Chân Hương Thật Lục

Chương 69


Edit: Jenn.

Sáu nhóm khách mời của《 gương vỡ lại lành 》đã tái hợp thành công hai cặp. Hai cặp khách mời sẽ quay chương trình du lịch đặc biệt vào tháng sau. Ban đầu, nhóm chương trình dự kiến

sẽ chuyển máy để tổ chức tiệc ăn mừng trước, sau khi ghi hình xong chương trình, nhưng….Hiện tại làm thế nào để mở miệng?

Yến Sơ Phi tìm người, Hàn Duật bị gãy xương sườn và đi đến bệnh viện, Lâm Phục do dự đứng trước bệnh viện, vẫn nên đi quán bar.

Thành phố B là hang ổ của Yến Sơ Phi, người khẳng định là có thể tìm được, chỉ là vấn đề thời gian. Vạn lần cô đừng giống như lần trước dường như… Lâm Phục có điểm răng đau, những vết cắn lần trước vất vả lắm mới phai nhạt được.

Tìm! Thà cắn anh còn hơn cắn người khác.

Hai mắt liếc vào phòng thay đồ, Lâm Phục khẽ mυ'ŧ răng.

“Thiếu Văn… Đợi lát nữa, còn có tiệc mừng.” Ở trong phòng thay đồ, Bộ Thiếu Vi ấp a ấp úng nói, ánh mắt nhút nhát và không chắc chắn.

Bộ Thiếu Văn tựa như không để ý đến điều gì, đôi mắt trũng sâu khô khốc, mở to, không chớp mắt.

“Thiếu Văn?” Bộ Thiếu Vi luống cuống “Thiếu Văn! Xin, xin lỗi! Chị, chị lúc trước thật sự không biết! Chị thật sự không biết những thứ kia đều là giả mạo! Nếu chị biết, chị sẽ không…”

Bộ Thiếu Văn ngước mắt nhìn cô.

“Thiếu Văn, hãy để chuyện này trôi qua được không? Em xem! Yến đổng giúp em tìm Diêu SIR làm đặc huấn cho em, em nhất định có thể tiến thêm một bước! Em có tiền đồ rất tốt, về sau sẽ kiếm được phụ nữ tốt hơn, em…”

“Sẽ không.”

“Cái gì?”

“Sẽ không được người tốt hơn cô ấy.”

“Bởi vì em bị mù.”

“A a a a a!”

Đm! Lâm Phục vội vàng vọt vào bắt lấy hai tay của Bộ Thiếu Văn đang đào lấy hai đôi mắt----Đứa trẻ này đầu óc có vấn đề! Chỉ vì một người phụ nữ mà lại làm chuyện điên rồ vậy!

"Đừng la hét nữa! Gọi ai đó! Đưa anh ta đến bệnh viện!" Lâm Phục lo lắng hét lên.

Bộ Thiếu Vi nhanh lao ra đi kêu người.

“Buông ra.” Bộ Thiếu Văn bình tĩnh nói.

"..." Máu và nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ như máu, khiến trái tim Lâm Phục run lên.

"Buông ra!"

“Thả con mẹ nhà anh! Vấn đề là não không phải mắt! Làm sai thì có thể bù đắp, không bù đấp được một ngày thì có thể bù đấp cả đời! Cho dù anh là một con chó đối với cô ấy! Anh mù đối với cô ấy có lợi ích nửa xu nào không? Vẫn là anh muốn cô ấy nhìn anh đáng thương sao? Anh đã quên lời cô ấy nói? Cô ấy muốn nam nhân nhưng không yêu! Anh không những mắt bị mù mà lỗ tai còn điếc sao?” Lâm Phục vừa tức lại vừa lo lắng, hận không thể cậy não Bộ Thiếu Văn xem bên trong có phải toàn là nước hay không?

“Cô ấy tha thứ cho tôi, tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình.”

“Cô ấy sẽ tha thứ cho anh!” Lâm Phục nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Như cuối cùng cũng tìm thấy cọng rơm cứu mạng, hai mắt đỏ ngầu chậm rãi nổi lên hy vọng.

“Anh có cách?”

“Tôi có!” Lâm Phục buột miệng thốt ra.

“Chỉ tôi, cầu xin anh! Chỉ tôi!” Bộ Thiếu Văn nghẹn ngào khẩn cầu.

“…”Lâm Phục đau tim.

Đm! Đm! Đm! Con mẹ nó anh vừa nói gì?

Sau khi bị gãy xương cổ tay, anh lại dùng vũ lực và vết thương ngày càng trầm trọng hơn. Lâm Phục không thể không cùng Bộ Thiếu Văn đến bệnh viện, đương nhiên anh cũng mắng chính mình xen vào chuyện của người khác, Minh Minh cúi đầu rụt cổ rụt rè đứng bên giường lớn của khách sạn.

Cô không thể nghĩ đến anh trai đang ở thành phố B, còn lại ở khách sạn đối diện quán bar! Đi đến không tới 100m!

Vận khí của cô thật may mắn!

Minh Chấn ôm cánh tay dựa vào tủ TV, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân dường như toả ra ngọn lửa màu đen.

“Đó chính chính là cách ngày thường em tìm bạn giường?” Nữ nhân anh đặt ở đầu quả tim.

“Không phải, anh hai, anh, hôm nay em…”

“Tình một đêm? 3P?” một ngón tay anh cũng không dám động vào bảo bối.

Minh Minh cắn môi, hoảng loạn mà nhéo ngón tay, không tự giác bước về sau.

“4P cũng không ngại?” Anh nhẫn nại đến cực hạn anh thậm chí không dám quay trở lại thành phố nơi cô đang ở đó!

“…”

“Bên đường cởϊ qυầи áo dụ dỗ nam nhân?!” Không dám nhìn cô, không dám nghe âm thanh của cô, không dám chạm vào bất cứ thứ gì liên quan đến cô!

Anh đã nâng niu cô mười năm, e sợ cho không cẩn thận tiết lộ một tia thiệt tình, cô sẽ bị ý niệm của anh làm cho dơ bẩn! Cô lại trải qua bao nhiêu đêm qua lại với vô số người đàn ông xa lạ ở trên người lưu lại dấu vết dâʍ ɭσạи!

Anh không dám tưởng —— những người đó sẽ như thế nào…

Minh Minh vùi đầu thật sâu, chiếc cằm nhỏ nhắn gần như áp sát vào ngực anh.

Anh trai đó giờ chưa từng giận cô đến như vậy!

Trước nay chưa từng có!

Anh vẫn luôn sủng cô, yêu cô, chỉ có anh là vẫn luôn sủng cô, yêu cô! Tuy rằng anh thường xuyên biến mất, nhưng chỉ cần anh còn, anh vẫn luôn là người…. Yên cô nhất!

Vậy tại sao anh lại nổi giận với cô?

Cho nên anh ấy…. Rốt cuộc cũng mệt mỏi sao?

Mùi rượu dâng lên.

Sự hoảng loạn và thổ thẹn ban đầu chậm rãi thay đổi thành uỷ khuất ghen tuôn lên đến yết hầu!

Minh Minh chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Ừ. Không được sao? Em 24 tuổi rồi anh à."

Cô chưa bao giờ là người tự trách bản thân. Cô bị cướp mất cha, mất mẹ, cướp đi anh trai, bị mẹ kế ức hϊếp, còn có thêm em trai, cô nói gì? Bạn trai duy nhất không tin tưởng cô, ghê tởm cô, bạn trai thứ hai lợi dụng cô, nói cô vô dụng, cô không khóc càng không nháo, cũng chưa từng rớt nước mắt, thất tình uống rượu còn khống chế được chính mình uống say!

Còn muốn cô thế nào?

Cô chỉ tính tình một đêm mà làm sao vậy? Cô tính chơi 3P, 4P thì có làm sao!

Cô tự thân nuôi dưỡng bản thân mình thành như vậy! Ai có tư cách quở trách cô!

“Bạn giường, có, anh đã gặp qua, hàng to xài tốt lại còn đẹp trai, tình một đêm, có, kỹ thuật tương đối tốt, 3P, có, dục tiên dục tử, hai người kia anh chưa gặp qua. Cho nên? Anh muốn nói gì? Nói em không biết tự ái? Ngược lại, trên thế giới này, sẽ không ai yêu em hơn bản thân em. Em muốn làm thì liền làm, gặp được người mình thích thì yêu, không miễn cưỡng muốn lấy lòng ai, anh có cái gì nói em tự ái? Đem người mình thích giao cho người khác? Biệt danh là "yên tâm đi"? "

Minh Chấn tức giận đến cả người phát run.

Hàng to xài tốt, dục tiên dục tử… Cho nên Cho nên cô không ngại bị nam nhân ra vào thân thể, đè cô dưới thân mà thao như điên sao?

Đối với cô là đúng!

Đối với anh chính là sai!

Minh Chấn tay run mà không cởi được nút áo sơ mi, trực tiếp kéo ra, vò nát nó và ném nó xuống đất.

“Anh hai….!” Minh Minh há hốc mồm “Anh hai anh muốn làm gi?”

“Em không phải muốn làʍ t̠ìиɦ sao? Còn nghĩ 3P, 4P? Thay phiên thao? Anh không có hai dươиɠ ѵậŧ, anh sẽ bù vào số lần cho em!”

Gì? Anh nói cái gì?

Người này là ai?

Minh Minh thấy anh trai tựa như không phải doạ cô, liền giơ chân chạy.

Minh Chấn chạy theo, đem cánh tay chặn ngang đem Minh Minh bế lên, ném lên giường.

“Anh hai! Không! A…”

Chiếc áo phông mỏng manh dễ dàng bị một người đàn ông xé rách, những dấu vết trên cơ thể sau khi bị một người đàn ông vô danh cưỡиɠ ɧϊếp đều hiện rõ, Minh Chấn mắt nhiễm tơ máu, dùng áo thun đã xé nát cột tay Minh Minh lại, bàn tay to trực tiếp kéo quần Jean xuống!

“Anh hai! Anh điên rồi! Anh đừng làm gì vậy! Anh hai! Anh hai!” Minh Minh kinh hoảng mà giãy giụa, lại không dám dùng sức đá Minh Chấn sợ anh bị thương. Cô biết mặc dù anh đồng tính luyến ái những cũng sẽ cương đối với nữ nhân, nhưng là , nhưng là….”Anh bình tĩnh một chút! Anh nổi giận cũng không thể làm vậy với em được!”

“Là anh không thể làm vậy đối với em” Nói xong Minh Chấn đè người cô, hôn lên môi cô một cách mãnh liệt, nuốt hết sức phản kháng của cô, cướp đoạt hơi thở đứt quãng, tàn phá đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô.

“Ngô ân ân —— a, anh hai, ngô ——”

Nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cô không thể né tránh, Minh Chấn thần sắc dần bình tĩnh xuống, nhưng động tác trên cơ thể vẫn không dừng lại.

Ngay cả khi cô ghét anh, anh không thể dừng lại.

Cơ thể anh không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Anh Văn là một kẻ tàn nhẫn.

Lâm Phục: Bộ não của anh ta kém phát triển, phải không?

Minh Huyên: Anh Phục là một người tuyệt vời.

Lâm Phục: Cậu mẹ nó đang mắng tôi đi?

Minh Huyên: Đương nhiên, chương này trọng điểm vẫn là ở đại ca! Đại ca cố lên!

Lâm Phục: tôi thao!