến mê hồn.
-Vì lúc đó, trong tâm trí của chủ nhân thần thú chỉ còn hình bóng người kia mà thôi. - Theo lời của cụ, con phượng hoàng kia đảo một vòng trong không trung, sau đó biến mất sau một bức tường được chạm khắc tinh tế đủ loại hình vẽ.
-“Hú hồn thần hộ mệnh” chỉ có thể được sử dụng khi chủ nhân nó nghĩ đến ký ức hạnh phúc. Khi trong lòng có một người, tất nhiên ký ức hạnh phúc kia cũng sẽ liên quan đến người đó. - Hermione giải thích rõ hơn. Lúc này, chỉ có trường hợp Harry bị giám ngục hút cả IQ đi mất, bằng không thì không có lý do cậu không hiểu được ẩn ý này.
-Ta biết khi trò ấy rời khỏi trường vào tối hôm qua. - Cụ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nhuận giọng. - Trò Pansy đã nói cho ta biết. Chứ chỉ với Pansy, ta không nghĩ Draco lại ngây thơ cho rằng trò ấy có thể thần thánh đến độ vượt qua giờ giới nghiêm của trường Hogwarts.
-Thầy cố tình sắp xếp sao? - Harry vẫn còn đang trong giai đoạn tiêu hóa vấn đề, người nói ra câu này là Hermione. Mặc dù cô nàng cũng kinh ngạc lắm chứ, nhưng hiển nhiên là đỡ hơn người trong cuộc nhiều.
-Bảo là sắp xếp thì nghe nặng nề quá, chỉ giúp cho trò ấy một chút thôi mà. - Cụ cười cười, cái vẻ kế hoạch thắng lợi ghi quá rõ ràng đi. - Nhưng điều khiến ta lo ngại là hôm nay trò Draco không đi học, trò ấy đã nghỉ tất cả các môn trong ngày hôm nay, kể cả môn Độc Dược của thầy Snape. Nó không bình thường một chút nào.
-Thưa thầy, con nghĩ là con biết mình nên làm gì rồi. - Harry đứng dậy. Cụ Dumbledore gật gù tỏ vẻ hài lòng. Cậu chào cụ một tiếng, sau đó vội vã rời đi về hướng nhà chung của Slytherin.
-Trò Granger. - Cụ đột nhiên lên tiếng khi Hermione chuẩn bị mở cửa đi khỏi.
-Vâng, thưa thầy?
-Trò Pansy đã có những tiến bộ vượt bậc trong các bài kiểm tra gần đây. - Cụ thong thả, nhìn vào ánh mắt khi vừa nghe tên của ai đó mà trở nên né tránh của Hermione. - Cũng không còn buông thả hay quậy phá như trước đây nữa. Cho nên… Ta nghĩ là trò ấy hẳn là đang ngiêm túc.
-Vâng. -Hermione cúi đầu chào một cách lễ phép, sau đó rời đi.
Cụ Dumbledore ngả người tựa vào lưng ghế, lấy từ trong hộc tủ, một bức hình được l*иg kính đẹp đẽ. Là hình hai người thanh niên, nụ cười của họ đẹp như ánh mặt trời ban trưa. Bất giác, trên mặt cụ không giấu nổi vẻ tang thương. Cất đi, cất kỉ niệm năm ấy bên dưới tầng tầng lớp lớp giấy tờ. Cụ không trốn tránh, đôi lúc vẫn sẽ lấy nó ra phủi cho sạch bụi, chẳng qua không có cách nào để nó nằm chễnh chệ trên bàn làm việc mà thôi.
[ Kí túc xá nhà Slytherin ]
-Harry? - Sau khi vòng qua vòng lại vài lần trước nhà chung của Slytherin, cuối cùng cậu bị Blaise đang chuẩn bị ra ngoài phát hiện. - Cậu đến có việc gì?
-Ừm, tôi muốn xem Draco thế nào. Tôi biết chuyện của cậu ấy. - Harry xoa xoa mũi, cho dù nó không phải là một hành động lịch sự, nhưng khi căng thẳng cậu đều sẽ vô thức làm thế.
-Vậy sao. - Blaise trầm ngâm một chút. Pansy đã chạy đi tìm cụ Dumbledore rồi, dạo này cô rất hay hành động một mình, so với Draco thì chẳng khác là bao, cho nên ở đây hắn có quyền quyết định. Tất nhiên, còn có huynh trưởng nữa, nhưng Harry đến tìm Draco, huynh trưởng cản được sao?
-Vào đi. - Blaise dẫn Harry đến phòng kí túc xá của bọn họ trước. Hắn cần phải đến thư viện một chuyến, để tìm hiểu về các bài tập môn Độc Dược. Biết làm sao được, tên giỏi môn này nhất đang nằm bất tỉnh đằng kia, hắn chỉ có thể tự mình cố gắng mà thôi.
-Cậu giúp tôi để ý cậu ta một lúc, tôi cần phải đi, chắc khá lâu sau mới về. - Blaise hoàn toàn không ngần ngại gì mà để Harry ở lại trong phòng. Hắn còn cảm thấy đây hẳn là cơ hội cho cái tên ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng, trong lòng lại lo cho người ta đến sốt vó kia.
-À, ừ. - Không đợi Harry trả lời, Blaise đã chạy đi mất dạng, giống như chỉ sợ bản thân ở lại thêm vài giây nữa liền trở nên phát sáng vậy.
Harry nhìn cánh cửa phòng đóng lại, trong lòng vẫn không khỏi ngổn ngang. Quan trọng nhất là, trái tim cậu lại đang đập liên hồi đây, đập tới mức cậu thấy l*иg ngực đang ẩn ẩn đau một cách kì lạ.
Cậu đi đến bên giường của Draco, nhìn người còn đang thiêm thϊếp trên đó. Harry nghĩ ngợi một chút, kéo ghế đến ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn hắn lâu đến thế.
Sóng mũi cao thẳng, đôi mắt màu xám xanh đặc trưng nay đóng chặt, cánh môi mỏng mím lại. Cằm nhọn, cặp lông mày nâu sẫm ngang tàng nhíu chặt, mái tóc bạch kim thường xuyên được chải chuốt nay rối tung bên gối. Nhìn biểu cảm kia, cậu đoán hắn ngủ không ngon chút nào đâu, có khi còn đang gặp ác mộng.
Nơi mềm yếu trong trái tim Harry như bị ai đánh động, nhói đến khó chịu. Cậu vung đũa phép, mùi hương nhàn nhạt của hoa cỏ thoang thoảng trong phòng, đầu mày đang cau lại của Draco giống như được trấn an, dần giãn ra. Cả người căng cứng của hắn cũng theo đó mà thả lỏng, xem ra rất có hiệu nghiệm.
Harry cẩn thận xem xét một chút vết thương trên tay Draco. Có thể là vì hôm đó hắn dùng đũa phép bằng tay không thuận, cho nên trừ tay phải vẫn còn đang phải băng bó, tay trái cũng xuất hiện vài vết thương, hai bên gò má đều có dấu xước.
-Episkey. (bùa chữa trị).
Các vết thương nhỏ trên người Draco dần lành lại rồi biến mất. Harry không dám tùy tiện dùng thần chú chữa vết thương ở tay hắn, có lẽ là vì nó đòi hỏi trình độ cao hơn, còn cậu lại không đủ can đảm mang người đang ngủ say kia làm thí nghiệm.
Harry vừa ngắm nhìn gương mặt đang say giấc kia, vừa sắp xếp lại đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.
Cậu từng học qua câu thần chú “Hú hồn thần hộ mệnh” này, nhất định phải nghĩ đến các ký ức hạnh phúc nhất mới có thể thực hiện. Đêm hôm đó Draco đã hoàn thành câu “Expecto Patronum” một cách hoàn mỹ, kể cả khi hắn thực hiện bằng tay trái. Không biết, hắn đã nghĩ đến chuyện gì.
“-Khi trong lòng có một người, tất nhiên ký ức hạnh phúc kia cũng sẽ liên quan đến người đó.”
Harry vội vỗ vỗ hai bên má, cậu cảm thấy mặt mình biến thành đầu tàu xe lửa rồi, nóng hết cả lên.
Đang lúc cậu vỗ mặt mình, người trên giường hơi động đậy, Harry vội ngừng tay, hơi rướn người về phía hắn xem.
Quả nhiên, Draco cựa quậy một lúc, đôi mày đang giãn ra khẽ nheo lại, hàng mi dài rung động một chút, bắt đầu kéo lên.
Trời đã dần ngả chiều, ánh sáng không quá gay gắt, nhưng với một người chỉ vừa tỉnh sau hơn 12 tiếng như Draco, thì chút ánh sáng ấy đã đủ để khiến hắn vừa mở mắt ra đã nhắm nghiền trở lại rồi.
“Vừa tỉnh mặt mũi đã nhăn nhó rồi.” -Harry nghĩ thầm, Draco đúng là, tại sao gương mặt đẹp như tượng tạc thế kia lại thích tỏ ra khó chịu và xấu tính thế nhỉ?
Đợi một lúc sau, mắt quen dần với ánh sáng, hắn mở mắt lại lần nữa. Người ngồi bên giường… trông giống Pottah thế nhỉ?
“Khoan đã, hình như là em ấy thật.”
-Mày… - Draco giống như lò xo mà bật dậy, vừa định phản ứng thì từ bên tay phải truyền đến cảm giác đau nhói làm hắn vội cắn răng lại, hít một hơi.
-Đau lắm sao? - Harry lo lắng muốn đỡ lấy tay hắn xem người có làm sao không, chưa kịp chạm vào đã bị hắn hất ra, đôi mắt xám bạc nhìn cậu lạnh lẽo.
-Đây là nhà Slytherin, mày đi nhầm nhà cũng không tới mức này chứ?
-Chuyện tối hôm đó, tôi biết rồi. - Không trả lời câu hỏi của Draco, cậu ngồi lại vị trí ban đầu, không tức giận chút nào mà nhìn hắn. Nhìn hắn từ sửng sốt, chuyển sang bối rối.
-Chuyện con hạc, tôi cũng biết. Chuyện anh đối với tôi, tôi cũng biết. - Bằng chất giọng từ tốn, Harry biết từng câu từng chữ của cậu đang khiến cho người nằm trên giường kia run rẩy.
-Đừng nghĩ lý do lấp liếʍ nữa. - Cậu nhẫn cười, trưng ra dáng vẻ nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên cậu thấy vương tử nhà Slytherin bối rối lo lắng đến thế. Mọi biểu cảm đều hiện hết lên mặt rồi.
-... Mày… Tao nghĩ là có hiểu lầm rồi, nghe mày nói là biết có hiểu lầm ở đây rồi. Blaise đâu? - Draco xoắn muốn hỏng tấm chăn đắp trên người mình, hắn cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy đầy ở trán.
-Mày tao cái gì, tôi cho anh một bùa yên lặng bây giờ. - Harry nghiêm mặt nhìn hắn. Ngoài mong đợi của cậu, Draco thật sự không dám nói nữa. Hắn bận nhìn người trước mặt mình, theo cái kiểu hắn nghĩ cậu bị ai đó nhập rồi ấy.
-Anh giấu cũng kĩ thật đấy, chưa từng nghĩ đến chuyện nói cho tôi nghe à?
“Lạy vua Arthur, cậu muốn tôi nói như thế nào đây?”
-Anh có nghĩ, tôi có khi nào cũng có cảm giác như thế không?
Draco cảm thấy mình sắp bị… bị cái bệnh gì tụi Muggle hay nói ấy? À, tim thòng. Hôm nay đủ nhiều kinh ngạc rồi đấy. Harry này là đang tính làm gì thế?
-Tôi…
-Ngưng ngưng. - Draco xua tay, ngay khoảnh khắc quan trọng nhất, hắn biết. Đây là điều trong mơ hắn cũng muốn xảy ra, nhưng mà, có gì đó không đúng.
-Cậu biết chuyện hôm qua khi nào? Tất cả mọi chuyện.
-Ừm… mới nãy?
-Vậy thì, mọi cảm giác bây giờ của cậu đều chưa chắc chắn đâu. - Draco ngồi thẳng dậy, cảm giác tim đập liên hồi như ban nãy dần bị ép trở lại khuôn khổ, quay lại thế chủ động. - Đừng quyết định gì cả. Cậu biết được những chuyện đó, tôi cũng không giấu nữa. Nhưng bây giờ, cậu tốt nhất là đừng quyết định gì hết, về suy nghĩ lại đi.
Harry trầm tư một lúc. Draco nói không sai, chuyện này không thể cứ hấp tấp vội vã như vậy được, cậu cần thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng đã. Cứ rối tung như tơ vò mà xông đại như thế, chỉ tổ làm tổn thương nhau thôi.
-Cậu về đi. - Hắn không phải lạnh lùng, tất nhiên là chẳng ai có thể lạnh lùng thờ ơ khi đứng trước mặt người họ thích cả. Nhưng hắn biết thói quen của Harry, đúng như cụ Dumbledore đã nói.
Hắn biết cậu thường thuận tay nhét mọi thứ có thể vào túi quần trước.
Hắn biết cậu khi xúc động thường đưa ra quyết định khiến bản thân hối hận.
Hắn biết cậu thừa khả năng liều mạng một cách ngu xuẩn, thật hợp với cái nhà Gryffindor kia.
Vì hắn biết, cho nên để tránh sau này cậu sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay, hắn muốn cậu suy nghĩ cho thật kĩ vấn đề của mình. Cậu có thể xốc nổi, có thể liều mạng, nhưng hắn thì không. Draco muốn bảo vệ Harry an toàn, bằng mọi cách, trước mọi thứ.
-Thế tôi đi trước. - Harry không giấu vẻ hụt hẫng và thất vọng. Mà hắn nói đúng, cậu còn không biết tại sao cậu lại cảm thấy buồn. Cậu chưa thể lý giải được cảm giác của mình cho hắn.
-Pottah. - Harry quay đầu lại. Draco ngồi trên giường,nhìn cậu một chút. - Mai gặp.
-Ừ, mai gặp. - Khóe môi cong cong lên nhẹ cười, đôi mắt phía sau cặp kính tròn đặc trưng cũng nheo lại.
Không vội, chúng ta vẫn còn một đời bên nhau.