Edit: Jenn.
Bộ Thiếu Văn tự chọc hai mắt!
Ngồi trên phi cơ của Yến Sơ Phi đến thành phố B, Minh Minh nhắm mắt, tức giận đến toàn thân phát run.
Hoa Vân Lâu nắm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu trấn an.
Đối diện trên sô pha, Yến Sơ Phi nhấp môi nhìn, cùng Hoa Vân Lâu nhìn nhau một lát sau, liền dời tầm mắt đi.
Hồi lâu, Minh Minh mở mắt ra "Tình huống bây giờ thế nào? Còn có thể giữ lại mắt? Còn phải thay giác mạc sao?"
Yến Sơ Phi quay đầu lại “Em để ý?” Tiếng nói khàn khàn như đã phủ bụi rất lâu.
“…”
“Không phải em nói không cần anh ta? Vì sao còn để ý mắt anh ta bị mù?”
“…”
“Em đôi với bạn trai cũ, vẫn là tình cũ khó quên?”
Minh Minh nhìn thẳng Yến Sơ Phi.
Nhìn thấy cô vẫn tươi tỉnh rạng rỡ nhưng không có biểu hiện gì tình cảm, Yến Sơ Phi luồn vào giữa cổ họng, cụp mắt xuống “Xin lỗi, anh mất trí rồi.”
Một lúc sau, Yến Sơ Phi đứng dậy đi đi đến khu nghỉ ngơi ở góc kia, mở một chai sâm panh để tự rót cho mình.
Xuống máy bay, Yến Sơ Phi mang hai người thẳng đến bệnh viện, Minh Minh không trực tiếp gặp Bộ Thiếu Văn, mà tìm bác sĩ điều trị cho Bộ Thiếu Văn, sau khi biết được tình hình chi tiết, Minh Minh cắn răng nhéo nhéo thái dương.
Mắt của Bộ Thiếu Văn được điều trị kịp thời không phải là vấn đề lớn nhưng ... Chảy nước mắt quá nhiều và viêm nhiễm liên tục dẫn đến vết thương kém lành. Nếu không kiểm soát theo dõi, rất có thể sẽ gây ra sẹo giác mạc, thủng giác mạc và biến chứng của các vết thương khác, tình huống tệ nhất có thể bị mù.
“Cái kia…. Anh ta rơi lệ là vì quá đau đớn?” Minh Minh hỏi.
Bác sĩ trung niên nhìn Minh Minh, lại nhìn sang hai nam nhân ưu tú bên cạnh cô, cúi đầu đẩy kính, "Chuyện này ..."
Cô biết “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi hỏi số phòng bệnh, Minh Minh sải bước, ngước mắt xác nhận số phòng một chút, một chân đá văng cửa phòng!
Trong phòng bệnh, Bộ Thiếu văn trong chiếc áo choàng sọc xanh trắng đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ với băng gạc quấn quanh mắt. Y tá bị Minh Minh làm cho hoảng sợ, bưng khay đựng thuốc thiếu chút nữa rớt xuống.
Minh Minh liếc nhìn miếng gạc ẩm ướt trên khay có dính chút máu, trong lòng bừng bừng lửa giận, nhưng dưới cơn tức giận, một số cảm xúc không thể giải thích được lên men trong chốc lát!
Bộ Thiếu Văn thờ ơ "nhìn" hướng cửa, rồi lại quay mặt ra cửa sổ.
Minh Minh vừa muốn cất bước, Bộ Thiếu Văn lại đột nhiên phản ứng, kích động đứng lên tiến đến hướng cửa mà đi tới, y tế nhanh chóng đỡ, nhưng hai tay đều cầm khay, đành né tránh để tránh vướng ngã. Ai ngờ Bộ Thiếu Văn bước ra cửa không hề chậm trễ và dừng lại ngay trước mặt Minh Minh.
“Bảo bảo…” Bộ Thiếu Văn giơ tay, cổ họng thô ráp mang theo sự run rẩy bị kìm nén.
“Anh dám khóc thử xem.”
“…Thực xin lỗi,” dưới lớp băng gạc, hai dòng nước mắt trong veo tuôn rơi “Anh khống chế không được… Thực xin lỗi…”
Bàn tay Bộ Thiếu Văn rốt cuộc dừng lại trên khuôn mặt Minh Minh, lệ rơi càng dữ hơn.
Minh Minh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng là khẽ thở dài một tiếng, “Được rồi, đừng khóc nữa, tôi không phải không biết anh ngốc.”
Anh ôm chặt Minh Minh vào lòng, Bộ Thiếu Văn nghẹn ngào khó nói: “Thực xin lỗi, là anh, đều là anh sai Anh không nên không tin tưởng em! Anh không hỏi em liền…. Lúc ấy----”
Ngừng nước mắt, một lần nữa thay đổi băng gạc, Bộ Thiếu Văn kỹ càng tỉ mỉ giải thích lúc ấy hỗn loạn.
Bốn năm trước, khi anh trở nên nổi tiếng đồng thời cũng chặn không ít người, thường xuyên bị người ta chụp lén, dùng photoshop cắt ghép. Còn có fan cuồng gọi điện thoại làm phiền anh, lẻn vào khách sạn và nhét kim vào gối của những nữ diễn viên từng làm việc với anh. Cho nên năm đó, anh ít liên lạc với cô, lén lút nhìn thấy cô trở lại thành phố S, nhưng không dám nói cho cô biết chuyện này, sợ cô lo lắng.
Sau đó Bộ Thiếu Vi đưa cho anh những ảnh chụp và video giả mạo còn có những bức anh cô cùng anh ở bên nhau, Bộ Thiếu Vi nói có người gửi cho cô, muốn tống tiền anh. Anh không tin, tự mình trở lại thành phố S tìm cô, nhưng khi thấy cô cùng Ngô Ngôn một đêm không về phòng ngủ, còn cùng nam nhân khác có cử chỉ thân mật.
Khi muốn tận mắt kiểm chứng thì thấy xe của paparazzi, anh sợ cô bị lộ nên phải quay lại đoàn phim trước. Anh nhượng bộ kẻ tống tiền nên tiền cho anh ta, anh tìm một người mới đóng kịch với anh làm paparazzi chuyển hướng, lại…Vừa vặn bị cô bắt gặp.
Sau đó, Bộ Thiếu Vi mướn bảo vệ, bảo vệ anh đồng thời cùng quản thúc anh ở đoàn phim. Một thời gian rất dài, Bộ Thiếu Vi không ngừng đưa cho anh những ảnh chụp cô cùng Ngô Ngôn thuê phòng, cho đến--- Vị minh tinh nổi tiếng dụ dỗ anh không thành, sau đó chụp lén, sự nghiệp bị rơi dưới đáy cốc bản thân bị phong sát.
Anh hận cô. Thậm chí, dựa vào sự thù hận này để sống sót qua thời kỳ đen tối nhất, một lần nữa quay lại màn ảnh.
Anh không quan tâm cô có phản bội anh không, điều anh sợ là cô sẽ không bao giờ tha thứ cho sự ngu ngốc của anh, tha thứ cho những điều ngu ngốc mà anh đã nói suốt bao năm qua ...
Cô cho anh quá nhiều cơ hội, bị oan uổng vũ nhục cũng không oán trách anh một câu, anh có tư cách gì cầu xin cô tha thứ?
Nhưng nếu không có cô, anh sẽ còn mặt mũi nào?
“Anh sẽ làm việc chăm chỉ và cố gắng trở thành một người đàn ông hấp dẫn hơn, người khiến trái tim em say mê.”
“Ân.”
“Cái kia, anh còn cơ hội không?”
“…Cơ hội gì?”
“Cơ hội một lần nữa trở về bên cạnh em.”
Yến Sơ Phi ở bên cạnh cửa đặt hai chân co quắp xuống, cách đó không xa Hoa Vân Lâu như suy tư gì mà nhìn Bộ Thiếu Văn.
“Khụ khụ khụ khụ…” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kịch liệt hi khan.
"Anh Hàn, sao anh lại ở đây? Anh còn chưa ra khỏi giường! Nhanh lên! Tôi giúp anh trở về!", Nữ y tá trẻ lo lắng nói.
Minh Minh nghe quen tai, đứng dậy mở cửa, đúng lúc thấy Hàn Duật một tay che lại xương sườn, một tay vịnh tường, chậm rãi ngẩng đầu xem cô.
Khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của anh ta xanh xao, hốc hác, không đeo kính và đôi mắt đen sâu thẳm.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Đau lòng…
Bộ Thiếu Văn: Cảm tạ.
Minh Huyên: Phi! Làm sao tôi thấy có lỗi với anh, tôi thấy có lỗi với chị gái của mình! Họ bắt nạt chị gái tôi quá hiền!