Ngoài phòng mưa dầm kéo dài, nhưng bên trong một mảnh ấm áp.
Tử Thủy nhẹ nhàng đặt Bạch Nhứ xuống giường, giúp nàng đổi áo ngủ bằng gấm, nói: “Như vậy không lạnh nữa?”
Mặt Bạch Nhứ ửng đỏ, khẽ gật đầu: “Môn chủ, Yên nhi là ai?”
Tử Thủy thở dài: “Là người trong lòng của Tử yêu quái, mấy hôm trước đã biết nàng là nữ tử, vậy mà…”
“Hiện tại nàng ở Tử Vũ Môn?”
“Ân. Nếu không, Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang làm sao lại ở Tử Vũ Môn?”
“Thoạt nhìn Diệp cô nương rất thương tâm.”
“Ngày nào cũng uống cả tá rượu giải sầu, biểu hiện không có Sở Yên không được, vậy mà sau lưng… Nhớ tới liền tức giận.”
Bạch Nhứ bật cười: “Nếu Diệp cô nương muốn đánh đàn, ngươi nói nàng lúc nào cũng có thể tìm ta…”
“Không được!” Tử Thủy kiên quyết từ chối: “Tử yêu quái có mưu đồ gây rối, không thể…”
Lời chưa dứt đã thấy dáng vẻ tươi cười bỡn cợt của Bạch Nhứ, lập tức im miệng, trên mặt ửng hồng, nhưng Tử Thủy chính là Tử Thủy, da mặt dày không phải tầm thường, nhanh chóng khôi phục, nhìn Bạch Nhứ ôn nhu cười: “Nhứ nhi thật xấu, học cách đùa giỡn ta? Xem ta thu thập nàng thế nào!”
Ma trảo chụp tới, không ngừng chọc ngứa Bạch Nhứ, nàng đâu chịu được nhưng cũng không cách nào tránh thoát, chỉ chốc lát thì thở hồng hộc, liên tục xin tha.
Tử Thủy nhìn thiên hạ trước mắt, nhất thời ngây ngẩn, mặt trắng nõn mang theo tiếu ý, vì vận động lịch liệt mà ửng hồng, hai tròng mắt sáng sủa như bịt kín tầng hơi nước, môi dày kiều diễm, miệng nhỏ nhắn hồng hồng như viên ô mai thục thấu, hơi thở hổn hển, trần ngập mê hoặc.
Tử Thủy bất giác nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi đến gần. Cảm nhận được tròng mắt nàng khác thường, tâm Bạch Nhứ đập như trống, tim như bị thứ gì công phá, Tử Thủy càng đến càng, nàng càng khẩn trương, hai gò má ửng đỏ, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, chờ mong…
Ngay khi đôi môi gần chạm nhau, trong nháy mắt bị một tiếng hô to cắt đứt, đầu Bạch Nhứ vội vàng chuyển hướng, mặt đỏ đến mang tai.
“Môn chủ! Môn chủ!” Dịch Thanh trực tiếp phá cửa đi vào, thấy tư thế của hai người cộng thêm biểu tình trên mặt chủ tử, thầm than không tốt, nàng tới không đúng lúc, quấy rối chuyện tốt, lần này chết chắc rồi!
Tử Thủy chậm rãi đứng lên, đùa bỡn mái tóc trước ngực, từng bước nhỏ đến gần Dịch Thanh, cười nói: “Dịch Thanh, trước khi vào không biết gõ cửa sao?"
Dịch Thanh gấp gáp lui về sau hai bước, nuốt nuốt nước bọt, run run nói: “Thuộc hạ… Thuộc hạ đã biết.”
“Ta còn chưa chết, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì?”
“Môn chủ không chết, nhưng cách ngày chia ly không xa…”
Tử Thủy ngẩn ra, thần sắc chuyện qua trịnh trọng: “Chuyện gì?”
Dịch Thanh nhìn Bạch Nhứ trên giường, không biết nên nói như thế nào, Tử Thủy chỉ chỉ lỗ tai mình, Dịch Thanh mới dám nhích tới gần nói nhỏ một phen, sắc mặt Tử Thủy biến sắc, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhàn nhạt nói: “Đã biết! Ta lập tức tới! Ngươi lui xuống trước đi!”
Chờ Dịch Thanh đi rồi, Tử Thủy mới thoáng ổn định tâm tình, bước lại trước giường, giúp Bạch Nhứ chỉnh lại áo ngủ bằng gấm nói: “Muộn rồi! Ta có chút việc cần phải xử lý, đi trước!”
“Ngươi… Khi nào thì quay lại?” Nhìn bóng lưng Tử Thủy rời đi, Bạch Nhứ vội vàng đứng dậy hỏi.
Tử Thủy ngưng trọng: “Không biết!”
Bạch Nhứ kinh ngạc nhìn người khuất bóng ngoài cửa, không biết tại sao ngữ khí nàng trở nên băng lãnh như thế, mới vừa ôn tồn, đột nhiên thay đổi hoàn toàn, tựa hồ mới trả qua một giấc mộng đẹp, khi tỉnh rồi thì cái gì cũng chưa từng…
Sau cơn mưa bầu trời đêm càng thêm mát mẽ, mây đen tán đi, bầu trời đầy sao phôi phục như lúc đầu, lóe ra tinh quang.
Trên nóc nhà một thân ảnh cô tịch nhìn gian phòng đối diện lăng lăng xuất thần, ánh sáng bên trong yếu ớt, ngọn nến lung linh phản chiếu thân ảnh mảnh khảnh trên song cửa. Yên nhi, nàng có khỏe không? Nghe Nhu nhi nói, gần đây nàng chưa từng ăn bữa nào tử tế, có phải gầy đi rồi không? Cho dù nàng hận ta cỡ nào, cũng phải tự chiếu cố bản thân biết không?
Phía sau truyền đến tiếng vang nhỏ, Diệp Phong cấp tốc lau nước mắt, thở dài một hơi: “Thối hồ ly, không đi bồi nàng, tới đây làm gì?”
“Khanh khách lạc… Tử yêu quái thương tâm như thế, nếu không đến hình dáng vẻ ngươi chật vật, chẳng phải thiếu xót quá sao?”
“Cảm tạ hảo tâm không hề thật ý của ngươi!”
“Tới! Cùng ta hát tửu! Nhất túy giải thiên sầu!” Tử Thủy đem một vò rượu giao cho Diệp Phong, vừa tháo niêm phong, mùi rượu say lòng người lập tức tản bốn phía.
“Rượu của Thiên Tuyết Quốc đúng là cực phẩm! Thối hồ ly, lần này ngươi tốn kém không ít a!”
“Ha ha… Sợ cái gì? Thiếu trang chủ có tiền như thế, ta còn sợ ngươi quỵt nợ sao?”
Hai người không cần nhiều lời, tự mình ôm một vò rượu không ngừng rót vào miệng.
Gió thu lẳng lặng thổi qua, nghe tiếng gió nỉ non, thưởng thức rượu ngon, đúng là thú vui ở đời, tạm thời quên mất đau nhức trong lòng.
Vò rượu nhanh chóng thấy đáy, hai người đã có bảy phần say, Tử Thủy lau rượu dính ở khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Ngươi vẫn yêu thích nàng, đúng không?”
“Ngươi biết, ta không thể bỏ xuống được.”
“Nàng là điểm yếu của ngươi, sẽ hại ngươi!”
Diệp Phong cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Nói đi, Ma Tôn muốn ta làm cái gì?”
Tử Thủy yếu ớt thở dài: “Hiện tại bản thân ta cũng khó bảo toàn, không giúp được ngươi. Tới chỗ này gϊếŧ một người!”
Diệp Phong đưa tay tiếp nhận ký chỉ, sắc mặt khẽ biến, lại khôi phục như lúc đầu: “Quả thế! Mượn đao gϊếŧ người, làm ta không cách nào có chỗ đứng trong chính đạo, thực sự cao tay!”
“Ngươi sẽ đi sao?”
“Ta được chọn?”
Một trận trầm mặc, trời tựa hồ lạnh đi mấy phần.
Tử Thủy uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong vò, nhìn bầu trời trên cao, nhẹ giọng: “Ngươi thấy Nhứ nhi thế nào?”
“Nàng là một nữ nhân tốt! Hiếm có là nàng dành cho ngươi một tấm chân tình, bất chấp thân phận ngươi là gì.”
“Nếu có người đối với ngươi như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Ta?” Diệp Phong cười tự giễu: “Có giai nhân như vậy, Diệp Phong chết cũng không tiếc!”
“Chết cũng không tiếc sao?” Tử Thủy thì thào nói: “Tính mệnh người khác thì sao?”
“Ái tình trong lòng Diệp Phong là quan trọng nhất, tính mệnh người khác có quan hệ gì tới ta?” Nhìn ký chỉ trong tay nói tiếp: “Nếu không cần gì phải gϊếŧ một người không quen biết?”
“Quả nhiên ngươi không phải người bình thường! Tử Thủy có việc muốn nhờ, mong rằng ngươi đáp ứng!” Dường như Tử Thủy hạ quyết tâm rất lớn, quỳ một gối, cúi đầu trước Diệp Phong.
Ngay khi gối nàng sắp chạm mái ngói, Diệp Phong vận nội lực ngăn cản, tuấn mi khẽ nhướng: “Để Thối hồ ly kiêu ngạo quỳ xuống cầu xin, chắc liên quan tới người trong lòng ngươi. Nói đi, chỉ cần trong khả năng ta sẽ không từ chối.”
“Ngươi dẫn Nhứ nhi đi đi!”
“Khụ khụ khụ… Ngươi nói cái gì?” Diệp Phong không dám tin nhìn nàng hỏi.
Tử Thủy nhìn Diệp Phong khẳng định lần nữa: “Ngươi hãy dẫn Nhứ nhi rời khỏi đây!”
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì? Xem Diệp Phong ta là loại người nào?”
“Ngươi đừng hiểu lầm!” Tử Thủy vội vàng giải thích: “Nhứ nhi theo ta sẽ không hạnh phúc! Ta không làm được như ngươi.”
Diệp Phong đứng lên hừ lạnh một tiếng: “Nếu theo một người mà mình không yêu thích mới gọi là không hạnh phúc! Không phải ngươi rất thích nàng sao?”
“Chính vì thích, ta mới không thể đem nàng giao cho tên Lăng Tinh hỗn đản kia!”
“Lăng tinh?” Diệp Phong nhớ tới tên tiểu nhân háo sắc kia thì tâm lập tức giận dữ: “Cùng hắn có quan hệ gì?”
Tử Thủy thở dài: “Ma Tôn vừa tới, muốn Lăng Tinh giúp hắn làm việc, Lăng Tinh mở miệng là đòi Nhứ nhi, ta… Ta không cách nào từ chối.”
“Không cách nào từ chối?” Diệp Phong nắm áo Tử Thủy, hung hăng nói.
Tử Thủy nhìn tử mâu Diệp Phong tràn đầy phẫn nộ, nhẹ giọng: “Ta không thể không màng sống chết của mọi người trong Tử Vũ Môn.”
“Cho nên ngươi dâng người bản thân yêu thương nhất cho…?” Nhìn hai hàng nước mắt trên mặt Tử Thủy, Diệp Phong nuốt nửa câu sau vào bụng: “Lúc nào?”
“Tối ngày mai.”
Diệp Phong phi thân xuống đất, thất tha thất thiểu đi về hướng tiểu viện của Bạch Nhứ. Lưu lại Tử Thủy một mình, hai tay nàng che mặt, thấp giọng nức nở, Nhứ nhi, xin lỗi, ta không thể giao nàng cho tên Lăng Tinh khốn kiếp kia, đành để nàng đi với Diệp Phong, hãy quên ta đi, Diệp Phong sẽ hảo hảo đối đãi với nàng…
Bạch Nhứ ngồi trong phòng đối diện với ánh nến đờ ra, nga mi nhíu chặt, rõ ràng đang suy tư vấn đề gì đó, không biết đêm nay nàng có trở lại hay không? Nghĩ vậy hai gò má nóng lên, thầm mắng bản thân không biết xấu hổ.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Nhứ kinh hỉ, vội vàng chỉnh lý quần áo, bước ra mở rộng cửa, nhưng người đến không phải người trong lòng, không khỏi có chút buồn bả: “Thì ra là Diệp cô nương.”
“Thế nào? Nhứ nhi không chào đón?” Diệp Phong dựa cửa, đem thất vọng của nàng thu vào mắt, thầm mắng Thối hồ ly chính là Thối hồ ly, sống trong phúc mà không biết phúc!
“Không có, không có, Diệp cô nương mời vào!” Bạch Nhứ nghiêng người chừa khoảng trống cho Diệp Phong.
Diệp Phong một bên đánh giá gian phòng, một bên nhàn nhạt nói: “Nhứ nhi đang chờ Thối hồ ly sao?”
“Diệp cô nương nói đùa, Tử môn chủ bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đến đây với Nhứ nhi?”
Diệp Phong xoay người nhìn nàng, dáng vẻ rõ ràng là tiểu nương tử bị vứt bỏ, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, vừa rồi nàng bận rộn mời ta hát tửu, nên không có thời gian đến gặp Nhứ nhi.”
Sắc mặt Bạch Nhứ buồn bả: “Diệp cô nương tới là muốn nói với ta những… Chuyện này sao?”
“Còn có một chuyện, Nhứ nhi biết Lăng Tinh chứ?”
Bạch Nhứ ngẩn ra, gật đầu.
“Ma Tôn muốn Lăng Tinh làm việc cho hắn, và hắn đưa ra điều kiện là muốn có Nhứ nhi đây, nếu Thối hồ ly đáp ứng, ngươi sẽ phải đi theo Lăng Tinh, nếu không đáp ứng, toàn bộ Tử Vũ Môn sẽ không xong.”
Hai tay Bạch Nhứ xiết chặt khăn tay, dùng hết dũng khí hỏi: “Nàng… Nói như thế nào?”
“Nàng đáp ứng rồi!” Diệp Phong nhàn nhạt nói, giống như chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với nàng.
Mặt Bạch Nhứ trở nên trắng bệch, nước mắt giàn giụa: “Nàng đáp ứng rồi?”
Diệp Phong nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Bạch Nhứ: “Nếu Nhứ nhi không muốn theo Lăng Tinh, ta cũng có biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Bạch Nhứ ôm tay Diệp Phong, kích động nói.
“Theo ta đi!” Diệp Phong nhìn chằm chằm hai mắt Bạch Nhứ, chậm rãi nói từng chứ: “Làm nữ nhân của ta, ta dẫn người rời khỏi đây!”
“Không!” Bạch Nhứ buông ống tay áo Diệp Phong ra, thì thào nói: “Ta không muốn rời khỏi đây, không muốn rời khỏi nàng!”
“Nhưng nàng đối với ngươi như vậy, ngươi cố chấp làm gì?”
Bạch Nhứ lộ vẻ sầu thảm: “Vốn dĩ Bạch Nhứ là nữ tử thanh lâu, phải ở nơi đáng sợ kia suốt đời không được giải thoát, là nàng cứu ta, cho ta hy vọng, để Bạch Nhứ biết thế nào là chờ đợi một người, tư vị yêu thương một người, bao nhiêu đây là đủ, ân đức này Bạch Nhứ không cách nào báo đáp, bây giờ dựa vào chút nhan sắc vì nàng làm một chuyện, Bạch Nhứ cam tâm tình nguyện. Diệp cô nương trở về nói với nàng, Bạch Nhứ sẽ thành toàn cho nàng!”
“Ha ha ha…” Diệp Phong hài lòng cười lớn, nhìn Bạch Nhứ cúi đầu thật sâu: “Thối hồ lý có được Nhứ nhi, là phúc khí lớn nhất của nàng! Chắc chắn Diệp Phong sẽ thành toàn cho hai người!”
“Diệp cô nương, ngươi… Đây là ý gì?”
“Không dối gạt Nhứ nhi, xác thực nàng đáp ứng với Ma Tôn giao ngươi cho tên Lăng Tinh khốn kiếp kia, thế nhưng ta không đáp ứng a! Bằng hữu gặp nạn, sao Diệp Phong có thể khoanh tay đứng nhìn? Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi rơi vào tay Lăng Tinh!”
“Ngươi có biện pháp?”
“Biện pháp tất nhiên có, bất quá Thối hồ ly đối đãi với Nhứ nhi thế này, phải hảo hảo giáo huấn nàng một phen mới được!”
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Nhứ nhìn vẻ mặt cười gian của Diệp Phong, lòng nàng khẽ run.
“Chuyện này còn cần Nhứ nhi phối hợp.”
“Ta? Ta có thể làm gì?”
“Việc này phải toàn bộ dựa vào ngươi mới được, cái này cho ngươi, hảo hảo đọc, sẽ có chỗ dùng!”
Bạch Nhứ đưa tay tiếp nhận tập giấy tuyên thành, vẻ mặt hoài nghi, nhìn thoáng qua, sắc mặt đỏ bừng, mau mau trả lại cho Diệp Phong: “Này… Cái này ta không cần.”
“Ha ha ha…” Diệp Phong cười lớn, đặt tập sách lên bàn, xoay người rời đi, phiền muộn mấy ngày qua biến mất, vui vẻ vì gian kế thực hiện được: “Ta phải cười, đắc ý mà cười…”
Nhìn tập sách trên bàn, tâm Bạch Nhứ kinh hoàng, mau mau chạy qua đóng cửa phòng, đem tập sách giống trong lòng, đi vào nội thất, chờ nhịp tim bình ổn mới chậm rãi móc ra, nội dung tập sách là hình ảnh nữ tử giao hoan, hình thái rất thật, mô tả chi tiết, hai bên trái phải còn có dòng chữ nhỏ giải thích rõ ràng. Mặt Bạch Nhứ đỏ tới mang tai, tâm theo từng hình ảnh nhảy kịch liệt. Tuy nàng là nữ tử thanh lâu nhưng việc nam nữ cũng chưa từng làm huống chi hai nữ tử? Hiếu kỳ lại xấu hổ, nàng như kẻ trộm qua loa nhìn một lần, tâm thật lâu không thể bình tĩnh, những thứ này sẽ làm cùng người nọ sao? Nghĩ đến dáng vẻ tươi cười quyến rũ kia, cả người khô nóng…
Hôm sau trời còn chưa tối, đệ tử Tử Vũ Môn đều lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi, tâm tình Môn chủ không tốt, làm gì có ai dám lẩn vẩn trước mặt nàng nhưng có một người không chút cố kỵ nào, nghênh ngang đi đến phòng Tử Thủy.
Dịch Thanh đang canh giữ ngoài cửa, chủ tử uống say như chết, còn không ngừng đòi thêm, tuy biết nàng đau khổ nhưng không thể phá hư bản thân như thế, bản thân muốn khuyên can, mới đặt một chân vào, bình rượu rỗng đã bay tới, căn bản cửa còn chưa qua, lòng như kiến bỏ cả người như đang trên chảo nóng, khi thấy quần áo bạch y đi về hướng này, không khỏi cả kinh, bận rộn ngăn cản: “Đứng lại! Muốn làm gì?”
Nàng nhìn Dịch Thanh thản nhiên cười, nhỏ giọng nói: “Thế nào? Thối hồ ly đang thương tâm sao?”
Dịch Thanh kinh hãi, Thối hồ ly chỉ có một người mới dám gọi như vậy, nhìn cặp tử mâu kia há to miệng: “Ngươi… Ngươi là…”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Không nhận ra ta?” Diệp Phong thấy biểu tình của Dịch Thanh như gặp quỷ, không phải nàng chỉ mặc nữ trang thôi sao? Có cần kinh diễm như thế không? Đẩy người đang run run chỉ tay vào mình, đá cửa đi vào trong.
Dịch Thanh ngây người, nửa ngày không thể hồi phục tinh thần, dùng sức tát bản thân một cái, hút một ngụm lương khí! Xem ra đây không phải nằm mơ, vừa rồi là Tử y tu la Diệp Phong gϊếŧ người không chớp mắt sao? Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang Lôi Hận? Tiểu thư Đoan Mộc Phong của Đoan Mộc sơn trang sao? Mặc nam trang thì tuấn dật tiêu sái, mặc nữ trang còn yêu nghiệt hơn cả chủ tử nhà mình, thật không có thiên lý a!
Diệp Phong thấy Tử Thủy say tới bất tỉnh nhân sự, nằm úp lên bàn, ngủ không chút hình tượng.
“Thối hồ ly! Định trêu cợt ngươi một chút, không ngờ ngươi uống say không còn biết gì, thật không biết phẩm rượu! Ngủ ở đây không tốt, chúng ta đưa ngươi đến giường Nhứ nhi!” Nghĩ vậy không khỏi cười thầm, không biết khi tỉnh lại nàng sẽ có biểu tình gì?
“Dịch Thanh! Dịch Thanh!”
“Tới! Tới! Ách… Thiếu trang chủ có chuyện gì?”
“Nhìn chủ tử ngươi uống thành bộ dáng gì rồi? Còn không đem chén canh giải rượu tới?”
Thảo nào trong phòng không còn tiếng khóc la, thì ra say rồi: “Hảo! Lập tức có ngay!”
Diệp Phong đỡ Tử Thủy ngồi ngay ngắn lại, mùi rượu trên người nồng nặc. Thối hồ ly ngu ngốc, thế nào mà cam tâm nghe theo lời Ma Tôn? Nguyện ý hi sinh người trong lòng? Lẽ nào thực sự chỉ vì Tử Vũ Môn?
“Thiếu trang chủ, canh giải rượu tới!”
Diệp Phong rất khéo tay đưa chén canh đổ vào miệng Tử Thủy, còn bóp mũi nàng: “Uống!”
“Này… Thật không tốt.” Dịch Thanh khó xử nhìn một chút, thế nào cũng là chủ tử của nàng, bị người ngoài làm thế này hình như có chút mất mặt.
“Thế nào? Nàng thế này, ngươi nghĩ tự nàng có thể uống không?”
Dịch Thanh nhìn Tử Thủy không chút phản ứng, dù sao cũng muốn chủ tử tỉnh lại, nhiều lắm nàng chỉ là đồng lõa mà thôi.
“Dịch Thanh, canh giải rượu này bao lâu mới có tác dụng?” Diệp Phong lau canh dính trên tay hỏi.
“Môn chủ thích hát tửu nhưng tửu lượng không cao, cho nên canh giải rượu này là phòng bị, đại khải nửa canh giờ sẽ thấy hiệu quả.”
“Nửa canh giờ?’ Diệp Phong thong thả bước từng bước nhỏ: “Nửa canh giờ là đủ rồi!”
“Cái gì đủ rồi?”
“Nga! Không có gì, Dịch Thanh, nếu Thối hồ ly đang ngủ, cũng không có chuyện gì, ngươi lui xuống trước đi.”
“Ai!” Dịch Thanh vừa định ra ngoài, quay người lại nói: “Thiếu trang chủ, ngươi có biện pháp cứu phu nhân môn chủ nhà ta đúng không?”
“Cái này tất nhiên! Ta nói được làm được, lui xuống đi!” Diệp Phong khoát tay nói, nếu không đi có thể không kịp.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, hơn nữa khí trời âm trầm, toàn bộ Tử Vũ Môn một mảnh yên lặng, Diệp Phong khiêng Tử Thủy trên vai, nhảy khỏi cửa sổ, thừa dịp bóng đêm yểm hộ, chạy tới tiểu viện Bạch Nhứ.
Bạch Nhứ đang ở trong phòng đi tới đi lui, tâm thần bất định, không biết bản thân có thoát kiếp nạn này không? Đang lúc suy tư thì nghe tiếp gập cửa bên ngoài, vội vàng mở rộng cửa.
Diệp Phong nhanh chóng lách người đi vào, thuận tiện đóng cửa phòng, đem Tử Thủy bỏ xuống giường, khẩu khí thở hổn hển, Thối hồ ly nặng muốn chết, phải khuyên nàng giảm béo mới được.
“Diệp cô nương, đây là…”
“Nhứ nhi, người thì ta đã mang đến, còn lại giao cho ngươi!”
Mặt Bạch Nhứ đỏ lên, khẽ gật đầu.
“Nhứ nhi, tới!” Diệp Phong nhìn Tử Thủy vẫn ngủ như chết, kéo Bạch Nhứ ra gian ngoài, trịnh trọng nói: “Nhứ nhi, Tử Thủy bị Ma Tôn hạ tiêu dao tán, ngươi biết tiêu dao tán là cái gì không?”
Bạch Nhứ lắc đầu: “Không biết.”
“Tiêu dao tán là độc lợi hại nhất trên giang hồ, người trúng độc nếu không lấy được giải dược gân mạch toàn thân sẽ bị mạch bạo mà chết, hiện tại cả người Tử Thủy đang phát nhiệt, đây là tình trạng độc phát, phải lập tức giải độc ngay mới được, thế nhưng không có giải dược.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Sắc mặt Bạch Nhứ tái nhợt.
“Nhứ nhi đừng nóng nội, ngoại trừ giải dược còn một phương pháp…”
“Phương pháp gì?”
“Chính là những thứ trong tập sách đó, ngươi cứ làm theo là được!” Diệp Phong cười thầm, sắc mặt trịnh trọng như trước.
“A?” Mặt Bạch Nhứ chuyển hồng, khẽ cắn môi gật đầu.
“Được rồi! Ta phải đi, ngươi nhớ kỹ, loại độc này rất mạnh, phải đem tất cả phương pháp trong tập sách dùng một lần, mới triệt để giải được độc.”
Diệp Phong rời khỏi phòng, thầm nghĩ ngửa mặt lên trời cười lớn, Thối hồ ly a Thối hồ ly, ta đã điểm tám đại huyệt trên người ngươi, ngươi không cách nào thi triển nội lực, còn không bằng một nữ tử bình thường, là sơn dương chờ làm thịt, thần chí tỉnh táo nhưng vô lực phản kháng, chờ ngài mai ngươi bị Bạch Nhứ ăn sạch sẽ, bảo đảm hai ngày không thể xuống giường, để xem lúc đó ngươi khóc thế nào! Ha ha ha…
Còn có một phiền phức chưa giải quyết, Diệp Phong sửa lại quần áo đi đến phương hướng khác…