Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 59

Editor: Trà Xanh

Sấm sét nổ vang trên bầu trời, Lâm Ôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy người đàn ông đầu dây bên kia nói câu gì đó với ông nội, sau đó người đàn ông kêu tên cô: “Ôn Ôn?”

“Em đây.” Lâm Ôn xuống giường, xỏ chân vào dép lê và nói, “Vừa rồi em có nghe thấy những lời của ông nội anh.”

Chu Lễ vừa mới kêu ông nội về phòng trước, hiện tại chỉ có mình anh trong phòng khách.

Chu Lễ đi đến bàn trà, cầm gạt tàn thuốc muốn quay lại ban công, dừng một chút, anh đặt gạt tàn xuống, dụi tắt nửa điếu thuốc còn chưa hút xong.

Chu Lễ cúi người, bóp đầu thuốc lá nói: “Mấy năm trước bác sĩ đề nghị ba anh sống ở một môi trường hoàn toàn xa lạ, cho nên anh để ông tới Hồng Kông trước.”

“…… Bây giờ, Hồng Kông cũng không được hở anh?”

Chu Lễ nghịch tàn thuốc nói: “Hồng Kông cũng là trong nước, không được coi là xa lạ.”

Tiếng sấm sét liên tục, Lâm Ôn ngồi ở mép giường một lúc, sau đó mới đi đến dưới điều hòa để rút phích cắm.

Lúc nãy cô muốn hỏi Chu Lễ vì sao chưa quay về, nhưng lại do dự không hỏi, giờ phút này cô mới hỏi thẳng.

Lâm Ôn hỏi: “Nếu ra nước ngoài, anh có đi theo không?”

“Bọn họ ba người ốm yếu bệnh hoạn, ông bà nội anh chỉ biết viết vài chữ cái, nếu anh không đi theo, bọn họ không đi được.”

“Vậy anh đi theo thì sẽ ở đó bao lâu?” Lâm Ôn đi ra phòng khách, tiếp tục rút phích cắm TV.

Tàn thuốc đã tắt hết, hoàn toàn không thấy tia lửa, dưới đáy gạt tàn in một vòng tròn tiêu cự, Chu Lễ còn bóp đầu điếu thuốc.

Dường như anh suy nghĩ một lúc mới nói: “Chưa biết chừng, tùy tình hình.”

Những lời ba phải vừa ra khỏi miệng anh, Lâm Ôn lại nghĩ đến người đàn ông ném phao câu cá.

Lâm Ôn bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ nói thế nào về tình huống của ba anh?”

Lâm Ôn đủ tỉnh táo, không phải lời ba phải nào cô cũng nghe.

Chu Lễ nhướng mi, buông tay ra.

Điếu thuốc rơi xuống, một vệt khói còn sót lại bốc lên trong không khí, mùi hăng hắc cực kỳ giống mùi anh ngửi thấy vào khoảng thời gian nhất định hàng ngày khi còn nhỏ.

Mãi về sau, Chu Khanh Hà đưa anh từ nhà họ Đàm về, anh không còn ngửi thấy thường xuyên.

Chu Lễ đứng thẳng người, im lặng ba giây, anh nói: “Bác sĩ nói ông sống rất miễn cưỡng.”

Bác sĩ là người quen thân lâu năm với nhà họ Trịnh, khi nói về tình trạng của Chu Khanh Hà, ông không quanh co lòng vòng, dùng từ chính xác và sắc bén.

Lâm Ôn giật mình: “Chu Lễ……”

“Ừm, không sao.” Chu Lễ nói.

Mấy ngày nay Lâm Ôn và Chu Lễ liên lạc nhau mỗi ngày, nhưng không phải lần nào cũng nói chuyện điện thoại.

Lâm Ôn quan tâm đến tình hình của ba Chu Lễ, nhưng tình huống của Chu Khanh Hà đặc biệt, lúc đó Chu Lễ dè dặt khi nói chuyện này.

Lâm Ôn biết tâm sự của Chu Lễ, cho nên sự quan tâm của cô chỉ đến đó.

Chu Lễ cũng hiểu ý Lâm Ôn, cho nên anh không cần cô nói quá nhiều.

Vì thế Lâm Ôn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh đã quyết định chưa?”

Sống rất miễn cưỡng, có nghĩa là nếu Chu Lễ ra nước ngoài, ngày trở về sẽ không chắc chắn.

Ông nội Chu Lễ vừa mới nhắc tới chủ đề này, nhưng nghe giọng điệu của Chu Lễ thì không giống ngẫu hứng.

Trước đây có lẽ anh đã cân nhắc một mình, sở dĩ không đề cập tới, chắc là không thể quyết định được.

Hoặc là đã quyết định, nhưng không muốn nói ra.

Chu Lễ không trả lời, anh gọi cô: “Ôn Ôn.”

“Dạ?”

Chu Lễ hỏi: “Ở chỗ em có sấm sét à?”

Ba chữ “ở chỗ em” khiến Lâm Ôn choáng váng một cách quái lạ.

Điều này có nghĩa là khoảng cách, mà khoảng cách hiện đã đủ xa, một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ còn xa hơn.

Lâm Ôn trả lời nhu hòa: “Dạ, to lắm.”

Chu Lễ cũng nhận ra ý nghĩa của “ở chỗ em”, anh lại nghe thêm vài tiếng sấm sét, tiếng sấm đi xa hơn một ngàn km, vang lên ầm ĩ chói tai.

Chu Lễ hít sâu.

Anh vẫn không trả lời câu hỏi trước của cô, Lâm Ôn chỉ nghe anh nói câu cuối cùng: “Cho anh thêm chút thời gian.”

“Được.” Lâm Ôn đáp lại gần như gấp gáp.

Đặt di động xuống, Lâm Ôn rút phích cắm của điều hòa trong phòng khách, dạo một vòng, rồi đi vào bếp, mở ra cửa tủ tường cánh quạt.

Máy nước nóng được lắp ở bên trong, ổ cắm cao, cô nhón chân cũng không với tới. Lâm Ôn nhấc một cái ghế, đứng lên rút phích cắm, khi dọn ghế về chỗ cũ, chân ghế va vào ngón chân út của cô, Lâm Ôn đau một đỗi.

Đêm nay Lâm Ôn mất ngủ, cô đóng cửa sổ để ngăn tiếng sấm sét, tìm các thông tin nước ngoài trên di động như thời tiết, phong tục tập quán, ngôn ngữ, công việc, cô hình dung nhiều khả năng và khó khăn khi ra nước ngoài.

Sau khi tỉnh dậy trong hỗn loạn, Lâm Ôn rốt cuộc lấy lại được sự tỉnh táo sau khi nhìn thấy đống lộn xộn trong tủ lạnh.

Cô hoàn toàn không nhớ tối hôm qua cô cũng rút phích cắm của tủ lạnh. Bây giờ trong tủ lạnh chỉ còn dấu vết của hơi lạnh, tất cả nguyên liệu nấu ăn trong ngăn đá đều rã đông, gói bò bít tết chảy đầy máu, giò bò đã đổi từ màu đỏ thành màu nâu.

Lâm Ôn ngẩn ngơ một lúc lâu, đứng trước tủ lạnh không muốn động, nhưng đứng bất động cũng không thực tế, cô không những muốn động, còn phải nhanh lên vì cô còn phải đi làm.

Lâm Ôn quấn mái tóc dài lên, ném đồ trong tủ lạnh đi, lau sạch, nửa giờ sau cô dọn được một túi rác.

Vốn là nguyên liệu nấu ăn tốt, chỉ vì sơ xuất mà không giữ được.

Hôm nay là thứ năm, là ngày thứ sáu Chu Lễ đến Hồng Kông, Lâm Ôn hết sức chăm chú vào công việc.

Cô đi công tác vào thứ sáu, đến các thành phố xung quanh thành phố Nghi Thanh, cô về lại tiểu khu vào trưa chủ nhật.

Mùa mưa đã qua, hai ngày nay trời không mưa, mặt trời rực rỡ.

Lâm Ôn kéo va ly đứng trước chiếc Mercedes, nhìn thân xe hơi dơ, còn lốp xe thì dơ vô cùng.

Mưa không làm trôi những dấu vết này.

Lâm Ôn đem va ly lên lầu, cầm hai cái khăn lông mới và một cái thùng nhựa xuống dưới, đi đến điểm xử lý rác gần đó lấy một xô nước, đổ lên xe.

Một xô nước không đủ, cô đi tới đi lui vài lần, tóc bị xõa ra, mấy sợi tóc ngắn bết mồ hôi dính trên cổ.

Cô mất gần một tiếng đồng hồ để rửa xe sạch sẽ, đứng chống nạnh ở trước xe nhìn một lúc, cô mở cửa xe, ngồi vào, kiểm tra vệ sinh trong xe.

Ghế trong xe bị nắng nóng, có lẽ do quá nóng nên Lâm Ôn không ngồi yên được.

Cô xuống xe, khóa xe lại, lên lầu rửa mặt, xách túi rồi ra khỏi nhà.

Hơn nửa tiếng sau, cô đứng trước cửa hàng của Tiêu Bang.

Một tấm bảng đen vẫn ở ngay cửa như trước, trên bảng đen viết các kịch bản gϊếŧ người mới nhất trong cửa hàng. Lâm Ôn phát hiện một lỗi chính tả, chính giữa chữ “thật” là ba nét thẳng ngang, ít người viết một nét thẳng ngang.

Thật biến thành giả.

Lâm Ôn đến gần, muốn tìm phấn để thêm một nét thẳng ngang, đáng tiếc không tìm được ở dưới bảng đen.

Cô đẩy cửa bước vào.

Vào ngày chủ nhật, cửa hàng kịch bản gϊếŧ người kín hết chỗ, phòng khách đông đúc người chơi, Tiêu Bang đang bận rộn điều phối số lượng người.

Nhìn thấy Lâm Ôn, Tiêu Bang sững sờ, bảo nhân viên Tiểu Đinh xử lý chuyện ở đây, anh đến trước mặt Lâm Ôn hỏi: “Sao em tới đây, có hẹn với Viên Tuyết à?”

Lâm Ôn lắc đầu: “Không phải, em tới xem một chút.”

Tiêu Bang rất ngạc nhiên, Lâm Ôn đã nghiêm khắc giữ khoảng cách với đám đàn ông bọn họ trong nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến một mình.

Tiêu Bang nhanh chóng hồi phục, anh nói: “Tôi lấy đồ uống cho em nhé? Em muốn uống gì?”

“Không cần, em không khát.” Lâm Ôn nói, “Anh làm chuyện của anh trước đi.”

Tiêu Bang đến quầy tiếp tân lấy một chai soda, đưa cho Lâm Ôn: “Có gì mà gấp, tôi là ông chủ thứ hai, có thể ngồi thu tiền.”

Ông chủ lớn là Chu Lễ, Lâm Ôn mỉm cười, cầm chai soda.

Loại nước này là nhãn hiệu Chu Lễ thường uống, lần trước đi siêu thị không mua được, bây giờ ở trong nhà cô toàn thừa nhãn hiệu mà anh không thường uống.

Lâm Ôn vừa vặn nắp chai vừa hỏi: “Chu Lễ có nhiều cổ phần trong cửa hàng của anh không?”

“Rất nhiều, cậu ấy bỏ ra 70%.” Tiêu Bang nói thật, “Tiền trang trí cửa hàng này mất gần 60 vạn, so với phí trang trí, tiền thuê nhà chỉ là đầu nhỏ.”

Chu Lễ có tiền, số tiền này về cơ bản là do anh đầu tư kiếm được, thu nhập của người dẫn chương trình không đủ để anh mua hai đôi giày.

Lúc trước Tiêu Bang nhắm vào tiền của anh, lý do là anh tìm thấy một “khoản đầu tư” có triển vọng rất lớn.

Thật ra Chu Lễ đã dùng lý do này năm xưa.

Tiêu Bang còn nhớ khi học trung học cơ sở.

“Lúc đó trong ban có một bạn nam quan tâm đến cổ phiếu, Chu Lễ nhìn thấy cũng có hứng thú, cậu ấy dùng chứng minh thư của ông nội để mở tài khoản chứng khoán, tiền vốn là tiền lì xì của cậu ấy. Tôi nhớ là cậu ấy bắt đầu để dành tiền từ lúc tiểu học, có 26 vạn.” Tiêu Bang nói, “Cậu ấy từ bé đã là người thích gì làm nấy, nói đầu tư 26 vạn là đầu tư toàn bộ, mất sạch tiền ngay lập tức. Cậu ấy không tin những điều quái dị, còn lừa tiền tôi để gỡ vốn. Cậu ấy lấy lý do là bảo tôi ‘đầu tư’. Lúc đó tôi ngây thơ, dễ dàng tin cậu ấy, hai vạn tiền lì xì có đi mà không có về.”

Lâm Ôn đặt túi sang một bên, ngồi lên ghế quầy bar, nghe đến đây, cô hỏi: “Anh ấy thật sự không trả lại tiền?”

Tiêu Bang chỉ phóng đại một chút, anh thành thật trả lời: “Có trả, năm thứ hai mới hoàn vốn.”

“Sau đó anh ấy có gỡ lại vốn không?”

Tiêu Bang chỉ muốn trợn mắt: “Đương nhiên, cậu ấy là người muốn làm gì thì nhất định phải làm cho bằng được. Cậu ấy chơi cổ phiếu thất bại vào năm thứ hai trung học cơ sở. Năm thứ ba trung học cơ sở, năm nhất trung học, năm thứ hai trung học, cậu ấy dành ba năm để nghiên cứu chứng khoán, đến năm thứ hai trung học rốt cuộc lấy lại vốn. Đáng tiếc cậu ấy chỉ nóng được ba phút, khi đạt được mục tiêu, cậu ấy hoàn toàn mất hứng thú với cổ phiếu.”

“Có tiền cũng không muốn kiếm?”

“Thật ra cũng không hẳn, lúc lên đại học cậu ấy chẳng phải điên cuồng kiếm tiền hay sao?” Tiêu Bang nhìn Lâm Ôn, ngẫm nghĩ, nếu Lâm Ôn đã quen Chu Lễ, có thể kể cho cô nghe vài chuyện.

Tiêu Bang nói: “Sau khi lên đại học, mối quan hệ chết tiệt của cậu ấy vô cùng tồi tệ, cậu ấy không hề đòi gia đình một đồng nào, liều mạng muốn tự mình kiếm tiền, theo như cậu ấy nói, chính là muốn kiếm đủ ‘fuoney’.”

Có người ly hôn vì tiền, có người vào tù vì tiền, quan điểm của Chu Lễ về tiền bạc trở nên cực đoan vì bọn họ.

Chu Lễ mà Tiêu Bang nói đến, quan điểm cực đoan về tiền bạc của anh bắt nguồn từ ba mẹ anh.

Chu Lễ mà Tề Thư Di nói đến, lạnh nhạt với tình yêu cũng bắt nguồn từ ba mẹ anh.

Thật ra Chu Lễ ít nhiều cũng giống cô.

Lâm Ôn lớn lên trong một khuôn đúc có hình dạng cố định, chẳng qua cô kiềm chế bản thân vì ba mẹ, còn Chu Lễ phá nát khuôn đúc vì ba mẹ, bắt đầu phát cuồng.

Ba mẹ của Chu Lễ quá quan trọng đối với anh, cũng như ba mẹ cô đối với cô.

Tiêu Bang cho rằng Lâm Ôn nhớ Chu Lễ nên kể một đống chuyện về Chu Lễ. Tiêu Bang giống người tư vấn tình cảm, đề nghị: “Lần này Chu Lễ ở Hồng Kông lâu quá rồi, em bảo cậu ấy về đi.”

Anh còn chưa biết Chu Lễ có ý định ra nước ngoài từ lâu.

Khóe miệng Lâm Ôn hơi cong lên, không nói gì.

Cô nóng lòng nên mới đến đây, cô muốn biết Chu Lễ lưu luyến thành phố này đến mức nào.

Anh mua xe, mua nhà, đầu tư một cửa hàng, khắp nơi trong thành phố này đều có dấu chân anh, nhưng những dấu chân này không đủ để anh từ bỏ.

Cô chào tạm biệt Tiêu Bang, khi đi đến cửa, di động reo lên.

Lâm Ôn nhìn ID người gọi, trả lời điện thoại.

Mặt trời chói chang trên cao, trên vỉa hè thưa thớt người đi bộ, không có tiếng ồn ào, Lâm Ôn có thể nghe rõ giọng nói mệt mỏi ở bên kia microphone.

“Ôn Ôn.”

“Em đây.”

“Em có muốn ra nước ngoài không?”

Chu Lễ đã hỏi cô câu này vào hôm chủ nhật mười bốn ngày trước, hôm đó họ từ thị trấn Ninh Bình trở về, anh đeo tượng phật bằng ngọc cho cô.

Ngọn cỏ bay phất phơ ngoài xe, hoa và tịnh độ bên trong xe.

Bây giờ Lâm Ôn nghe lại lần nữa, cô không trả lời ngay lập tức.

Cô hỏi lại Chu Lễ: “Anh muốn ra nước ngoài không?”

Đầu dây bên kia trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng: “Ừm.”

Vì vậy Lâm Ôn nhẹ giọng nói: “Em không muốn đi.”

Cô luôn là người sống lý trí nhiều hơn cảm tính, Chu Lễ là biến số duy nhất trong cuộc sống ổn định của cô sau khi trưởng thành.

Mười mấy ngày nay cô như bị ma nhập, nhưng hiện tại lý trí đã khiến cô tỉnh táo lại.

Đi nước ngoài đâu có dễ dàng như vậy, ba mẹ cô đã hơn 70 tuổi, rời xa quê hương là điều tuyệt đối không thể.

Còn cô, không thể lấy mười mấy ngày ngắn ngủn này để đánh cuộc nửa đời sau của mình.

Cô sẽ không bỏ lại ba mẹ để sống một cuộc đời mà cô không biết.

Chu Lễ đương nhiên cũng không thể bỏ lại ba anh. Anh ra đi, ngày về là không chắc chắn.

Lâm Ôn nhìn bảng đen trước cửa hàng.

Từ “thật” vẫn bị thiếu một nét thẳng ngang.

Ngay tại giây phút này, tất cả đều trở về thực tại.:,,.