Giang Hồ Kiếp

Chương 52: Sống không bằng chết

Bạch Nhứ đang ngủ say bỗng nhiên bị tiếng động mạnh làm tỉnh giấc, trợn mắt nhìn, liền thấy một thân ảnh lung lay lắc lắc đi tới trước giường, toàn thân tản ra mùi rượu nồng đậm, nhìn y phục là nữ tử yêu mị trong chòi nghỉ mát.

Bạch Nhứ cả kinh, nắm chặt áo ngủ bằng gấm, lui vào một góc, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi là ai? Không được đến đây.. Mau ra ngoài!”

“Ha ha ha… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cô nương không nhận ra ta sao?” Tử Thủy lảo đảo, gục xuống giường.

Bạch Nhứ thét một tiếng kinh hãi, từ góc giường nhích lại gần, run run: “Cô nương, ngươi uống say… Sợ.. Nhận ra sai người.”

“Nhận sai? Ách… Sao có thể nhận sai?” Tử Thủy giơ tay trái chống đỡ thân thể, tay phải vươn ra kéo Bạch Nhứ tới gần: “Ngươi nhìn kỹ xem, có quen ta hay không?”

Bạch Nhứ cố nén đau đớn ở cổ tay, nhìn dung nhan tuyệt mỹ, bởi vì uống rượu mà ủng hồng, càng thêm xinh đẹp, hai tròng mắt mê man, khóe miếng khẽ nhếch, mang theo nụ cười tà khí tràn ngập mị hoặc.

Trong lòng Bạch Nhứ bịch bịch, mặt cũng theo đó ửng đỏ, đầu chuyển qua một bên, nhẹ giọng: “Ta không quen ngươi, thỉnh cô nương buông tay.”

Tử Thủy ngẩn ra, xoay người ngồi dậy, tay phải nhẹ nhàng nâng cằm trơn bóng của Bạch Nhứ, cười ha ha: “Cô nương không nhớ rõ, vậy để ta nhắc nhở một chút, di… Di Hồng Viện.”

Bạch Nhứ sửng sốt, mặt biến sắc: “Là ngươi! Tử… Tử công tử!”

Nụ cười lập tức biến mất, lòng Tử Thủy đau xót, ngả ngớn nói: “Công tử? Ha ha ha… Bạch cô nương thấy rõ rồi chứ, ta là Tử Thủy môn chủ Tử Vữ Môn! Ta không phải công tử gì, ta và ngươi giống nhau, đều là nữ tử! Nữ tử!”

Bạch Nhứ cố gắng dùng sức giãy khỏi ma trảo Tử Thủy, đau buồn hỏi: “Vì sao ngươi làm vậy?”

“Thế nào? Bạch cô nương thất vọng? Ta nói cho ngươi, là ta mô phỏng nét chữ của ngươi hẹn Lăng Tinh tới Di Hồng Viện! Ta cố ý canh thời gian xuất hiện ngay lúc hắn muốn phi lễ với ngươi! Ha ha… Tất cả đều có cố ý sắp đặt!”

“Vì sao?”

“Vì ngươi là hoa khôi đầu bảng Di Hồng Viên! Không phải tất cả nam nhân đều thích ngươi sao? Ta muốn lợi dụng ngươi dụ hắn đến! Sau đó cứu ngươi để ngươi cảm kích ta!”

“Vì sao muốn ta cảm kích ngươi?”

“Ách…” Tử Thủy nâng cằm Bạch Nhứ lần nữa, kéo nàng đến gần mình hơn, từng chữ nói: “Không có nguyên nhân, ta muốn thế nào thì làm thế đó!”

“Vậy tại sao đem ta tới đây lại chậm chạp không gặp ta?”

“Vì ta thích ngươi, thế nào?”

Bạch Nhứ ngẩn ra, tâm nhảy như hưu chạy, mất tự nhiên chuyển đầu qua hướng khác, tiếc rằng bị người này nắm quá chặt, không thể động đậy, đành phải nhắm hai mắt lại.

Cảm nhận Bạch Nhứ giãy dụa, tâm Tử Thủy đau như bị roi quất, tay dùng thêm sức: “Chẳng lẽ ngươi cũng giống nàng ta thà lưu lạc phong trần, cũng không nguyện làm việc cẩu thả?”

Đau đớn truyền đến làm Bạch Nhứ rên nhẹ, mở hai mắt chống lại đôi mắt sáng kia, ngoài dự định lại thấy khủng hoảng bi thương trong nhãn thần, không biết sao lòng lại đau xót, nhẹ nhàng xoa mặt nàng: “Ngươi rất sợ sao?”

Trong mắt tràn đầy đau tiếc, hơi đỏ lên, môi hé mở thổ khí như lan, khí tức ôn nhu quanh quẩn chóp mũi, mang theo điềm nhè nhẹ, quần áo trải qua lôi kéo đã mất trật tự bất kham, vai áo tuột xuống, nửa thân trần bại lộ, yếm màu hồng nhạt thêu đóa mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp vô hạn, trước ngực phập phồng theo từng nhịp hô hấp, tràn ngập mê hoặc…

Tử Thủy cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ tiểu phúc bằng phẳng xông lêи đỉиɦ đầu, tay trái đỡ eo nhỏ của nàng, hung hăng hôn xuống đôi môi kia. Bốn cánh môi ma sát, đầu Bạch Nhứ trống rỗng, mùi rượu nồng đậm mang theo mùi thơm thâm nhập vào miệng, truyền đến mỗi một lỗ chân lông trên người, thân thể không biết làm sao cứng ngắc bất động, chờ nàng phục hồi tinh thần, định giãy dụa thì gáy bị người này giữ chặt, không thể nhúc nhích, một tiếng ngâm khẽ, nhưng kéo dài trong đêm tối. Nụ hôn triền miên, gắn bó cộng thêm cảm giác đau đớn, mơ hồ còn có mùi máu tanh khích thích đến cực hạn.

Đột nhiên giọt nước mắt lạnh lẽ dính trên mặt Bạch Nhứ, đánh thức nàng từ trong trầm mê, người trước mặt lệ rơi đầy mặt. Biểu tình đau đớn trùng kích tâm Bạch Nhứ, cố sức giãy dụa tránh khỏi kìm hãm.

Không còn chống đỡ, Tử Thủy xụi lơ trên giường, mặt chôn trong chăn, thấp giọng nức nở: “Ngươi sẽ không đối với ta như vậy đúng không? Ngươi sẽ không, nhất định không…”

Thanh âm nức nở bất lực đánh vào tâm Bạch Nhứ, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, vỗ về hai vai gầy yếu. Tột cùng xảy ra chuyện gì làm nàng bi thương cùng cực thế này? ‘Thà lưu lạc phong trần cũng không muốn làm chuyện cẩu thả’ Người nào nhẫn tâm nói ra lời ngoan tuyệt như vậy?

Bạch Nhứ nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho người say bí tỉ, giúp nàng thay áo ngủ bằng gấm thượng hạng, lúc này không có loại cảm giác kềm chế không được, không còn là cô nương yêu mị dưới ánh trắng, nàng giống như hài đồng, yên tĩnh đi vào giấc ngủ. Lông mi thật dài cuồn cuộn còn dính vài giọt lệ, khóe mắt đỏ hồng vẫn nhìn thấy rõ, mi tâm nhíu chặt biểu hiện nàng ngủ không an ổn lắm.

Cảm giác mát lạnh kéo tới, làm Bạch Nhứ không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện quần áo trên người không chỉnh tề, nhớ lại tình cảnh khi nãy, gương mặt hơi phát nhiệt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, ngày mai nên làm gì bây giờ? Nhìn thoáng người đang ngủ say, tóc rối tinh rối mù, không hiểu sao lòng nàng an tâm một chút, hôm nay người nàng uống say, có lẽ ngày mai sẽ không nhớ gì nữa.

Bạch Nhứ lập tức ngẩn ra, ngày mai thực sự không nhớ gì sao? Vậy câu nói ta thích người còn nụ hôn kia thì sao? Yếu ớt thở dài, nghĩ không ra bản thân lại luyến tiếc, nhung nhớ một nữ tử thế này, tựa hộ đã hãm sâu trong đó không cách nào tự kềm chế.

Lẳng lặng nằm bên người nàng, đầu tựa vào vai nàng, ngửi mùi thơm ngát, nặng nề đi vào giấc ngủ…

Mặc trời mới mọc lên từ hướng Đông, bắn ra dương quang vạn trượng chiếu rọi khắp đại địa, ánh sáng thất sắc ánh vào mí mắt, đặc biệt chói mắt. Nội tiểu viện, Dịch Thanh thong thả đi qua đi lại, chẳng biết nên làm gì cho phải, tối qua sau khi an bài cho Diệp Phong, nàng một mực hát tửu, uống tới say mềm, cứ nghĩ nàng sẽ lăn ra ngủ, ai ngờ lại xông vào phòng Bạch Nhứ, đến bây giờ vẫn chưa ra. Theo chủ tử mấy năm, Dịch Thanh tự ý lý giải suy nghĩ trong lòng nàng, từ sau khi gặp Bạch Nhứ, nàng thường một mình đờ đẫn, mỗi đêm đều lặng lẽ tới tiểu viện nhìn một chút mới yên tâm. Với tính cách của chủ tử, tất nhiên Dịch Thanh không trông cậy nàng làm chuyện chính nhân quân tử, hơn nữa tục ngữ có câu rượu vào loạn tính, thế nào cũng sẽ làm những chuyện hồ đồ. Đã vậy còn bị những lời của Sở Yên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu Bạch Nhứ cũng nói những lời không nên nói, khó bảo toàn chủ tử không giận dữ mà gϊếŧ chết nàng, sau đó một mình…

Nghĩ đến đây, Dịch Thanh rùng mình một cái, nàng không muốn chủ tử cũng thất hồn lạc phách giống ai đó! Âm thầm hạ quyết tâm, bước nhanh đến trước cửa phòng, thừa dịp chủ tử chưa tỉnh, đem nàng đi trước thì hơn!

Dịch Thanh chưa kịp đẩy cửa phòng, bên trong đã truyền ra tiếng thét kinh hãi, sau đó rầm một tiếng, một đạo thân ảnh phá cửa chạy ra, thoáng chốc không thấy bóng dáng. Dịch Thanh nhu nhu hai mắt, người mới chạy trối chết là chủ tử nhà mình? Ngay cả hài cũng không xuyên, chật vật giống vừa bị bắt gian tại giường. Nếu không có cửa phòng hư hỏng trước mặt, Dịch Thanh cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ, không lẽ chủ tử bị Bạch Nhứ cô nương ăn sạch sẽ? Nghĩ vậy lại rùng mình thêm cái nữa, Tử Vũ Môn không còn an bình.

Chờ Dịch Thanh đến phòng Tử Thủy thì nàng đã tắm rửa xong, đang nhàn nhã ngồi đó ăn điểm tâm, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác, Dịch Thanh không khỏi cảm thán tốc độ thay đổi chống mặt của chủ tử!

“Sáng sớm ngươi đi đâu đó?” Tử Thủy không xấu hổ, nhàn nhạt hỏi.

“Nga! Không đi đâu, chỉ tới nhìn một chút… Tối qua Bạch Nhứ cô nương ngủ có ngon không? Sáng hôm nay muốn ăn gì?” Dịch Thanh sờ sờ mũi, cẩn thận nói.

“Vậy ngươi… Thấy cái gì?”

Nhìn nụ cười quyến rũ nhưng đầy nguy hiểm kia, ngực Dịch Thanh hồi hộp, chủ tử cười càng ôn nhu thì càng có chuyện, lập tức cười hắc hắc, giả ngu: “Bạch cô nương vẫn chưa thức. Thuộc hạ… Thuộc hạ không thấy cái gì… Hắc Hắc… Cái gì cũng không thấy.”

“Ba!” Chén trà hung hăng đặt xuống bàn, hai tay Tử Thủy nắm chặt kêu răng rắc, ôn nhu nói: “Thực sự cái gì cũng không thấy?”

Dịch Thanh bất giác nuốt nước bọt, chủ tử tức giận, không nói cũng chết. Nói thật càng chết nhanh hơn, cẩn thận lui về sau hai bước, gắt gao nhìn tay Tử Thủy chằm chằm, chậm rì rì nói: “Cũng không phải… Không thấy được gì.”

“Nói! Ngươi nhìn thấy gì?” Đột nhiên Tử Thủy đứng lên, mắt bắn ra sát khí.

Mồ hôi trán chảy xuống, Dịch Thanh cười cười: “Ta thấy con mèo đi vào phòng Bạch cô nương ăn vụng, sau đó chạy ra ngoài… Những chuyện khác… Không thấy gì.”

“Mèo?” Tử Thủy sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc, thế nào nàng không thấy.

Nhìn vẻ mặt chủ tử đáng yêu, Dịch Thanh cười thầm, vội vàng lên tiếng khẳng định: “Là một con mèo rất lớn! Rất lớn, đến nỗi làm hư cửa phòng của Bạch Nhứ cô nương!”

Thoáng chốc mặt Tử Thủy ửng hồng, gầm lên: “Dịch Thanh, ngươi đứng lại cho ta!”

“Ha ha ha… Không được! Ta phải tìm người tới sửa cửa cho Bạch Nhứ cô nương, bằng không con mèo đó lại lẻn vào! Ha ha…” Giọng nói từ xa truyền đến, người đã không thấy bóng dáng, để lại một mình Tử Thủy hận nghiến răng nghiến lợi, không chỗ phát tát.

“Tử Vũ Môn có mèo lớn? Thế nào mà ta không biết?”

“Ta cũng không biết, nhưng Dịch hộ vệ nói vậy chắc không sai!”

“Vậy quá tốt rồi! Ta không cần phải sợ chuột nữa!”

“Câm miệng!” Tử Thủy hét lớn, ngăn đám tỳ nữ ở phía sau nghị luận, sau đó âm thầm ảo não, thực sự không có tiền đồ, sáng sớm tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh mỉm cười nhìn nàng, mơ mơ hồ hồ nhớ lại hình như bản thân có làm gì đó, nhưng hình như cũng không có làm gì, nhưng nàng… Khóc? Trong lòng cả kinh, không chút suy nghĩ bỏ chạy, còn bị nha đầu Dịch Thanh bắt gặp cười nhạo, thực sự quá khó chịu! Hít sâu mấy hơn, dẹp hổn độn trong lòng qua một bên, khôi phục dáng vẻ yêu mị.

“Người kia thế nào?”

“Thưa chủ tử, vẫn chưa tỉnh.”

“Lôi Chấn sơn trang có động tĩnh gì không?”

“Thiếu trang chủ một đêm không về, bọn họ tìm kiếm suốt đêm.”

“Vậy để bọn họ tìm được đi!” Tử Thủy không để ý cười cười: “Ta thấy mấy ngày tới Thiếu trang chủ của bọn họ sẽ không trở về, để họ yên tâm, loan tin ra ngoài, nói hắn đang làm khách ở Tử Vũ Môn!”

Thân phận bị vạch trần, hôm nay nàng còn ở chỗ Ma Giáo, chắc mấy vị nhân sĩ chính đạo ngủ không an ổn. Xem ra tác dụng của Sở Yên quá lớn, rốt cuộc cũng là Ma Tôn sớm đoán được Diệp Phong không buông tay chịu trói, nên  chuẩn bị chiêu đó, chỉ cần Sở Yên vẫn ở Tử Vũ Môn, Diệp Phong sẽ không rời đi, quả nhiên đạo cao một thước ma cao một trượng!

Dương quang ấm áp, hoàng sam nhẹ tung bay trong gió, hai tròng mắt như nước, dáng cười ôn nhu, hệt như tiên nữ trong tranh. Chu thần khẽ mở, một tiếng thở nhẹ thốt ra: “Diệp lang!” Như xuân phong quất, mỹ cảnh quá mức hư huyễn, không giống nhân gian.

Diệp Phong vừa định tiến lên, người trước mặt bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, thần tình thê lương, giọt nước mắt lạnh lùng, mắt chứa đầy oán hận, không ngừng lên tiếng chất vấn: “Vì sao ngươi gạt ta? Vì sao? Ta hận nguơi!”

“Yên nhi!” Diệp Phong bận rộn đưa tay qua bắt nhưng thân ảnh đó càng ngày càng xa, câu ‘Ta hận ngươi’ quanh quẩn bên tai.

“Yên nhi!” Diệp Phong thét lớn, bỗng nhiên ngồi dậy, không biết bản thân đang ở đâu, nhưng đau đớn trong mộng vẫn còn đó, chân thực đến mức nàng không phân rõ hiện thực hay là mộng.

“Diệp Phong, ngươi không sao chứ?” Tử Thủy vội hỏi, đang chuẩn bị bắt mạch cho nàng, không ngờ người này ngồi bật dậy dọa bản thân nhảy dựng.

Nghe người bên cạnh hỏi, Diệp Phong chậm rãi ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, nàng nhếch miệng cười: “Yên nhi, ta vừa gặp ác mộng, trong mộng nàng không cần ta.”

Tươi cười không thể che giấu nội tâm khủng hoảng và bi thương nơi đáy mắt, Tử Thủy cảm thấy chua xót, dùng sức lay Diệp Phong: “Diệp Phong, ngươi nhìn cho rõ, ta là Tử Thủy! Không phải Sở Yên! Sở Yên không cần ngươi!”

“Không!” Diệp Phong hất hai tay Tử Thủy, lớn tiếng  bác bỏ: “Ngươi gạt ta! Yên nhi không, sẽ không cần ta! Ta muốn đi tìm Yên nhi, nàng sẽ không, sẽ không…”

Tử Thủy kéo Diệp Phong đang muốn chạy đi, nói rõ: “Diệp Phong, ngươi nghe cho rõ: ngươi lừa nàng! Nàng không cần ngươi!”

“Không! Ta không có! Không có! Không có!” Diệp Phong thống khố, không ngừng bức tóc, rồi ôm chằm cánh tay Tử Thủy, như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Ngươi biết, đúng không? Ta thực sự yêu nàng! Ta không gạt nàng! Ngươi sẽ nói với nàng, đúng hay không?”

Hôm qua, người này tiêu sái tự tin, bình tĩnh thong dong, một mình đàm phán không chút sợ hãi, còn cùng mình đấu võ mồm tìm niềm vui, mặc dù nhược điểm bị đối thủ nắm trong tay nhưng vẫn như trước ăn nói bình tĩnh, câu ‘Diệp Phong không thích bị người khác quản chế, lại càng không nghe lệnh bất cứ ai’ vẫn còn vang vọng bên tai, tràn ngập khí phách cùng cuồng vọng.

Hôm nay thì sao? Nàng như tiểu hài tử bị vứt bỏ, thanh âm run rẩy để lộ hoảng sợ trước nay chưa từng có, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, lại tràn ngập tuyệt vọng, nơi nào còn phong thái ngày hôm qua.

“Ba!” Tử Thủy dùng sức tát Diệp Phong một cái, phẫn nộ quát: “Sao ngươi vẫn chưa hiểu? Nàng thà lưu lạc phong trần cũng không muốn cùng ngươi! Ngươi tỉnh lại cho ta! Đừng để ta thấy ngươi dậy không nổi!”

“Sở Yên thà lưu lạc phong trần cũng tuyệt không làm chuyện cẩu thả!” Dừng như kiếm khí lợi hại cắt đứt phòng tuyến trong lòng Diệp Phong, tình cảnh đêm qua lần nữa tái hiện trước mặt, biểu tình quyết liệt, nhãn thần oán hận, thanh âm lạnh lùng, nước ấm nóng ấm, ngọc trâm gãy làm hai, máu huyết ướt sũng hà bao, còn có đau nhức tuyệt vọng, lần nữa trùng kích thần kinh yếu đuối. Vì sao nhắc với ta những thứ này? Ta vừa quên? Vì sao để ta nhớ lại lần nữa?  Các ngươi ai cũng bức ta? Làm nhi nói ta không cho được thứ nàng muốn, Sương nhi xem ta là thế thân của người khac, Yên nhi thà trở về nơi đáng sợ cũng không muốn nhìn thấy ta! Tại sao? Tại sao các ngươi đối với ta như thế?

Diệp Phong cảm thấy có gì đó đè ỏ ngực, rầu rĩ, đau nhức, nhưng không cách nào giải quyết, cảm giác tê tâm liệt phế làm nàng muốn ngất đi nhưng hết lần này tới lần khác thanh tỉnh…

Nhìn Diệp Phong cuộn mình không hề có sức phản kháng, lòng Tử Thủy trầm xuống, cố sức lấy cánh tay lạnh lẽo ra, giúp nàng bắt mạch, sắc mặt đại biến, đẩy tóc tán loạn, thấy mặt nàng trắng bệch, trắng như tờ giấy, mồ hôi đổ đầy trán, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, tay trái cố gắng bóp ngực.

“Diệp Phong! Diệp Phong!” Nhất thời Tử Thủy luống cuống tay chân, nhất định phải đả thông kinh mạch.

“Đau… Yên nhi… Đau quá!…”

“Môn chủ, phải giúp nàng đả thông tâm mạch, bằng không nàng sẽ chết!” Dịch Thanh vội vàng nhắc nhở Tử Thủy đang hoang mang lo sợ.

“Đúng! Đúng! Cần phải đả thông tâm mạch!”

Tử Thủy vội vàng đỡ Diệp Phong lên, hai tay đặt vào hậu tâm nàng, đưa chân khí vào, tiếc rằng chân khí trong người nàng quá mạnh mẽ, hơn nữa không theo khống chế của Tử Thủy, như con ruôi lung tung xông tới, e sẽ thôn phệ ngược lại.

“Dịch Thanh! Mau! Chúng ta liên thủ!”

Hai người miễn cưỡng mới ngăn chặn được chân khí tán loạn trong người Diệp Phong, đại khái qua một khắc, Diệp Phong phun ra ba ngụm máu tươi, mới miễn cường từ địa ngục trở về. Lúc này Tử Thủy và Dịch Thanh sức cùng lực kiệt, cả người đẩy mồ hôi.

“Sao lại cứu ta? Vì sao không để ta chết?” Diệp Phong nhìn hai người, tuyệt vọng nói.

“Muốn chết? Không có cửa!” Tử Thủy miễn cưỡng điều hòa chân khí, rồi điểm các đại huyệt trên người Diệp Phong, thở hổn hển: “Nếu ngươi chết, Ma Giáo phải từ bỏ ý đồ với Lôi Chấn sơn trang sao? Chẳng phải chúng ta càng bận rộn hơn?”

Chết cũng không có quyền sao? Diệp Phong thống khổ nhắm hai mắt, không nhiều lời, không thể chết được, chỉ có thể sống không bằng, đau đớn kéo tới lần, trước mặt tối sầm, rơi vào hôn mê.

“Hai ngươi chăm sóc nàng, không được để nàng chết!” Tử Thủy lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Phong, xoay người rời đi, mệt mỏi như vậy mới kéo được mạng nàng trở về, không biết cảm tạ còn muốn chết muốn sống, thực sự tức chết nàng!

“Dạ, Môn chủ!” Hai tiểu nha hoàn nhẹ giọng, không khỏi nhìn nhau, thực sự quá kì quái, đã lâu không thấy Môn chủ tức giận, vậy mà hôm nay lại được thấy hai lần!

Mới ra tới cửa, bỗng nhiên Tử Thủy xoay người lại, đùa giỡn tóc trước ngực, cười quyến rũ: “Thanh nhi, đến!”

Trong đầu Dịch Thanh lập tức hiện lên chuyện lúc sáng, cười gian trá như thế, không phải muốn tìm nàng tính sổ sao? Dịch Thanh lui về sau hai bước, sợ hãi nhìn Tử Thủy.

Thấy biểu tình Dịch Thanh như gặp quỷ, Tử Thủy nhịn không được nói: “Sợ cái gì? Ta cũng không ăn ngươi! Mau đổi quần áo mới cho Thiếu trang chủ, còn cái này… Đem đến chỗ Sở cô nương!”

Trong lòng Dịch Thanh vui vẻ, hóa ra không phải tìm mình tính sổ, thế nhưng tại sao đưa thứ này qua chỗ Sở cô nương? Nhìn chủ tử ôn nhu cười nhưng không có chút hảo ý, đem nghi vấn sinh sôi nuốt trở vào, chỉ cần không tìm nàng gây phiền phức, những thứ khác nàng mặc kệ!

“Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!”

Nhìn bóng lưng Dịch Thanh rời đi, khóe miệng Tử Thủy cong lên, biểu tình xem kịch vui, lắc lắc cái eo, điệu bộ nhẹ nhàng xoay người rời đi.

---------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta phát hiện chỉ cần ta ngược tiểu Phong cùng học thì có rất nhiều người chấm điểm….

Ta đang suy nghĩ….

Có muốn hay không tái ngược chút ni?

Bằng không tái ngược ngược Tử Thủy?

Cười gian…