Chân Hương Thật Lục

Chương 66 : lời thề kết hôn

Edit: Jenn.

Trong hai giờ tiếp theo, người chơi đã gϊếŧ nhân vật trò chơi của Minh huyên tên là “Chính là so ngươi cuồng” đã bắt đầu bỏ trốn. Anh đoạt được BOSS lâu rồi, vẫn chưa trở về thành, khi trở về thành thì bị npc bắt vào tù, ngày thường dược phẩm vật tư đều là dựa vào bằng hữu đưa đến, nhưng lúc này ai đưa vât tư cho anh liền bị ba đại lão đến đuổi gϊếŧ.

Minh Minh một đầu hắc tuyến nhìn, ngưỡng mộ người chới hồng danh kiên cường, nhưng anh ta không offline, nói chuyện phiếm với bang hội mới biết được người chơi này là người ký hợp đồng với một nền tảng phát sóng trực tiếp, mỗi tuần thứ năm thứ bảy phát sóng bốn giờ, mở rộng trò chơi này…

Minh Minh mở giao diện phát sóng trực tiếp, nhìn “Chính là so ngươi cuồng” bởi vì không có thuốc nên xém chút nữa bị tiểu quái cào chết, mọi người không thể không vốc sức đồng tình ra nước mắt.

Ba người đàn ông giở trò đồϊ ҍạϊ với anh ta, gặp anh là đánh khiến anh sống dở chết dở, ba người họ mới đem bá chủ ở cửa ngoại thành gϊếŧ chết, trên người bá chủ còn ra một đống trang bị.

Thời điểm người chơi kia chết, Minh Minh nhẹ nhàng thở ra, ba cái loại trò chơi đao kiếm này quá chán. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy nhân vật của Lâm Phục với kỹ năng hồi sinh “Chính là so ngươi cuồng” đã đứng ngay tại chỗ, tiếp tục trang bị. Anh ta muốn trở về thành để hồi sinh, những tốc độ trước sau không đuổi kịp Lâm Phục…

“Tại sao !!!” Trong phòng phát sóng trực tiếp, chủ phòng gào lên giận dữ.

Anh đã chơi được hai tháng, bây giờ bắt đầu phế đi.

Ân… Chỉ có thể nói, đường đi dài, tổng cộng gặp được ba con quỷ.

Minh Minh âm thầm thương tiếc, len lén liếc mắt nhìn Lâm Phục, ngay từ đầu sản phẩm này mua năng lực thứ năm phát hiện nghề nghiệp kỹ năng đuổi theo di chuyển, tính chính xác lượng máu đối phương, tốc độ thi triển kỹ năng đều là chuyên nghiệp!

Lâm Phục dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt lên cười.

Minh Minh rùng mình một cái, hướng đến trên người Yến Sơ Phi run run.

Sự xuất hiện trở lại của Yến Sơ Phi khiến cả ê-kíp chương trình phấn khích trở lại, nhất là khi thấy anh không ngại nắm tay Minh Minh đi rêu rao khắp nơi, nhiều tâm hồn hừng hực bùng cháy, suýt nữa thì hét chói tai và nhảy dựng lên.

Chụp lén? Bọn họ khẳng định là không dám, họ không muốn đạp đổ chén cơm của mình.

Để trang điểm cho giống người lớn tuổi hơn, các khách mời phải đến trước một ngày để sửa soạn, Yến Sơ Phi ở phòng hóa trang ngồi trong chốc lát, Tô Nhất đến mời anh ra ngoài.

Tô Nhất cho anh xem một đoạn ngắn tập trước của Bộ Thiếu Văn.

“Bộ Văn Chi có một tình cảm sâu đậm với cô ấy, còn cô ấy không hoàn toàn vô tình với Bộ Văn Chi, nếu không có anh ở giữa, tôi nghĩ bọn họ sớm muộn cũng quay lại.” Tô Nhất trầm giọng nói.

Yến Sơ Phi cố ý dạy dỗ Bộ Văn Chi, đây vốn là chuyện tốt, nhưng phương pháp… Sẽ không quá cực đoan sao? Anh dùng bản thân làm mồi nhử để dụ các cô gái kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bộ Văn Chi, nhưng giờ đây Bộ Văn Chi không những không bỏ cuộc mà còn không kìm nén được cảm xúc thật của mình, còn thổ lộ tình cảm với Minh Minh, thậm chí không để ý đến bạn trai cô, hứa hẹn chờ cô, rôi Yến Sơ Phi sẽ làm cái gì? Anh đối với cô ấy vài phần chân tình, vài phần lợi dụng?

Ngày hôm sau, tất cả các khách mời đều trang điểm thành người già, được nhóm chương trình dẫn đến những nơi khác nhau, trải nghiệm một ngày của người già, đi cùng với bạn bè, con, cháu, cháu do ê-kíp sắp xếp. Cháu đi nhà trẻ, nghe một đám trẻ tự xưng là "ông", "bà", xem con trai và con dâu tranh cãi những chuyện vụn vặt, điều chỉnh mâu thuẫn gia đình, đến bệnh viện xem bệnh, vì bệnh tình nguy kịch nên thông báo kí đơn di chúc, nằm ở trên giường bệnh nhắm hai mắt nghe màn hình điện tâm đồ chuyển từ âm thanh tích tắc chậm sang tiếng bíp dài rõ rệt.

Rõ ràng là đã biết đến nội dung, nhưng trang điểm rồi ở trong đó, mọi người vẫn không kìm chế được hoảng sợ trong lòng, tưởng chừng như cả đời đều đã kết thúc.

Cuối chương trình, mọi người được yêu cầu nhắm mắt lại, thay đồ trang điểm, bịt mắt và im lặng dẫn đến nơi có tiếng bước chân, tiếng địa phương.

Khi chiếc khăn bịt mắt được gỡ bỏ, màn diễu hành đám cưới vang lên, khán phòng xinh đẹp đã chật cứng khách mời, đối diện họ đứng trước mặt là người vẫn trẻ trung xinh đẹp trong những bộ váy xinh đẹp ...Anhcô.

“Bộ Văn Chi, Minh Minh hai người có nguyện ý tuân theo lời thề, bất luận là giàu có, bệnh tật hay khoẻ mạnh, cinh đẹp hay xấu xí, thành công hay thất bại, đều nguyện ý yêu đối phương, hảo hộ đối phương, cả đời vĩnh viễn không thay đổi hai người có nguyện ý không?”

“Tôi nguyện ý.”

Bộ Thiếu Văn không có chút nào do dự, hai tròng mắt sáng ngời trong suốt, phản chiếu gương mặt cô.

Minh Minh nội tâm chấn động, những năm tháng thanh xuân phù phiếm, cười chạy không biết gì như thuỷ triều dâng đến. Đời người sẽ luôn có vô số niềm vui và nỗi buồn, nhiều nỗi bất bình không thể nói ra, những nỗi sợ hãi bất chợt, nhưng cũng sẽ có chuyện lớn chuyện nhỏ làm cho cảm động, vui sướиɠ, hạnh phúc, của cả đời cô, đến tột cùng cô nghĩ ai sẽ là người cùng cô đến răng long đầu bạc?

Nếu là anh ấy, anh đã ở tuổi thiếu niên ...

"Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em. Anh gặp em từ năm 18 tuổi, và anh sẽ sống hết mình cho đến khi em chết" Bộ Thiếu Văn nhìn chăm chú Minh Minh, từng câu từng chữ, rõ ràng đọc lại lời thề “Vô luận em chọn gì, anh đều chờ đợi, em đến, anh sẽ ở đây.”

Màn hình trên lễ đường phát lại những kí ức, xưa nay cô chỉ hỗ trợ thu hình, đây là lần đầu tiên xem với góc độ người nhìn, Minh Minh phát hiện rất nhiều lần ánh mắt cô nhìn anh, anh lại dùng….Ánh mắt thống khổ ái mộ mà nhìn chính mình.

Ở ngôi làng hoang vắng trong cơn mưa bão, anh từ giả vờ không quan tâm đến chạy loạn xạ trong hoảng sợ, tìm thấy cô lại uỷ khuất khóc thút thít, trên phi cơ, một mảng kinh sợ nhưng anh lại thoải mái, kiên định bảo hộ, trong bình tĩnh mang theo ý nguyện vui sướиɠ.

Hết thảy hết thảy, đều là bởi vì cô.

Anh yêu cô, yêu đến không sợ sống chết.

Tình cảm tràn khắp màn hình, dung nhan tuấn tú chọc người khác đến động tâm trìu mến, bối cảnh âm nhạc lừa tình và lời hứa văng vẳng bên tai khiến những nhân viên đóng vai khán giả rơi lệ.

Bên cạnh máy quay, Hàn Duật cùng Lâm Phục mặc lễ phục màu trắng đứng im, biểu tình ngưng trọng.

“Minh Minh em nguyện ý không? Nguyện ý cùng người đàn ông trước mặt kết làm bạn đời,…”

“Tôi không muốn.”

Toàn trường quay ồ lên.

“Tình yêu mà anh muốn là, tôi biết anh sẽ không đi, tôi biết rằng anh luôn ở đó, không cần anh chờ, tôi cũng không cần lốp xe dự phòng hoặc là trở thành người đàn ông khiến trái tim tôi rung động không nói một lời nào hoặc là anh thu lại lời thề non hẹn biển không đến quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của tôi. Tôi muốn nam nhân, không trìu mến.”

Minh Minh xách làn váy trước của váy cưới cất bước, quay đầu thoáng nhìn, tinh mắt chuyển về hướng lễ đường, giơ tay gỡ mặt nạ, khuôn mặt hoa mỹ kinh diễm, kiêu ngạo cười.

Yến Sơ Phi mỉm cười bước đi tới, duỗi tay ra.

Đạp đôi giày cao gót không vừa vặn, Minh Minh bay vào trong vòng tay anh, được nam nhân thương tiếc bế lên, hôn hôn lên trán.

Trên lễ đường Bộ Thiếu Văn thất hồn đứng thẳng bất động, nhưng anh ấy có vẻ không buồn cho lắm. Yến Sơ Phi liếc nhẹ, ôm Minh Minh rời khỏi phim trường.

Sau khi ghi hình xong, nhân viên thở dài một hơi rồi bắt đầu hoàn thành công việc.

Hai bóng dáng cao lớn đi tới rìa sân khấu, ngầm cúi người nhặt đôi giày cao gót màu trắng có đính ngọc trai trên mặt đất.

Hàn Duật nghiêng đầu lạnh lùng.

Lâm Phục hờ hững cười cười, đem giày đưa cho nhân viên công tác.

“Tôi chuẩn bị bắt đầu đoạt người về.”

Câu chuyên nhỏ:

Minh Huyên: Vôn dĩ định hỏi, nhưng nhìn đến câu cuối có chút tò mò, anh Phục chuẩn bị đoạt người thế nào?

Lâm Phục: Chỉ cần cày cuốc tốt, không có tưởng nào không ngã, nhưng chi tiết thế nào thì tôi chưa nghĩ tới.

Minh Huyên:…

Lâm Phục: Cậu không cảm thấy xem sắc mặt đần ra của bọn họ rất thú vị sao? Cậu xem Hàn Duật.

Minh Huyên:Chị…

Minh Minh: Cách xa những kẻ biếи ŧɦái một chút.