Trăng treo trên cao, chỉ có đen l*иg hàng lang tản ra ánh sáng yếu ớt, gió thu thổi lá cây xào xạc, lung lay lắc lắc, một mảnh hoảng hốt.
Một nam tử khoảng hai mươi tuổi đang áp lên người một nha hoàn, hành tẩu đã tới lúc gấp rút, người này thoạt nhìn lãng mi tinh mục, vẻ mặt thần khí, sau khi xong việc hắn đuổi nha hoàn đi, nhẹ nhàng vỗ vỗ chiết phiến trong tay, dáng vẻ là đệ tử nhà giàu, có điều hai mắt nhắn hèn mọn. Đây chính là Lăng Tinh đang đi tới chỗ hẹn, bị Tử Thủy nhốt trong mật thất ẩm ướt thời gian dài, bây giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời, mông Ma Tôn giữ lời, rốt cuộc Bạch Nhứ cũng thành người của hắn, không chỉ có được mỹ nhân mà còn phóng ra ngụm ác khí, làm sao mà hắn không tự đắc vênh váo?
“Đứng lại!” Mới vừa tới cửa, đã bị Dịch Thanh ngăn lại.
“Thế nào? Ma Tôn đáp ứng rồi, một hộ vệ nho nhỏ chẳng lẽ muốn cản đường bản công tử? Tránh ra!” Lăng Tinh nói xong, đẩy Dịch Thanh ra.
“Chậm đã!” Dịch Thanh nâng tay cản trước mặt Lăng Tinh, lạnh lùng nói: “Lăng công tử cũng đừng quên những gì đáp ứng với Mô Tôn, nếu như làm trái, ngươi sẽ chết rất thảm.”
Mặt Lăng Tinh tái đi, hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên bản công tử hiểu, không cần ngươi nhắc nhở!” Nói xong ngang nhiên bước vào, khóa cửa lại, nhốt Dịch Thanh ngoài cửa.
“Phi! Tiểu nhân đắc chí!” Dịch Thanh nhịn không được mắng.
Ánh nến yếu ớt, có chút hôn ám, ngồi trước bàn trang điểm, quần áo bạch y dưới ánh sáng hơi mơ hồ, tóc đen dài mượt mà, dáng dấp yếu đuối, bóng lưng đủ để lòng người cồn cào.
“Lăng Tinh đáng chết, để Nhứ nhi cô nương đợi lâu! Hắc hắc…” Lăng Tinh đi nhanh tới trước, giơ tay cầm lọn tóc lên ngửi ngửi, hai mắt say sưa: “Rất thơm.”
Người trên ghế bỗng nhiên đứng lên, vọt qua một bên, không trả lời.
“Nhứ nhi cô nương, chúng ta quen biết đã lâu, thế nào còn mang khăn che mặt a? Tới đây, ta giúp nàng lấy xuống.”
Thân hình người nọ khẽ động, tránh khỏi ma trảo của hắn, ôn nhu nói: “Lăng công tử gấp cái gì? Uống ly rượu trước, thế nào?”
“Ách… Hảo hảo hảo. Ta cùng nàng uống chung một ly, ha hả…”
Người nọ rót đầy chung rượu: “Lăng công tử, mời.”
“Hảo….” Lăng Tinh cười dâʍ ɭσạи tiếp nhân chung rượu.
“Ân…” Nàng không tiếng động lặng lẽ rót thêm: “Nào, Lăng công tử, của ngươi!”
“Ách… Ha hả, hảo, Nhứ nhi cô nương!” Nói xong đem ly rượu uống sạch: “Nhứ nhi cô nương, nàng xem, sắc trời đã tối, chúng ta… Hắc hắc, có nên đi ngủ không?”
“Lăng công tử gấp cái gì? Khó có được hữu duyên như tối nay, chuyện tốt thành đôi, uống thêm một chung!”
“Hảo hảo, chỉ cần Nhứ nhi cô nương rót, bao nhiêu ta cũng uống, toàn bộ đều uống!”
“Tửu lượng của Lăng công tử quá tốt, Nhứ nhi kính công tử thêm một chung.”
“Không thể uống nữa, rượu nhiều hỏng việc, Nhứ nhi, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, chúng ta…”
“Lăng tinh, ngươi xem ta là ai?”
Khăn che mặt được tháo xuống, Lăng Tinh sửng sốt, lập tức biến sắc, thối lui hai bước: “Ngươi là… Tử y tu la?”
“Xem ra vẫn còn nhớ rõ ta, thế nào? Đêm nay để ta hầu hạ ngươi.” Diệp Phong nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn hắn nói.
“Thế nào lại là ngươi? Bạch Nhứ đâu? Lẽ nào Tử Thủy không sợ Ma Tôn diệt Tử Vũ Môn?”
“Hanh! Ngươi muốn Bạch Nhứ? Sao không hỏi ý của ta? Hiện tại ngươi đã bị trúng độc, nếu như ngươi vẫn khăng khăng một mực, không quá một canh giờ độc phát tử vong!”
“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Lăng Tinh sợ hãi, không tin nói.
“Không tin? Ngươi không cảm thấy đau bụng?” Diệp Phong vừa hỏi, Lăng Tinh mơ hồ cảm thấy bao tử đau nhói.
“Không có giải dược, ngươi chết là chuyện không thể nghi ngờ, ngươi là do ta gϊếŧ, Ma Tôn đang muốn hợp tác với Lôi Chấn sơn trang, ngươi nói hắn sẽ còn quan tâm ngươi hay chết không?”
Đầu óc Lăng Tinh xoay tròn, hai người đã có thù từ trước, khó bảo đảm không mượn cơ hội này trả thù, hơn nữa đối với Lôi Chấn sơn trang phụ thân hắn cũng phải kiêng kỵ ba phần, không đáng vì một nữ nhân đắc tội nàng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, một ngày nào đó hắn sẽ làm nàng phải hối hận! Nhân tiện nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi coi như không có chuyện gì, ta thì cho ngươi giải dược.”
“Hảo! Ta đáp ứng ngươi!”
Dễ dàng như vậy? Diệp Phong không khỏi sửng sốt, sớm biết thế này trực tiếp không phải được rồi sao? Để bản thân bán nhan sắc, thật có lợi cho hắn quá! Nàng móc bình sứ ra, đưa hắn một viên hắc sắc: “Há miệng!”
Lăng Tinh nghe theo nhanh chóng mở miệng, dược hoàn chạy vào yếu hầu, vị đạo có chút cổ quái, chắc giải dược đều như vậy, không tiếp tục suy nghĩ.
Thân hình Diệp Phong chợt lóe, điểm huyệt đạo trên người hắn, vỗ vỗ tay: “Tối nay xin mời ngươi ở lại chỗ này, mười hai canh giờ sau, huyệt đạo tự nhiên được giải.”
Lăng Tinh biến sắc cũng không thể để hắn đứng như vầy cả đêm. Đáng tiếc hắn bị điểm á huyệt, căn bản không thể lên tiếng, chỉ có tròng mắt loạn chuyển.
Diệp Phong không thèm để ý, xoay người rời đi, còn phải tới nháo động phòng của Thối hồ ly, lãng phí nhiều thời gian của nàng như vậy, để ngươi đứng đó mười hai canh giờ là quá tiện nghi cho ngươi!
“Thiếu trang chủ, xong rồi?” Dịch Thanh thấy Diệp Phong đi ra, bước lên trước hỏi.
“Được rồi! Dịch Thanh, ngươi chuẩn bị độc dược gì? Sao giải dược lại có mùi là lạ?”
“Hắc Hắc, đó không phải độc dược, chỉ là thuốc xổ mà thôi, được nhiên giải dược cũng là giả, nó là phân ngựa và bùn niết thành!”
“Gì?” Diệp Phong mở to hai mắt, ngươi cũng quá ngoan tâm! Không hể là thủ hạ của Thối hồ ly!”
“Ai bảo hắn dám đánh chủ ý lên người phu nhân môn chủ, phải giáo huấn thật tốt!” Dịch Thanh căm giận nói.
“Ân, có đạo lý! Được rồi, mọi chuyện coi như xong, ta đi ngủ đây.” Diệp Phong đấm đấm thắt lưng, ngáp dài nói.
“Thiếu trang chủ sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ nói Môn chủ hảo hảo cảm tạ ngươi! Ta cáo từ trước!”
Diệp Phong phất phất tay, thầm nghĩ, hảo hảo cảm tạ? Nàng mong gϊếŧ chết ta đó chứ! Diệp Phong trở về phòng, thay đổi y phục, xác thực có chút mệt mỏi, bất quá trò hay chỉ mới bắt đầu, còn phải chuẩn bị làm chuyện đầu trộm đuôi cướp, mượn bóng đêm chạy thẳng tới phòng Bạch Nhứ.
Bên trong một mảnh cảnh xuân vô hạn, canh giải rượu bắt đầu có tác dụng, nửa tỉnh nửa say, cảm thấy cả người nóng bức khó chịu, có vật gì đó đang ở trên người chạy loạn, ngứa, nhưng lại có cảm giác thoải mái không nói nên lời…
( Chỗ này tỉnh lược…)
“Nàng… Nàng làm gì?”
Bạch Nhứ không ngờ nàng tỉnh nhanh như vậy, một tiếng thét kinh hãi vang lên, kéo chăn che thân thể, vẻ mặt thấu hồng, nhất thời không biết làm sao sững sờ tại chỗ.
“Nhứ nhi?” Tử Thủy kêu rên, cả người nàng vô lực!
“Diệp cô nương nói ngươi trúng độc, ta… Ta giúp ngươi giải độc.” Thanh âm ngày càng nhỏ, may thính lực Tử Thủy rất tốt.
Tử yêu quái, ta không để ngươi yên! Trong lòng Tử Thủy thầm mắng, bản thân đâu có dấu hiệu trúng độc, chỉ say rượu mà thôi, nhưng hiện tại không phải thời điểm tính toán những thứ này… Không biết Tử yêu quái còn dạy Nhứ nhi cái gì, nhìn tư thế hiện giờ rõ ràng… Rõ ràng muốn đem nàng ăn tươi!
Nhìn vẻ mặt Bạch Nhứ vô tội, Tử Thủy nhẹ giọng thoải mái nói: “Nhứ nhi, ta bị Tử yêu quái điểm huyệt, nàng mau giúp ta.”
“Nga!” Bạch Nhứ vội vàng đáp ứng, vươn ngón trỏ phải, nhìn Tử Thủy một chút, từ từ nhắm hai mắt điểm xuống: “Ở đây? Ở đây? Hay ở đây?”
“Ngô… A… A…” Tử Thủy không nói gì, sao lại quên Bạch Nhứ không biết võ công, làm sao giải huyệt được? Nàng ở trên người điểm lung tung, vừa ngứa vừa khó chịu.
Nghe tiếng Tử Thủy kinh hô, Bạch Nhứ mau mau đình chỉ công tác, chậm rãi mở hai mắt, mới phát hiện ngón tay nàng đang điểm ở ngực Tử Thủy, mặt nóng lên, rút tay về, cắn môi thấp giọng: “Ta… Ta không làm được.”
Tử Thủy giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng không có chút sức lực, không thể làm gì khác đành từ bỏ ý nghĩ này, xem ra chỉ có thể nghĩ cách trên người Bạch Nhứ, vì vậy ôn nhu nói: “Nhứ nhi, căn bản ta không bị trúng độc, Tử yêu quái lừa nàng, nàng giúp ta mặc y phục vào trước được không?”
“Không được!” Bạch Nhứ lắc đầu từ chối: “Diệp cô nương nói ngươi trúng xuân dược còn có tiêu dao tán, nếu không giải gân mạch toàn thân sẽ bị bạo liệt mà chết!”
Tử Thủy khóc không ra nước mắt, Tiêu dao tán là độc dược của nàng, làm sao Tử yêu quái có? Vội hỏi: “Nhứ nhi, ta thực sự không trúng độc, ngươi xem không phải ta đang rất tốt sao?”
“Diệp cô nương sẽ không gạt ta, vừa rồi toàn thân ngươi phát nhiệt, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc, còn nói bản thân không có việc gì.” Bạch Nhứ nắm chăn thật chặt.
Tử Thủy không còn chỗ để nói, tuy Tử yêu quái không hạ tiêu dao tán nhưng quả thật người nàng có chút khô nóng hơn nữa vừa rồi bị trêu chọc càng khiến cả người khó nhịn.
Nhìn vẻ mặt quấn quýt của Tử Thủy, tâm Bạch Nhứ không đành, nhẹ giọng thoải mái: “Ngươi không cần sợ, mặc dù không có giải dược nhưng Diệp cô nương nói có thể dùng biện pháp khác thanh trừ độc, nàng… Nàng đã nói cho ta biết.”
Biện pháp khác? Nhất thời tay chân Tử Thủy lạnh lẽo, ngoại trừ giải dược đó chính là chuyện giường chiếu, nhìn tình cảnh hiện tại của bản thân, không khỏi hút ngụm lương khí, bản thân lại vô lực phản kháng, chỉ có thể bị ăn sạch sẽ!
“Nhứ nhi, Diệp Phong nói gì với nàng?” Cho dù chết, cũng phải biết bản thân chết như thế nào?
“Nga! Diệp cô nương cho ta cái này.” Bạch Nhứ rụt rè lấy tập tranh dưới gối ra, cúi đầu nhỏ giọng: “Diệp cô nương nói sẽ không đau nhức, còn có thể… Có thể rất thoải mái, nếu làm hết những cách trong này, thì sẽ được giải hoàn toàn.”
“Toàn bộ làm một lần?” Tử Thủy mở to hai mắt, nếu thực sự làm hết toàn bộ, nàng còn có thể xuống giường sao?
“Ân!” Bạch Nhứ gật đầu khẳng định: “Diệp cô nương nói ngươi trúng độc quá sâu, chỉ có thể… Như vậy.”
Tử Thủy nhắm mắt lại, sau đó liếc nhìn thần tình Bạch Nhứ, nhận mệnh bản thân bị trúng độc, nhưng âm thầm thề không bỏ qua, thanh danh một đời dĩ nhiên bị hủy trong tay Tử yêu quái, trời xanh a!
Thấy Tử Thủy không nói gì thêm, Bạch Nhứ nhẹ giọng: “Ngươi sẵn sàng chưa? Ta… Ta bắt đầu.”
Tâm Tử Thủy nổ lớn, gật đầu, dù sao người ăn sạch sẽ cũng là Nhứ nhi, cùng lắm sau này ăn ngược trở lại! Tiểu nữ tử co được dãn được, còn sợ gì chứ. Khi Bạch Nhứ dần tới gần, Tử Thủy đột nhiên lên tiếng: “Chậm đã!”
Bạch Nhứ sửng sốt, vội la lên: “Ta không cho ngươi chết! Ta…”
“Ta biết, ta biết! Nhứ nhi, đèn… Tắt đèn!” Tử Thủy nhìn thoáng qua ngọn nến trên bàn, mặc dù da mặt nàng dày đến đâu thì trường hợp này vẫn không kìm được.
Bạch Nhứ cười nhẹ, hóa ra nàng xấu hổ a? Có điều đèn sáng bản thân cũng sẽ xấu hổ, vội vàng xuống giường thổi tắt nến, cả gian phòng lập tức rơi vào hắc ám, chỉ còn lại thanh âm ẩn nhẫn thở gấp…
Người khổ chính là Diệp Phong, nàng cố gắng ở trên nóc nhà làm một lỗ thủng, vui vẻ vì được mở rộng tầm mắt, ai ngờ nến bị thổi tắt, đừng nói viên mãn, cây cỏ cũng nhìn không thấy! Âm thầm than khóc, Nhứ nhi a, ta không muốn thế này! Ngươi ăn thịt thế nào mà canh cũng không để lại cho ta a? Dù thế nào ta cũng mất rất nhiều công sức mới đưa được người tới giường ngươi, quá không trượng nghĩa!
Bên trong truyền đến tiếng rêи ɾỉ, lòng Diệp Phong mừng rỡ, Nhứ nhi cũng rất nghe lời! Mỗi tư thế trong tập sách đủ khiến Thối hồ ly sống không bằng chết, nếu như đem tất cả thực hành một lần, chắc chắn không thể xuống giường! Ha ha ha… Nghĩ vậy, trong lòng cân đối hơn nhiều, trở về ngủ! Dưỡng đủ tinh thần ngày mai cười nhạo Thối hồ ly!
Đêm hôm đó, tiếng hô gián đoạn truyền khắp Tử Vũ Môn, làm như thống khổ vạn phần, lại như vui thích khôn kể, khiến toàn bộ Tử Vũ Môn không ai nghỉ ngơi được, ai cũng suy đoán tột cùng là âm thanh gì, cuối cùng nhất trí đưa ra nhận định: Là mèo hoang động dục!
“A…: Tiếng hô khàn khàn kết thúc, rốt cuộc Tử Vũ Môn cũng quay về vắng vẻ, không còn âm hưởng. Tử Thủy dùng hết khí lực cuối cùng hét lên, lần nữa từ đám mây rơi xuống, triệt để ngất đi, trước khi lâm vào hôn mê trong đầu chỉ có một ý niệm: Nhất định phải trả lại gấp đội cho Tử yêu quái!
Nhìn Tử Thủy không có động tĩnh, Bạch Nhứ thầm nghĩ, chắc độc đã giải được rồi. Để đề phòng vạn nhất, nàng từ đầu tới đuôi làm một lần, sau đó làm ngược lên lại lần nữa, hẳn không cần chết nữa. Lắc lắc ngón tay đau nhức, ôm eo nhỏ của Tử Thủy, nặng nề ngủ…
Hôm sau, Diệp Phong ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ đến chuyện hôm qua, vội vàng dựng thẳng lên, hiện tại chắc chưa rời giường. Phải bắt kẻ thông da^ʍ tại giường mới hảo hảo trêu đùa một phen, mau mau rửa mặt, rồi chạy ra ngoài, nhưng đang định gõ cửa thì Dịch Thanh bước tới.
“Thiếu trang chủ, vội vã đi đâu?”
“Nga! Không có gì, không có gì! Hoạt động gân cốt mà thôi.” Diệp Phong lắc lắc thắt lưng.
“Thiếu trang chủ thấy chủ tử nhà ta không?”
“Không! Không”! Diệp Phong phe phẩu tay, đánh chết cũng không thừa nhận chủ tử nhà nàng bị đưa đến giường Nhứ nhi!
“Nga! Vậy ngươi cứ vận động đi, ta phải tìm Môn chủ! Cáo từ!” Dịch Thanh nhìn Diệp Phong ôm quyền, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi, Diệp Phong đăm chiêu, xem ra Thối hồ ly vẫn chưa rời giường, lúc này không nên bỏ lỡ trò hay.
Chạy tới tiểu viện của Bạch Nhứ, nàng đang bưng chén thuốc đi vào phòng trong.
“Nhứ nhi! Nhứ nhi!” Diệp Phong gấp rút gọi nàng.
“Diệp cô nương?” Bạch Nhứ thấy nàng, mặt lập tức đỏ lên.
“Nhứ nhi, có làm theo lời ta không?”
Bạch Nhứ khẽ gật đầu: “Ân.”
“Thối hồ ly đâu?”
“Ở trong phòng, mới vừa tỉnh.”
“Ta đi xem độc của nàng trừ hết chưa.” Diệp Phong vung tay, nhanh chân đi vào phòng trong.
Tử Thủy nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân không có chút khí lực, không thể động đậy. Cảm giác có người đến gần, lập tức mở mắt, thấy Diệp Phong cười gian, nhất thời tức giận vạn phần.
Mạnh mẽ đứng dậy, hét lớn: “Tử yêu quái! Ta gϊếŧ ngươi!”
Diệp Phong không thèm nhúc nhích, vì biết Tử Thủy không thể vận công, lúc này áo ngủ bằng gấm chảy xuống, Diệp Phong giương mắt nhìn cảnh xuân trước mặt, xem như bù đắp thất lạc tối qua.
Nhìn thần tình Diệp Phong chảy nước miếng, Tử Thủy thét lên một tiếng kinh hãi, lần nữa nằm xuống, tay túm chặt áo ngủ, sắc mặt hồng chuyển sang trắng, trắng chuyển sang xanh, biến ảo nhanh chóng, trông rất đẹp mắt.
“Hắc hắc… vóc dáng của Thối hồ ly quả thật không sai a!” Diệp Phong không có ý tốt nói, ánh mắt vẫn như trước, gần như xuyên thấu vào trong.
“Cút!”
“Có bản lĩnh thì đứng lên đuổi ta đi.” Diệp Phong không sợ hãi nói, tiện tay còn kéo cái ghế ngồi trước giường, chậm rì rì nói: “Sắc mặt tái nhợt, viền mắt biến thành màu đen, cả người bủn rủn, tứ chi vô lực, đây là điển hình của túng dục quá độ! Ha ha..”
Bạch Nhứ đứng bên cạnh mặt mày đỏ bừng, len lén nhìn Tử Thủy, phát hiện nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí so với nàng còn đỏ hơn ba phần.
“Tử yêu quái, chúng ta chờ xem, ta không để ngươi yên đâu!”
“Ai nha nha… Đừng nóng giận mà! Dù thế nào thì ta cũng là bà mối của ngươi. Ngoài trừ rượu mừng, còn phải dâng lễ vật cho ta, ngươi nói xem khi nào thì đưa?”
“Phi! Tưởng quá mỹ!”
“Ha ha… Dù sao hai ngày tới ngươi cũng không thể xuống giường, ta không tính toán với ngươi, ngày mai ta phải đi, chờ ta trở lại sổ sách cần phải tính rõ! Đến lúc đó ngươi không thể không thừa nhận a!”
“Ngày mai?” Tử Thủy sửng sốt: “Nhanh như vậy!”
“Thế nào? Không muốn ta đi?” Diệp Phong trừng mắt nhìn nàng, tà tà cười.
“Cút nhanh!”
“Ha ha… Ta đi! Nhứ nhi chuẩn bị thuốc bổ, mau mau lo bồi bổ đi, chờ ta trở lại tìm ta bào thù.”
“Tử yêu quái!” Nhìn bóng lưng nàng gần rời đi, Tử Thủy nhỏ giọng gọi.
“Ân?” Diệp Phong xoay người.
“Cảm tạ ngươi!”
“Ha ha ha… Cảm tạ ta cái gì?” Diệp Phong thản nhiên: “Ngươi vẫn là Môn chủ Tử Vũ Môn như trước, ta là Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang, ta làm như vậy thứ nhất không quen nhìn tên tiểu nhân Lăng Tinh đắc chí, thứ hai vì muốn báo thù Thối hồ ly ngươi! Căn bản không cần cảm tạ!”
“Tử yêu quái, ngươi có thể mang theo nàng xa chạy cao bay, ta sẽ không ngăn ngươi!”
Diệp Phong khoát tay áo: “Ngươi để Tử Vũ Môn ngang bằng với Nhứ nhi, có thể thấy được phân lượng Tử Vũ Môn trong lòng ngươi. Sao Diệp Phong lại vì chuyện riêng của mình làm ngươi khó xử? Việc này do ta mà ra, ta sẽ tự mình giải quyết.”
Nói xong cất bước đi ra phòng ngoài, tới cửa thì dừng lại, yếu ớt nói: “Thối hồ ly, ta đi. Nàng… Kính nhờ ngươi.”
“Yên tâm! Ta còn nàng còn!” Tử Thủy dường như phát thệ, trịnh trọng nói.
“Vậy ngươi phải hảo hảo sống đi, nếu ngươi chết đi, chẳng phải Nhứ nhi sẽ hận ta cả đời?” Diệp Phong khoát tay áo, đi ra cửa.
“Tử yêu quái! Ngươi phải sống trở về!”
“Yên tâm đi, Thối hồ ly! Ta còn phải tìm ngươi tính sổ sách! Ha ha ha…”
Lời chưa dứt thì người đã đi xa, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười sang sảng…
Bạch Nhứ đỡ Tử Thủy dậy, phủ thêm áo khoác cho nàng, nhẹ giọng: “Không phải hai người là bằng hữu sao? Thế nào lại nói như vậy?”
Tử Thủy thở dài một tiếng: “Chình vì nàng xem ta là bằng hữu mới nói như vậy. Con đường mà ta và nàng đi khác nhau, có thể nói là thủy hỏa bất dung. Nếu Lăng Tinh đem chuyện này nói với Ma Tôn, Ma Tôn cũng không thể trách tội lên đầu Tử Vũ Môn, là nàng nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, giúp Tử Vũ Môn, cũng thành toàn cho chúng ta.”
“Lần này nàng đi có nguy hiểm hay không?”
“Cửu tử nhất sinh!”
Bạch Nhứ cả kinh: “Thế làm sao bây giờ?”
Tử Thủy lắc đầu, cười khổ: “Ta cũng không có biện pháp, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là đi tìm Sở cô nương, xem có thể khuyên nhủ nàng hay không? Chí ít trước khi đi, để các nàng gặp mặt một lần.”
Nhớ lại dáng vẻ tươi cười nhưng cô đơn khốn khổ, lòng Bạch Nhứ chua xót thay nàng, người si tình như thế, không nên chịu nhiều đau xót, vội hỏi: “Chúng ta làm như thế nào?”
“Nhứ nhi, tới!” Tứ Thủy nói nhỏ vào tai Bạch Nhứ một phen.
Tử yêu quái, ta chỉ có thể làm… Thế này mà thôi, được hay không phải xem tạo hóa của ngươi, chỉ mong ngươi hữu kinh vô hiểm, bình an trở về…