Edit: Jenn.
Minh Minh sau khi trải qua một tuần trong bệnh viện, Bộ Thiếu Văn cuối cùng đã có thể rời khỏi bệnh viện, Diêu Sir lại kiến nghị Bộ Thiếu Văn tạm thời không cần dỡ bỏ băng gạc, anh ta nói nếu thị giác của Bộ Thiếu Văn bị cắt đứt thì năng lực cảm thụ sẽ tăng cao, biểu hiện kinh diễm, hẳn là lần này cơ hội rèn luyện sẽ nhiều một chút. Anh ta thậm chí hướng đạo diễn Lý đề cử Thiếu Văn, anh ta đã xin đạo diễn Lý nhưng Bộ Thiếu Văn bỏ lỡ phỏng vấn lần này là cơ hội cuối cùng. Phỏng vấn được an bài ở thành phố S.
Rạng sáng 4-5 giờ, Bộ Thiếu Văn quấn băng gạc nắm tay Minh Minh đi trên những con phố yên tĩnh và thanh bình trước bình minh.
Không khí hơi mát, không có gió, bên tai chỉ có hai tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nắm trong tay đôi bàn tay bé bỏng ấm áp, bước đi của Bộ Thiếu Văn thật gọn gàng và vững chãi, không chút chần chừ hay chùng chình, chỉ có Minh Minh ra tiếng nhắc nhở bước chân bằng các bài hát thịnh hành.
Minh Minh đưa anh đến giữa quảng trường trống và buông tay anh ra. Đây là một trong những nhiệm vụ do Diêu Sir để lại.
Cởi giày, kiễng chân và lùi lại một cách nhẹ nhàng, năm mét, mười mét ... Bộ Thiếu Văn luôn có thể tìm thấy cô một cách kỳ diệu, mỉm cười xem cô. Cô xoay người nhanh chóng chạy đi, đi vào mép quảng trường xếp bằng ngồi xuống, nhìn theo bóng dáng cô đơn nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.
Anh không còn là cậu bé với đôi lông mày và đôi mắt trẻ con nữa.
Anh vẫn là chàng trai ngốc nghếch, bộc trực và cố chấp thuần túy của cô.
Nhưng mà, cô giống như đã cởi ra lớp cừu, không thể quay về.
Tựa hồ như chia ly rất xa, anh rốt cuộc không xác định vị trí của cô, thử thăm dò vài bước, chần chờ mà đổi phương hướng, đi đi dừng dừng.
Càng đi càng xa.
Không đúng, không phải…
Anh không cảm giác được! Anh không thấy, cô ở đâu?
Không!
Bộ Thiếu Văn luống cuống, đôi mắt bị che của anh mơ hồ có thể cảm nhận được nguồn sáng, nhưng nghe tiếng bước chân thanh tao vang vọng của chính mình, anh dường như đã rơi vào ác mộng vô số lần trong những năm qua!
Trong mơ, cô chỉ là giấc mơ của anh!
Một giấc mơ đã biến mất và không còn tồn tại!
Minh Minh nắm lấy đôi tay thật chặt, trầm tĩnh mà xem anh bất lực mà nâng lên đôi tay cứng đờ mà thăm dò bốn hướng, bước chân trở nên tập tễnh lảo đảo, khi thì nôn nóng chạy về một phía không có người, hoảng sợ mà chạm đến không khí, khi thì thất thố tại chỗ đảo quanh.
Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ, một giờ…
Mang theo hơi ẩm oi bức nắng sớm lung hướng về mặt đất, những người tập thể dục buổi sáng nối tiếp nhau, giao thông trên đường trở nên dày đặc hơn, tiếng ồn ào của xe cộ, người, chim bồ câu ...Giống như đột nhiên vặn mở đài Radio.
Nhiều người già quan tâm đến gần Bộ Thiếu Văn, anh nói chỉ là đang cùng bằng hữu chơi một trò chơi, nên những người già liền thông cảm tránh ra, không làm phiền anh.
Trên quảng trường tiếng người, tiếng bước chân, tiếng nhạc trong quảng trường càng lúc càng phức tạp, áo sơ mi trắng của Bộ Thiếu Văn gần như ướt đẫm, khuôn mặt lấm tấm những hạt mồ hôi chảy xuống như hạt đậu, từ từ chảy xuống, đôi lông mày tuấn tú cau lại.
Một đàn chim bồ câu khác bay vụt qua, tiếng vo ve như xuyên không gian khiến người ta phải ngước nhìn, khi tỉnh lại sẽ nghe thấy nhịp tim trong l*иg ngực.
Bộ Thiếu Văn dừng bước chân.
Đàn chim bồ câu đi xa.
Minh Minh thu hồi ánh mắt, lại thấy Bộ Thiếu Văn đột nhiên chuyển hướng về phía cô, từ xa đối mặt với cô, như tùng như bách, tư thế cao lớn vững vàng.
“Đến.” Minh Minh khẽ nhếch môi nói.
Như thể nghe thấy tiếng gọi của cô ấy, Bộ Thiếu Văn sải bước về phía cô xuyên qua đám đông!
Dọc theo đường đi người, chim đều nhường đường, anh lập tức đi về hướng người con gái anh yêu, giống từ không trung rơi xuống, bay về phía về chỗ sao băng.
Bộ Thiếu Văn cười như một cây dương trắng vươn mình trong gió.
Không phải là mơ!
Cô ở đây! Cô vẫn luôn ở đây!
Anh đã tìm được! Vô luận rất xa, vô luận phát sinh cái gì, vô luận tương lai như thế nào…
Bước nhanh xông lên ôm chầm lấy cô, cảm nhận được sự trọn vẹn khó có được trong vòng tay anh, Bộ Thiếu Văn xúc động thì thầm: "Anh đã bắt được em rồi, đừng bỏ anh đi nữa!”
Minh Minh, vỗ trán.
“Ai u! Tiểu soái ca, anh đã đến muộn mấy chục năm!” Trong lòng Bộ Thiếu Văn có bà lão tóc bạc trắng cười tủm tỉm.
Hai ngày sau, khi Bộ Thiếu Văn gỡ gạc lại, nhìn ánh sáng và màu sắc đã mất từ
lâu, niềm vui xen lẫn sự bối rối trong mắt anh chợt bắt gặp được máy quay sau đạo diễn Lý.
Cuối buổi thử vai, đạo diễn Lý không đưa ra quyết định ngay tại chỗ, nhưng mọi người đều đọc kết quả từ nụ cười hiếm hoi của anh ấy trong nhiều tháng.
Phảng phất giống như Bộ Thiếu Văn vừa mới sinh ra làm tròn vai diễn trước mặt các vị đạo diễn, nhân viên công tác hôn mặt Minh Minh, nhu tình lưu luyến triền miên lâm li, rõ ràng chỉ là một cái ôm hôn ôn nhu, lại làm nội tâm con người xôn xao dục niệm mọc lan tràn hầu cốt lăn lộn, sôi nổi nhìn phía đạo diễn Lý.
Bọn họ hiện tại vô cùng chờ mong khởi động máy quay, muốn nhìn xem bước chân trẻ tuổi đẹp trai trong suốt thuần khiết dâʍ đãиɠ như thế nào,lại như sắc lang, xấu hổ lại không biết xấu hổ.
Minh Minh cũng muốn nhìn.
Vào ngày 20 tháng 9, Minh Minh trả phép đi làm, Bộ Thiếu Văn cũng cùng nhau trở về công ty thảo luận với người đại diện mới.
Quản lý Bộ Thiếu Văn hai năm trước đã là quản lí của Yến Sơ Phi, Bộ Thiếu Vi chấp hành quản lý, cũng tốt đi, cô không hiểu lắm, cô chỉ biết Bộ Thiếu Vi bị điều đến công ty con khác, Yến Sơ Phi không có khả năng mỗi ngày đều mang theo Bộ Thiếu Văn, cho nên công ty đẩy vài người tuyển, Bộ Thiếu Văn tự mình tuyển lựa.
Cô như thế nào cũng không nghĩ đến chính là, Bộ Thiếu Văn tuyển tới tuyển đi, lại tuyển trúng cô.
“Đương nhiên, tạm thời. Yến đổng đang đào một cái kim bài trong nghề cho quản lí của Bộ Văn Chi, cho nên trước đó, cần phải có người tạm thay,” Mary chu cười nói, “Cô đã ở trong công ty hai năm, công tác tuyên truyền cô đều hiểu biết, thương vụ này có khối người phụ trách, về cá nhân Văn Chi Yến đổng đã lên kế hoạch phát triển, tài nguyên cùng xã giao không cần cô quá nhọc lòng, trong khoảng thời gian này cô chủ yếu mang Bộ Văn Chi chạy đi thông cáo, xử lí một số tình huống phát sinh, như thế nào?”
Bộ Thiếu Văn ở một bên tràn ngập mong đợi mà nhìn cô, tuy rằng không mở miệng, phía sau lại như là chính vui sướиɠ mà phe phẩy một cái đuôi xù xù.
Minh Minh nhìn có chút buồn cười “Tôi sắp tăng tiền lương sao?”
Khi Yến Sơ Phi đang đi công tác, nhận được báo cáo hàng tuần của Marry Chu, anh dừng lại một chút: “Tôi hiểu rồi.”
“Làm sao vậy?” Hàn Duật hỏi. Nếu Yến Sơ Phi thể hiện một biểu hiện phức tạp như vậy tại nơi làm việc, trực giác anh nói rằng có liên quan đến người phụ nữ chết tiệt kia.
Yến Sơ Phi lạnh lùng mà liếc mắt Hàn Duật, khép lại folder.
Hàn Duật là một đối tác đáng tin cậy, kế hoạch tiệc tối diễn ra ngoài ý muốn, Hàn Duật mới ra viện liền vì anh liên hệ mấy nhà hợp tác, cùng nhau nói, cân nhắc lợi hại.
Nhưng là ——
Thấy Yến Sơ Phi cảm xúc rõ ràng không tốt, Hàn Duật cầm lấy di động nhắn tin cho Minh Minh thông báo tin tức. Nằm hơn nửa tháng, mới rời khỏi danh sách đen, đương nhiên không có việc gì liền phải liên hệ một chút, không thể để nữ nhân chết tiệt kia quên anh được.
Tư thế cũ?
Cùng một tư thế cũ có thể khiến cô ấy bị gãy eo. Tất nhiên, anh cũng dành thời gian để nghiên cứu, tìm hiểu những kiến
thức mới.
Nhìn thấy Minh Minh nói cô chuẩn bị đổi nghề làm người đại diện, Hàn Duật trong lòng đột nhiên thấy không ổn, ngẩng đầu hỏi, “Minh Minh tại sao lại làm đại diện? Cho ai?”
“…”Yến Sơ Phi cảm thấy trong miệng có chút chua xót “Dự án 《 thâm lam 》anh hãy đi nói chuyện, tôi có chuyện, trở về thành phố S trước.”
Yến Sơ Phi hít sâu một hơi, nhắm hai mắt chậm rãi phun ra, không bao lâu, dưới thân lặng yên phập phồng.
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc!
Bộ Thiếu Văn:…
Lâm Phục: Anh cười cái gì?
Minh Huyên: Đoán xem, tại sao chị gái tôi để thịt lâu như vậy mà không ăn?
Hàn Duật: Thời gian này là kỳ sinh lí của chị cậu.
Bộ Thiếu Văn: Ý cậu là ai?
Lâm Phục: Đừng nói nhao nhao, nghe cậu em vợ nói xong!
Minh Huyên: Bởi vì
Bộ Thiếu Văn:…
Yến Sơ Phi:…
Hàn Duật:…
Lâm Phục: Tôi nên ...... Phải không?