Chân Hương Thật Lục

Chương 81: Não động không nhỏ (Hàn Duật tỏ tình)

Edit: Jenn.

Biết được ngày cô rời đi thì Hàn Duật cùng Lâm Phục đều bị thương, bị gãy xương sườn, bộ ngực sưng tấy, vẫn luôn nằm đến bây giờ, Minh Minh liếʍ liếʍ môi, nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được nhìn về phía Yến Sơ Phi.

“Yến đổng ngài rất có sức chiến đấu!”

Yến đổng…

Yến Sơ Phi cố gắng chịu đựng một lúc, tránh tầm mắt của Minh Minh rồi quay đầu đi.

Bác sĩ cho biết việc Bộ Thiếu Văn chảy nước mắt không kiểm soát được có thể là chứng rối loạn căng thẳng, một phản ứng sinh lý gây ra bởi một sự kiện thực tế kí©ɧ ŧɧí©ɧ và nó có thể thuyên giảm tự nhiên trong vòng một tháng, nhưng mắt anh ấy không thể chịu được những dòng nước mắt vô tận như vậy.

Cô ở lại bệnh viện để quan sát suốt đêm.

“… Nói thật, anh giả vờ à?”

Cô ở đó, anh vẫn ổn, cô ra ngoài tiễn Hoa Vân Lâu, khi trở về liền thấy anh khóc.

"Anh xin lỗi ..." Bộ Thiếu Văn gắt gao túm lấy góc áo cô.

Cô nên ghét, ghét cảm giác bị nhân tình bắt cóc về tình cảm này. Nhưng sự thật là cô ấy không ghét nó.

Cô có thể không coi thường anh vì đã thể hiện tình yêu một cách đáng thương, không mừng vì anh từng tự tin rộng rãi lại trở nên ôn nhu mẫn cảm, hèn mọn mất mát.

Nhưng anh lại làm hành vi ngu xuẩn và cực đoan để sám hối, lấy bản năng sinh lí của mình để ỷ lại cô.

Cô ấy ... thực sự cảm thấy an tâm.

Không phải cảm động, không phải động tâm, chỉ là cảm thấy an tâm.

Trên đời này luôn có một người, dù yêu hay ghét thì trong mắt và trái tim cô ấy vẫn là người duy nhất.

Phảng phất không có cô, anh liền sống không nổi.

Nhìn khuôn mặt Bộ Thiếu Văn dần dần ngủ say, Minh Minh cảm thấy điều gì đó không mấy sáng sủa đang bừng tỉnh trong lòng.

Cười nhẹ, đôi mắt sáng trong như ánh bạc.

Ngày hôm sau, Bộ Thiếu Vi đến bệnh viện và rất bất ngờ khi gặp Minh Minh, biết rằng cuối cùng Bộ Thiếu Văn cũng đã nín khóc, cô ta khóc rống lên, một bên khóc một bên xin lỗi, cuối cùng ở ngoài phòng bệnh nhìn nhìn Bộ Thiếu Văn, yên lặng rời đi.

Bộ Thiếu Văn không thấy cô ta.

Từ khi nhập viện được một ngày, anh liền nói rõ, cô vẫn như cũ là chị anh, chỉ là không gặp lại.

Minh Minh ở bệnh viện cùng Bộ Thiếu văn mấy ngày sau khi nước mắt ngừng chảy, vết thương của anh ấy đã lành hẳn. Tập trò chơi ghép đôi của 《 gương vỡ lại lành 》được ra mắt, độ hot so với hai tập trước cao hơn, nhân viên y tế nhìn ánh mắt của Bộ Thiếu Văn nhìn cô cũng hiểu vài chuyện. Còn hỏi vệ sĩ đây có phải “Mạn Châu” (biệt danh khi tham gia chương trình của Minh Minh) hay không, nói là có rất nhiều bằng hữu của cô rất thích cô ấy.

Ách… Bị người xa lạ thích cảm giác có chút kỳ quái, nhưng không xấu.

Một người đàn ông trung niên tên là Diêu Sir tới bệnh viện, nói là Yến Sơ Phi mời đến thực hiện khóa huấn luyện đặc biệt cho Bộ Thiếu Văn.

Bộ Thiếu Văn không rời cô, nên cô ở bên cạnh anh, nghe vị Diêu Sir cường điệu cái gì “Bảy lực bốn cảm”, chờ Bộ Thiếu Văn buông lỏng tinh thần và thể xác để chìm đắm trong huấn luyện, cô lặng lẽ rời khỏi, đi khắp nơi một chút.

Cô thường ngồi ở tầng dưới trong vườn khi có thời gian, nhưng hôm nay cô không đi, cô đã lên lầu.

Cửa phòng mở, giọng y tá nhẹ nhàng, ngọt ngào.

“Hàn tiên sinh, ngài vẫn nên nằm xuống, nếu ngài cứ lộn xộn như này, thì vết thương làm sao tốt lên?”

“Tôi không sao. Cô ý tá, phiền cô đến phòng bệnh xem giúp tôi một chút, Bộ Văn Chi cùng cô gái ở cùng có ở đó không và đang làm gì?”

“Hàn tiên sinh, cô gái đó có biết ngài thích cô ấy không? Cô ấy một lần cũng chưa tới xem ngài, ngài cần gì mỗi ngày đều đứng ở của sổ nhìn cô ấy…”

“Đi ra ngoài.”

Hàn Duật thích cô?

Cô y tá động não không nhỏ.

Minh Minh buồn cười, đi vào “Ai nói tôi một lần cũng chưa tới? Không phải bây giờ đã đến rồi sao?”

Y tá thấy thế quẫn bách đi ra ngoài đóng cửa phòng.

Minh Minh dịu dàng nhìn theo y tá đi ra khỏi cửa, quay đầu vẻ mặt hưng thú nhìn Hàn Duật.

“Sao em lại đến đây?” Hàn Duật cau mày, ngữ khí cứng rắn.

Minh Minh nhún vai, “Tôi thấy anh nhiều lần trên lầu nhìn tôi, liền tưởng anh muốn hỏi tình hình của Hoa Vân Lâu, nên mới lên đây.”

“Từ từ!” Hàn Duật buồn ho khan vài tiếng, từ bên cửa sổ đi trở về giường bệnh ngồi xuống, cùng Minh Minh không hề đυ.ng mắt, khi hai mắt giao nhau liền né tránh “Anh ta sao vậy?”

Minh Minh kỳ quái mà đánh giá Hàn Duật, xem Hàn Duật lại có chút hoảng hốt.

Cô đã nhìn ra? Hay vẫn là mới nghe được?

Cô sẽ… Như thế nào?

“Anh ấy rất tốt, ít nhất anh nên đáp lễ anh ấy, nên giới thiệu cho anh ấy một ít nữ nhân để anh ấy thử xem, cùng lắm thì thực hiện mấy cái bước kia vài lần, chờ đến khi anh ấy kết hôn, cũng không ảnh hưởng chất lượng sinh hoạt.”

Hàn Duật lộ ra một biểu tình quái dị, nhìn Minh Minh một hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng bật cười, cười vài tiếng liền che ngực lại đem tiếng cười nghẹn về.

“Được. Tôi sẽ giới thiệu cho anh ta. Mặt khác, tôi xin lỗi vì lần trước là tôi đã phạm sai lầm.” Hàn Duật mang theo ý cười nói.

“Nếu muốn xin lỗi, lần sau gặp anh tôi anh nên xin lỗi trực tiếp anh ấy. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi xuống trước?” Minh Minh hai tay chống đỡ một cái ghế sô pha, đứng lên.

“Minh Minh!” Hàn Duật nghiêm nghị “Em… Muốn cùng Bộ VĂn Chi hợp lại sao?”

Minh Minh dương dương mi, cười cười, “Ai biết được?”

Hàn Duật đi về hướng Minh Minh, cúi đầu chăm chú nhìn, “Hay là, muốn thử hẹn hò với tôi không?”

“Cảm ơn!” Minh Minh vỗ vỗ vai Hàn Duật “Chúng ta đã từng có vài tháng chuyên sâu trao đổi, các tư thế đều đã dùng qua. Nếu anh còn một bằng hữu cực phẩm như Hoa Vân Lâu thì giới thiệu cho tôi. Tôi đi đây!”

Minh Minh xua xua tay, tiêu sái chạy lấy người.

Hàn Duật khẽ cắn môi, lại nhịn không được câu lấy khóe miệng xoa bóp giữa mày.

Con mẹ nó anh loại nữ nhân quái quỷ gì thế này?

Báo ứng sao?

“Này, Vân Lâu, người phụ nữ đáng chết đó nhờ tôi giới thiệu vài cô gái cho anh.”

“… Anh cười rất vui vẻ?”

“Giống nhau giống nhau, bất quá nhìn anh thất thủ, tâm tình đỡ hơn rất nhiều.”

“…”

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Anh Hàn cao hứng quá sớm. Anh thua xa anh Lâu.

Hoa Vân Lâu: Ha hả…

Minh Huyên: Theo thường lệ phỏng vấn một chút yến ——

Yến Sơ Phi: cút!