Giang Hồ Kiếp

Chương 51: Chân tướng

Bầu trời đêm, trăng sáng treo cao, gió thu mang theo nức nở thổi qua ngọn cây, tiếng đàn nhè nhẹ như có như không truyền đến, réo rắt thảm thiết triền miên, người đánh đàn dường như có tâm sự không giải được, đành dựa vào tiếng đàn bày tỏ những tích tụ trong lòng.

Ánh nến lung lay, mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán khắp gian phòng. Người nọ ngồi trước cầm, bạch y tuyết trắng, tóc đen bóng như tơ lụa thẳng thùy bên hông, mặt trắng nõn gầy gò, mi cong cong, hai tròng mắt đen tuyền trong suốt không thấy đáy, nhàn nhạt u sầu tăng vài phần thống khổ, chọc người trìu mến. Mười ngón như thông, lướt trên cầm, âm sắc toát ra linh động, đầu ngón tay chảy xuôi, đột nhiên tiếng đàn líu lo đình chỉ, bạch y yếu ớt thở dài, đứng dậy rời đi, tựa hồ đánh đàn cũng không thể biểu đạt u sầu trong lòng.

Từ khi bị hắn đưa từ Di Hồng Viên tới đây, thì giống như biến mất khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng, nàng không biết hắn là ai, cũng không biết ở đây là đâu, thế nhưng loại tín nhiệm chưa từng có này lại làm nàng không chút do dự, luôn nghỉ có một ngày hắn sẽ trở về, chỉ là không biết phải đợi tới khi nào. Bạch Nhứ nhẹ nhàng thả cước bộ đi tới trước cửa sổ, chậm rãi mở ra, ánh trăng như nước chảy xuống, chiếu rọi khắp nơi, như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, mỹ đắc hư huyễn.

Bạch Nhứ nhìn ra cửa sổ, ánh trăng ngân sắc soi sáng xung quanh, bóng đêm đã thâm nhưng thấy có người chưa ngủ, Bạch Nhứ không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn chòi nghỉ mát trong viện.

Trong chòi nghỉ mát, một nữ tử mặc quần áo màu đỏ rực, khuôn mặt quyến rũ xinh mang theo vài phần phóng đãng, nhưng không kềm chế được anh khí, trong trẻo, lại lạnh lùng cao ngạo, mị hoặc, đẹp đến mức không giống người, không giống tiên mà là yêu! Khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, nghĩ dời ánh mắt nhưng lại nàng lại giống cây thuốc phiện nở rộ, thuần khiết đan xen yêu khí, vừa liếc mắt đã bị hấp dẫn thật sâu, không bao giờ… Nguyện ý dời mắt. Trong lòng Bạch Nhứ không khỏi thầm than: Thế gian lại có nữ tử xinh đẹp như thế, ngay cả nàng cũng thấy ganh tỵ vài phần.

Bỗng nhiên một thân ảnh xanh đen xuất hiện, ở bên người nàng thấp giọng thì thầm vài câu, nàng kia hơi gật đầu, nâng ly rượu lên một hơi uống sạch, theo người nọ tiêu thất trong bóng đêm. Tự nhiên Bạch Nhứ cảm thấy buồn bực vô cớ, nói không nên lời, người như vậy không biết bao giờ mới được gặp lại.

Đại sảnh Tử Vũ Môn, một đạo tử sắc đứng thẳng, giữa trán uể oải nhưng không che giấu sát ý nồng đậm, lệ khí trên người hắn tỏa ra làm nữ đệ tử hai bên trái phải sợ hãi, đề phòng nhìn người lai giả bất thiện trước mặt.

“Khanh khách lạc…” Tiếng cười như chuông bạc phiêu tới, sau đó một thân ảnh yêu mị xuất hiện. Tử Thủy nhìn Diệp Phong tức giận che miệng cười khẽ: “Từ Bảo Khố Sơn Tự đến Tử Vũ Môn, dù thúc ngựa liên tục cũng phải cần ba ngày ba đêm, không ngờ Thiếu trang chủ chỉ cần hai ngày, xem ra ăn không ít khổ a?”

“Hanh! Người đâu?” Diệp Phong lạnh lùng nhìn nữ nhân như hồ ly, sắc mặt không thiện cảm. Nếu không phải hôm ở Bảo Khố bản thân thất thần, làm sao người này có cơ hội bắt Sở Yên và Nhu nhi đi? Vậy mà tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện lại làm như không có chuyện gì, thản nhiên nói móc nàng.

“Thiếu trang chủ gấp cái gì?” Tử Thủy nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên người Diệp Phong, chậm rì rì nói: “Ta thấy mấy ngày nay Thiếu trang chủ không hảo hảo ăn uống, có lẽ đang đói bụng phải không? Người đâu, mau chuẩn bị rượu và thức ăn cho Thiếu trang chủ!”

Tử Thủy phân phó đệ tử phía sau, rồi nhìn Diệp Phong cười: “Mời Thiếu trang chủ ngồi, thả lỏng, thả lỏng đi!”

Thấy dáng tươi cười yêu mị kia, Diệp Phong liền nổi da gà, nhãn thần xoay động, bày ra nụ cười còn quyến rũ hơn cả Tử Thủy, mị thanh cả giận: “Thủy nhi muội muội cùng ngồi đi.”

Ý cười trên mặt Tử Thủy lập tức cứng lại, sắc mặt đỏ hồng chuyển qua xám trắng, lập tức cười nói: “Không biết Thiếu trang chủ đổi qua mặc y phục nữ nhi… Sẽ như thế nào?”

Diệp Phong sửng sốt, cười ha ha: “Nếu ta mặc y phục nữ nhi, e vị trí đệ tam mỹ nữ thiên hạ của ngươi phải bị thục lùi.” Nói xong trừng mắt nhìn Tử Thủy, để xem da mặt ai dày hơn ai.

“Rốt cuộc cũng có thể ăn!” Không đợi Tử Thủy lên tiếng, Diệp Phong đã kéo ống tay áo, ngồi xuống ăn ngay, quả thật hai ngày qua nàng đói bụng vô cùng, chỉ ăn chút lương khô trên lưng ngựa, căn bản không cách nào lắp đầy bụng, vất vả lắm mới có được bữa ăn miễn phí, lập tức bất chấp hình tượng, ăn như lang thôn hổ yết.

Nhìn tướng Diệp Phong ăn, Tử Thủy cười khẽ: “Thiếu trang chủ không sợ ta hạ độc vào cơm nước sao?”

“Hạ độc? Độc chết ta, ngươi tìm ai đàm phán điều kiện?” Diệp Phong đang nhai một miệng cơm, mơ hồ nói không rõ.

“Quả nhiên Thiếu trang chủ là người thông minh, mau ngôn mau ngữ, không giống cái nhân sĩ chính đạo kia, nửa ngày rặn không ra cái rắm gì!”

“Phốc!” Diệp Phong mới uống miếng nước lập tức phun ra, bất khả tư nghị nhìn Tử Thủy, người nhìn yêu khí, nhưng cũng được coi là đoan trang, không nghĩ tới có thể nói ra những lời thô tục như vậy! Lập tức vì nàng giơ lên ngón tay cái: “Thí tinh!”

“Sao?” Tử Thủy sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Phong, không hiểu lời nàng nói.

“Trái với thí tinh là gì?” Diệp Phong nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục chiến đấu với cơm nước trên bàn.

“Thí tinh? Sâu sắc!” Tử Thủy bừng tỉnh đại  ngộ, cười khúc khích, đặt mông ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, còn dùng khăn tay lau khóe miệng, ngữ khí cực kỳ ôn nhu: “Thiếu trang chủ thật thú vị!”

Diệp Phong nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn nôn mửa, dùng sức nuốt cơm trong miệng xuống, xả ra dáng cười cứng ngắc: “Hắc hắc… Ngươi cũng có thể như vậy!”

Rượu đủ cơm ăn no, Diệp Phong thỏa mãn vỗ vỗ bụng, lười biếng ngồi đó, bắt tay thưởng thức chung trà đạo: “Nói đi, điều kiện gì?”

“Thiếu trang chủ không muốn nhìn Sở Yên sống chết thế nào sao? Không sợ làm ăn lỗ vốn?”

“Ta chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn.” Bộ dáng Diệp Phong vẫn như trước, đột nhiên hai tròng mắt khẽ nâng, sát ý chợt lóe: “Nhưng… Nếu như có ai làm nàng tổn thương, dù một ngón tay thì ta sẽ nỗ lực khiến người đó sống không bằng chết.”

Giọng nói nhàn nhạt nhưng lại lộ ra hàn ý thấu xương, không chỗ thương lượng.

Sắc mặt Tử Thủy phát lanh, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Thiếu trang chủ muốn ở Tử Vũ Môn gϊếŧ người sao?”

Thuộc hạ đứng hai bên nghe lời ấy, bắt đầu xôn xao, không hẹn mà cùng nâng binh khí trong tay, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Diệp Phong liếc mắt nhìn qua, chậm rì rì nói: “Ta không muốn gϊếŧ người, cũng không thích gϊếŧ người. Nhưng người giang hồ thân bất do kỷ, luôn luôn bị đưa vào tình thế không thể không làm, mặc kệ thích hay không thích, có chán ghét hay không, thì vẫn phải làm, không phải sao, Tử môn chủ?”

Tử Thủy phất phất tay để mọi người lui ra, đăm chiêu nhìn Diệp Phong: “Có đôi khi ta thật sự muốn biết rốt cuộc ngươi là ai, đang suy nghĩ cái gì.”

“Ta chỉ là một tục nhân bình thường, ăn no mặc ấm là được.” Diệp Phong nhu nhu cái trán, miễn cưỡng.

Tử Thủy đứng đậy, bước qua bước lại, điệu bộ thong thả, nhẹ giọng: “Tột cùng ngươi là Tử y tu la Diệp Phong hay là Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang, hoặc là…”

Đột  nhiên Tử Thủy xoay người, khom lưng tới gần Diệp Phong, hai người hầu như mặt dán mặt.

“Hoặc cái gì?” Tử mâu Diệp Phong mở lớn, càng gần hơn vài phần, chóp mũi dán vào chóp mũi Tử Thủy, có thể nghe được hô hấp của đối phương, nhưng mang nồng đậm địch ý.

“Hoặc là Tiểu thư Đoan Mộc Phong của Đoan Mộc sơn trang?” Tử Thủy lạnh lùng nhìn Diệp Phong, dường như muốn xem thấu nàng.

Thanh âm mềm nhẹ nhưng vào tai Diệp Phong lại giống như tiếng sấm rền nổ tung trong đầu, biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, một lần nữa quay lại ghế, ngáp một cái, cười: “Tin tức của Tử môn chủ quả nhiên tinh thông!”

Ngoài mặt Diệp Phong biểu hiện phong đạm kinh vân nhưng trong đầu xoay chuyển rất nhanh, lẽ nào tên trộm đêm đó chính là Tử Thủy? Nhưng rất nhanh nàng phủ định, võ công Tử Thủy không cao đến vậy, không thể nào tự do ra vào Lôi Chấn sơn trang, hơn nữa nếu là nàng ở Bảo Khố Sơn Tự bắt Yên nhi, cũng không thể nào về đến Tử Vũ Môn nhanh hơn cả nàng, lẽ nào Yên nhi không ở Tử Vũ Môn? Nghĩ vậy, Diệp Phong như con mèo bị đạp trúng đuôi, sắc mặt phát lạnh, sát khí bắn ra, lạnh lùng: “Các nàng ở đâu?”

“Khanh khách lạc… Thiếu trang chủ không cần lo lắng, các nàng lông tóc không tổn hại, đang làm khách ở Tử Vũ Môn.”

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Thân phận của Thiếu trang chủ rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ võ lâm, tiểu thư Đoan Mộc sơn trang tái xuất, như vậy thảm biến mười lăm năm trước không thể không đề cập đến, tới lúc đó…”

“Đến lúc đó có thể làm sao?” Không đợi nàng nói xong, Diệp Phong nói tiếp: “Ngươi muốn lợi dụng Yên nhi áp chế ta, cùng các ngươi đối đầu với toàn bộ võ lâm?”

“Thỉnh Sở cô nương tới bất quá chỉ muốn ngươi đến Tử Vũ Môn một chuyến mà thôi, cũng không áp chế Thiếu trang chủ gì. Thiếu trang chủ muốn dẫn các nàng đi lúc nào cũng được…”

“Hảo! Hiện tại ta sẽ mang các nàng đi!” Diệp Phong cắt đứt lời Tử Thủy lần nữa.

“Thiếu trang chủ chờ ta nói hết lời, rồi đưa ra quyết định cũng không trễ a. Mười lăm năm trước, lục đại môn phái san bằng Đoan Mộc sơn trang, thiếu chủ Đoan Mộc Kiền táng thân biển lửa, tiểu thư mới một tuổi không rõ tung tích, hôm nay thân phận của ngươi tái hiện, những người đó vì phòng ngừa ngươi báo thù, tất nhiên sẽ ra tay trảm thảo trừ căn, sao Thiếu trang chủ không hợp tác với Ma Tôn, cùng đối phỏ đám ngụy quân tử kia?

Trong lòng Diệp Phong cười nhạt, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng sẽ dùng Yên nhi uy hϊếp nàng mà thôi, chỉ là hiện tại chưa đến mức phải làm như thế! Nàng trầm giọng nói: “Bọn họ muốn gϊếŧ ta, đơn giản vì sợ ta báo thù, ta không báo thù không phải được rồi sao? Cần gì phải hợp tác với Ma Giáo?”

Nghe lời này Tử Thủy không khỏi sửng sốt, câu trả lời ngoài dự liệu của nàng, thù gϊếŧ cha không đội trời chung, vậy mà không muốn báo thù? Dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Diệp Phong: “Ngươi thực sự không muốn báo thù?’

“Tất nhiên không muốn!”

“Khanh khách lạc… Quả nhiên Thiếu trang chủ không phải người bình thường! Nhưng… Cho dù ngươi không muốn thì sao? Những người đó cũng không yên tâm, Thiếu trang chủ đã diệt phái Không Động, Hắc Hổ bang, Xích Môn, không phải sao? Thiếu trang chủ đừng quên, trên người ngươi còn có tru sát lệnh.”

“Dù vậy thì làm sao? Đó là chuyện của Diệp Phong và lục đại môn phái, không cần Ma Tôn bận tâm! Ngươi nói với hắn: Diệp Phong là người không thích bị quản chế, càng không nghe lệnh của bất cứ người nào!”

“Ha ha ha… Thiếu trang chủ thật khí phách! Như vậy từ trước đến nay, chủ nhân nhà ta chỉ xen vào việc của người khác thôi sao?”

“Được rồi, đàm phán đã xong! Hiện tại ta có thể dẫn các nàng đi?” Diệp Phong đứng dậy, phủi phủi quần áo nói.

“Thiếu trang chủ thỉnh tự tiện. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Nhìn ánh mắt bất định của Tử Thủy, lòng Diệp Phong nảy sinh dự cảm bất thường.

“Nhưng Sở cô nương có nguyện ý theo Thiếu trang chủ rời đi hay không vẫn chưa biết được!” Tử Thủy chơi đùa lon tóc trước ngực, nhàn nhã đi qua đi lại.

Diệp Phong trầm xuống: “Ý gì?”

“Ta không biết Sở cô nương không biết thân phận của Thiếu trang chủ, nên đã…”

Sắc mặt Diệp Phong thay đổi, vừa sợ vừa giận, bước qua nắm áo Tử Thủy, tức giận: “Ngươi nói cái gì?”

Tử Thủy phất tay ngăn thuộc hạ đang muốn tiến lên, nhìn Diệp Phong chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Sở cô nương đã biết thân phận nữ tử của Thiếu trang chủ, hình như tình huống không tốt lắm!”

Mặt Diệp Phong trắng bệch, ngã ngồi xuống ghế, rốt cuộc cũng biết rồi sao? Vốn dĩ định tự mình nói với nàng, nhưng bản thân vẫn chưa sẵn sàng nên kéo dài đến hiện tại, có điều giấy không gói được lửa, cái ngày mà nàng sợ nhất cuối cùng cũng đến, muốn chạy cũng không thể thoát.

Tử Thủy âm thầm thở dài, nhớ lại thời điểm Sở Yên biết chân tướng sự thật, biểu tình thống khổ mang theo tuyệt vọng, oán hận xen lẫn bi thương, yêu sâu đậm mới có thể khổ sở như vậy, không có yêu làm sao có hận? Nếu nàng cho rằng Diệp Phong là nam tử, tình đặt sai chỗ còn có cơ hội sửa đổi nhưng mà người trước mặt này? Chẳng lẽ cũng tình căn tảo thực? Nếu đã biết rõ thân phận, sao có thể yêu một nữ tử đây? Trong đầu xuất hiện bóng trắng, muốn dùng hết mọi thứ để nàng được vui vẻ. Bản thân không phải cũng đang vì tình mà khốn khổ sao? Cứ tưởng tâm đã chết từ lâu, không ngờ lần nữa rung động mà còn là một nữ tử. Đều là nữ tử thì có làm sao? Lẽ nào không thể yêu?

“Yên nhi ở… Ở nơi nào? Dẫn ta… Đi gặp nàng.”

“Hiện tại nàng không bình tĩnh, vài  ngày nữa ngươi hãy gặp nàng.” Bỏ qua kɧıêυ ҡɧí©ɧ thường ngày, ngữ khí không hề vui vẻ.

“Dẫn ta đi!” Diệp Phong gầm lên, tử mâu tràn ngập khủng hoảng.

Tử Thủy nhẹ nhàng thở dài: “Đi theo ta.”

Diệp Phong chật vật đi theo Tử Thủy, mọi cử động đều thực hiện một cách máy móc, hai người đi tới một tiểu viện độc lập, ánh nến trong phòng yếu ớt, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua liền tắt.

Chỉ cách một cánh cửa, nhưng lại xa chân trời góc biển, Diệp Phong dùng hết sức toàn lực đẩy cánh cửa nặng ngàn cân ra, thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Diệp Phong nuốt ngụm nước bọt, thanh âm trúc trắc: “Yêu nhi…” Giọng khàn khàn như từ nơi xa  truyền đến chứ không phải cửa bản thân nàng.

Bỗng nhiên người ngồi dưới ánh nến đứng lên, để lại bóng lưng cho Diệp Phong: “Đi ra ngoài!”

Thanh âm quen thuộc nhưng không còn ôn nhu ngày xưa, mà là hàn ý lạnh thấu xương, lòng Diệp Phong đau xót, chậm rãi đi đến, mùi thơm nhàn nhạt vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, có điều thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Yên nhi, là ta…”

“Đi ra ngoài! Ta không bao giờ… Muốn gặp lại ngươi!”

“Yêu nhi, nàng theo ta trở về được không? Ở đây rất nguy hiểm!”

“Trở về?” Sở Yên xoay người, lệ rơi đầy mặt: “Về đâu? Lôi Chấn sơn trang? Nơi đó là nhà của Diệp cô nương, có quan hệ gì tới Sở Yên?”

Ba chữ ‘Diệp cô nương’ như con dao đâm thẳng vào tim Diệp Phong, sắc mặt nàng tái nhợt, tay phải chăm chú ôm ngực, cố nén máu tanh ở cổ họng, nhẹ giọng: “Yên nhi, ở đây rất nguy hiểm, theo ra rời khỏi đây, nàng muốn đi đâu thì đi có được hay không?”

“Đa tạ Diệp cô nương lo lắng! Sở Yên nghĩ ở đây tốt… Ít nhất… Không có lừa dối!”

“Yên nhi, ta không có!” Diệp Phong chụp tay Sở Yên, hoảng loạn giải thích: “Ta không có! Thực sự không lừa nàng! Ta thực sự… Thực sự yêu nàng! Là thật!”

Chỉ nghe ‘Ba’ một tiếng, dấu tay đỏ tươi nổi bật trên gò má tái nhợt của Diệp Phong.

Sở Yên lăng lăng nhìn tay mình, nhất thời không biết làm sao, nàng thống khổ che mặt khóc lớn: “Đều là nữ tử, thì sao có thể yêu?”

“Đều nữ tử thì sao có thể yêu?” Diệp Phong lặp lại lời này, vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng cũng bởi vì… Thân phận nữ tử sao? Lúc trước Lam nhi cũng vì nguyên nhân này mới rời khỏi nàng.

Diệp Phong chăm chú nhìn hai vai gầy gò, chân thành nói: “Yên nhi, nàng hãy nghe ta nói, nghe ta nói, tuy ta nữ, thế nhưng thực sự yêu nàng! Là thật! Ta yêu nàng là thật!”

Sở Yên ra sức giãy dụa thoát khỏi tay Diệp Phong, bi ai đáp lời: “Sở Yên thà lưu lạc phong trần, cũng tuyệt không làm chuyện cẩu thả!”

Tiếp theo là âm thanh xòn tan, ngọc trâm va chạm với mặt đất gãy làm hai, luôn cả tấm chân tình cũng vỡ nát!

‘Phốc’ Không cách nào khống chế được nữa, từng ngụm từng ngụm máu tươi tuôn ra, rơi xuống đất giống như hoa bỉ ngạn nở rộ, đẹp đẽ, thê mỹ.

Đêm yên tĩnh đến đáng sợ, gió thu mang theo nức nở, như gào như khóc.

Diệp Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, tay run rẩy nhặt ngọc trâm lên, từng hình ảnh trong quá khứ tái hiện trước mắt: Lần đầu gặp thì kinh diễm, trốn đi thì sinh tử gắn bó, lần thứ hai gặp lại thì vui thích, sớm chiều ở chung tại Hàn Thúy Phong, tinh linh vũ động, dưới ánh trăng nàng xinh đẹp như tiên tử, khuôn mặt tươi cười ôn nhu đánh đàn, cho bản thân cái ôm ấm áp, những tiếng gọi mềm nhẹ, những lời nói thoải mái…

Tất cả tất cả không còn dành cho nàng, dường như bọt biển bị gió đánh tan, trở thành huyền ảnh…

Diệp Phong chậm rãi tháo hà bao uyên ương bên hông xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, chung quy là bản thân nàng không xứng, câu nói ‘Thà lưu lạc phong tràn, cũng tuyệt không làm chuyện cẩu thả’ như ngọn núi lớn, đè lên Diệp Phong vốn dĩ đã yếu đuối, áp đến mức nàng hít thở không thông. Ở thanh lâu là ác mộng của nàng, mà hôm nay nàng thà rằng dấn thân vào cơn ác mộng đó cũng không nguyện cùng ta một chỗ, đúng không? Ở trong mắt nàng, tấm chân tình này, tình yêu này chỉ là việc cẩu thả?

Chậm rãi đặt hà bao xuống bàn, xoay người rời đi, thân ảnh cô độc dưới ánh trăng càng thêm thê lương.

Nước mắt không còn, hai mắt khô rát… Chỉ còn lại khoảng trống và tuyệt vọng…

Khoảnh khắc đầu tiên đem tình giao phó, giờ khắc này, rơi vã tan nát, chút cặn cũng không còn…

Ngực trống rỗng, giống như ái tình chưa từng ghé thăm, tâm cũng đình chỉ, không còn đau đớn…

“Môn chủ, nàng làm sao?” Nhìn Diệp Phong thất hồn lạc phách, Dịch Thanh hỏi.

“Tâm… Đã chết.” Tử Thủy nắm chặt hai tay, vì nắm quá sức nên trắng bệch.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Điểm huyệt hôn mê của nàng, để nàng hảo hảo ngủ một giấc đi! Nàng cứ như vậy không khóc không nháo, nghẹn trong lòng, sợ sẽ xảy ra chuyện!”

Vừa dứt lời, người nọ đã té xỉu trên nền đất lạnh lẽo, máu vẫn ồ ồ trào ra khóe miệng, cả người băng lãnh, run rẩy liên tục, như mảnh lá vàng úa, không còn sinh mệnh.