Edit: Jenn.
Ngoài cửa, hai nam một nữ.
Ven tường Lâm Phục cúi đầu vuốt cái mũi, Hàn Duật sắc mặt không tốt, mắt đen lạnh lùng sắc bén.
“Trước tiên hãy tuyên bố rằng tôi không có ý định nghe trộm. Anh ta kêu tôi đến.” Cách Minh Minh một lóng tay bên cạnh dựa tường là Lâm Phục.
Lâm Phục khóe miệng run rẩy.
Yến Sơ Phi cắn răng căm tức nhìn Lâm Phục, chuyển mắt ôn nhu thấp giọng trấn an “Em trước tiên dừng nóng giận, anh sẽ giải thích với em.”
Minh Minh cười cười, lướt qua hắn, đi vào phòng thay quần áo.
Bộ Thiếu Văn né tránh tầm mắt của Minh Minh, hai mắt mở to cật lực áp nước mắt cuồn cuộn xuống, nước mắt lại không biết cố gắng mà liên tục chảy xuống.
Anh là người ngu xuẩn nhất trên thế giới này, anh đáng chết!
Anh đã làm gì?
Anh đã làm ra chuyện gì a!
“Ảnh chụp, video? Còn có video? Cao cấp như vậy sao? Ai làm cho cô?” Minh Minh hỏi Bộ Thiếu Vi.
“Tôi…” Bộ Thiếu Vi thất thố mà nhìn về phía Yến Sơ Phi.
Minh Minh gật gật đầu, xoay người rời đi.
Yến Sơ Phi sải bước theo sau.
“Chúng ta dừng lại ở đây.” Giọng nói trong trẻo bình tĩnh và dịu dàng, nhưng khi nghe thấy trái tim người đàn ông như thắt lại.
“Minh Minh, em không nên tưởng thiệt!” Yến Sơ Phi không dám chần chờ, bất chấp có thể hay không bị Bộ Văn Chi nghe được, thẳng thắn nói rõ mục đích của mình “Lời vừa nói là do bị chọc giận,…”
“Chỉ là vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bộ Văn Chi, mài giũa anh ta, biến anh thành người kế thừa sự nghiệp” Minh Minh thuận miệng nói tiếp. Chuyện này cũng không gọi là bí mật gì.
“Đúng vậy.”
"Vậy nên tôi đã rất nỗ lực để hợp tác. Tôi nói đã nói rồi, nếu các người muốn thông qua chương trình thực tế này đạt mục đích, tôi sẽ không hợp tác cho lần sau. Anh đã quên rồi sao?”
“Em…” Yến Sơ Phi khó tin nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp trước mắt , không, không đúng “Em đừng hiểu sai lời nói, chuyện Bộ Văn Chi, tôi không cùng em nói chuyện, mà lợi dụng em, là tôi sai, nhưng tôi đối với em…”
Yến Sơ Phi đột nhiên ngậm miệng.
Đợi một hồi lâu, Minh Minh cong cong khóe miệng, hít sâu một hơi phun ra “Đừng như vậy mà khó xử, tôi sớm đã thức thời, hơn nữa cũng chuẩn bị tâm lí, rốt cuộc nhiều người có lòng tốt nhắc nhở tôi như vậy!”
Lâm Phục do dự nhìn Yến Sơ Phi.
Hàn Duật tiến lên nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Minh Minh.
“Tôi không sao” Minh Minh rút bàn tay ra “Không cần cùng anh ta diễn kịch”
“Em nói cái gì?” Yến Sơ Phi nguy hiểm mà híp híp mắt.
“Tôi nói anh không mệt, tôi mệt vừa lúc tiết mục cũng xong, nên nói lời tạm biệt.”
Tạm biệt?
Yến Sơ Phi tim đập thình thịch trong l*иg ngực “em muốn cùng tôi chia tay?”
“Đúng” Minh Minh tươi cười xán lạn “Tôi không muốn chờ đến lúc hoàn toàn vô dụng rồi bị anh vứt bỏ”
“Minh Minh!”
“Hai chúng ta, chia tay”
Minh Minh nói xong liền đi về phía thang máy, Yến Sơ Phi bị Hàn Duật và Lâm Phục chặn lại.
“Lão yến, mục đích của anh đã đạt được, cô ấy đối với anh đã vô dụng, đừng đùa nữa, thu tay lại đi.”
Lâm Phục cau mày khuyên nhủ.
Trái tim của Yến Sơ Phi như nghẹt thở, quai hàm lờ đờ, nắm đấm dần dần siết chặt, các đốt ngón tay kêu cót két, nhưng không chờ anh bùng nổ, Hàn Duật liền đưa tay về phía anh trước.
Yến Sơ Phi phun một ngụm máu, lửa giận âm ỉ bùng cháy như điên, anh thẳng tay cùng Hàn Duật ở phòng thay đồ đấu võ, từng quyền truyền đến da thịt, đá nhau tới tấp, đá qua một bên không chút sức lực, một chốc sau cả hai mặt mũi đều bị thương bầm dập. Lâm Phục nguyên bản muốn can ngăn, ai ngờ tình thế Yến Sơ Phi thấy anh mất tập trung liền cho một quyền nện vào mũi, Lâm Phục một bên chảy máu mũi, chỉ biết rũ mắt nhìn, cười nhẹ một chút, cởϊ áσ khoác tham gia.
Tô Nhất biết tin liền tới, anh đã bị sốc bởi trò chơi báo thù của bộ ba, một nhóm nhân viên cũng hoảng sợ và họ không thể tìm ra cơ hội để ngăn chặn.
Tô Nhất gấp đến độ dậm chân, vừa đến phòng thay đồ liền thấy Bộ Thiếu Văn rơi lệ không ngừng, nguồn cảm hứng của anh chợt lóe lên.
“Đừng đánh! Minh Minh đâu?”
Ba người lập tức ngừng lại, Lâm Phục căm giận mà trừng mắt nhìn Yến Sơ Phi liếc mắt một cái, sau đó dùng cùi chỏ ấn mạnh vào hai bên sườn của Yến Sơ Phi.
Yến Sơ Phi thương càng thêm thương, kêu lên một tiếng, nhưng không vướng bận nữa, lấy điện thoại di động ra.
"..."
Màn hình điện thoại vỡ tan hồi nào không hay biết.
Minh Minh không có quay lại khách sạn, sau một tin nhắn lịch sự và chu đáo với tiểu Viên, cùng người quay phim nói lười cảm ơn, sau đó tắt máy.
Cuộc sống về đêm ở thành phố B cũng lộng lẫy khác với hầu hết phong cách Thượng Hải ở thành phố S, các quán bar và con người ở đây dường như theo đuổi “phong cách” một cách lạ thường. tuỳ tiện tìm một nam nhân có thể cùng cô nói chuyện thư pháp cổ hơn 70 kí tự nhiều người là nghệ thuật gia Tây Ban Nha.
Sau khi đổi vài quán bar, cô ấy không thấy một người đàn ông nào khiến mình thèm ăn, Minh Minh không khỏi cảm thán ánh mắt cô đã… Bị dưỡng đến quá kén chọn.
Dừng lại và xoá bỏ những hình ảnh dụ hoặc, Minh Minh khắc chế được cơn kích động thèm uống của mình.
Đừng yêu Yến Sơ Phi quá nhanh.
Đối với Yến Sơ Phi phải chú ý đến bản thân.
Anh không làm được, đối với tôi cô ấy vô dụng.
Tôi sẽ sủng cô ấy, yêu cô ấy, chờ anh trở về cướp lấy trái tim cô ấy từ tôi, nhưng nhanh lên, không biết lúc nào tôi sẽ mệt mỏi.
Vô dụng…
Không biết lúc nào tôi sẽ mệt mỏi…
Ấn ấn mũi, Minh Minh quyết định mua rượu rồi đến khách sạn uống một mình.
“Người đẹp, một mình à?” Hai thanh niên mặt đầy dầu mỡ ngồi bên cạnh Minh Minh, một bên trái và một bên phải.
Ở một góc tối cách đó không xa, một bóng người nhìn thấy cảnh này liền bước ra khỏi quán bar.
“Minh Chấn, anh vẫn ở thành phố B à?”
“Vừa chuẩn bị đến sân bay. Như thế nào?”
“Tôi thấy em gái anh, ở quán bar phía sau khách sạn, mau tới đây!”
“…”
"Tôi đã theo cô ấy vài quán bar. Cô ấy ở một mình, như thể ... đang tìm kiếm tình một đêm. "
" Địa chỉ! "
Lý Ân Nặc vừa báo địa chỉ, liền nhìn thấy Minh Minh cùng hai người kia cùng nhau ra khỏi quán bar, nhìn dáng vẻ có vẻ muốn kêu xe!
“Minh Minh!” Lý Ân Nặc vội vàng đi qua, nhăn mày rậm, ánh mắt không tán đồng.
Khi gặp lại Lý Ân Nặc, tâm tình chuyển biến bất ngờ, nhưng cô biết rằng đó là vấn đề của riêng cô, không phải việc của Lý Ân Nặc vì vậy cô ấy mỉm cười chào.
“Muộn rồi, một cô gái ở bên ngoài không an toàn, tôi đưa cô về!”
Minh Minh nhướng mày, “Ai nói tôi có một người! Tôi còn có hai bằng hữu!”
Giọng điệu của Lý Ân Nặc làm cô không thoải mái, nghĩ đến việc anh hai giao phó cô, cảm xúc bình ổn lại bắt đầu quay cuồng. Anh lúc trước muốn theo đuổi cô?”
Xin lỗi, cô không thích hợp.
"Hai người sống ở đâu? Nếu không đêm nay tôi theo hai người trở về!” Minh Minh tươi đẹp mà cười nói, nắm lấy tay hai bạn học nam. (hai người này là bạn học cũ của Minh Minh)
Cả hai bàng hoàng không dám trả lời.
“Minh Minh!”
“Ân? Anh Ân Nặc muốn cùng nhau sao? Emkhông ngại a! Các người đâu?”
“A? Ách…”
Thấy Lý Ân Nặc không có phản ứng, Minh Minh đem cổ áo chữ T kéo xuống thành chữ V trễ vai, để lộ da thịt mỏng cùng xương quai xanh gợi cảm, muốn dụ dỗ người khác phạm tội, trên xương quai xanh vẫn còn những dấu hôn mờ nhạt, nhẹ rớt xuống một ít tóc dài.
“Nào, tôi đã thử 3P nhưng không biết bản thân có thể ăn nổi 4P.” Minh Minh cười đến vô tâm không phổi.
“Đúng không? Tính làm ở đâu?”
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên bên tai Minh Minh.