Chân Hương Thật Lục

Chương 65: Peppa Pig

Edit: Jenn.

Chiếc nệm nước gần như bị cô cào xước.

Cô luôn khen anh có tính người, biết tiết chế, không cầm thú, kết quả là từ tên cầm thú già lên làm bá vương!

Tuy nhiên, anh ấy mặc một bộ đồng phục thực sự khiến người ta phải run rẩy và mềm nhũn, từ mỗi một góc áo, mỗi nếp uốn, đến làn da, thân thể, khí chất, biểu tình, đến đầu ngón tay cũng lộ ra khí chất nhân vật câu nhân, làm cô muốn ngừng mà ngừng không được! Tưởng tượng tủ quần áo còn có áo đội trưởng, áo khoác trắng của bác sĩ, trang phục cổ trang của Cẩm Y Vệ, áo choàng của tiên hiệp….Thân thể đau nhức giống như chưa có gì!

Văn phòng của Yến Sơ Phi có một cánh cửa bí mật thông với một phòng ngủ nhỏ, cô không biết là nó vẫn luôn ở đây hay do sửa chữa lại mới có. Ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi đến giữa trưa, Minh Minh chạm vào điện thoại, mở ra dòng chữ cuối cùng viết ngày hôm qua, mỉm cười xóa đi.

Mặc dù cô đã nghi ngờ ý nghĩa của sự tồn tại của cô trên thế giới này và thở dài về sự nhỏ bé của mình, nhưng-thật tốt khi còn sống.

Nỗ lực vui vẻ mà tồn tại, mỗi ngày đều có cơ hội gặp được người quan trọng hoặc những điều quan trọng, tận hưởng những thú vui mới và tạo ra một cuộc sống mà người khác không thể phục chế. Cảnh đẹp, ẩm thực, tìиɧ ɖu͙©, tình bạn, tình cảm, tình yêu… Có rất nhiều thứ có thể khiến con người ta hạnh phúc viên mãn dù chỉ một chút thôi cô cũng chưa nếm đủ.

Minh Minh mở Wechat ra, có những người thông qua bạn cô đề xuất kết bạn, nhin thấy lười mời của Bộ Thiếu Văn, Minh Minh chần chờ một chút và bấm chấp nhận ghi chú vì Bộ Văn Chi.

Bên cạnh giường có một bộ quần áo phụ nữ mới tinh. Chiếc váy cổ điển đơn giản là phong cách thường ngày của cô. Bộ đồ lót vừa vặn thoải mái và kích cỡ vừa phải. Minh Minh cười khẽ, nửa tháng qua anh đã tặng cô rất nhiều thứ, chẳng hạn như quần áo, trang sức, túi xách, sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm, sản phẩm điện tử mới nhất, v.v., cũng như một số tiểu thuyết.

Còn có một ít đồ vật mới lạ giá trị không hề rẻ, mấu chốt là anh tặng cô những đồ vật có chức năng và thẩm mỹ rất hợp ý cô, làm cô cảm nhận được anh hiểu cô và đặt trọn trái tim mình.

Ngược lại, nước hoa, cà vạt và ví mà cô chọn cho anh, cô thực sự không biết anh có thích hay không. Điều chắc chắn duy nhất là chiếc cốc giữ nhiệt khi đổ nước sôi vào sẽ chuyển thành màu đen có in hình Peppa Pig, anh chắn chắn không thích nó haha!

Yến Sơ Phi đẩy cửa bước vào, thứ anh thấy hính là nụ cười tươi như hoa của cô, đôi mắt phượng cong lên, đuôi mắt khẽ cong, cô trong veo như nước, quyến rũ tựa yêu ma.

Giờ khắc này, anh thậm chí muốn giam cô trong căn phòng ngủ nhỏ này, giam giữ trong một căn phòng bí mật chỉ có anh đến được, chỉ có anh mới chạm vào được, anh không thể phân biệt ngày đêm mà chà đạp, dâʍ ɭσạи, làm đầu nhỏ của cô không thể nhớ gì ngoài thân thể anh.

“…

“Làm sao vậy?” Minh Minh hỏi.

“Không có việc gì.”

Minh Minh ghét bỏ mà nhíu nhíu cái mũi, vòng tay qua cổ anh, cười nói: “Anh nói là bị sắc đẹp của tôi mê hoặc đến ngây người, mặt tôi sẽ đầy vinh hạnh đó!”

Yến Sơ Phi ôm lấy eo mềm mại của cô, cúi đầu hôn môi.

Anh vừa mới tỉnh lại, nội tậm cho rằng kỹ thuật diễn xuất cho “tính chiếm hữu” của anh trước đây quá nông cạn. “Tính chiếm hữu” chân chính không giống như anh diễn “Nghĩ ra trăm phương nghìn kế, giữ lại, căm thù với những mối đe doạ tiềm tàng”, mà anh hiện tại là như vậy, vô luận “Tính chiếm hữu” có nhiều hay ít, vẫn như cũ mà đói khát khó nhịn, không biết thoả mãn!

“Anh không chỉ vì em đẹp mà làm cho ngốc, anh còn bị em chiếm đoạt cả thể xác lẫn tinh thần.” Ôm chặt lấy cô, anh bên tai cô tâm sự.

“Thật là trùng hợp… Em cũng vậy.” Minh Minh ngọt ngào đáp lại.

Ăn trưa xong, Minh Minh xuống lầu đi làm, kỳ nghỉ dài sắp tới nên cô cần hoàn thành tốt công việc còn dang dở, nếu vừa đi du lịch mà còn làm việc thì thật mất hứng.

Buổi quay cuối cùng ban đầu dự kiến

là vào thứ Bảy tuần này, ngày thứ hai sau khi phát sóng chính thức, đây là khoảng thời gian ngắn nhất. Nhưng bởi vì "Đảo Phiêu Lưu”, nhóm ekip đã dùng sinh tử để mọi người không đề phòng mà thoát ra hết cảm xúc thật, không thể tránh khỏi thất thố, cơ hồ mỗi người kháng nghị, yêu cầu ekip xin lỗi, bồi thường, phải công bố nội dung tỉ mỉ kỹ càng, nếu không họ sẽ bãi bỏ tập thể.

Hiện tại nhóm chương trình đã lên tiếng xin lỗi, chưa xác định được phương án đền bù, họ không có quyền phát ngôn nhiều, vì nhiều lý do khác nhau nên các bậc tiền bối khó có thể đưa ra lời khuyên nên nhóm đã nhất trí bầu Lâm phục làm đại diện để thương lượng với nhóm chương trình nhưng không có kết quả. Cô không thèm để ý đến kết quả, cho nên cũng không quan tâm, nếu không nhất định phải thẳng thắn hỏi Yến Sơ Phi nhân hậu trường.

Yến Sơ Phi đã từng đề cập đến dự án này trong các cuộc nói chuyện nhỏ trước đó, hạng mục này anh giao cho trợ lý cũ cùng Tô Nhất, thật không ngờ Tô Nhất chơi lớn đến như vậy, thiếu chút nữa doạ đám người tiểu ra quần.

Thời gian trôi qua rất nhanh khi mọi người bận rộn, cô ở văn phòng Yến Sơ Phi, anh giúp cô định chế lại lại máy chiếu, buổi tối khi tăng ca, cô liền tất cả thành cảnh đẹp tự nhiên, thỉnh thoảng nhìn cảnh đẹp của ảnh đế đại nhân lại thoáng vui vẻ, mỗi lần tăng ca đều dung sướиɠ từ thể xác lẫn tinh thần.

Trong khoảng thời gian này, Minh Huyên tới tìm cô một lần, trong hai tháng nghỉ hè anh chơi game đến điền rồi, lông mày muốn cháy xém liền tìm cô để hỗ trợ bản thảo, cô đương nhiên không rảnh, nhưng cô mang Yến Phi Sơ đến ăn cơm với Minh Huyên, tiểu Huyên kinh ngạc cằm xém rơi xuống đất, ngoài ý muốn kích nổ tiểu vũ trụ, ăn cơm xong liền hoang mang rối loạn chạy đi, nói muốn mượn chung cư của cô để bế quan vài ngày.

Thứ 5 ngày 26 tháng 8 đã xác định được phương án đền bù, bồi thường một tập, nội dung được biên tập trong “Đảo Phiêu Lưu Ký” đợt này phải được tất cả các khách mời xem xét và thông qua trước khi gửi bản kế hoạch chi tiết cho lần quay cuối cùng cũng đã được gửi cho nhóm. Vì vậy, quá trình ghi hình diễn ra theo đúng lịch trình.

Chủ đề của số cuối cùng là "Giấc mơ hoàng hôn"nhìn chung thì nội dung cũng không có gì khác thường, đối với cô thì cũng hơi buồn cười. Bởi vì một trong những điểm cuối cùng là hoá trang thành bà lão, cô lại không lộ mặt, chuyên viên trang điểm hóa nửa ngày, ngày chiếu ra mới biết tất cả đều được cắt ghép, chuyên viên trang điểm mà biết được chắc tức hộc máu.

Sau khi đọc nội dung, Yến Sơ Phi nói rằng anh ấy muốn đi cùng cô để xem nó, cô không có ý kiến, nhưng không nghĩ tới chính là có hai người khác đang đi cùng cô.

“Tin tức của anh rất tốt.” Yến Sơ Phi một tay ôm Minh Minh, một tay cầm chiếc bình giữ nhiệt thổi vào miệng bình.

Hàn Duật cùng Lâm Phục ngồi trên ghế sô pha đối diện ở hai đầu đối diện, hai gương mặt đẹp trai khác nhau và mỗi người đều có nét riêng.

Họ phát hiện Minh Minh lui vé máy bay liền kiểm tra phi cơ tư nhân của Yến Sơ Phi, Hàn Duật không tính lên máy bay, nhìn ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lâm Phục, đầu óc nóng lên liền theo lên đến đây.

Minh Minh đi chân trần ngồi xếp bằng ở trên sô pha ôm di động chơi game, Minh Huyên đang bị đòi bản thảo, đem tài khoản giao cho cô, hiện tại rốt cục cũng có thời gian chơi một chút.

“Em chết!”

“Làm sao vậy?” Yến Sơ Phi buông bình giữ ấm, nhìn về phía màn hình di động của Minh Minh.

“Em bị người ta gϊếŧ! BOSS đoạt đi rồi!”

Hai người đàn ông đối diện đứng dậy, đi tới xem trò chơi trên tay cô.

Mười phút sau, ba tài khoản có vị trí thứ nhất, thứ hai và thứ sáu trên server Minh Huyên đã đổi chủ, một loạt thao tác, ba cái tài khoản chiến lực bão táp, ngươi truy ta đuổi, chỉ chốc lát sau đã đạt đến giới hạn của sức chiến đấu hiện tại.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Nhìn thấy từ "cuối cùng", tôi luôn cảm thấy có người sắp lạnh ...

Yến Sơ Phi:…

Lâm Phục: Anh ấy không lạnh, tôi nên làm gì.

Minh Huyên: Anh không quan tâm, mấu chốt là anh trai của em.

Lâm Phục:… Cậu nói lại lần nữa?

Minh Huyên: Cho dù đó là Anh Lâm Phục hay Anh Chấn đều là anh rể của tôi~ đều là anh rể của tôi.