Chân Hương Thật Lục

Chương 64: Con cừu của anh ấy

Edit: Jenn.

Rừng mưa sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm lưới khổng lồ của lá xanh và rơi vào mắt cô, con chim bói cá cất tiếng hát, những nốt nhạc nhảy nhót vui tai, gió thổi lá cây “Sàn sạt” hợp tấu, những giọt sương mát lạnh theo gió bay xuống, khẽ chạm vào làn da nõn nà của cô.

Minh Minh nằm trên chiếc giường nước trong suốt, giơ tay chạm vào ánh đèn vàng trên đỉnh đầu chọn nhiệt độ dễ chịu như đang tắm trong ánh nắng thật, không khí vẫn mang theo hương thơm tự nhiên của cỏ cây, hoa lá. Một con nai con không biết từ chỗ nào vụt ra, ngừng lại cách xa cô một cánh tay , thấp cổ ngây thơ mà nhìn cô, ánh mắt hồn nhiên dễ thương khiến trái tim cô như muốn tan chảy.

Công nghệ chiếu ảnh ba chiều không góc chết 360 độ cộng với cài đặt 5D hỗ trợ, thị giác, thính giác, xúc giác và khứu giác, thực sự đã mở rộng tầm mắt của cô! Không phải vô ích khi cô ấy bay về sớm bằng chi phí của mình và đến thẳng văn phòng tiểu thuyết của ông chủ Yến!

Tiếng giày vang lên “Bạch bạch” ánh sáng xung quanh mờ mịt, con nai kinh hãi bỏ chạy rồi biến mất trong bóng tối.

Minh Minh nghiêng người không chống đỡ được thân thể mảnh mai xoay người về phía phát ra âm thanh, một thân hình đen kịt đang im lặng từ trên cao nhìn xuống, cảm giác áp chế nhìn xuống cô.

Đăng —— Một tia sáng chói lóa chiếu thẳng vào cơ thể cô từ phía sau cái bóng, theo phản xạ, cô giơ cánh tay lên để chặn ánh sáng chói lòa trước mặt, làm lông tơ nửa cánh tay dựng lên…

“Nằm xuống, mở ra đùi, tiếp thu kiểm tra.” Lời nói khàn khàn, trầm thấp lạnh lùng không mang theo một tia xúc cảm của con người. Cơ thể nam giới trong ánh đèn nền mặc một bộ đồng phục sĩ quan với kích thước chính xác và hoàn hảo, bên cạnh ánh sáng càng thêm chói mắt, khiến anh giống vị thần mà cũng giống ác ma!

Minh Minh khắc chế bản năng run rẩy, nằm lại trên nệm nước cao một tấc, tuân lệnh mà dang rộng hai chân, lộ ra hoa huyệt ướŧ áŧ đã bị người đàn ông làm cho đỏ bừng, "Kiểm tra ... cái gì?

" Lật người, quỳ xuống, Chống hai tay xuống đất. ”

Minh Minh nghe lời, quỳ xuống, nhìn bóng dáng của anh trên sàn nhà, tiểu huyệt không ngăn được co rút phun mật.

"Kiểm tra xem em có đủ tư cách để được tôi sử dụng hay không."

“A ——” Lỗ nhỏ đột nhiên bị cây gậy thô ráp thô ráp đâm thủng, đem huyệt thịt mẫn cảm ma sát từ đau lại thành ngứa…. Tê dại khác thường, Minh Minh chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tránh né một chút, thực mau côn ŧᏂịŧ lại đâm sâu rút ra tận hưởng lạc thú, cô chủ động vặn vẹo mông phối hợp để côn ŧᏂịŧ chơi sướиɠ.

Là cán roi, anh dám dùng cán roi đùa bỡn hoa huyệt cô!

“Nha a —— ân ân… A a ——” nhân quân cọ xát cán roi nhanh hơn, giống đem cán roi thóc rút tiểu huyệt của cô.

“A a… Không, không cần! Xin! Xin cho ta, hầu hạ ngài!” Minh Minh cầu khẩn.

nam nhân thường thao huyệt cô ba lần, hôm nay mới phát tiết một lần, cô bị đạo cụ làm cho cao trào, thể lực của cô không thể chống nổi đến hai lần nữa!

Quân nhân rút cán roi cô không nhịn được run rẩy. Đèn pha tắt, phòng dần sáng lên, rừng mưa khi nãy không còn sót lại thứ gì, thay vào đó là những dụng cụ tra tấn nhuốm máu khiến người ta khϊếp sợ, nhưng Minh Minh quỳ trên giường nước, hai chân ướt nhẹp đầm đìa, cảm giác trống rỗng co chặt đến phát đau, cô nhìn đôi ủng đen bóng trước mặt, từ từ đưa mắt nhìn lên trên.

Quần tây thẳng tắp, đôi chân thon và chắc chắn, cặp mông hẹp gợi cảm, eo sói, thân hình dày dặn và rắn chắc được bọc trong bộ quân phục Đức lộng lẫy, ưu nhã cấm dục, cùng với khuôn mặt lãnh khốc đến mức không nhận ra khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông---- Bụng nhỏ của Minh Minh run run một cái, dưới thân da^ʍ thuỷ chảy ra ào ạt.

“Xem đủ rồi?”

Minh Minh vội vàng cúi đầu, nuốt xuống cổ họng khô khốc, đưa tay lên kéo khóa đũng quần xuống, cầm lấy đồ vật khổng lồ kinh hoàng của anh.

Cô ra sức liếʍ vào đầu khấc của anh, gian nan phun ra nuốt vào âm thanh vang lên “ba ba”, cô bất chấp ngượng ngùng, chỉ nghĩ là lấy lòng anh, cho anh biết cô ở giây phút này đối với anh có bao nhiêu mê muội! Linh hoạt gây xich mích với lỗ nhỏ mẫn cảm trên đầu nắm, trộn lẫn chất lỏng trước đó mà anh tiết ra với dịch thể của cô, rồi bôi vào cây gậy to lớn cứng cáp của anh, đợi chút nữa anh sẽ dùng côn ŧᏂịŧ nóng hổi này thao da^ʍ huyệt của cô, thao đến da^ʍ thịt run rẩy, thao đến khi cô hỏng, đến khi cô rêи ɾỉ không ngừng… Chỉ là ngẫm lại, thân thể liền từng trận tê dại, mềm mại không thôi.

“Em định liếʍ đến khi nào?”

“Em….”

Quân nhân một tay cô lên, khoá cổ tay cô bằng sợi dây rồi treo lên, chỉ để hai chân cô miễn cưỡng chạm đất gần như không chống đỡ nổi cơ thể, sau đó nâng một chân cô lên buộc đùi cô lên một sợi dây cột ngay cổ, Làm cho âʍ ɦộ đầy mật hoa của cô run lên dữ dội vì căng thẳng.

“Yến…”

“Em kêu tôi cái gì?”

Yến Sơ Phi ấn công tắc trên cán roi, cán roi bắt đầu rung và xoay nhanh chóng, hoa văn thô ráp làm cán roi càng thêm dữ tợn, roi dài chuyển động như con rắn đen lay động “Kêu không đúng, nó liền sẽ ở thân thể của em làm cả đêm”

Không cần!

“…Chủ nhân ân ân ——” Cán roi chạm vào bụng dưới của cô, bụng dưới như bị điện giật, chua xót suýt chút nữa buộc cô rơi lệ.

"Đại nhân-ah ah ah -"Cán roi trượt xuống, trực tiếp đè lên hạt đậu nhỏ, là dây thần kinh ngoại biên mẫn cảm nhất! Cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bùng lên, Minh Minh khóc kêu giãy giụa lên, dâʍ ɖị©ɧ phun tung toé.

“Sai.” Nam nhân tàn khốc tuyên cáo, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa đế đáng thương.

“A a —— Ông chủ! Yến đổng!”

“Thân ái!”

“Sơ Phi!”

“Ông xã!”

Người đàn ông cuối cùng cũng tháo cán roi khủng khϊếp ra, cô sớm đã tiết ra da^ʍ thuỷ đến rối tinh rối mù, côn ŧᏂịŧ vừa đi vào một nửa, cô liền run rẩy đến cao trào, tiểu huyệt cắn chặt khiến anh không vào được. Anh thọc rút một hồi lâu, vách động mới mềm xuống, liền bị anh chen vào, bên trên hoa tâm mỏng manh.

Tưạ hồ là diễn, nam nhân thao dứt khoát mãnh liệt, mang theo tàn nhẫn bóp lấy mông cô hung hăng xâm phạm tiểu huyệt, va chạm hoa tâm.

Cả người trần trụi bị treo lên, ảnh đế của giới giải trí mặc trang phục chỉnh tề chỉ lộ ra dươиɠ ѵậŧ lớn thô bạo cắm làm, thể xác và tinh thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm tính ái kɧoáı ©ảʍ tăng vọt, từng đợt vui thích đánh sâu vào toàn thân, gột rửa thần trí!

“Ông xã! Ân a —— a…”

Khi tiểu huyệt bắt đầu thích ứng Yến Phi Sơ bắt đầu đưa nguyên cây vào, mỗi một lần đều làm cô cảm thụ hình dáng, kích cỡ của anh làm cô nhớ rõ cảm giác vui sướиɠ thống trị mà anh lại.

Côn ŧᏂịŧ không ngừng đâm sâu khuấy đảo tiểu huyệt, nơi sâu nhất của tiểu huyệt bị đâm đến mềm mại bất kham, nam nhân dùng lực tách hai môi tiểu thịt, làm công thịt đâm càng sâu, tiểu hoa đế cũng không hề phòng bị mà lộ ra ngoài để nam nhân chà đạp, từng chút từng chút va chạm mà sướиɠ đến mức tận cùng, Minh Minh hoàn toàn không khống chế được thân thể, cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi kɧoáı ©ảʍ liên tục, không ngừng kêu “Ông xã.”.

Chân gầy duy nhất đứng không chống đỡ nổi nữa co giật, người đàn ông vừa nhìn thấy thì chợt nhíu mày, liền bế cô đặt lên eo của chính mình, nhưng giây tiếp theo vẻ dịu dàng giống như ảo ảnh đã biến mất "Đồ vô dụng."

Sau khi thô bạo khiển trách, người đàn ông ấn mông cô lại, kịch liệt đẩy cô ra sau, để côn ŧᏂịŧ thô bự cọ xát tiểu huyệt, vẫn duy trì tần suất cực cao để đâm vào nhuỵ tâm, làm cô thở ra nhiều mà hít vào thì ít, sướиɠ đến thất thần.

“Không, từ bỏ, tôi không được a a a a ——”

Trong khoảng thời gian ngắn cô cao trào mấy lần, toàn thân ửng hồng, khuôn mặt nhỏ mê mang, giống như con cừu nhở không rành thế sự bị lạc đường.

Ăn anh cừu còn chưa đủ, càng ăn càng thấy em cừu này kiều mỹ, đáng yêu, mê người, nghịch ngợm. Yến Sơ Phi mất khống chế, dưới sự van xin thương xót liên tục của cô, vẫn đem cô thao đến hôn mê bất tỉnh.

Sau đó anh lại làm điều đó thái hoá hơn hai lần, cắm cô nghẹn ngào không nói ra lời, chỉ có thể dang chân để anh cắm vào.

Lần thứ tư kết thúc.

“…”Minh Minh trầm giọng nói.

“Cái gì?”

“Lão tử ngày mai không đi làm!”

Yến Sơ Phi hơi giật mình.

“Tính tai nạn lao động nghỉ phép!” Thanh âm vừa ngu ngốc vừa tinh tế.

Yến Sơ Phi không kìm được nở nụ cười, đè lên người cô, hôn lên môi cô trìu mến,

“Nếu nghĩ vậy làm thêm một lần nữa!”

“…Ông chủ tôi sai rồi…”

“Em gọi tôi là gì?”

“Ông xã, ông xãa a ——”

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Để tôi chuyển lời một chút, rất nhiều chị em mong chờ hoả táng anh.

Yến Sơ Phi:???

Lâm Phục: +1

Hàn Duật: +2

Bộ Thiếu Văn: +3

Minh Huyên: Anh Lâu đâu?

Hoa Vân Lâu: Phía trước lạnh, trước tiên phải giao cho nhà thiết kế.

Minh Huyên: Ách…đại ca?

Minh Chấn: Tôi chịu trách nhiệm đưa anh ấy đến lò hỏa táng.