Edit: Jenn.
Không lâu sau Bu Shaowen trở nên nổi tiếng, lúc nào cũng không thích có người ở bên cạnh, không có trợ lý, tài xế, vệ sĩ, sau khi chính thức tiếp nhận làm người đại diện tạm thời cô nắm rõ tình hình, cô không khỏi có cảm giác cô và anh như cô nhi goá phụ.
Cho nên Hàn Duật tư dưng cầm bó hoa hồng trắng xuất hiện trước mặt cô, cô sửng sốt một lúc lâu, hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Hai mắt vì quá bất ngờ mà toả sáng khiến Hàn Duật cảm thấy buồn đến mức suýt quên mất mình muốn nói gì.
“Tối nay anh có rảnh không?” Minh Minh cười hỏi.
“Hẳn là như vậy.” Hàn Duật nhếch miệng, nở một nụ cười trong trẻo, ánh mắt lơ đãng lướt qua Bộ Thiếu Văn đang nhăn mày, khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra nét kêu ngạo bừa bãi.
Nửa giờ sau, cô đưa Bộ Thiếu Văn cùng Hàn Duật về chung cư, Hàn Duật nhìn trên bàn trà đầy tài liệu, gân máu nổi đầy trán.
Cô muốn anh dạy cho cô cách sắp xếp lịch trình cho nhân tình?
“Cơm hộp tới rồi! Tới, ăn cơm trước! Thịt lợn băm tiêu xanh, tôm luộc, cá vược hấp, rong biển và canh trứng thả, anh không có ăn kiêng đúng không? Hàn Duật?” cầm 2 túi cơm hộp, Minh Minh hét to.
Bộ Thiếu Văn tiến lên tiếp nhận túi, đi đến bàn ăn thuần thục mà bày biện, còn vì Minh Minh kéo ghế dựa, thần sắc bình thản.
“…”Hàn Duật đứng lên, “Em hỏi tôi cái gì?”
“Ân?” Minh Minh từ phòng bếp lấy ra chiếc đũa đưa cho Bộ Thiếu Văn “Anh có ăn kiêng không?”
“Không phải, câu hỏi đầu tiên em hỏi tôi trong ngày hôm nay.”
Minh Minh nghĩ nghĩ, đuôi mắt sáng lên, nhẹ nhàng đi về phía Hàn Duật: “Đêm nay anh rảnh không?”
“Không rảnh.”
Leo lên cổ Hàn Duật, Minh Minh nhìn môi anh, nhấc chân cọ sát phần mẫn cảm nhất bên trong đùi: “Hiện tại đang ở đâu?”
Hàn Duật nám lấy eo ôm cô vào lòng, siết chặt cặp mông đầy đặn và tròn trịa của cô trong lòng bàn tay, “Trước tiên thanh toán tiền hàng.”
“Như vậy tôi liền không giữ anh lại ăn cơm! Ngài đi thông thả!” Minh Minh sảng khoái buông tay, vẻ mặt không sao cả.
"Hey!" Hàn Duật vội vàng túm cổ tay của cô đem cô lần nữa vây trước người anh, dở khóc dở cười mà kéo khuôn mặt nhỏ cô trở lại: “Trước tiên hay thu một khoản trước rồi có thể đi?”
Không đợi cô trả lời, Hàn Duật cúi đầu hôn, anh đã nhớ cặp môi thơm này rất lâu rất lâu.
So với trong trí nhớ cặp môi càng mềm, nhu mỳ, thôi tình, nhẹ mυ'ŧ, liếʍ hôn, vuốt ve, gây xích mích, lần đầu tiên trong đời anh nhắm mắt đắm chìm trong nụ hôn say đắm và đẹp đẽ, đại não như đã chết.
Môi lưỡi trao đổi trực tiếp chạm đến tim phổi, trong lòng phảng phất có điểm trầm mặc ngọt ngào, giống như nắm chặt trái tim trong tay, càng hôn càng trầm mê, càng không thỏa mãn. Hàn Duật không tự chủ được mà hai tay buộc chặt, không ngừng gia tăng nụ hôn này.
“Ân ân ——” Minh Minh đau.
Trong giây tiếp theo, cánh tay của Hàn Duật bị người khác mạnh mẽ kéo ra, người mềm mại trong tay anh trong nháy mắt chuyển sang một người đàn ông khác.
Bộ Thiếu Văn dùng ngón tay lau đôi môi sưng tấy của Minh Minh, khuôn mặt tuấn tú mang theo do dự: “Anh có thể tự an bài lịch trình, em, em không cần…”
Anh không chắc chắn, dùng Hàn Duật để thử cô, xem cô nhiệt tình hay lấy cớ.
“Không ai dạy cậu rằng việc cắt ngang một nụ hôn là thô lỗ?” Hàn Duật chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ môi, nhìn về phía Bộ Thiếu Văn ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng lạnh nhạt.
Đứa trẻ này trông cũng khá ổn, hật không biết Yến Sơ Phi cùng nữ nhân chết tiệt này xem trọng anh ta ở điểm nào.
“Được rồi, ăn cơm trước.” Minh Minh ngồi vào bàn ăn “Hôm nay có thể ăn một chút tôm, nhưng đừng ăn quá nhiều, ăn nhiều cá hơn. Ngày mai, anh sẽ phải kiểm soát khẩu phần ăn và tiếp tục rèn luyện thân thể.”
Minh Minh một bên cùng Bộ Thiếu Văn nói chuyện một bên mở ra hộp cơm, mở hộp cơm cuối cùng và nhìn thấy các món ăn bên trong, ngẩn ra một chút, cầm lấy đơn hộp cơm.
“Làm sao vậy?” Bộ Thiếu Văn vừa thấy hộp cơm “Hâm lại thịt? Anh không phải…”
“Ân, tại sao quán ăn lại dùng thịt này khi ăn phải hâm lại, cũng không biết có phải xào sai cách rồi không?”
“Hâm lại thịt thì làm sao?” Hàn Duật cũng tạm thời buông thành kiến, đã đi tới.
“A…” Minh Minh ngồi xuống, gắp một miếng thịt đỏ mọng, mơ hồ cười nói “Trong tình huống bình thường, tôi không ăn thịt đã hâm lại, có chút ngán.”
“…”Nhìn những lát thịt được người phụ nữ đưa đến bát, má Hàn Duật giật giật.
Bộ Thiếu Văn chấp đũa tay phải run rẩy một chút, kẹp lên lát thịt vùi đầu lùa cơm.
Cơm nước xong, Minh Minh xuống lầu ném rác thuận tiện mua giấy bút, Bộ Thiếu Văn dọn dẹp bàn ăn rửa chén bát, Hàn Duật châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, tựa vào cửa bếp nhìn bóng lưng Bộ Thiếu Văn.
“Dựa vào người bán hàng mà lấy lòng nữ nhân, cậu là người đầu tiên tôi thấy.”
Tắt nước, Bộ Thiếu Văn đặt đũa đi và lau khô tay.
“Hữu dụng là được.”
“!!”Hàn Duật không khỏi thắc mắc.
Căn hộ của Minh Minh ở ngay tầng dưới căn hộ của Bộ Thiếu Văn, từ bảy giờ đến gần 12 giờ, suốt năm tiếng đồng hồ, Minh Minh đã ngồi trên thảm nghiên cứu từng chi tiết về hành trình gần đây của Bộ Thiếu Văn. Lịch trình chung của tháng này là do Bộ Thiếu Vi lên kế hoạch nhưng vì Bộ Thiếu Văn bị thương phải nhập viện và hồi phục sức khỏe, lịch trình đã bị hủy và hoãn lại. Các hoạt động bị hủy bỏ cần chú ý đến việc duy trì liên lạc, các hoạt động bị hoãn nên liên hệ càng sớm càng tốt để thu xếp và một số lời mời mới phải được xử lý.
Thời gian, địa điểm, người liên hệ, nội dung thông báo, biện pháp phòng ngừa, cách trang điểm, bản quảng cáo, an ninh giao thông ... Tưởng chừng chỉ là một thông báo đơn giản, nhưng tất cả những khía cạnh liên quan cũng đủ khiến bất cứ đại diện nào dù là lãnh đạo đầu tiên cũng phải vội vàng, tức giận. Đặc biệt là cô vẫn là một người mới hoàn toàn.
Nhưng cô… Trước sau không chút hoang mang, chuyên chú, tư thế thoải mái và quen thuộc, cô nhanh chóng tiếp thu và tiêu hóa những kiến
thức và kinh nghiệm mà lẽ ra rất xa lạ với cô.
Hàn Duật kiểm tra lại những người phụ nữ xa lạ và quen thuộc bên cạnh, anh đã thấy rất nhiều phụ nữ có sự nghiệp thông minh, nữ nhân nữ tính, kiên nghị dũng cảm cũng có, ngoài cương trong nhu cũng có, những người phụ nữ có sự nghiệp thành công sẽ chuyên chú với công tác đều thừa hưởng sự quyến rũ phi giới tính.
Anh tôn trọng, kính nể những nét nữ tính đó, nhưng không có tình cảm. Nhưng nếu, anh sa vào với tình yêu với phụ nữ cũng không có nhiều hứng thú.
Phụ nữ, trong cuộc sống riêng tư của anh, hoàn toàn là vật tiêu hao để giải quyết ham muốn tìиɧ ɖu͙©.
Cho đến một ngày, anh phát hiện anh muốn bỏ vật tiêu hao tìиɧ ɖu͙© cũng không xong, thậm chí ghen, phẫn nộ, rối rắm, nhớ nhung, mà những thứ khác——
Anh như thực phẩm quá hạn sử dụng.
Nghĩ như vậy, Hàn Duật có chút khó chịu, một lúc sau không nhịn được liếʍ miệng.
Khi cô phớt lờ anh, anh lại càng chú ý đến cô, cô tự do, cuồng nhiệt, đa tình lại vô tình, giống như hồ li tinh hành tẩu nhân gian, rúc vào trong lòng ngực một cách kiều mị ôn thuần, ăn no lại mệt mỏi, sau đó xoay người ưu nhã nhàn nhã mà dạo bước đi xa, thỉnh thoảng có ngoái đầu nhìn lại, làm náo động lòng người, tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não.
Ngay cả vẻ ngoài tập trung vào công việc cũng có thể bộc lộ ra sức cám dỗ vô cùng lười biếng, khiến anh chỉ muốn…
Gỡ cây bút trong tay Minh Minh, HÀn Duật bế cô lên, ở bên tai cô thổi làn hơi nóng: “Đây là thời điểm thanh toán hoá đơn.”
“Hứ! Tôi không thích ăn thịt hâm lại đâu!” Minh Minh bẹp bẹp miệng.
Hàn Duật nghiến răng nghiến lợi, “Em không biết sao? Thịt hâm lại bổ thận dưỡng máu, nuôi dưỡng làn da!”
“Vậy sao…Vậy ăn một miếng?”
Một miếng? Hàn Duật nhướng mày.
Một miếng nào đủ.