Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 60

Trước khi Chu Lễ đặt câu hỏi anh đã biết trước được đáp án.

Anh không ngạc nhiên cũng không thấy thất vọng, kết thúc cuộc trò chuyện, anh ngồi trên ghế bệnh viện, ngẩng đầu nhìn trời xanh.

Ở Hồng Kông trong phòng như có điều hòa chạy từ thiên nhiên, ba mặt hành lang bên này tất cả đều là kính, ánh nắng bao phủ khắp nơi, hòng xua tan khí lạnh trong bệnh viện.

Chỉ tiếc ánh nắng chiếu không tới bên ngoài hành lang, ra khỏi hành lang, xung quanh cũng chỉ còn lại khí lạnh.

Mấy ngày nay Chu Lễ ngủ không đủ giấc, anh ngồi đó chừng năm phút, thân thể ấm áp hơn chút mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, trở lại phòng bệnh của Chu Khanh Hà.

Điều dưỡng viên vừa mang thức ăn tới, nhẹ nhàng khép cửa phòng, nhìn thấy Chu Lễ, cô lập tức mở cửa ra.

Chu Lễ ngăn cô lại: "Ông ấy ngủ rồi à?"

Điều dưỡng viên nói với Chu Lễ: "Ngài Chu vừa nằm xuống thôi, vẫn chưa ngủ."

Chu Lễ liếc qua khay đồ ăn, điều dưỡng viên lại nói: "Ngài ấy vừa uống hết một chén canh nhỏ, cơm ăn không vô."

Hai ngày nay Chu Khanh Hà lòng buồn bực tim đập nhanh, đi kèm nôn mửa, chén canh miễn cưỡng ăn vào này không biết lúc nào sẽ lại ói ra.

Chu Lễ nói với điều dưỡng viên: "Lát nữa tôi đi rồi, chắc phải trưa mai mới quay lại, cô chăm sóc tốt cho ông ấy nhé."

Điều dưỡng viên gật đầu: "Anh yên tâm."

Chu Lễ về chung cư lấy đồ, lúc ra ngoài thì điện thoại rung lên, là điện thoại của Chopin.

Sau khi Chopin tiễn Lâm Ôn đi, anh quay lại đón tiếp người chơi, đến khi phòng khách không còn người, anh mới có thời gian uống miếng nước, nhân tiện gọi điện cho Chu Lễ.

Chopin không nói Lâm Ôn vì nhớ Chu Lễ nên mới tới tiệm, Chu Lễ đi chăm sóc ba mình, Chopin cũng khéo hiểu lòng người, anh ấy ám chỉ quanh co lòng vòng: "Sổ sách tháng này vẫn chưa báo cho cậu đâu, bao giờ cậu mới quay về để tôi sớm chuẩn bị."

Chu Lễ vẫy một chiếc taxi ven đường, nói: "Bây giờ tôi về đây."

Chopin sững người: "Cái gì cơ?"

Trời tối rồi, Chu Lễ ra khỏi sân bay, Chopin khoanh tay, nghiêm mặt đứng đợi ở cửa ra.

Chu Lễ chỉ mang độc một chiếc balo bên người, không ngờ Chopin sẽ chạy tới đây, anh híp mắt lại: "Cậu đến đón tôi à?"

Chopin nhìn anh dò xét, thấy vẻ mặt Chu Lễ không tốt, rõ ràng không có chút tinh thần nào, anh ấy hạ cánh tay xuống, ngữ khí cố hết sức để không quá cứng nhắc: "Lên xe rồi nói."

Chopin không có xe, anh ấy mượn xe của nhân viên Tiểu Đinh.

Chiếc xe bám đầy bụi, không gian trong xe có chút chật chội, Chu Lễ điều chỉnh ghế dựa một chút, Chopin lái xe, hỏi: "Chú thế nào rồi?"

"Vẫn vậy." Chu Lễ không muốn nói thêm về chuyện này.

Chopin cũng coi như hiểu rõ tính cách của Chu Lễ, Chu Lễ không muốn nói thêm chứng tỏ tình hình không ổn.

Chopin lại hỏi: "Bà cậu đâu?"

"Vẫn ở trong viện."

"Mấy ngày nay cậu ở bệnh viện suốt hả?"

"Ừm."

"Bình thường có liên lạc với Lâm Ôn không?"

Chu Lễ vẫn không có tâm trạng liếc qua kính chắn gió bên ngoài, nghe tới tên Lâm Ôn mới quay đầu lại, nhìn về phía người nói chuyện.

Chopin nói: "Chiều nay Lâm Ôn tới cửa hàng của tôi, đừng hỏi tôi cô ấy đến làm gì, tôi làm sao mà biết được, tôi với cô ấy trò chuyện một lúc về cậu, sau đó cổ về rồi."

"... Nói chuyện gì về tôi cơ?"

"Cậu còn có chuyện gì để mà nói nữa chứ." Chopin kể lại mấy chuyện cũ nói lúc chiều cho anh nghe, nói xong mới liếc anh một cái.

Chu Lễ khép mắt lại.

Chopin nói thẳng: "Cậu còn nhớ trước đây tôi từng nhắc cậu chuyện gì không?"

Anh ấy từng nhắc nhở Chu Lễ hai lần, một lần tại biệt thự của Uông Thần Tiêu, khi đó Chu Lễ đã ra tay, nhưng Lâm Ôn rõ ràng vẫn chưa phát hiện.

Còn lần nữa là tại nhà ba mẹ Uông Thần Tiêu.

Lần đó anh nói:

Câu trả lời của Chu Lễ dành cho anh là: "Chuyện tương lai không ai biết được, nhưng tôi đã qua giai đoạn cảm thấy hứng thú với cô ấy rồi."

Chopin nhớ lại xong, nói: "Hiện tại cậu nói đi là đi, tôi biết cậu cũng là bất đắc dĩ, nhưng tôi vẫn có thể nói câu này chứ, chuyện tương lai thật ra đã sớm được dự đoán rồi, cậu cứ mãi giữ cái đức hạnh này, khi cảm thấy hứng thú thì dùng hết trăm phương ngàn kế, có được rồi lại tùy tiện vứt bỏ. Cậu định làm gì với cô ấy đây?"

Tốc độ xe không nhanh không chậm, khi vào đến nội thành vừa qua 10 giờ, nhiệt độ ban đêm giữa tháng 7 lên tới 35 độ, cửa kính ô tô vừa kéo xuống, một đợt nắng nóng ập vào mặt.

Khi đi qua cổng trường cấp hai, Chu Lễ nói: "Dừng xe."

Chopin chầm chậm tấp vào lề: "Vẫn chưa tới đâu."

"Đến rồi." Chu Lễ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe, tháo dây an toàn bước xuống.

Quầy bán đồ ăn nhanh khuya đối diện đang hoạt động sôi nổi, công việc kinh doanh của đồ nướng lão Kỷ có vẻ là phát đạt nhất. Đa số các quầy hàng không còn chỗ ngồi, chỉ có một bàn là có độc một người ngồi.

Thấy ở đây còn chỗ trống, hoặc vì lý do khác, ba gã đàn ông đang đứng bên cạnh bàn cười hi hi ha ha thương lượng được ngồi chung với cô gái đang ngồi.

Thịt nướng trên bàn đã bốc khói nghi ngút, Giang Tiểu Bạch đã uống cạn nửa chai, Lâm Ôn cầm chai rượu ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, đôi mắt lấp lánh nước, đôi môi căng mọng ngọt ngào.

Cô trực tiếp từ chối không tiếp: "Xin lỗi, không ghép bàn."

Ba gã kia lại càng bực bội.

"Đừng như vậy mà cô em xinh đẹp."

"Bọn anh mời em được không?"

"Có phải em sống gần đây không vậy, hình như anh thường xuyên nhìn thấy em đó."

Tên mặc áo phông đen vừa nói xong, trực tiếp xoay người kéo ghế ra.

Ghế mới kéo được một nửa thì bị cản lại, gã thấy một bàn chân đang móc vào chiếc ghế đẩu, dùng lực thật mạnh, sức chân đủ mạnh để kéo ngược gã lại, chiếc ghế văng ra khỏi tay anh ta, chân ghế kim loại va xuống đất tạo ra âm thanh chói tai.

Gã lảo đảo vịn vào bàn, bàn ở hàng ăn khuya chịu được trọng lực có hạn, dẫn tới mặt bàn lắc lư.

Lâm Ôn lập tức đỡ lấy, động tác của Chu Lễ còn nhanh hơn, anh giữ vững bàn, thuận tiện ngồi lên chiếc ghế vừa lấy từ tay người khác.

Người đàn ông vốn định mắng anh, nhưng khi gã nhìn lên, thấy Chu Lễ dáng dấp cao lớn, khuôn mặt cũng là dạng không dễ chọc vào, gã nhổ nước bọt hai lần rồi cùng đồng bọn của mình hùng hổ rời đi.

Lâm Ôn vẫn giữ Giang Tiểu Bạch, hai cánh tay đều gác lên bàn.

Cái bàn đã thôi rung lắc, tầm nhìn của cô lại như bắt đầu nhòe đi.

"Em chưa ăn tối à?" Chu Lễ lên tiếng trước.

"... Ừm," Ánh mắt Lâm Ôn không hoảng hốt, cô nắm chặt chai rượu rồi nói: "Bữa tối không thấy đói, vừa nãy đói bụng nên đến ăn gì đó. Sao anh lại quay về rồi?"

Chu Lễ lấy chai rượu trong tay cô, giơ ra trước bóng đèn soi thử, chỉ còn lại một nửa.

Anh ngửa chén thủy tinh bên cạnh đôi đũa, rót rượu vào đó và nói: "Anh muốn ăn cơm với em."

Lâm Ôn nhìn rượu trong suốt ào ạt chảy vào chén, từ vơi đến đầy.

Chu Lễ rót cho mình một chén, lại đem rượu đặt xuống trước mặt Lâm Ôn.

Lâm Ôn lại nắm chặt cái chai.

Thân nhiệt đàn ông cao, mới một lát như thế, chai rượu này đã thấm nhiệt độ của Chu Lễ rồi.

Lâm Ôn nói: "Em gọi không nhiều đồ nướng đâu, gọi thêm cho anh một phần nhé?"

Cô chỉ chọn mười lăm xâu, số lượng cũng không nhiều, trong đó có một nửa là rau củ.

Chu Lễ cầm lên một xâu rồi nói: "Đừng lo, ăn trước đi."

"Ừm."

Hai người từ từ ăn đồ nướng, uống chút rượu, Lâm Ôn hỏi: "Bao giờ anh lại về Hồng Kông?"

"Sáng mai."

Lâm Ôn gật đầu.

Rượu xuống cổ họng nhanh chóng chả mấy mà đã hết, Lâm Ôn lại lấy trong túi ra một chai khác.

Chu Lễ nhìn cô làm ảo thuật, cầm chai rượu lên mở thay cô.

Chu Lễ hỏi: "Trong túi còn gì nữa không?"

"Có."

"Còn mấy chai nữa?"

"Ba chai."

"... Em uống được nhiều nhất bao nhiêu?"

Lâm Ôn lắc đầu: "Không biết, em chưa thử bao giờ."

"Vậy tối nay thử xem sao."

"Được." Lâm Ôn rất dứt khoát.

Chai rượu qua chỗ Lâm Ôn, chén rượu về chỗ Chu Lễ.

Lâm Ôn nói: "Anh vẫn nên uống ít thôi, mai phải bay nữa mà."

Chu Lễ nói: "Tửu lượng của anh tốt hơn em."

"Anh còn không biết tửu lượng của em." Lúc trước họ từng cố gắng say, nhưng mức độ đó căn bản không được coi là say.

"Rượu 60 độ em còn không uống được."

"Đây đâu phải rượu 60 độ."

"Không tin thì cược thử xem."

"Cược cái gì?"

"Nghĩ ra rồi nói."

Lâm Ôn không phản đối.

Đang uống thì Wechat của Lâm Ôn vang lên, là mẹ cô gửi cho cô một tấm hình phật tổ Như Lai, nói là trước khi đi ngủ nhìn phật nhận phúc, phù hộ cô ban đêm có mộng đẹp.

Lâm Ôn cười cười, để điện thoại di động xuống, cô nhìn về phía Chu Lễ, đắn đo bảo: "Anh có nhớ khi chúng ta đi chùa tìm tăng nhân nói chuyện không?"

"Anh nhớ." Chu Lễ nói: "Đạo lý của bọn họ đều như nhau."

Khi đó Lâm Ôn không an tâm, Chu Lễ mang cô đi từng tòa đại điện, tìm tăng nhân trò chuyện.

Lời của những vị tăng nhân đó đến nay bọn họ vẫn còn nhớ như ngày hôm qua.

"Qua lại là một thế giới có khuyết điểm, chư ác chớ làm, chúng thiện thừa hành, tự tịnh kỳ ý."

"Người tới nơi này có đủ loại bất hạnh, bọn họ mắc bệnh nặng, ta sẽ nói với bọn họ đi gặp bác sĩ, nhưng có người đến cũng bởi vì có tâm bệnh. Bệnh trong người thì dễ chữa, tâm bệnh khó trị, cái bọn họ cần là một nơi để tâm hồn nương tựa."

Cũng bởi vì vị tăng nhân nói ra từ chuyên môn "tâm bệnh", không lừa dối mọi người nên Lâm Ôn mới yên tâm, để ba mẹ tạm thời ở lại chùa.

Thật ra tới ngôi chùa đó, đại đa số đều là người có tâm bệnh, ví dụ như bố mẹ Lâm Ôn, lại như Dì Lý dẫn ba mẹ của cô tới.

Dì Lý mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, như bà nói, bà đã từng nghĩ tới vô số cách tự sát khác nhau.

Các tăng nhân nói, cái cô lưu tâm là hư ảo trong bình, thường ngày cô không nhìn thấy những thứ đó, là hư ảo bên ngoài bình.

Thế nhưng cô lưu tâm sự nghiệp, thành tựu, tình yêu vân vân, dù có vĩ đại tới mấy cũng chỉ được chứa trong bình, nếu cô không bỏ xuống được bản thân, thì sẽ không thể nào lĩnh hội được thế giới mỹ diệu bên ngoài chiếc bình đó.

Đây là những lời nói cho nhóm dì Lý nghe nhưng người mắc bệnh trầm cảm không thể buông bỏ được, bệnh này không phải họ cố tình mắc, trạng thái tinh thần của bọn họ không nghe theo khống chế, không phải cứ phối hợp trị liệu là họ có thể khỏi hẳn.

Lâm Ôn rất rõ ràng chuyện này, cho nên cô sẽ không trách Chu Lễ, chỉ có điều, Lâm Ôn vuốt ve bình rượu, nói: "Hồi học cấp hai em từng bị cô lập, thật ra ban đầu em rất sợ hãi, cảm giác cô độc đó rất kinh khủng, thế nhưng con người có khả năng thích ứng, khi em đã từ từ thích ứng với cảm giác cô độc này. Em lại nghĩ, cô độc cũng không phải không tốt, em không cần bạn bè, không cần phải xã giao với bất cứ ai, nhưng mùa hè trước năm lớp 10 em đọc được một mẩu tin tức."

Trên tin tức nói, một nam thanh niên Nhật Bản không có bạn cũng không có việc làm, thường ngày không có mối quan hệ xã hội nào, từ hơn hai mươi tuổi ăn bám gia đình tới năm mươi tuổi, và cuối cùng anh ta chết trong nhà cho đến khi thi thể bốc mùi mới được hàng xóm phát hiện.

Lâm Ôn xem hết tin tức này thì giống như bị người khác đánh cho một gậy.

"Em không muốn chết như người đó." Lâm Ôn nhẹ giọng nói, "Cho nên từ lúc đó em đặt ra quy định cho bản thân, nhất định phải kết giao bạn bè, tương lai phải có đồng nghiệp bình thường, có người yêu, có chồng có con."

Nhưng cô mong rằng tất cả các quan hệ đều đơn giản nhất, cô chọn bạn bè đều chọn những người tính tình đơn giản, cô chọn bạn trai, chí ít trong số các lựa chọn của cô lúc ấy, đối phương là người đơn giản.

Cô ao ước tất cả các mối quan hệ đều ổn định và dài lâu.

Mà Chu Lễ là một ngoại lệ, anh khác với tất cả mọi người, anh tựa như một vòng xoáy, dễ dàng hút người khác vào trong, so với ngôi chùa kia, anh còn giống một thứ mê hoặc nhân tâm hơn nữa.

Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, đèn đêm hạ xuống mắt anh một màu đen thăm thẳm, trước sau như một chỉ nhìn cô chăm chú.

Cô muốn sự ổn định và dài lâu, chứ không phải con đường phía trước ngày về mênh mang bất định.

Giọng Lâm Ôn có chút nhẹ nhàng như mất khống chế, nhưng cô biết rõ hiện tại mình đang nói gì.

"Em biết anh rất khó khăn, cái này không trách anh được nhưng Chu Lễ này, em không muốn cứ mãi là người hiểu chuyện, mãi mãi phải là em cảm thông người khác. Em không trách anh, anh cũng đừng trách em."

Bàn thì nhỏ, cánh tay Chu Lễ lại dài, ngay lúc Lâm Ôn nói xong câu đó, tay anh tùy tiện vươn ra phía trước, lòng bàn tay bao lấy gương mặt Lâm Ôn, hơi dùng sức như muốn nhéo mặt cô.

"Em ngốc hả?"

Trong mắt anh hằn lên tia đỏ như máu, không biết có phải do mệt mỏi quá không.

Gương mặt không đau, Lâm Ôn yên lặng nhìn trong chốc lát, thì thầm: "Đồ nướng hết rồi, em đi gọi thêm cho anh."

Bàn nướng hết sạch, chỉ còn que là liếʍ được.

Muốn gọi thêm thì phải vào trong, Lâm Ôn đứng dậy, Chu Lễ cũng đi theo.

Lâm Ôn nói: "Anh qua đây làm gì?"

Chu Lễ đáp: "Anh đi chung với em."

"Vậy anh đi gọi đi."

"Cùng đi."

"Không ai trông chỗ ngồi."

Chu Lễ giữ chặt tay của cô: "Chỗ ngồi bị chiếm mất thì thôi, đi chung."

"..."

Hai người cùng vào trong quầy gọi đồ, khi đi ra chỗ ngồi vẫn còn.

Năm chai Giang Tiểu Bạch hết sạch, Lâm Ôn đi đường đã xiêu xiêu vẹo vẹo. Chu Lễ dứt khoát cõng cô lên lưng, Lâm Ôn ghé vào lưng anh, dường như là say đến nỗi mơ màng rồi, cô đưa tay che hai mắt Chu Lễ.

Chu Lễ đã đi qua lối qua đường, lúc này đang đi bộ ven sông, anh dừng chân lại, nói: "Anh đang đi đấy."

Lâm Ôn nhẹ nhàng hỏi: "Anh mở to mắt sẽ nhìn thấy gì?"

Chu Lễ uống chút rượu nhưng không hề say, lúc này men rượu mới bốc lên một ít, cổ họng anh cũng theo đó mà nóng lên.

Yết hầu Chu Lễ nhấp nhô, trả lời: "Em."

Lúc này Lâm Ôn mới buông tay xuống.

Chu Lễ tiếp tục bước về phía trước, tản bộ không nhanh không chậm.

Trên mặt sông có phao trôi nổi, người câu cá lại tới, cách đó không xa có một cô gái tóc dài, mắt sắc nâng tay nói "Hi." với hai người.

Lâm Ôn say rượu vẫn không quên lễ phép, cô ghé vào lưng Chu Lễ, giơ cao tay đáp lại: "Hi."

Thanh âm vẫn nhẹ nhàng mềm mại như thường, lại mang theo chút uể oải chỉ khi say rượu mới có.

Chu Lễ khẽ cười, sốc người lên.

Cõng cô về đến nhà, anh mang Lâm Ôn vào phòng tắm.

"Có thể tự tắm không?" Anh hỏi.

Lâm Ôn gật đầu.

Cửa phòng tắm đóng lại, bên trong phịch một tiếng rõ to, Chu Lễ lại lập tức đẩy cửa ra.

Lâm Ôn va vào lớp kính thủy tinh ướt nhẹp, đau đến mức cô ngồi sụp xuống tại chỗ che lấy trán. Chu Lễ đi tới ôm cô, kéo tay cô ra, thấy trên trán cô có một vệt đỏ mới xoa xoa cho cô, nhíu mày buồn cười: "Được rồi, đêm nay em đừng tắm nữa."

Lâm Ôn tuy say nhưng không hoàn toàn mất trí, cô không nhớ rõ hôm nay mình đi công tác về, sau khi trở về lại rửa xe rồi mới chạy tới chỗ Chopin, nhưng cô nhớ mình đổ mồ hôi đầy người, trên người có mùi mồ hôi thoang thoảng.

Lâm Ôn nhíu mày nói: "Em muốn tắm."

"Em đứng cũng không vững nữa."

"Thì em ngồi tắm."

"..."

Chu Lễ lấy cho cô một chiếc ghế đẩu.

Lâm Ôn cởi hết quần áo ngồi lên ghế, cầm vòi hoa sen xối lên người mình, nhưng cô quên gạt cần sang bên nước nóng, bị nước lạnh dội vào người, cô run rẩy đánh rớt vòi hoa sen.

Chu Lễ không yên lòng, cứ luôn túc trực ở cửa ra vào, nghe thấy âm thanh không ổn, anh lại đẩy cửa ra.

Vòi hoa sen ngửa lên trời, cửa kính không đóng lại, nước bắn tung tóe khắp nơi, Lâm Ôn ngồi trên ghế đẩu, hai tay ôm đầu gối co ro, ướt sũng nhìn ra ngoài.

Chu Lễ nhìn cô chằm chằm, mãi tới khi vòi hoa sen dưới đất chuyển hướng, nước văng lên người Lâm Ôn, anh mới vuốt mi tâm, đóng cửa phòng tắm lại, cởi hết quần áo trên người rồi đi vào phòng tắm hầu hạ người ta.

Tắm rửa xong, Chu Lễ bọc người kỹ lưỡng, ôm cô trở về phòng ngủ.

Lâm Ôn lăn một vòng trên giường, muốn chui vào trong chăn, Chu Lễ đẩy bả vai của cô ra, đè lại mái tóc bị cô làm rối tung: "Đừng nhúc nhích, anh đi lấy máy sấy."

Lâm Ôn coi như nghe lời, thật sự nằm sấp bất động.

Chu Lễ mặc xong quần áo cho cô, giúp cô sấy tóc, ga giường khó tránh khỏi dính ướt, sấy tóc xong, anh tiện tay hướng gió nóng về phía ga giường, Lâm Ôn không biết, cô duỗi cánh tay tới, bị nóng bỏng tới, đau đến mức lập tức rụt về.

Chu Lễ tắt máy sấy, kéo tay cô lại xem xét. Đã nóng đỏ bừng lên. Anh lập tức đi vào bếp lấy một bình nước đá, thay Lâm Ôn chườm lên cánh tay.

Lâm Ôn mê man, toàn thân mát rượi, chưa được một chốc đã ngủ mất.

Chu Lễ ngồi dưới đất, còn thay cô kéo chăn lên, lại vén tóc cô lên kiểm tra phần trán.

Còn chưa tới mấy tiếng nữa là tới hừng đông, Chu Lễ không muốn ngủ, anh thay Lâm Ôn chườm đá xong thì thuận tiện lấy nước uống.

Mãi cho đến 5h40, anh mới đứng dậy vào phòng tắm đánh răng đánh răng, sau đó lên tầng tìm một bộ quần áo sạch thay ra.

Trở lại phòng ngủ chính, Lâm Ôn vẫn còn ngủ, Chu Lễ nhẹ giọng gọi cô: "Ôn Ôn?"

Người say ngủ rất sâu, Chu Lễ gọi mấy lần, Lâm Ôn mới miễn cưỡng mở mắt.

Chu Lễ nói: "Anh đi đây."

Lâm Ôn ý thức mơ hồ: "Đi đâu?"

"Sân bay."

"... À." Lâm Ôn tìm lại ký ức, cô còn nhớ rõ lần trước Chu Lễ tự mình lái xe đến sân bay, cô nói: "Chìa khóa xe của anh ở trên tủ giày ấy."

"Anh gọi xe, xe anh tạm thời để ở chỗ em nhé." Chu Lễ bảo.

"Ờ."

"Trông giúp anh."

"Vâng."

"Chờ anh về sẽ lái đi." Chu Lễ vuốt vuốt tóc Lâm Ôn, thấp giọng: "Ngày anh về sẽ lái xe đi ngay."

"... Ừ."

Chu Lễ hôn nhẹ lên trán cô: "Em ngủ tiếp đi."

Lúc hai mắt Lâm Ôn gần nhắm lại, cô nghe được một câu thì thầm kì lạ.

"Em vẫn chưa hiểu hết về anh."

Thanh âm kia như phát ra từ trong đường hầm, nặng nề lại kéo dài, Lâm Ôn còn tưởng đang nằm mơ, thần trí cô mơ hồ mở mắt nhìn.

Cửa lớn khẽ đóng lại, Lâm Ôn cũng nhắm mắt lại, ý thức mê man, tựa như nằm rất lâu, lại dường như chỉ trôi qua mấy giây, cô bỗng từ trên giường bật dậy, dép lê cũng không kịp xỏ, chạy như bay ra cửa, mở cửa, trong hành lang không còn tiếng bước chân.

Lại chạy đến ban công, mở khung cửa sổ nhìn xuống tầng, dưới tầng cũng không có bóng dáng của Chu Lễ.

Gió thổi sáng sớm còn hơi nóng, mặt trời vẫn chưa ló ra hẳn, ráng mây chân trời đã nhuộm thành màu vàng chói mắt, tay Lâm Ôn che trán, hai mắt không sao mở ra được.

Một lát sau, dưới tầng vang lên tiếng một cặp vợ chồng cãi vã.

"Sao xe lại không khởi động được rồi?"

"Hai tháng không dùng, đương nhiên không khởi động được, tháng trước anh gọi về bảo em khởi động nó lên, em căn bản có nghe lọt đâu!"

Một bên khác, dòng xe cộ thưa thớt trên đường cái, cửa tiệm mở ra, Chopin đưa mấy vị khách quen ở suốt đêm ra ngoài, phẩy phẩy tay, anh ấy ngáp một cái, duỗi cái lưng mỏi nhừ.

Bầu trời chỉ có mây, không có máy bay, Chopin nhìn đồng hồ, còn chưa tới lúc chuyến bay cất cánh.

Cũng không biết người kia tối qua vào ăn đồ nướng đã nói những gì.

Chopin không khỏi nhớ tới những lời Chu Lễ nói trên xe lúc ấy.

Tối hôm qua anh ấy nói Chu Lễ mãi mãi mang cái đức hạnh này, khi cảm thấy hứng thú thì dùng hết trăm phương ngàn kế, khi có được lại dễ dàng vứt bỏ.

Những lời này khi Lâm Ôn còn chưa xuất hiện anh đã nói rất nhiều lần, tỉ như khi Chu Lễ chơi tennis, tỉ như Chu Lễ chơi mô tô, hứng thú của Chu Lễ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Nhưng Chu Lễ cho tới bây giờ đều chẳng muốn trả lời anh ấy.

Mãi đến tối hôm qua.

Khi đó còn ở cao tốc sân bay, có xe lao vυ't qua, Chopin ít khi lái xe, kỹ thuật chẳng ra làm sao, căng thẳng xém chút nữa uốn cong vô lăng, Chu Lễ mới bình tĩnh cất lời.

"Tôi không lưu luyến gì những thứ đó, cho nên mới dễ dàng vứt bỏ. Đừng đem chúng so sánh với Lâm Ôn, cậu im lặng đi, để tôi ngủ một lúc."

Cửa tiệm lại mở ra, một người chơi từ gian phòng thâu đêm khác lại đi ra, Chopin đứng sang bên cạnh nhường đường, đám người rời đi, anh mới ngáp một cái, đi vào trong tiệm.

Trong khu chung cư lần lượt có người tập thể dục buổi sáng, đôi vợ chồng dưới tầng vẫn còn cãi vã.

Xe một thời gian không dùng sẽ không khởi động được.

"Chờ anh trở về sẽ lái đi."

"Ngày anh về sẽ lái xe đi ngay."

Cô muốn sự ổn định và lâu dài, chứ không phải con đường phía trước ngày về mênh mang bất định.

Nếu anh thực sự nghĩ ngày quay lại có thể lập tức lái xe đi, thì nhất định trong thời gian này anh phải đến nữa.

Lâm Ôn đứng ngoài ban công, tay nắm chặt ngọc phật trên cổ.