[Harry Potter] Dusk Till Dawn

Chương 4

Ngày hôm sau, cả ba người Ron, Hermione và Harry đều có chút thẫn thờ. Có lẽ là vì chuyện Buckbeak.

-Draco, thật sự là mày không làm gì được sao? Chuyện của Buckbeak ấy? Ý tao là, dù sao ngài Lucius cũng là cha mày, không lẽ không nghe ý kiến của mày sao? - Blaise, người chẳng làm gì lại trúng đạn “bơ” từ Ron, không nhịn được nói với Draco đang dọn sách vở vào túi đeo bên cạnh.

-Mày nghĩ tao không muốn sao? Là không thể. - Draco nhắc đến chuyện này là lại khó chịu. Lúc đó hắn đã nói đỡ cho Hagrid và Buckbeak rồi, tất nhiên, nhưng cha hắn chẳng buồn nghe lấy nửa lời.

Chuyện ông ấy kiện việc này với bộ, chẳng qua là vì ân oán cá nhân thôi, liên quan đến hắn cũng chỉ một phần.

-Vậy… Ít nhất, mày cũng nên…

-Tao nên làm gì? Giờ tới phiên mày nói tao phải làm gì à? - Hắn nghiêm mặt. Chuyện Harry bắt đầu tránh mặt hắn đã khiến hắn khó chịu, bây giờ e là nói câu nào ra hắn đều liền đánh đồng là đang chống đối hắn mất.

-Mày phản ứng như vậy làm gì thế Draco? - Pansy gắt gỏng. - Blaise làm gì mày à? Tất cả mất chuyện này là ai gây ra? Blaise sao?

Draco ngừng tay, hắn đeo lên chiếc túi một bên, ánh mắt xám tro nhìn Pansy chăm chú. Cô nàng cũng không hề kém cạnh, dù cách nhau một khoảng do chiều cao, mà trông cô chẳng hề lép vế.

-Mày tốt nhất nên sửa cái tính này đi. Thay vì khó chịu và gắt gỏng, mày tìm cách giải quyết còn thiết thực hơn.

Draco không biết có nghe hay không, chỉ quay lưng bỏ đi một mạch. Blaise và Pansy nhìn nhau, hướng hắn ta đi không phải về nhà chung Slytherin, mà là… phía sau trường?

[ Phía sau trường Hogwarts, khu vực gần túp lều của Hagrid ]

-Draco? - Hermione vừa thấy cái đầu màu bạch kim kia liền nhíu mày khó chịu.

-Mày tới đây làm gì chứ? - Ron chẳng ưa nổi tên công tử bạch tạng này. Từ đầu tới chân đều trắng bệch.

Draco không để ý lắm lời trách cứ và ánh mắt ghét bỏ của hai người họ, tất cả những gì hắn nhìn chỉ là Harry. Cậu vốn đang cúi đầu suy nghĩ điều gì, nghe thấy Hermione gọi cái tên hắn, cũng chỉ ngẩng lên lãnh đạm nhìn một cái.

Nháy mắt ấy, Draco cảm thấy hối hận, khó chịu, tức giận và bất lực. Ngàn vạn cảm giác cuộn trào trong lòng hắn. Harry nhìn hắn bằng ánh mắt của một kẻ xa lạ, cậu ấy thất vọng về hắn lắm có phải không? Ghét bỏ hắn lắm?

-Xem ai đến coi buổi diễn kìa? - Khóe môi nhếch lên và giọng điệu cợt nhả. Draco cảm thấy đây mới là hắn.

“Kẻ tốt đẹp trong trí nhớ của em, chưa từng là tôi.”

Hermione lúc này đã bị chọc tức đến không thể kiềm chế, cô rút ra cây đũa phép, sải những bước dài, rồi vung đũa dừng lại ngay trên cổ Draco. Cái tên ích kỷ kênh kiệu này còn có thể cười? Hắn cuối cùng làm từ cái gì vậy?

-Hermione, nó không đáng đâu. - Ron chạy lại giữ vai cô. Cậu biết cô đang tức giận, nhưng đến mức độ này đúng là lần đầu tiên.

Draco đứng ngây ra như phỗng, hắn chẳng buồn né, mà hắn có vẻ không muốn tránh làm gì. Dừng tay ngẫm nghĩ một lúc, Hermione vẫn là hạ đũa phép xuống.

“Ron nói đúng, hắn ta không xứng. Nếu động đến hắn, cô và hai người bạn đều sẽ gặp rắc rối.”

Harry từ đầu đến cuối chỉ đứng lặng nhìn. Cậu không can thiệp, không tức giận, không để tâm. Cái nhìn của cậu đặt lên người Draco, là dáng vẻ của một kẻ bề trên không chấp nhất với loại tiểu nhân ích kỷ.

-Giỏi thì mày cứ ném bùa tao đi nào Granger. Nghe bảo mày giỏi lắm mà, đồ “máu bùn.”

Lúc này thì Merlin có ở đây cũng chẳng thể bảo vệ Draco đâu. Hermione vừa mới xoay người đi vài bước, nghe xong liền không ngại đổi hướng. Cô nàng vung tay, động tác nhanh như cắt đấm thẳng vào mũi Draco. Cú đấm mạnh đến mức Ron và Harry đứng cách một quãng vẫn nghe được tiếng như xương gãy.

Draco bật ngã về phía sau, lúc này Blaise và Pansy mới chạy đến, đủ sớm để thấy trọn cú đấm của Hermione.

-Draco. - Cả hai người trước tiên chạy lại đỡ cậu thiếu gia ngã sõng soài trên mặt đất dậy, Blaise còn xem xét thử Draco có bị làm sao không, khổ nỗi trước khi hai người họ kịp chạm vào hắn, Draco đã ra hiệu không cần rồi tự mình đứng dậy.

-Đánh hay lắm. - Draco đưa tay sờ dưới mũi mình, dòng máu đỏ thẫm theo đó chảy ra, hắn lại không quan tâm. Ánh nhìn khóa chặt lên người Harry, may mắn, đôi con ngươi màu lục bảo cuối cùng cũng thoáng qua vẻ lo lắng.

Sau đó, hắn không nói thêm lời nào nữa, bỏ về kí túc xá nhà Slytherin.

-Draco. - Hiển nhiên, Blaise sẽ đuổi theo, còn Pansy thì đứng lại nhìn Hermione đang cách cô một quãng. Hai người giống như đang ở hai đầu chiến tuyến. Cũng phải, nhà Gryffindor và nhà Slytherin vốn dĩ chưa từng hài hòa.

Hermione khó chịu hướng ánh mắt về chỗ khác. Đôi mắt trắng đen phân minh của Pansy như đang nhìn xoáy vào tâm can cô, điều đó khiến cô thấy không thoải mái. Cơn gió thổi ngang qua, đúng là một buổi chiều mát mẻ. Mái tóc ngắn của Pansy bị gió đùa tung bay đến lộn xộn, nhưng như thế cũng không che mất tầm nhìn mà cô đặt lên người Hermione. Đột nhiên, Ron bước lên một bước, chắn giữa cô và Hermione, đầu mày nhíu lại, đầy cảnh giác.

Pansy cười khẩy một tiếng, cất bước rời đi theo hướng Draco và Blaise đã khuất bóng từ lâu.

Hermione quay đầu theo Pansy, lời nói đã dâng lên đến khóe môi rồi vẫn không cách nào thốt lên. Cả 3 người nhìn nhau, cảm giác hỗn loạn trong mắt rõ ràng quá thể.

“Sao lại có cảm giác như mình mới là người sai vậy?”

[ Khu nhà chung của Slytherin ]

-Mày không sao chứ? - Blaise ngồi đối diện Draco trên chiếc ghế sofa cỡ lớn tại khu vực nhà chung. Mỗi nhà đều sẽ có một phòng chung, nhằm phục vụ cho việc nếu có chuyện các huynh trưởng cần thông báo cho nhà của mình, thì sẽ tập hợp toàn bộ học sinh trong khu nhà đó đến phòng này một lần rồi bàn bạc. Nhưng đó là trong trường hợp khẩn cấp, bình thường khá ít học sinh đến phòng sinh hoạt chung này, đây cũng là nơi cả 3 người Pansy, Draco và Blaise hay tụ tập nên số lượng học sinh dám bén mảng đến càng ít hơn nữa.

-Không. - Draco cầm trên tay là túi chườm lạnh Blaise vừa lấy được từ bệnh xá, đặt hờ lên trên mũi mình. Granger đánh cú này thật mạnh tay, hắn suýt nữa thì tưởng mình gãy cả mũi luôn rồi.

-Nhất quyết không đến bệnh xá, tao thấy bệnh tự ái của mày còn nặng hơn chuyện cái mũi mày đấy Draco. - Pansy khoanh tay.

-Không phải việc mày cần lo. - Draco bận ngước đầu ngắm trần nhà, bằng không Pansy nghĩ chắc hắn đã ném cho cô một cái lườm rồi.

-Mày không để ý tới Ron nhà mày sao? - Hắn suýt nữa thì quên mất chuyện này. Có vẻ như từ sau vụ Buckbeak, Blaise đã chẳng còn chạy theo Weasley nữa.

-Ừ. - Giọng nói có phần mất mác. Blaise lại khoanh chân, cái tướng ngồi thường thấy của hắn khi hắn đang khó nghĩ chuyện gì đó.

-Hai đứa bây có chuyện gì hả? - Pansy nhướng một bên mày. Đây không phải là chuyện hay gặp đâu. Từ năm hai tới bây giờ Blaise luôn mặt dày chạy theo Ron, mặc cho cậu nhóc tóc đỏ ấy có nói gì đi nữa. Cuối cùng là vì lý do gì mà một đứa bỏ rơi liêm sỉ như Blaise phải bỏ cuộc?

-Chẳng gì hệ trọng. - Blaise hiển nhiên không phải kẻ ngốc. Mặc dù ba người họ là bạn bè thật đấy, nhưng là một con rắn Slytherin, hắn hiểu có vài chuyện không nên nói ra.

Rằng Ron Weasley từng bị hắn đuổi theo đến phát phiền, mắng hắn cút đi. Đó là lần đầu tiên hắn thấy cậu tức giận như vậy, tức giận đến mức thật lòng muốn hắn phải cút đi. Chắc có lẽ… là vì bị hắn cưỡng hôn chăng?

Draco, Blaise và Pansy lại chìm trong im lặng, mỗi người đều bận rộn trong suy nghĩ và trăn trở của riêng mình, nhưng nó không có nghĩa là bọn họ không quan tâm đến đối phương, điển hình như lúc này.

Draco vốn đang ngồi tịnh dưỡng với vết thương tại mũi, hắn cảm thấy may mắn khi chiếc mũi cao không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Rồi đột nhiên, viên đá trong túi áo hắn phát ra ánh sáng liên tục, cộng theo đó nó còn rung lắc dữ dội. Draco thoáng sửng sốt một lúc, chợt như nhớ ra gì đó, hắn ngồi bật dậy, với tay lấy áo chùng mặc vào trước ánh mắt ngạc nhiên của 2 người kia.

-Draco? Mày tính đi đâu? Giờ giới nghiêm đã qua lâu lắm rồi. - Pansy lên tiếng.

-Tao có chút việc nhất định phải đi. Tụi bây ở đây xử lý mấy chuyện bên này giúp tao đi. Pansy, nhờ cả vào mày.

-Draco, mày đừng có phát điên. Bây giờ ở ngoài đầy rẫy giám ngục, mày xông ra ngoài đó liệu mạng à? - Blaise kéo tay Draco lại.

-Nếu Weasley của mày đang ở ngoài kia, thì tao cá mày cũng sẽ như tao thôi. - Draco nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó mặc kệ Blaise còn chưa hết kinh ngạc, giật tay ra mà bỏ đi.

-Nó bảo… ? - Mãi một lúc lâu sau, Blaise mới ngớ người nhìn Pansy.

-Nó bảo là tao với mày ở đây lo nghĩ cớ gì đó bao che cho nó đi. - Cô nàng nhún vai, đứng dậy đi theo Draco.

[ Bên bìa khu rừng cấm, ven hồ ]

Dưới sự giúp sức của Pansy - hiển nhiên một điều là hắn không cho cô đi theo - Draco thuận lợi vượt qua hàng rào nghiêm ngặt của trường Hogwarts. Không kịp suy nghĩ làm sao Pansy lại biết lối đi bí mật ấy, hắn chạy hết tốc lực về phía khu rừng cấm, nơi trước đây từng là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng hắn.

Bây giờ, việc Harry gặp nguy hiểm mới là điều hắn thấy lo sợ nhất.

Hắn không biết mình đã chạy bao xa, không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ cắm đầu mà chạy theo phương hướng mà viên đá chỉ dẫn. Càng đến gần, Draco cảm nhận rõ ràng dấu vết lạnh lẽo quen thuộc cắt vào da thịt. Những cành cây ngọn cỏ trên đường hắn đi đều bị bao phủ bởi một tầng băng. Chúng đã chết.

Bên bờ hồ, cảnh tượng kinh khủng hiện lên trước mặt hắn. Phía bên kia, Harry đang vất vả chống đỡ với một đám giám ngục. Người đang nằm bên chân cậu là ai, hắn không thấy rõ vì ánh trăng đã bị lá cây che khuất mất. Nhưng hắn biết, Harry sắp chống cự không nổi nữa, cậu bị đám giám ngục lượn lờ qua lại nuốt lấy linh hồn, cả người đang nằm trên đất kia, Draco không chắc liệu hắn ta có còn sống không.

Draco vội rút ra cây đũa phép, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ được duy nhất một câu. Câu thần chú mạnh nhất, cũng là duy nhất có thể đánh bật lại đám giám ngục hung hãn này.

-Expecto Patronum! (Hú hồn thần hộ mệnh)

Từ nơi đầu đũa phép của hắn xuất hiện chuỗi ánh sáng màu xanh biếc, trắng đến che mất người đứng ở đầu bên kia là Draco đây. Ánh sáng ấy ngưng tụ lại thành một vòng tròn bảo vệ hai người đang kiệt sức kia, đánh đuổi toàn bộ giám ngục dám bén mảng đến gần bọn họ.

Harry quỳ sụp xuống trên mặt đất, gương mặt lấm lem bụi bẩn, cố gắng nheo mắt nhìn về phía Draco. Nhưng vì quá mệt mỏi, những gì cậu nhìn thấy chỉ có hình ảnh mờ nhạt của từng luồng ánh sáng giao thoa tạo thành trước khi rơi vào bất tỉnh.

Một con hươu đực.

“Tôi chỉ giúp được em tới đây thôi, Harry. Các bạn em sẽ sớm đến đây.”

Draco lúc này cũng kiệt sức đến sắp quên cả thở. Mà trước khi mọi người nghe động tĩnh rồi kéo đến, hắn buộc phải rời đi. Ôm lấy cánh tay vì chạy vội mà vết thương bị động, hắn giấu mình trong bóng đêm, biến mất nhanh chóng.

[ Nhà chung Slytherin ]

-Draco?! - Blaise là người mở cửa, Pansy đứng canh bên ngoài đỡ lấy một bên Draco, dìu hắn vào trong.

-Có chuyện gì thế??

-Mày bé cái mồm lại đi. - Draco gắt lên bằng cái giọng thều thào. Pansy nhíu mày nhìn vết thương trên tay hắn đang có dấu hiệu trở nặng hơn.

-Có chuyện gì nói sau đi, tụi tao phải đưa mày xuống bệnh xá. - Blaise lo đến mặt mũi méo sạch cả, đáp lại hắn chỉ có cái lườm của Draco.

-Nó không chịu đâu. - Pansy cũng đành bó tay. Cô ra hiệu cho Blaise đỡ lấy Draco, dìu cậu ta vào phòng kí túc xá nghỉ ngơi trước. - Mày chăm sóc nó đi, ít nhất cũng đừng để mặt mũi nó đầy bụi thế kia. Có gì sáng mai tính.

“Liệu có thể đợi được đến sáng mai không?” - Blaise gật đầu, vẫn làm theo lời hai người nói. Hắn không phải không biết, so với hắn hay lo thừa, thì Pansy và Draco biết mình đang làm gì hơn.

Hắn đặt Draco lên giường, người lúc này đã bất tỉnh, cả người dính nào là mồ hôi nào là máu rỉ ra từ các vết trầy xước bởi va phải cành cây sắc nhọn. Blaise nhíu mày, may mà phòng kí túc của Draco là loại đặc biệt, chỉ có 2 giường của hắn với Blaise, bằng không chắc chắn đã bị người khác để ý rồi.

Blaise chạy đi nhúng ướt miếng vải sạch, cẩn thận làm sạch người tên kia, vừa lau vừa mắng hắn sao lại liều mạng thế không biết. Nhiều lúc, Blaise có cảm giác mình sắp thành mẹ của Draco mất rồi.

Nhưng nhớ đến phu nhân Narcissa, hắn bèn không dám nói bậy bạ nữa, cả nghĩ thầm cũng không dám.

Chật vật một lúc lâu xong, Draco được thay vào bộ áo ngủ thoải mái hơn, gương mặt tái nhợt lấy lại chút huyết sắc, chỉ có đầu mày vẫn còn nhíu chặt lại như thể đang mơ thấy chuyện gì ghê gớm lắm. Blaise ngồi vật xuống chiếc giường đối diện với Draco từ bên còn lại của căn phòng, hắn cảm thấy mình nên đi tắm lại là vừa, bị đám mồ hôi trên người tên kia dây bẩn hết cả.

Blaise nghiêm túc cảm thấy, với cái đà này thì chắc ngày mai Draco chưa chắc đã tỉnh dậy đâu.

[ Ngày hôm sau, trường Hogwarts ]

-Hôm nay trò Malfoy không đi học? - Giáo sư Snape nhìn Blaise và Pansy một lúc rất lâu, biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt u ám của ông làm cho cả hai người đều thầm run rẩy.

-Vâng thưa giáo sư, Draco bảo vết thương trên tay trở nặng, cho nên xin nghỉ một ngày. Đảm bảo lần sau đi học cậu ấy sẽ viết bài và nộp phạt đầy đủ. - Blaise là người lên tiếng. Pansy tất nhiên là kẻ biện lý do. Giáo sư Snape nhìn hai người thêm một lúc nữa, giống như đang muốn dùng ánh mắt xuyên thấu lời nói dối vụng về mà bọn họ dành rất nhiều thời gian để nghĩ ra vậy. Chỉ cần họ tỏ ra nao núng một chút thôi, sẽ liền bị ông phát hiện ngay.

Nhưng may mắn thay, bọn họ đã không.

-Ta mong là hai trò nói sự thật. Tiết Độc Dược lần sau, ta yêu cầu trò Malfoy phải chép đủ 50 lần bài học ngày hôm nay, cộng thêm lời hứa sẽ không bao giờ vắng mặt tiết của ta nữa. Bằng không. - Giáo sư Snape bỏ lửng nửa câu nói còn lại, quay lưng phất vạt áo chùng rồi bỏ đi. Đợi khi bóng ông khuất thật xa, Pansy với Blaise mới dám hít thở lại.

-Đáng sợ quá rồi. Tại sao thầy ấy lúc nào cũng như thế nhỉ. - Blaise vuốt vuốt ngực, cả Pansy cũng bối rối chải lại mái tóc vốn chẳng có chút xù nào của mình.

-Bây giờ… Draco phải tính sao đây? - Trở lại với lo lắng ban đầu, cả hai người đều không chắc khi nào thì Draco sẽ tỉnh lại, ngày hôm nay, ngày mai, hay xa hơn nữa? Không thể cứ để cậu ta bất tỉnh trong phòng mãi được, nó không phải là cách.

-Cứ đi về trước đi. Để tao nghĩ cách. - Pansy nhíu chặt mày, cô cảm thấy tóc mình sẽ sớm bạc vì cứ mãi nghĩ mưu kế như thế này mất.

Nhưng không cần nhọc cô phải nghĩ ngợi, đã có người giúp cô giải vây rồi.

[ Bệnh xá Hogwart ]

-Hermione, đây là cái gì? - Harry bối rối nhìn khung cảnh bắt đầu quay ngược xung quanh. Bây giờ… đáng ra phải là sáng hôm sau, sau cái buổi tối cậu và chú Sirius Black bị giám ngục tấn công, mà hình như thời gian một lần nữa trở lại cái buổi chiều định mệnh đó rồi thì phải.

-Đây là cái Xoay thời gian (Time-turner), nó có thể trở lại thời điểm lúc trước. Cũng nhờ nó mà mình có thể học tất cả các môn dù là trùng giờ. Bây giờ chúng ta cần nhanh chân một chút, nếu mình nhờ không nhầm thì bây giờ ta còn có thể cứu được Buckbeak đấy. - Hermione lấy chiếc vòng đeo từ cổ Harry và mình xuống, cất kĩ vào trong túi áo. Xong, hai người kéo nhau chạy băng qua hành lang vắng vẻ, rồi dùng lại ở cổng sau của trường, nơi mà trước đó bọn họ đã gặp Draco, Blaise và Pansy.

“-Giỏi thì mày cứ ném bùa tao đi nào Granger. Nghe bảo mày giỏi lắm mà, đồ “máu bùn”.”

Câu nói của Draco vẫn khó nghe và chói tai như thế, và tất nhiên, chuyện gì nên xảy ra vẫn đã xảy ra, hắn bị Hermione cho một cú đấm ngay giữa mặt.

-Cú đó hay đó, Hermione. - Harry lúc này mới cười nhẹ một tiếng, cả Hermione cũng cảm thấy vui vẻ. Quả thật là trút hết bực trong người mà.

-Tránh đi, chúng ta không thể để người của lúc đó nhìn thấy, bằng không họ sẽ tưởng rằng mình bị điên. - Hermione kéo Harry núp sang chỗ khác khi thấy Draco đi về phía họ để vào trường, thuận lợi qua được một cửa.

Đợi đến khi một đám bọn họ đều đã giải tán hết rồi, hai người tiếp tục lặng lẽ chạy về phía túp lều bác Hagrid, bắt đầu công cuộc cứu Buckbeak lẫn người chú Sirius Black bị hàm oan kia.

[ Bên bìa khu rừng cấm, ven hồ ]

-Đây là nơi mà mình gặp lại ba mình, chính mắt mình đã nhìn thấy, thần thú hộ mệnh đêm đó xuất hiện là một con hươu đực. - Harry, với đôi mắt sáng đầy mong đợi nhìn xung quanh. Cậu nhớ chính xác vào vị trí này, “ba” cậu đã xuất hiện, ở đối diện chỗ cậu, chính là lúc này mà.

-Harry, bồ phải làm gì đó đi, “bồ” sắp chết rồi kìa. - Hermione nhìn sự việc diễn ra trước mắt mà thầm thấy sợ hãi. Đám giám ngục tấn công hai người tới tấp, chú Sirius Black cũng sắp phải nhận “nụ hôn của giám ngục” rồi.

-Đợi một chút nữa đi… - Ánh sáng trong mắt Harry dần tắt ngúm, cậu tìm xung quanh, hòng muốn thấy một dấu vết của ai đó, hay thứ gì đó đã đến cứu cậu đêm hôm ấy.

-Không thể đợi được nữa, Harry, lúc này hoặc không bao giờ. - Hermione thúc giục. Harry đành bỏ cuộc, cậu chưa từng thực hiện câu thần chú này bao giờ, nhưng ngay khi cậu rút ra cây đũa thần, bên phía rừng cây đã có người nhanh tay hơn một giây.

-Expecto Patronum! (Hú hồn thần hộ mệnh!)

Cả hai người đang trốn đi kia đều ngạc nhiên, liền nhanh chóng nhìn về phía tiếng nói kia phát ra. Harry vốn còn mừng rỡ, cậu biết mình không nhìn nhầm, ba cậu vẫn còn sống có phải không?

Rồi cảnh tượng trước mắt, khiến cậu vừa ngạc nhiên, vừa hoảng sợ.

Cách Harry và Hermione một quãng, Draco tay còn quấn băng gạc, trên người chỉ có áo chùng khoác vội, gương mặt điển trai nay bị cành cây tạo ra biết bao vết xước. Cả cuộc đời Draco, chắc đây là lần đầu tiên nhìn hắn thê thảm đến thế. Hắn đứng nơi trước ngọn gió, giơ cao cây đũa thần, thực hiện câu thần chú khó thực hiện nhất một cách hoàn hảo.

“Draco Malfoy! Draco!”

Hermione ngạc nhiên, Harry sửng sốt hơn cả cô. Chân cậu như bị ghim trên mặt đất, nhờ vào ánh sáng cực mạnh của câu thần chú, vẻ mặt nghiến răng đau đớn cùng mệt mỏi của Draco được soi rõ, không thể lẫn đi đâu được. Hắn đang dùng toàn bộ sức lực, bảo hộ cho cậu cùng với người thân duy nhất trên đời này của cậu an toàn.

-Harry! Bồ đừng điên. - Hermione kéo cánh tay Harry lại, trước khi cậu bạn nhào đến tính đỡ lấy thân hình cao lớn loạng choạng của Draco. - Nếu bồ xuất hiện ngay lúc này, Draco sẽ không chịu nổi đả kích đâu. Bồ đừng quên, “bồ” vẫn còn đang bất tỉnh đằng kia đấy.

-Nhưng tại sao… Không thể nào…

-Chúng ta phải về trước đã, mọi chuyện thầy Dumbledore sẽ giải thích cho. Thầy ấy đã chỉ chúng ta đi, chắc chắn sẽ có đáp án cho chúng ta.

Vào những lúc thế này, vẫn là Hermione tỉnh táo hơn. Cô đeo lại chiếc vòng cổ nối liền cùng cái Xoay đồng hồ lên cho Harry, đảo ngược chiều với ban nãy, xoay trở về vị trí ban đầu.