Trên bàn cơm bày ba bốn món điểm tâm tinh xảo, một chém cơm, một đôi trúc khoái, đã qua buổi trưa, cơm nước cũng lạnh nhưng vẫn chưa từng đυ.ng đũa. Người ngồi đó thất thần nhìn hà bao tử sắc trong tay đờ ra, hai mắt sưng đỏ, nga mi nhíu chặt, vẻ mặt ai oán, u sầu nan giải.
“Tiểu thư, đã một ngày một đêm không ăn gì, tốt xấu cũng ăn một chút, được không?” Nhu nhi nhìn nàng, cầu xin, từ khi biết thân phận người nọ, một ngày một đêm tiểu thư vẫn luôn thấp giọng nức nở, mặc dù đang ngủ nhưng không bao lâu cũng giật mình tỉnh giấc, bản thân nàng rất đau lòng, lại không biết khuyên giải thế nào.
Sở Yên nhẹ nhàng lắc đầu, hai hàng lệ lại chảy xuống, trước mắt toàn là thống khổ. Trên hà bao vẫn còn lưu lại vị đạo người nọ, chưa từng tán đi, vết máu loang lổ. Lúc đầu bị bài thơ kia hấp dẫn, lần đầu tiên gặp thì bị chân thành trong sáng trong đôi tử mâu kia làm giật mình, không có khinh miệt, cảm giác này chính là tôn trọng, mà nàng chưa bao giờ được nếm trải, càng không ngờ người nọ sẽ xem nàng là bằng hữu, không tiếc sinh mệnh cứu nàng khỏi hố lửa, từ lúc đó tâm nàng bắt đầu rung động, không cách nào bình tĩnh. Dưới ánh trăng một mình thổi tiêu, nàng cô độc như chính tiếng tiêu của mình, tràn ngập khổ sở, tử mâu bi thương chạm vào tim nàng, nhịn không được muốn tìm tòi nguyên nhân khiến người nọ tuyệt vọng. Lần tâm sự kia, người nọ kể bản thân từng bị ái tình gây thương tổn, sớm chiều ở chung tại Hàn Thúy Phong, ngọt ngào như vậy, tuy người nọ chưa bao giờ khẳng định điều gì nhưng tâm nàng đã sớm dâng lên. Đêm đó tặng tín vật, biểu lộ cõi lòng, từ này về sau hẫm sâu trong đó, khó có thể tự kềm chế. Cung chủ Lãnh Nguyệt Cung xuất hiện, từng khiến nàng đau buồn, nhưng tối đó thấy người nọ tuyệt vọng, cường liệt, tựa hồ muốn phát hủy thế gian, phát tiết bi phẫn trong lòng, thân ảnh đơn bạc khiến nàng muốn yêu thương, che chở. Tiếng thét thảm thiết ở nông gia viện, rồi ác mộng quấn quanh mỗi đêm, chỉ có nàng mới giúp người nọ đi vào giấc ngủ, cuối cùng nàng cũng được nghe câu ‘Ta thích nàng’, đợi chờ cũng sắp hai năm, hạnh phúc đánh úp toàn thân, từ thời khắc đó nàng đã quyết định cùng người nọ bên nhau suốt đời, không bao giờ… Chia lìa…
Những chuyện đó vẫn in như trong đầu nhưng ai ngờ người nàng yêu hai năm, đợi hai năm, là một nữ tử! Chuyện thế này bản thân phải đối mặt thế nào đây? Tại sao bây giờ mới nói với nàng? Tại sao người khác ai cũng biết, chỉ có mình nàng không biết? Nếu không phải xảy ra ngoài ý muốn thì ngươi định lừa gạt ta đến khi nào? Rốt cuộc là tại sao?”
“Tiểu thư…” Như nhi nghẹn ngào gọi nàng.
Sở Yên xoa xoa nước mắt, ổn định tâm tình một chút: “Chuyện gì?”
“Tiểu thư, Môn chủ cho người đem cái này.. Đưa cho tiểu thư.”
Áo ngủ tuyết trắng bằng gấm dính đầy máu, từng vệt từng vệt như hoa bỉ ngạn, phá lệ thê mỹ, sắc mặt Sở Yên tái nhợt, lảo đảo nhận án gấm, nước mắt vừa ngừng lần nữa rơi xuống, tay run run vuốt ve, mùi máu tanh nồng đậm vẫn còn, thậm chí còn có thể cảm nhận được nóng ấm, chứng tỏ vừa mới thổ!”
“Nàng… Nàng thế nào?” Sở Yên dựa vào Nhu nhi, lo lắng hỏi.
“Tiểu thư!” Nhu nhi không khỏi khóc lớn, vẻ mặt thê thảm.
Sở Yên cả kinh, khí lực toàn thân như bị rút sạch, thì thào: “Nàng… Nàng… Đã chết?”
“Không có! Tiểu thư, nàng không chết!” Nhu nhi vội vã lắc đầu, nghẹn ngào: “Người nọ nói nàng không ngừng gọi tên tiểu thư, nói đau quá rồi thổ quyết sau đó hôn mê!”
“Hiện tại nàng ở chỗ nào? Dẫn ta đi!” Vừa nói vừa đi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: “Nhu nhi, đem cái này bỏ đi! Từ nay về sau chuyện của nàng không liên quan tới ta!”
“Tiểu thư…” Như nhi nhìn áo gấm trong tay, muốn nói lại thôi, nếu yêu nhau cần gì dằn vặt bản thân chứ?
“Bỏ đi!” Nói xong bước nhanh tới giường, vùi đầu khóc rống, vì sao hận ngươi nhưng lại không buông xuống được? Vì sao ngươi lại muốn ta nóng ruột nóng gan như thế? Rốt cuộc ta hận mình hay hận ngươi?
Bầu trời âm trầm, mây đen rậm rạp, càng tô thêm vẻ lạnh lẽo của cuối mùa thu, gió thổi đến từng trận từng trận, thổi bay lá khô trên mặt đất, hàn ý thấu xương không khỏi đánh rùng mình.
Tiếng đàn triền miên tăng thêm vài phần u ám, tay Bạch Nhứ nhẹ nhàng di chuyển, lần đầu gặp mặt ở Di Hồng Viện, lần trước là lần thứ hai, đã qua vài ngày, người nọ vẫn không xuất hiện, nhớ lại chuyện đêm đó, sắc mặt Bạch Nhứ ửng đỏ, tuy đều là nữ tử, nhưng vì câu ‘Ta thích ngươi’ mà tâm nàng nhộn nhạo, thế nhưng ngươi đi nơi nào? Sao không đến gặp ta? Lẽ nào ngươi thật sự quên hết? Nghĩ vậy liền thở dài một hơi, ngâm xướng:
Nhân sinh nếu như chỉ như lúc ban đầu thấy
Chuyện gì gió thu bi bức tranh phiến
Bình thường biến nhưng cố nhân tâm
Nhưng đạo cố nhân tâm dịch biến
Ly sơn ngữ thôi thanh tiêu bán
Lệ vũ linh linh chung bất oán
Thế nào bạc hạnh cẩm y lang
Bỉ dực chi lúc đầu nguyện
Nhớ lại dáng vẻ người nọ chật vật, khóe miệng không nhịn được mà giương lên, biểu tình lúc đó thật quá khả ái!
“Hay cho một bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực chi lúc đầu nguyện! Ách…”
Nghe được tiếng ca ngợi phía sau, lòng Bạch Nhứ run lên, lúc trước người nọ cũng từng nói như vậy, chẳng lẽ nàng tới? Mau mau xoay người lại, đón nhận là sự thất vọng, không phải người mà nàng ngày đêm tưởng niệm.
Người đến là một thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, quần áo đạm sắc có chút mất trật tự, tóc tai không chỉnh tề, vẻ mặt chán chường tiều tụy, trên người tản ra mùi rượu nồng đậm, khiến Bạch Nhứ phải nhíu mày, nhìn bầu rượu trong tay hắn nhẹ giọng: “Công tử, ngươi đừng uống nữa.”
“Công tử?” Người nọ ngẩn ra, lập tức cười: “Ha ha ha… Công tử? Ta không phải công tử! Ta và ngươi… Giống nhau! Là nữ tử!”
Bạch Nhứ thay nàng chua xót, chuyện gì xảy ra để tươi cười tràn ngập châm chọc thế này? Tiếng cười lại mang theo thê lương vô hạn, tuyệt vọng trong tử mâu sâu không thấy đáy.
Người nọ lung lay lắc lắc tiêu sái đi vào chòi nghỉ mát, lảo đảo nhào tới chỗ Bạch Nhứ, bầu rượu trong tay rơi xuống đất.
“Rượu của ta! Rượu của ta!” Người nọ hoảng loạn đứng lên, thân thể cũng không nghe theo sai sử, lần thứ hai ngả xuống.
Bạch Nhứ vội vàng đứng lên, giúp nàng lấy bầu rượu, nhẹ giọng: “Cô nương, đừng uống nữa, cẩn thận thân thể!”
Diệp Phong tiếp nhận bầu rượu, dùng ống tay áo lau lau, lơ đãng đối diện với cặp mắt sáng kia, nhất thời sửng sốt, nhếch miệng cười: “Hắc hắc… Yên nhi, của ngươi… Ách… Mắt của ngươi thật đẹp!”
Dáng tươi cười hồn nhiên làm Bạch Nhứ sửng sốt, thoáng chốc mặt đỏ bừng: “Cô nương nhận lầm người, ta không phải Yên nhi!”
Nụ cười thoáng chốc cứng lại, thì thào: “Ngươi không phải Yên nhi? Yên nhi đâu? Yên nhi không cần ta! Nàng không bao giờ… Muốn ta nữa! Ha ha ha…”
Bị tiếng cười đánh vào lòng, ai là Yên nhi, lại làm nàng tuyệt vọng như vậy? Thật sâu thở dời: “Cô nương, trên đất rất lạnh, lên ghế ngồi đi.”
Bạch Nhứ gian nan đỡ nàng qua ghế ngồi, trong lòng thầm than, ngoại trừ ái tình còn gì có thể làm nội tâm đau nhức thế này?
“Cầm? Cầm?” Diệp Phong nhẹ nhàng vuốt ve đàn cổ trước mặt, ngây ngốc cười: “Luôn là Yên nhi đánh đàn cho ta nghe, ta chưa bao giờ đàn cho nàng nghe!”
Hai tròng mắt nhu tình như nước, ôn nhu nhìn đàn cổ, giống như thứ trước mặt không phải cầm mà Yên nhi trong miệng nàng, tràn đầy quý trọng.
Chậm rãi thả bầu rượu xuống, mười ngón nhẹ nhàng đặt trên dây cầm, hai mắt nhắm lại, tiếng đàn du dương phiêu tới, hơi trúc trắc, rõ ràng đối phương không quen đánh đàn.
“Ta nghĩ nếu trở lại ngươi ấm áp trong lòng
Cảm giác lòng của ngươi khiêu của ngươi hô hấp
Nghĩ đến thiên trường địa cửu đối với chúng ta
Khát vọng mà không thể thành
Lẽ nào số phận đã định trước lúc đó chia lìa
Ái ngươi đau nhức triệt lòng ta phi
Cho ngươi cận có một mảnh thiên
Hồi ức mảnh nhỏ
Chàng trở mình lòng ta trung tưởng niệm hỏa nhị
Thiêu đốt ta cả tỏa pháo đài
Ái ngươi đau nhức triệt lòng ta phi
Thiếu ngươi hoàn lưu lại một mảnh thiên
Ta nghĩ ta chỉ hội
Nắm chặt chủ trong tay điêu linh cây hoa hồng
Phẩm thường ngươi ban cho nước mắt
Có thể ngươi từng cho ta rơi lệ
Hôm nay ngươi nhượng ta
Đau nhức triệt nội tâm…”
Tiếng đàn thê lương triền miên, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, ca khúc kỳ quái nhưng bao hàm thâm tình, một khúc kết thúc, từ lâu nàng đã khóc không thành tiếng, nước mắt lăn trên gương mặt tái nhợt, thấp giọng nức nở giống như ngũ tạng lục phủ toàn bộ khóc ra, lay động thiên địa, mưa đang lất phất ngoài trời, giống như người nọ đang khóc, không lớn nhưng liên miên không ngừng. Tâm lý tắt nghẹn nên muốn gào khóc, khóc một cách nhẹ nhàng, khóc đến long trời lở đất, khóc một trận đem tất cả phiền muộn tuôn ra. Nhưng nàng không thể như ý nguyện, chỉ lẳng lặng ghé vào cầm, hai vai run rẩy chứng minh nàng đang khóc.
Dịch Thanh ở cách đó không xa, lau nước mắt trên mặt, hít hít mũi: “Nghẹn nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng có thể khóc ra! Thật là, mà sao ta lại khó chịu thế này?”
Nói nửa ngày, người bên cạnh không có phản ứng gì, quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt chủ tử nhà mình bất thiện, nắm chặt song quyền, rõ ràng đang tận lực khắc chế, toàn thân run run, Dịch Thanh không khỏi sửng sốt, cũng quên khóc, biểu tình chủ tử sao lại giống như muốn ăn lại không thể ăn, kỳ lạ thế này? Mau mau nhìn theo ánh mắt nàng, vừa nhìn không khỏi hít ngụm khí lạnh: Trong đình không biết từ lúc nào Diệp Phong không còn ôm cầm khóc mà chuyển qua ôm phu nhân Môn chủ! Như vậy còn chưa tính, phu nhân còn ôn nhu vỗ nhẹ lưng nàng, đãi ngộ cao cấp này sợ Môn chủ còn chưa được hưởng thụ. Trong lòng mặc niệm: “Diệp Phong, không phải ta không đồng tình ngươi, là ngươi không nên ôm người trong lòng Môn chủ nhà ta! Ngươi không biết du͙© vọиɠ chiếm giữ của Môn chủ nhà ta cao tới mức nào a, tự mình cầu phúc đi!”
Mặc niệm xong lặng lẽ liếc mắt nhìn Tử Thủy, thầm nghĩ: Ta đánh đố với bản thân, đếm ba tiếng, nhất định chủ tử sẽ vọt tới trong đình. Nhất, nhị...
Tam còn chưa xuất khẩu, người bên cạnh không còn bóng dáng, Dịch Thanh thở dài, chưa đủ ba, vậy là thắng hay thua?
Khóc mệt mỏi, phiền muộn trong lòng tản bớt, không còn áp lực chồng chất, thần tình Diệp Phong hòa hoãn, thế nhưng lại luyến tiếc cái ôm an tâm, không biết nàng là ai, tới đây nhiều ngày, bản thân gặp không ít nữ tử, nhưng chưa bao giờ thấy người có nhãn thần trong suốt như này, lẽ nào nàng không phải người Tử Vũ Môn? Nếu không phải thì sao lại ở đây? Ở trong viện hoàn toàn độc lập, nếu không phải theo tiếng đàn mà đến, sợ rằng không tìm được mỹ nữ tuyệt sắc như thế, chẳng lẽ Tử Thủy kim ốc tàng kiều? Còn chưa suy đoán xong, thân thể đã bị nhắc lên, quăng mạnh xuống, Diệp Phong vội vàng đưa tay phải chống đỡ, khi thân thể gần chạm đất thì xoay người đứng lên, mới tránh môi không hôn đại địa.
“Thối hồ ly! Ngươi làm gì?” Diệp Phong nhìn Tử Thủy cười quyến rũ tức giận quát.
“Tử yêu quái, rượu cũng uống rồi, khóc cũng khóc rồi, có phải nên trở về hay không? Tử Thủy không để ý nàng tức giận, nhẹ giọng nói.
Diệp Phong nhìn Bạch Nhứ được Tử Thủy hộ sau lưng, tâm liền hiểu rõ lung lay lắc lắc đi tới trước hai bước.
“Đứng lại! Ngươi làm gì?” Tử Thủy cảnh giác.
Diệp Phong chỉ chỉ bầu rượu bên cạnh cầm, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Rượu của ta…”
Tử Thủy nhìn Diệp Phong, rồi nhìn bầu rượu, nắm tay Bạch Nhứ lui về sau hai bước, nhường đường cho nàng, vẻ mặt vẫn đề phòng như trước.
Diệp Phong cười thâm, mấy ngày nay, ngươi thừa lúc lòng ta không tốt, mà chỉnh ta thê thảm, lần này phải trả lại. Chậm rì rì tiêu sái đến gần cầm, nâng bầu rượu, nhàn nhã uống một ngum, vẻ mặt say sưa: “Rượu ngon!”
“Còn không mau đi!” Tử Thủy nhịn không được.
Diệp Phong không trả lời, đi tới trước một bước, nhìn Bạch Nhứ phía sau Tử Thủy vái chào: “Tại hạ Diệp Phong, xin hỏi phương danh cô nương, hôm nay mạo muội quấy rầy thỉnh cô nương thứ lỗi!”
Lúc này Bạch Nhứ mới từ khϊếp sợ tỉnh lại, người vừa rồi còn khóc rống, thế nào đột nhiên thay đổi thành một người khác? Rồi Tử Thủy xuất hiện càng khiến nàng kinh hoảng hơn, Tử Thủy cẩn thận bảo hộ, rõ ràng rất quan tâm nàng, đang âm thầm ngọt ngào, nên chậm trễ trả lời Diệp Phong.
Bước lên trước thi lễ, nhẹ giọng: “Cô nương không cần khách khí, ta là Bạch Nhứ.”
“Tài nghệ của Bạch cô nương cao siêu, không biết sau này có thể chỉ giáo một.. Hai..” Diệp Phong vẫn như trước không nâng người dậy.
Bạch Như chưa kịp trả lời, Tử Thủy biến sắc, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhứ: “Không được đáp ứng…”
Lời chưa dứt, chỉ thấy thân ảnh trước mắt nhoáng lên, Diệp Phong mang theo Bạch Nhứ xoay người một cái, vọt ra sau Tử Thủy, tay ôm eo nhỏ, cằm đặt trên vai nàng, cười gian.
“Thả nàng!” Tử Thủy giận dữ, nhưng phát hiện tay Diệp Phong không chỉ ôm eo nhỏ của Bạch Nhứ mà còn thủ sẵn tại mạch máu nàng, lập tức không dám động đậy, hai tròng mắt muốn phát hỏa.
Diệp Phong chậm rì rì nâng bầu rượu lên uống, sau đó tiện tay ném vào bụi cỏ gần đó, thỏa mãn nhấp hé miệng: “Thực sự là rượu ngon, đáng tiếc hết rồi!”
“Thả nàng!” Tử Thủy phẫn nộ quát, tức giận cực điểm.
“Mau thả phu nhân Môn chủ nhà ta!” Dịch Thanh cũng chạy tới vội vàng hát đệm.
“Ngươi câm miệng!”
Dịch Thanh mau mau ngậm miệng, nguy rồi, lơ là hay tận trung với chức vụ đều không được.
Diệp Phong nhìn biểu tình chủ tớ hai người mà buồn cười không thôi, ghé vài tai Bạch Nhứ nói nhỏ: “Bạch cô nương, nàng nói là thật sao? Ngươi là người trong lòng của thối hồ ly kia?”
Khí tức ấm áp, tư thế thân mật, hơn nữa câu kia quá rõ ràng, làm mặt Bạch Nhứ đỏ tới mang tai, liếc mắt nhìn Tử Thủy, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Diệp Phong! Mau thả nàng! Bằng không ta sẽ gϊếŧ ngươi!”
“Ha hả, vì sao phải thả nàng? Nàng là gì của ngươi?” Diệp Phong tà tà cười, đề cao âm điệu.
“Nàng là ta…” Nhìn cặp mắt trong suốt kia, Tử Thủy đem lời muốn nói nuốt vào.
Trong lòng Bạch Nhứ buồn bã, quả nhiên nàng đã quên chuyện đêm đó, đã quên lời bản thân từng nói, quên nụ hôn triều miên kia, thong thả nhắm hai mắt, nói với Diệp Phong: “Ta chỉ là nữ tử nàng cứu từ thanh lâu về, cô nương không cần dùng ta uy hϊếp Tử môn chủ, không có tác dụng.”
“Ha ha ha… Vừa đúng lúc!” Diệp Phong âm thầm cười gian, thối hồ ly à thối hồ ly, xem lần này ta chỉnh ngươi thế nào!
“Thối hồ ly, không bằng như vậy đi. Dù sao ngươi cũng biết ta thích nữ tử, người xinh đẹp như thế ở lại Tử Vũ Môn không phải đáng tiếc sao? Hơn nữa hình như Bạch cô nương không để ý thân phận nữ tử, ngươi tặng nàng cho ta, ta đáp ứng hợp tác với ngươi, thế nào?”
“Nằm mơ! Ngươi thả nàng!”
“Thả nàng không phải không được, nếu Bạch cô nương là danh hoa có chủ, ta lập tức để nàng đi! Nhưng nhìn đi, Bạch cô nương vẫn chỉ một mình, cho nên ta không muốn buông tay. Ngươi nói đúng không, thối hồ ly?”
“Khanh khách lạc…” Tử Thủy nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, cười quyến rũ: “Tử yêu quái, ngươi nói dối! Thanh nhi, mau đi mời Sở cô nương tới, kịch hay thế này, sao có thể bỏ xót Sở cô nương được chứ? Ngươi nói đúng, tử yêu quái?”
Diệp Phong biến sắc, tự giễu cười cười: “Thối hồ ly, ngươi đã quên, nàng nói với ta, thà lưu lạc phong trần cũng không ở cùng ta sao? Cho nên hiện tại không cần uy hϊếp ta.”
“Thật vậy chăng?” Tử Thủy ôn nhu cười: “Thanh nhi, còn đứng đó làm gì? Nhanh đi a!”
“Chậm đã!” Diệp Phong ngăn lại, nói nhỏ bên tai Bạch Nhứ: “Bạch cô nương, đắc tội, xin lỗi! Thối hồ ly thích ngươi, môt hồi ngươi đừng cho nàng sắc mặt hòa nhã, thay ta hảo hảo giáo huấn nàng.”
Nói xong, ở nửa bên mặt Tử Thủy có thể nhìn thấy hôn một cái, đắc ý cười lớn, hóa thành đạo tử ảnh nghênh ngang rời đi.
“Tử yêu quái! Ta không để ngươi yên!” Sắc mặt Tử Thủy trắng bệch, hét lớn một tiếng, đuổi theo.
Còn lại Bạch Nhứ mặt đỏ bừng, không biết làm sao đứng ở đó, và một Dịch Thanh miệng mở lớn hết cở, phu nhân môn chủ vừa bị… Phi lễ?
Không đợi hai người phải ứng, thân ảnh yêu mị quay trở lại, nhìn Dịch Thanh: “Thanh nhi, giúp ta giáo huấn Tử yêu quái!”
“Gì?” Dịch Thanh cả kinh lui về sau mấy bước, vẻ mặt cầu xin: “Thuộc hạ đánh không lại nàng!”
“Đánh không lại cũng phải đánh! Đi hay không đi, Thanh nhi?” Tử Thủy phao cái mị nhãn, thuận tiện làm khẩu hình cút.
Dịch Thanh sợ run cả người, nháy mắt tiêu thất trước mặt hai người, đánh không lại thì chạy!
Trải qua một trận ầm ĩ, đình nội quay lại vắng vẻ vốn có, chỉ còn tiếng hít thở của hai người, và tiếng mưa sàn sạt ngoài đình.
Bạch Nhứ vừa bị Diệp Phong đưa đến bên đình, trên người dính không ít nước mưa, cộng thêm gió thu thổi qua, phá lệ lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.
“Trời lạnh, trở về phòng đi.” Tử Thủy nhìn thân ảnh đơn bạc kia, yêu thương nói, ở trong lòng không ngừng mắng Diệp Phong, nếu không phải tại Tử yêu quái, sao nàng phải chịu lạnh? Vạn nhất phong hàn làm sao bây giờ?
Bạch Nhứ vừa định đáp ứng thì nhớ lại lời Diệp Phong nói trước khi rời đi, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng: “Bạch Nhứ không phải người nào của Môn chủ, không cần Môn chủ nhọc lòng quan tâm, thỉnh Môn chủ quay về!” Nói xong trở lại ghế bên cầm ngồi xuống, thế nhưng trời quá lạnh, không cách nào tiếp tục đánh đàn, chỉ lẳng lặng ngồi đó, chờ xem nàng có phản ứng gì.
Tử Thủy ngẩn ra, lập tức hiểu rõ, hóa ra đang giận dỗi, lại nhớ tới Diệp Phong vừa nói nàng không để ý thân phận nữ tử, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ nàng…
Bước nhanh tới chỗ Bạch Nhứ, một tay ôm nàng vào lòng, mũi chân điểm nhẹ bay về phòng nghỉ: “Ta sẽ nói cho nàng biết! Nàng là người nào của ta… Ha ha…”
Vốn Bạch Nhứ bị hành động lớn mật của Tử Thủy làm hoảng sợ, đến khi phản ứng lại thì người đã ở giữa không trung, thét lên một tiếng, ngắt ngao chui vào ngực nàng, sau đó lại nghe nàng nói, mặt liền bay lên rặng mây hồng, ngượng ngùng mang theo một chút chờ mong…