Ngày tháng tiếp tục trôi và thời gian không chờ đợi ai cả, những ngày sau hôm đó Draco vẫn tỏ ra bình thường, chính xác là cái kiểu “Một tên vương tử tóc bạch kim nhà Slytherin kênh kiệu khó chiều khó chịu” ấy, không sai một li.
-Pottah, đừng để đầu óc trên mây chứ? - Hắn cười cợt nhả khi bắt gặp Harry trên hành lang đến lớp học kế tiếp. - Mày sắp đâm sầm vào tao rồi.
-Thế à? - Harry nhướng mày. - Đâm sầm vào tim anh hay sao?
"Ừ, sau đó chúng ta đã có thêm một bức tượng hình Draco Malfoy tại hành lang."
"Điêu khắc thật là tỉ mỉ."
-Được lắm Harry, mày đứng lại đó. - Draco nghiến răng đuổi theo. Nhìn biểu hiện của hắn, Hermione, Ron, Blaise cùng với Pansy hóa tàng hình ở đó đã biết sắp tới thể nào cũng có một trận cãi nhau chí chóe, và Draco sẽ " lại " không từ thủ đoạn nào để trêu chọc Pottah nhà hắn.
-Mày nói hôm đó mày để Harry ở lại với Draco? - Pansy vẫn nhìn chằm chằm cặp đôi đang đùa giỡn nhau phía trước, không quay đầu mà hỏi Blaise.
-Ừ, sau đó tao tới thư viện luôn mà. Còn gặp Ronny nữa, đúng không Ronny?
-Tôi bảo anh bỏ cái cách gọi sến rện đó đi mà. - Ron lườm Blaise, tất nhiên là hắn ta sẽ không lấy đó làm khó chịu rồi, thân thiết vô cùng mà khoác cứng vai Ron không chịu bỏ ra. - Nhưng đúng là hôm đó tôi gặp Blaise thật.
-Có khi nào lúc đó bọn họ xảy ra chuyện gì không? - Hermione đưa tay xoa cằm. Ngay sau đó, Pansy - người đáng lẽ phải đứng phía bên kia Blaise theo đội hình Pansy, Blaise, Ron, Hermione - chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện cạnh Hermione.
-Vậy, cậu có muốn chúng ta cũng “xảy ra chuyện gì” không, Hermione?
-Bớt giỡn đi. - Cô nàng đặt ngón tay nên trán Pansy, đẩy cô cách xa mình ra một chút. Hermione tay ôm lấy chồng sách. - Tôi còn chưa tha cho cậu cái vụ lần trước đâu. Tự dưng giận hờn vô cớ.
-Coi kìa, Hermione, đó là hiểu lầm mà.
-Ai lại hiểu lầm với bạn thân người ta bao giờ?
-Hermione à… Xin lỗi mà, tôi xin lỗi mà.
Cụ Dumbledore đứng nơi cuối dãy hành lang thu vào mắt toàn bộ cảnh tượng của 6 đứa học trò nổi danh nhất nhì trường Hogwarts, cười một cách hiền từ, lắc đầu rồi bỏ đi.
“Thời thanh xuân bao giờ cũng đẹp như thế.”
Kì nghỉ hè năm thứ tư đến, toàn bộ học sinh dọn dẹp quần áo của mình, đóng gói hành lí, chuẩn bị chặng đường về với gia đình. Trong không khí ồn ào có phần náo nhiệt đó, bộ ba nhà Gryffindor cùng Slytherin “chia tay trong nước mắt”, đó là điều toàn bộ học sinh khác nhận xét về 6 người bọn họ.
Dù sau thì cả cuối học kì năm ba, 6 người này đặc biệt thân thiết đến thế, nên chuyện phải chia xa nhau là điều không ai muốn khá dễ hiểu mà. Lúc biết được suy nghĩ ấy, Ron, Hermione lẫn Harry đều không hiểu sao mọi người lại cho rằng bọn họ đang “lưu luyến không nỡ rời” nữa?? Vì mọi chuyện diễn ra như thế này đây.
Blaise ôm lấy Ron ra sức cọ, mặc cho cậu chàng la ó bắt hắn thả mình xuống. Gương mặt điển trai đậm màu và góc cạnh ấy như muốn phát khóc tới nơi, làm Ron không nỡ xuống tay đẩy cái tên cao hơn mình cả đoạn không ít kia ra.
Hermione và Pansy thì có vẻ dễ chịu hơn. Dễ chịu hơn với Hermione, chứ không phải với Pansy, xin đừng hiểu lầm. Mỗi lần Pansy có ý định sấn tới liền bị cô nàng ném cho một cú lườm nảy lửa, đành ngoan ngoãn đứng yên một bên, xem màn cãi nhau kịch liệt của “Đứa bé sống sót” và Vương tử bạch kim.
-Anh không thể một ngày không cãi nhau với tôi à? Hôm nay về cũng phải mấy tháng sau mới gặp lại, một chút kí ức tốt mà anh lại thấy quá khó để có được sao?
-Sao mà không khó? Cậu muốn bọn tôi ngồi khoang chung với đám Gryffindor á? Cậu biết bọn họ ồn ào và phiền phức đến độ nào không mà đưa ra cái đề nghị ấy?
Hermione đưa tay đỡ trán. Hai cái người này, vì chuyện bé tí mà cũng cãi nhau một trận cho được? Lúc thì cãi như kẻ thù, khi lại cãi như trêu chọc yêu đương, nói chung cách giao tiếp của bọn họ không được bình thường như người khác. Hoặc cặp khác.
-Được rồi, ngồi đâu cũng ổn mà. Nếu cậu thấy không ngồi được ở toa của Gryffindor, bồ thì không muốn ngồi toa của Slytherin, thì chúng ta như trước ngồi đâu nay ngồi đó đi. - Hermione bất đắc dĩ phải lên tiếng ngăn cản cuộc chiến không hồi kết này. Không ngờ cả hai người họ quay sang nhìn cô, hai miệng một lời.
-Không được, tôi muốn ngồi gần cậu ấy/ anh ấy.
Cô bạn tóc xù chớp mắt hai cái có vẻ ngạc nhiên lắm, trước khi cô kịp phát hỏa, Pansy với mái tóc đen đã lướt qua trước mắt, đến chỗ hai con người còn đang định bắt đầu cãi vã, túm lấy tai cả hai kéo xuống ngang mặt mình.
-Ai về nhà nấy, vậy đi. Hai người mất cơ hội chọn rồi. - Giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt đen tuyền phản phất lửa giận của cô khiến Draco lẫn Harry ngây ngốc, ngoan ngoãn đồng ý.
“Dám nạt Hermione trước mặt tôi? Chán sống rồi chắc.”
Tàu tốc hành Hogwarts rời ga, đến khi bọn họ gặp lại nhau thì đã là chuyện của sau kì nghỉ hè, bắt đầu vào học kì năm 4 rồi.
[ Trường Hogwarts, học kì năm 4 ]
-Chào mừng các em đã trở lại Hogwarts, mong các em đã có một kì nghỉ hè đáng nhớ. - Cụ Dumbledore đứng trên bục, như mọi khi, học kì mới sẽ bắt đầu sau bài thông báo của cụ. Khác với năm 3 tất cả học sinh phải đón nhận một tin tức không mấy tốt lành là tên tù nhân ngục Azkaban, chú Sirius Black bị hàm oan, trốn thoát khỏi ngục và sự hiện diện của đám giám ngục máu lạnh, thì năm nay trường hân hạnh là nơi tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật nổi tiếng.
-Nghe bảo là thầy Lupin đã nghỉ dạy rồi. - Hermione cùng Ron ngồi ở phía đối diện với Harry, cũng là phía có thể nhìn thấy nhà Slytherin cách bọn họ một con đường, cô rướn người đến nói thầm.
-Tiếc thế? Thầy là người dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà mình thích nhất ấy. - Ron thở dài thườn thượt.
-Là do thầy ấy cho điểm dễ với bồ thôi Ron. - Cô nàng nhìn cậu bạn tóc đỏ với vẻ “luôn luôn thấu hiểu”.
-Đừng có mà nhìn mình như thế Hermione, kẻo lại có người đem mình làm bao cát. - Vừa nói Ron vừa lén hướng ánh mắt về phía dãy Slytherin, quả nhiên là bắt gặp đôi mắt sáng quắc như mắt mèo đang “ngắm” cậu không chút tốt lành.
“Lạnh hết cả gáy.” - Ron rùng mình.
Harry từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì, chỉ cười cười. Đối với Harry, kì nghỉ hè mặc dù có thêm chú Sirius và sự xuất hiện của một người "bạn thân" của chú ấy, thầy Lupin nhưng vẫn không vui bằng thời gian ở Hogwarts. Vì ngoại trừ có hai người thân thiết nhất với cậu là Ron cùng Hermione, bây giờ hội bạn ba người còn thêm Pansy cùng Blaise, và tất nhiên không thể thiếu, Draco.
-Tam Pháp Thuật là cuộc thi chung của các trường phù thủy nổi danh. Trừ trường Hogwarts của chúng ta, sẽ còn có sự góp mặt của Viện Hàn lâm Pháp Thuật Beauxbatons và Học viện Durmstrang. Như mọi khi, Chiếc Cốc Lửa sẽ lựa chọn ra ba người đại diện cho ba trường tham gia cuộc thi này. Đến khi đó, thầy sẽ rất vui lòng phổ biến một cách chi tiết hơn về cuộc thi.
Thêm một lúc thông báo về các thay đổi trong phương pháp giảng dạy cũng như đội ngũ giáo viên của năm nay. Một lần nữa, vị trí giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lại bị đổi người, và giáo sư Moody, hay người mà đám học sinh hay lén gọi là Moody mắt điên, sẽ đảm nhiệm bộ môn đó năm nay.
-Thú vị đây. - Draco xoa xoa cằm. Hắn đã nghe qua về cuộc thi Tam Pháp Thuật này, chỉ đáng tiếc là cuộc thi quá nguy hiểm nên có giới hạn độ tuổi, bằng không là một nhà Malfoy, hắn chắc chắn sẽ thử sức một lần.
Nhưng điều hắn không ngờ, là Merlin đã nghe theo nguyện vọng của hắn.
“Một cách sai lệch.”
[ Đại sảnh đường ]
-HARRY POTTER. - Cụ Dumbledore nhìn tấm phiếu trong tay mình, đầu mày nhíu lại. Gần như không cần đến bùa tạo âm vang (“Sonorus”), giọng của cụ đã lớn và kinh ngạc đến cuối phòng cũng có thể nghe thấy.
-Harry Potter? - Trong đại sảnh đường như vỡ òa vì kinh ngạc. Làm thế nào tên Harry có thể có trong Chiếc Cốc Lửa, khi mà nó tự động loại bỏ những cái tên không đủ tuổi tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật?
Harry, trong nỗi hoang mang và tiếng xì xầm của mọi người, bước về phía cụ Dumbledore. Cậu thậm chí còn không cần đến, cụ đã ngay lập tức chộp lấy vai cậu. Đó là lần đầu tiên Harry nhìn thấy cụ vừa ngạc nhiên lại lo lắng đến thế.
-Con có bỏ tên mình vào không?
-Không, thưa thầy. - Cậu vội lắc đầu. Đây là năm đầu cậu biết về cuộc thi Tam Pháp Thuật, đúng là nghe có vẻ thú vị đấy, nhưng nó chưa đủ động lực khiến cậu phải tham gia. Harry nhìn vào đôi mắt cụ Dumbledore, hai người im lặng chỉ trong vài giây, cụ đã quay sang nhìn toàn bộ đội ngũ giáo sư, bao gồm cả hai hiệu trưởng của hai trường đại diện đến cùng các học viên của họ tham dự cuộc thi.
-Tôi tin chắc là có chuyện gì đó đã xảy ra. Trò Potter chưa đủ tuổi để tham gia cuộc thi này, nên trò ấy không có khả năng tự mình bỏ tên vào Chiếc Cốc Lửa. Nhưng kết quả đã được định đoạt, năm nay sẽ có bốn thí sinh tham gia giải đấu Tam Pháp Thuật. Harry Potter, Cedric Diggory, Viktor Krum và Fleur Delacour.
Harry trở về dãy nhà mình để nghe phổ biến về cuộc thi, trong tiếng ồn ào của các học sinh khác. Điều khiến cậu chú ý, chắc là ánh mắt Ron khi thấy Harry đứng dậy đi về phía cụ Dumbledore. Harry biết ánh mắt ấy, nỗi nghi ngờ trong đó rõ đến mức không cần là người tinh ý cũng có thể hiểu được.
[ Đài thiên văn ]
-Tôi biết là cậu sẽ trốn ở đây mà. - Draco cầm trên tay chiếc áo choàng được may bằng lông thú đắt đỏ. Trời đang dần trở lạnh, ở một nơi như Đài thiên văn thì cảm giác lạnh lẽo ấy càng được nhân lên gấp chục lần.
-Không gọi mày - tao nữa sao Draco? - Harry ngồi bên bệ cửa sổ, cậu làm lơ đi cái lạnh từ kim loại đang xâm nhập vào trong mình.
-Tôi nghĩ không phải lúc này. - Hắn đi đến, khoác tấm áo choàng mình mang theo lên người Harry. Vô tình chạm tay vào cánh tay cậu, hắn không nén nổi lo lắng vì xúc cảm lạnh lẽo nó truyền đến.
-Tôi không bỏ tên mình vào đó. Tôi thậm chí còn không muốn tham gia ngay từ đầu. - Harry ngẩng đầu nhìn trần nhà, bâng quơ nói.
-Tôi biết, tôi tin cậu. - Draco đứng ở bên cạnh. Đài thiên văn không có ghế ngồi, hắn lại muốn Harry có không gian thoải mái một chút, đành đứng khoanh tay tựa lưng vào bức tường bên cạnh cậu.
-Nhưng đừng vì điều này mà bỏ qua cơ hội hiếm có. - Hắn tiếp tục, người bên cạnh kia vẫn duy trì tĩnh lặng. - Không phải học sinh nào chưa đủ tuổi cũng được tham gia vào cuộc thi ấy đâu. Chiếc Cốc Lửa chọn cậu, nghĩa là cậu hoàn toàn có đủ năng lực và khả năng để tham gia, rằng cậu không thua kém bất kì ai. Nó là vinh dự rất nhiều người muốn có được, Pottah.
-Tôi đã từng nghe về chuyện hai anh em sinh đôi nhà Weasley từng làm đủ mọi cách để được tham gia cuộc thi này như vô dụng. Mà cậu hẳn là biết bọn họ có nhiều trò tinh quái đến cỡ nào.
Nói đến đây, Draco cảm nhận được người đang ngồi yên kia khẽ cười một tiếng. Tiếng cười nhẹ ấy làm hắn thấy an lòng, khóe môi không tự chủ được nâng lên, mà lúc ấy hắn đã cúi đầu che khuất mất dáng vẻ ấy trong bóng tối.
Nó nhanh và thoảng qua trong giây lát, nhẹ nhàng như một thói quen, đến mức chính bản thân hắn còn không nhận thức được.
-Chiếc Cốc Lửa chưa từng đưa ra sự lựa chọn sai lầm. Cho nên Harry, cụ Dumbledore tin cậu, mọi người tin cậu, đây hoàn toàn là một cơ hội tốt để cậu phát huy khả năng của mình. - Hắn không thích nói nhiều, càng không có chuyện hắn sẽ nói nhiều về một người nào khác không phải mình. Lần này lại là ngoại lệ của ngoại lệ.
“Tôi tin em, Harry.”
-Cậu thay đổi thật nhiều đấy Draco. - Chờ đợi đến mức Draco cảm thấy tóc trên đầu mình đóng băng lại, người kia mới tiếp lời. Giọng cậu nhỏ và mỏng tang, chỉ cần sơ xuất một chút liền không nghe được.
-Không còn nông nổi và kiêu ngạo như trước kia nữa rồi.
-Vậy sao? - Hắn không nhịn được xoa cằm, ra vẻ như đang nhớ xem bản thân đã thay đổi như thế nào.
Chắc có lẽ là từ sau chuyện của Buckbeak, bởi vì hắn đã thấy gương mặt tổn thương và đôi mắt đậm vẻ trách móc ấy của Harry. Hắn không muốn bản thân khiến cậu đau lòng thêm nữa.
Người kia không nói gì. Draco nghiêng người nhìn xem, thì thấy cậu từ khi nào đã tựa đầu vào cửa kính ngủ mất.
Hắn đến là cạn lời mất thôi. Sao cái tính tùy tiện của cậu lại nặng thế nhỉ? Mái tóc nâu sẫm màu lộn xộn che khuất đi phần nào của cái trán cao, lông mày giãn ra, đôi mắt nhắm lại. Hơi thở phả hơi vào cửa kính tạo thành một mảng mờ sương, cả người cậu thu lại thật nhỏ, vừa đủ để một chiếc áo choàng bao trọn, thâm chí còn dư một đoạn không ít.
-Bewitched Sleep. (Bùa ngủ).
Đợi đến khi cậu hoàn toàn ngủ say, Draco mới cẩn thận bế người lên, vững vàng đi về phía nhà chung của Gryffindor.
[ Trường Hogwarts, Hồ nước Đen ]
Cuộc nói chuyện với Draco đã đem lại kết quả ngoài mong đợi, Harry không còn cảm thấy khó chịu và lạc lõng như thể bản thân mình là kẻ phạm tội nữa. Ron vẫn tức giận cậu lắm, cậu ấy cho rằng Harry đã lén cho tên mình vào để tham gia. Với gia đình có đầy rẫy các anh em, việc Ron đôi lúc lại bị cho ra rìa là điều không thể tránh khỏi. Cơn tức giận từ cậu ấy cũng có thể lý giải rằng Ron xem Harry như một người bạn thân, nhưng cậu lại quá mức nổi tiếng, đẩy Ron trở lại với vị trí một kẻ dư thừa và ngoài rìa.
May mắn thay, Draco đã nói với Harry về chuyện những ngày này Blaise sẽ bầu bạn với Ron, hắn ta mặc dù bình thường luôn trưng ra cái vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khi cần, hắn sẽ có ích lắm đấy.
Harry biết được như vậy cũng thấy an tâm hơn phần nào. Và vì danh dự của Hogwarts lẫn bản thân, Harry dốc sức chuẩn bị cho vòng thi đầu tiên, dưới sự giúp đỡ của Draco, đương nhiên.
-Anh bảo là, vòng thi đầu tiên sẽ có rồng? - Harry ngạc nhiên, hai người họ lúc này đang ngồi dựa vào gốc cây, trước mặt là Hồ nước Đen.
-Ừ, nguồn thông tin đáng tin cậy đấy. - Draco gối đầu lên tay mình, nhìn bầu trời trong vắt của tiết trời vào thu.
-Nhưng sao anh lại nói cho tôi biết? Đáng ra thí sinh không được phép biết trước đề chứ?
-Harry, em đừng ngây thơ như thế chứ? Cái gì mà không được phép biết trước đề? Krum với Fleur ngay cả rồng trông như thế nào cũng đều xem rồi đó.
-Thế sao? Vậy tôi phải nói cho Cedric biết, không thì quá bất công cho anh ấy rồi. - Draco còn đang vui vẻ vì câu “em” ban nãy của mình Harry không có phản ứng gì, vừa nghe nhắc đến Cedric, gương mặt hí hửng của hắn đã biến mất trong tích tắc.
Ra là em ấy không để ý. Chứ không phải là ngầm đồng ý.
-Cảm ơn anh nhiều. - Trước khi đi, Harry còn quay sang. Sau đó là hành động mà Draco không thể nào nghĩ tới. Cậu hôn lên má hắn một cái thật kêu, rồi ôm sách vở chạy mất.
Draco ngồi ngẩn người dưới tán cây. Trong cái đầu thông minh kia hoàn toàn ngưng hoạt động.
“Cũng không phải là em ấy không để ý nhỉ…”
[ Trường Hogwarts, vòng đầu tiên cuộc thi Tam Pháp Thuật ]
Draco, Ron, Hermione, Blaise và Pansy là những nhân vật có được vị trí thuận lợi nhất để xem toàn bộ quá trình vòng đầu tiên của cuộc thi. Để chắc chắn, Hermione còn sắm cho mình chiếc ống nhòm để quan sát rõ hơn. Toàn bộ khán giả đều lo lắng chờ đợi, trong lều của thí sinh, bốn người đại diện lần lượt cho 3 nhà đều tập trung lại. Họ sẽ chọn ra con rồng thi đấu với mình trong ngày hôm nay, và khi biết được kết quả sẽ phải bắt đầu cuộc thi ngay lập tức.
Nhờ có sự thông báo trước của Harry, người lẽ ra phải không biết gì như Cedric cũng có sự chuẩn bị. Vì điều đó mà Cedric rất biết ơn Harry, và anh đã nói với cậu rằng mình sẽ tìm cơ hội trả ơn cho cậu trong thời gian sớm nhất. Quả nhiên là huynh trưởng nhà Hufflepuff có khác, rất có phong thái của một nhà lãnh đạo, lại thân thiện như tính chất đặc trưng của nhà anh. Nụ cười của Cedric dành cho Harry tỏa sáng đến mức Draco cảm thấy khó chịu.
Cuộc thi bắt đầu sau tiếng thông báo của ban giám khảo, mỗi thí sinh đã chọn được con rồng cho mình. Không rõ là vì xui xẻo hay lý do nào khác, mà Harry lại chọn đúng con hung hãn nhất.
-Rồng đuôi gai Hungary?? - Hermione thốt lên đầy ngạc nhiên. Draco lo lắng đến hai tay đang giữ lan can siết chặt lại. Pansy, Blaise và Ron vẫn chưa hiểu gì ngây ngốc nhìn Hermione.
-Loại rồng đó là sao Hermione?
-Rồng đuôi gai Hungary được coi là loài rồng nguy hiểm bậc nhất. Chúng có thể ăn dê, cừu và cả con người bất cứ khi nào có thể, và là một trong những loài có hơi lửa phun ra dài nhất. - Hermione không hổ danh là bách khoa toàn thư. Nhiều lúc Ron còn cho rằng toàn bộ sách trong thư viện trường Hogwarts cô nàng đều đã nằm lòng hết rồi, nhưng cô chỉ cười và bảo rằng mình chỉ mới đọc đợi phân nửa mà thôi. Ôi lạy thánh Merlin!
Cùng với Hermione, vẻ mặt của Draco cho thấy hắn sớm đã được nghe danh về loài rồng này. Gia tộc Malfoy là một gia tộc lâu đời, mọi người đều tin chắc Draco được nuôi lớn trong môi trường như thế, thì trừ tính cách có phần tinh quái của hắn, tri thức mà hắn có được nhất định không ít. Nhìn bảng điểm của hắn mà xem, cả Hermione còn ít nhiều thấy ghen tị đây.
Hắn bắt đầu thấy hối hận vì đã ủng hộ Harry tham gia cuộc thi này, mà cho dù hắn không ủng hộ thì cậu ấy cũng không thể tránh khỏi vì được chiếc Cốc Lửa lựa chọn. Không lâu sau, bóng dáng Harry trên cây chổi bay quen thuộc lao vυ't lên, đuổi theo ngay sau cậu chính là loài rồng Đuôi Gai Hungary trong truyền thuyết.
Toàn bộ khán đài ồ lên vì kinh ngạc. Con rồng dũng mãnh bay lướt qua bọn họ và ngừng lại trên một mỏm đá. Đôi mắt vàng rực tìm kiếm Harry nhỏ bé đang trốn, cái đuôi dài với phần gai nhô ra ve vẩy như đang khoe chiến tích đầy tự hào của mình.
Harry đột nhiên xuất hiện, cậu nhanh chóng bay sang một khu vực khác. Con rồng ấy cũng đã thấy cậu, nó mở miệng, để lộ hàm răng nhọn hoắt, từ trong khoang miệng đen ngòm phun ra dòng lửa cực mạnh về phía Harry. May mà cậu nhanh nhạy, đã phóng về nơi khác.
-Nhiệm vụ lần này của các thí sinh là phải tìm cho bằng được quả trứng rồng vàng. - Blaise tỏ ra là một kẻ lão luyện và có tìm hiểu từ trước. Phản ứng hào hứng của hắn là điều lý giải được, là một kẻ đam mê những trò mạo hiểu (sở thích của đại đa số các bạn nam), hắn chắc là người duy nhất xem cuộc thi đấu này đầy chăm chú mà không lo lắng trong số 5 người bạn của mình.
"Em sẽ làm được mà Harry."
Hàng ngàn khán giả đang xem trong không khí gây cấn đầy nghẹt thở. Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng kèn báo hiệu thời gian thi chấm dứt vang lên. Kéo theo sau đó là hàng ngũ các pháp sư dùng phép thuật khống chế lại bốn con rồng, đem chúng giam về vị trí cũ, đây là lúc kết quả được công bố.
Harry, bộ dạng có hơi tàn tạ vì bị truy đuổi bởi loài nguy hiểm nhất trong số 4 con rồng có mặt tại vòng thi này, đứng trên mỏm đá cao, cậu cầm quả trứng vàng bằng hai tay, nâng thẳng lên trời.
Ngay lập tức, tiếng reo hò vang dội.
-Tuyệt quá!! - Hermione nhảy cẫng lên, ôm lấy Pansy đầy sung sướиɠ. Blaise tất nhiên cảm thấy thỏa mãn cực kì, ngay cả Ron còn đang tức giận cũng vỗ tay tự hào ra mặt. Chỉ còn độc nhất Draco là thở phào nhẹ nhõm, hắn quyết định sau khi Harry trở về nhất định phải cẩn thận chăm sóc các vết thương của cậu ấy một chút.
Theo sau Harry, huynh trưởng nhà Hufflepuff - Cedric Diggory giơ quả trứng vàng của mình lên. Krum và Fleur cũng hoàn thành phần thi một cách xuất sắc.
Cụ Dumbledore tuyên bố, vòng một hoàn thành, cả bốn thí sinh đều được qua vòng hai trong tiếng hân hoan của toàn thể học sinh.
[ Nhà chung Gryffindor ]
-Harry! Harry! Harry! - Tiếng gọi tên cậu vang vọng từ nơi bọn họ đón được Harry và nâng cậu về nhà chung của Gryffindor như một vị anh hùng vẫn không dứt. Nó đầy tự hào đến mức một người thường hay khiêm tốn như Harry cũng cảm thấy đỏ mặt phỗng mũi.
-Mọi người có muốn tôi mở ra ngay bây giờ không? - Harry đặt quả trứng vàng lên vai mình.
-Muốn!!! - Tiếng trả lời như long trời lở đất.
Harry cười tít cả mắt, đây là lần đầu tiên cậu được mọi người yêu quý đến vậy. Draco đứng ở bên ngoài vòng tròn, nhìn Harry một lúc, trong lòng không hiểu sao lại thấy bất an.
"Em ấy quá lương thiện rồi."
Nghe theo tiếng gọi của đám đông, Harry mở quả trứng vàng trước mặt toàn thể học sinh nhà Gryffindor. Trái ngược lại với kì vọng của bọn họ, từ bên trong quả trứng vàng phát ra âm thanh chói tai kinh khủng, ép buộc tất cả phải che tai lại, người chịu đựng nhiều nhất chính là Harry, kẻ đang ôm quả trứng ngay bên mình.
Cậu vội khóa chốt đóng lại, vừa lúc ngừng âm thanh đinh tai nhức óc kia. Mọi người ngây ngẩn một lúc, sau đó những người đang khiêng Harry trên vai lúng túng đặt cậu ấy xuống đất. Đám đông vốn vài giây trước còn đang tung hô cậu lên tận mây xanh bây giờ lại nhìn cậu bằng ánh mắt thất vọng. Họ kéo nhau rời đi, trở về kí túc xá của mình. Đợi dòng người rút đi cả rồi, đứng lại tại khu nhà chung chỉ còn Hermione và Ron là trong tầm mắt của Harry.
-Bloody hell, nó là cái quái gì vậy? - Câu cửa miệng đầy quen thuộc của Ron, và trên mặt cậu bạn cũng hoang mang không thua gì Harry.
Cậu không trả lời, chỉ lặng lẽ hạ quả trứng vàng xuống.
-Ừm, có lẽ phải có cách khác để biết được manh mối từ quả trứng. Harry, bồ đừng thất vọng… - Hermione vỗ vai Harry vài cái. Cậu gật đầu.
-Tụi này tin tưởng bồ làm được. - Ron gãi đầu. Cậu đã không còn tức giận Harry nữa rồi, tất nhiên công lớn nhất vẫn thuộc về Blaise thuyết phục và giảng giải.
-Ừm. - Cậu vẫn chỉ gật đầu. Sau đó cả Ron lẫn Hermione cũng giải tán về phòng mình, chỉ còn lại Harry với quần áo chưa thay, vết thương chỉ xử lý qua loa cho xong là đứng tần ngần giữa phòng trống trải.
Draco đứng lặng bên cánh cửa quyết định xuất hiện. Hai người, một người đứng bên trong căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp nhưng lại đang cúi đầu trầm tư, người bên ngoài chìm bản thân vào bóng tối, hai tay đút vào túi áo nhìn cậu. Không biết qua bao lâu, Harry mới ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Draco vẫn đứng yên tại vị trí ấy từ lúc nào.
-Draco?
-Một Slytherin sẽ không bước chân vào nhà chung của một Gryffindor. - Draco vừa nói, chân lại bước về phía trước. Từng chút một, hắn vượt qua cánh cửa, chính thức đặt chân vào nơi mà trước đây hắn tin rằng bản thân sẽ không giờ vào dù chỉ là trong ý nghĩ.
-Nhưng một Malfoy sẽ không để người bạn đời của mình phải chịu thiệt thòi.
Hắn dang tay ôm lấy Harry, để đầu cậu tựa lên vai hắn.
Cánh tay buông thõng của Harry cục cựa một chút, sau đó nâng lên, ôm ghì lấy lưng Draco. Cậu lấy sức dụi mặt mình vào hõm vai của hắn, như muốn trút toàn bộ khó chịu mình phải chịu lên đó. Draco không nói gì, chỉ ôm cậu.
"Gia tộc Malfoy, như những một gia tộc lâu đời và nổi tiếng khác, bọn họ không được thể hiện tình cảm của mình quá nhiều."
Harry ngửi thấy từ trên người Draco có một mùi hương thanh khiết mà dễ chịu vương vấn.
"Chắc có lẽ là nước hoa." - Cậu đoán thế. Một loại nước hoa đem lại cho người khác cảm giác sang trọng, đúng chuẩn Malfoy. Mùi hương dễ chịu này cậu cũng từng cảm nhận được, khi mà Draco mang Harry từ Đài thiên văn về lại nhà chung Gryffindor. Mặc dù đã ngủ say, nhưng trong giấc mơ hôm ấy, sự hiện diện của mùi hương thoang thoảng này đã khiến giấc ngủ của cậu êm đềm đến lạ.
-Thoải mái chưa? - Giọng Draco vang lên từ trên đỉnh đầu, đánh thức Harry còn đang ngây ngốc.
-À, xin lỗi. - Harry vội buông người ra, chỉnh lại mắt kính của mình một cách bối rối. Draco suy nghĩ một chút, đón lấy quả trứng vàng mà cậu đặt tạm trên bàn gần đó, xem xét một chút.
-Tôi nhớ mình từng đọc qua về nó rồi.
-Thật sao? - Mắt cậu mở lớn, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng.
-Ừ, thật. Mà để tôi về xem lại đã. Nhất thời không nhớ được - Draco đặt lại quả trứng vào tay Harry. - Không thì cậu thử ấp nó đi, lỡ đâu có kết quả thì sao.
-Draco, anh lại bắt đầu muốn cãi nhau à?
-Có đâu? Tôi nghiêm túc mà.
[ Trường Hogwarts, thư viện ]
Draco Malfoy chưa từng nói chơi.
Sau khi học xong, hắn tạm biệt Blaise cùng Pansy, ghé sang thư viện xem xét một chút về quả trứng vàng mà Harry mang về trong vòng thi trước. Đây là điều trước đây chưa từng xảy ra, lý do rất đơn giản, thư phòng trong biệt phủ Malfoy so với thư viện của Hogwarts chẳng kém cạnh chút nào, đa số các sách bên trong Draco đều đã từng được đọc qua, hắn lại học tốt như thế, dành thời gian đến thư viện làm gì?
Vẻ ngoài hào nhoáng, tính cách có phần “bad boy”, gia thế vững mạnh, học lực cực giỏi, lại còn si tình, các cô nàng sớm đã đổ gục trước Draco khi hắn vừa bước chân vào Hogwarts mất rồi.
Nhưng xui xẻo làm sao, nhà Slytherin lại rất hay rơi vào những mối tình đơn phương sâu đậm. Từ Draco Malfoy, Blaise Zabini, Pansy Parkinson đến giáo sư Snape lẫn Nam tước đẫm máu đều có mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm, không phải người bản thân thích thì ai cũng không được.
Điều đó càng khiến cho những nhân vật trong nhà Slytherin càng trở nên cuốn hút và quyến rũ một cách bí ẩn.
-Hmmm. - Draco trầm ngâm, hắn đã xem thử một vài quyển, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy chút manh mối nào. Một thời gian rất lâu trước đây, hắn từng đọc qua về các vật chứa đầy phép thuật như thế này, nhưng chẳng qua là vì hứng thú thôi, trải qua một thời gian thì cuối cùng lại quên mất.
Cho nên, mãi đến khi mặt trời ngả dần về chiều, ánh sáng rải lên trên từng ngọn cỏ lấp lánh vẻ đẹp mị hoặc của hoàng hôn, hắn mới ngẩng đầu dậy trong đống sách.
"Tìm thấy rồi!" - Không lãng phí thêm một giây nào nữa, Draco đứng dậy đi tìm Harry trong vội vã, khó mà giấu được vẻ tự hào như đứa nhỏ muốn khoe chiến tích của mình nơi đáy mắt.
Gần như phải đi giáp một vòng trường Hogwarts, Draco mới tìm thấy Harry đang ở sân trường, và hình như… Cậu ấy đang nói chuyện với Cedric?
Draco chậm bước lại, đứng núp ở phía sau cây cột của hành lang, lặng lẽ nhìn hai người kia đứng ở phía xa bên ngoài.
Cedric cao hơn Harry một quãng, lúc nào cũng nhìn cậu hậu bối bằng ánh mắt trìu mến. Còn Harry ngẩng đầy nhìn anh, hai người trao đổi điều gì đó có vẻ rất chuyên tâm, khung cảnh hòa hợp đến lạ.
"Hufflepuff và Gryffindor sao? Khá hợp nhau nhỉ?"
Khác với Draco đang ẩn mình kia, Cedric cùng Harry vừa đi vừa trò chuyện. Như không muốn phải dừng lời vậy. Ngưng bước tại hành lang, Cedric lại ghé sang nói nhỏ bên tai cậu, tất nhiên, vào vòng thi đầu tiên Harry đã giúp anh biết đề, thì khi biết cậu vẫn đang vướng mắc chưa giải câu đố quả trứng vàng, anh sao có thể không gợi ý một chút.
-Em có thể đến phòng tắm của các huynh trưởng. - Cedric cười, đôi mắt cong lên, đầy vẻ tinh nghịch.
-Dạ?
-Hãy thử nó ở trong nước. Tin anh đi.
-...?
Dứt lời Cedric để lại một nụ cười ám muội. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình lướt qua cây cột đằng xa, và hình ảnh Draco đang nhìn chăm chú về phía này không thoát khỏi góc nhìn của anh.
"Hmmm" - Cedric, chắc là do nhiều năm kinh nghiệm hơn, có thể lý giải được cái nhìn kia trong nháy mắt. Nói xong, anh mỉm cười với Harry một cái rồi bỏ đi mất. Harry xoa cằm nghĩ ngợi, như sực nhớ gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Cedric đã đi cách đó không xa, chuẩn bị khuất bóng nơi cuối hành lang.
Lúc ấy, cậu nhìn thấy anh Oliver Wood, đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor, khoác vai Cedric. Hai người có chiều cao ngang bằng nhau, tuy nhiên, nhìn vóc người thì có vẻ Cedric to con hơn một chút (mặc dù Cedric nếu tính ra thì lại nhỏ tuổi hơn Oliver). Hai người bọn họ cười đùa thật thân thiết, cái cách Cedric nhìn trưởng bối Oliver rất quen.
"Giống như cách Draco đã nhìn mình."
Draco đứng lặng một lúc thật lâu. Ba người đều đang ở trên một hành lang, Draco nhìn Harry, Harry lại đang hướng mắt về phía Cedric. Mãi một lúc, Harry quay đầu lại, bắt gặp Draco đã đứng phía sau cách mình một quãng từ khi nào.
-Draco?
Không nói lời dư thừa, Draco quay lưng bỏ đi.
===================
Cảm ơn các bồ rất nhiều về những lời chúc trong chap trước, sắp tới tui chỉ cần thi một môn nữa là khỏe rồi :3 Do môn khá dễ nên tui đã ngồi lại viết tiếp cho mấy bồ nè. Thật sự xin lỗi vì đã bắt mấy bồ đợi lâu như thế nhé >