Edit: Jenn.
Ban đầu Minh Minh trả phép nên chung quy vẫn phải bò xuống giường của Hoa Vân Lâu, trời giữa trưa rời giường đến phòng thay đồ hoa si nhìn anh mặc quần áo, còn bị anh ôm đến chiếc gương thao đến triều xuy bắn ướt cả mặt gương…
“Muốn đi công ty sao?” Nghỉ ngơi sau bữa trưa, Minh Minh thưởng thức nhìn Hoa Vân Lâu trong bộ vest sáng màu, dời toàn bộ chú ý lên người anh.
Tiểu huyệt bị cắm hơn phân nửa buổi tối, ôn nhu, thô bạo đều hưởng qua, cô vừa bị anh làm cho phun nước, sau khi lấy lại tinh thần cô vẫn muốn. Tiểu huyệt tê ngứa, đáy quần như lúc nào cũng có một chút gì đó.
Người đàn ông này có độc.
Minh Minh chớp chớp mắt, cẩn thận nghiên cứu quần áo Hoa Vân Lâu.
Yến Sơ Phi, Hàn Duật cùng Hoa Vân Lâu ba người ngày thường xuyên mặc vest rất nhiều, họ cũng là những anh chàng đẹp trai có ngoại hình ưa nhìn, nhưng khí chất mặc vest lại khác hẳn. Yến Sơ Phi thích hợp với trang phục Châu Âu, Hoa Vân Lâu thì đậm chất Anh hơn, một bên là trang trọng và quý phái, bên còn lại là lãng mạn và tao nhã. Hàn Duật… Cô hiếm khi nhìn thấy anh mặc một chiếc áo khoác, hoặc là để trên tay, hoặc là là ném trên sô pha, cô nhớ rõ rằng eo của áo sơ mi của được cắt rất tốt, thời điểm cởi vạt áo sơ mi liền lộ ra thắt lưng màu đồng, hình ảnh khá mê người.
Hoa Vân Lâu lắc đầu "Tôi làm một vật nhỏ cho em, ngày hôm qua tới rồi.”
Vật nhỏ? Minh Minh tò mò mà dương dương mi.
Tiểu… Vật nhỏ?
Nhìn chiếc xe thể thao đưa đón màu trắng sáng sủa và sắp xếp hợp lý trước mặt, Minh Minh có chút không rời được mắt. Cô không có nghiên cứu về ô tô và cũng không có sở thích gì, nhưng cô phải nói rằng hình dáng và màu sắc của chiếc xe thể thao trước mặt đẹp và tao nhã không thể tả, giống như một con hạc trắng cao ngạo hiếm có, như có linh hồn sống vậy!
Minh Minh chưa nói lời nào, lên xe lái thử!
Động cơ gào thét, adrenalin thiêu đốt, cô đã xem rất nhiều bộ phim về tốc độ, cô chưa bao giờ biết rằng mình sẽ bị hụt hơi và tim đập dồn dập vì tốc độ của một chiếc xe như vậy!
Dừng xe lại, sắc mặt ửng hồng, hai lỗ tai nóng lên, Minh Minh quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, cởi bỏ đai an toàn liền, hôn anh.
Làm sao anh có thể khiến trái tim cô ngứa ngáy đến mức không cảm nhận được thế này!
Thật là làm người ta đau đầu a!
Cô muốn cắn một ngụm rồi liền chạy lấy người, hiện tại thật đúng là luyến tiếc. Cô rất muốn biết, ngoài tìиɧ ɖu͙©, anh còn có thể cho mang đến cho cô bất ngờ gì, mang cho cô ít nhiều cảm xúc và trải nghiệm mới!
“Đúng rồi, trước đây anh không tiện gặp em sao? Bây giờ ổn chứ?"
Trên đường về chung cư, Minh Minh hỏi.
“Không có việc gì.”
“Có chuyện gì vậy?” Minh Minh khó hiểu.
Hoa Vân Lâu chậm rãi giải thích.
“Cho nên, anh làm bộ không quen biết em, là sợ chú anh phát hiện mối quan hệ và để ý đến em?”
“Ân. Em không phải chán ghét phiền toái?”
Chậc chậc! Cô bị lấy lòng.
Minh Minh nhịn không được không nở một nụ cười.
Điện thoại vang lên, "Chị ơi! Khi nào chị về!"
Nghe thấy giọng nói bất lực và lo lắng của Minh Huyên, Minh Minh nhíu mày.
Bộ Thiếu Vi.
Trước khi về chung cư, Minh Minh đến đồn cảnh sát báo án, đưa hai người cảnh sát trở về chung cư.
Vừa mở cửa, Minh Minh liền thấy Bộ Thiếu Vi kích động chạy đến, Minh Huyên từ phòng ngủ vươn đầu, nhìn cô như đấng cứu thế.
Ném cái nhìn khinh thường về phía cậu em trai, Minh Minh tránh đường mời cảnh sát vào “Là cô ta, người đã đột nhập vào nhà tôi và không chịu rời đi.”
Bộ Thiếu Vi vừa thấy cảnh sát, tức khắc hoảng sợ “Không, không phải, tôi, tôi —— Minh Minh!”
Bộ Thiếu Vi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Minh Minh với vẻ mặt xúc động, "Tất cả đều là lỗi của tôi, là chủ ý của tôi, là tôi lừa Thiếu Văn, Thiếu Văn thật sự cái gì cũng không biết, nhiều năm như vậy em ấy vẫn yêu cô, trước nay không thay đổi! Cô xem, vừa lúc cô và Yến đổng chia tay, cô và Thiếu Văn hợp lại được không?”
Minh Minh phiền chán mà ném tay Bộ Thiếu Vi ra “Xin cô hãy rời đi!”
“Minh Minh! Không, em gái, chỉ cần em cùng Bộ Thiếu Văn hợp lại, chị đảm bảo! Chị đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ can thiệp chuyện của các em, các em có thể kết hôn ngay đều được! Chỉ cần không công khai, các em có thể ở bên nhau, chị nhất định mua phòng ở, viết tên hai em! Được không?”
Hai người cảnh sát nhìn nhau.
“Hai vị cảnh sát, phiền các anh mang cô ấy đi!” Minh Minh không dao động.
“Tôi không đi! Vì sao cô lại tuyệt tình đến vậy? Hay cô chừa từng yêu em trai tôi? Tôi liền biết! Cô là loại con gái chỉ biết lên giường với nam nhân thì là thứ tốt đẹp gì chứ! Mắt em tôi bị mù--- Không, Thiếu Văn không thể bị mù! Em gái! Em gái, cầu xin em! Em hãy đi khuyên nhủ em ấy! Hãy khuyên nhủ em ấy! Thiếu Văn không thể bị mù! Chị cầu xin em! Cầu xin em!
“…” Mù?
Minh Minh không nói gì, Bộ Thiếu Vi bước đi điên cuồng “Ha hả… Cô cùng mong Bộ Thiếu Văn bị mù đúng không? Cô cùng những người ác độc đó thật giống nhau! Đều hy vọng Bộ Thiếu Văn vĩnh viễn bò không đứng dậy phải không? Bộ Thiếu Văn không đứng dậy được, thì tôi sẽ kéo cô theo cùng! Tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của cô, cho mọi người biết cô dâʍ đãиɠ thế nào, nơi nào cũng tìm kiếm nam nhân….”
Hoa Vân Lâu đi đến, đứng bên cạnh Minh Minh quét mắt nhìn Bộ Thiếu Vi, ánh mắt lạnh nhạt như coi một con kiến.
Cùng Hoa Vân Lâu ra khỏi chung cư, Minh Minh cầm di động, gọi điện thoại.
Yến Sơ Phi đang họp, nhìn thông báo di động, cả người như đứng lại, tim lỡ vài nhịp.
“Yến đổng? Tiết lộ sự tình có mặt mày….”
Bị cấp dưới làm cho bừng tỉnh Yến Sơ Phi đột nhiên ý thức được di động vang lên hồi lâu, vội vàng nhận điện thoại----
“Bộ Thiếu Văn làm sao vậy?”
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Vì vậy, Anh Văn luôn là người đặc biệt.
Bộ Thiếu Văn rơi lệ đầy mặt.
Minh Huyên: Đừng khóc nữa, khóc nữa thì mù thật.
Lâm Phục: Nên khóc chính là tôi, cảm giác hiện diện nhỏ nhoi vừa mới quét qua đã biến mất!