Chân Hương Thật Lục

Chương 56: Đừng lo lắng về việc bỏ cuộc

Edit: Jenn.

Lấy cớ mắc tiểu, Minh Minh chạy đến toilet tìm anh trai, cô còn lay hoay ở một góc, liền nghe thấy một giọng nữ bi bô.

"A! Thực xin lỗi, tôi không để ý anh ở bên cạnh, tôi giúp anh lau."

Minh Minh bước nhanh đi qua giữ chặt lấy cánh tay Minh Chấn kéo lại, mỹ nữ mặc áo trắng môi đỏ như lửa cháy liền suýt nữa ngục ngã.

Mỗi lần đại ca của mình đặt hàng đều gặp phải nhiều người tán gẫu, loại người văng nước vào người khác là loại cô ghét nhất, áo sơ mi và bộ đồ cô chọn cho anh trai không phải là khăn lau tay!

Ngày thường, anh trai tôi sẽ bỏ đi mà không cho người ta cơ hội để nói chuyện, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Không cần lau. Vui lòng trả phí giặt khô 500 tệ." Minh Minh ở trước người anh che chắn.

“Vị soái ca này…”

"Này chỉ cần nói chuyện và giữ khoảng cách với người đàn ông của tôi một chút."

Nữ nhân môi đỏ cứng đờ “Tôi, tôi không mang theo tiền mặt, nếu không cho tôi số điện thoại…”

“Không cần như vậy phiền toái.” Minh Minh mở mã thanh toán đưa cho cô gái có đôi môi đỏ mọng xem. Bộ móng sáng bóng vừa được xử lý hôm trước dường như vô tình đẩy mái tóc dài mượt ra sau tai, và đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt khỏi má và cằm, vểnh lên đầy đặn Khuôn ngực cong, vuốt ve vòng eo gợi cảm, treo lơ lửng bên ngoài bờ mông đầy đặn.

Nữ nhân môi đỏ ánh mắt bị lôi kéo nhìn khuôn mặt Minh Minh nhỏ, tinh xảo động lòng người, cổ trắng nhỏ nhắn mềm mại, dáng người hình chữ S kiêu kì.

Minh Minh yêu mị mà nâng nâng cằm. Cô hôm nay sẽ chuyên môn đuổi đám ruồi bọ quanh anh trai!

Nữ nhân môi đỏ oán hận mà trừng mắt nhìn Minh Minh liếc mắt một cái, mắt trợn trắng muốn đi.

"Phí giặt khô trả trước!"

“Cô xảo trá! Chỉ có một chút nước thôi!” nữ nhân môi đỏ cũng không làm bộ làm tịch , mày liễu dựng ngược thanh âm gai nhọn.

“Tôi tưởng cô có mắt nhìn, cô có biết anh ấy học lớp mấy rồi mà không biết tình cảm của cô?”

Minh Minh thấy cách đó không xa một đám nữ nhân hòng chuyện, kinh ngạc mà cười cười “Cái kia, không cùng cô so đo”

“Cô!” Nữ nhân môi đỏ cầm điện thoại quét mã, quay đầu liền đi!. Năm trăm tệ là chuyện nhỏ, nhưng cô không để trong vòng vây khuê mật cô không thể để lọt một chữ “không biết nhìn hàng”.

Minh Minh nhìn xem thông tin thanh toán, kéo Minh Chấn trở lại chỗ ngồi. Ngồi xuống mới phát hiện cô bị gián đoạn bởi màn kịch vừa rồi, cô quên hỏi anh trai mình phải làm gì!

Anh yêu thầm nam nhân muốn theo đuôỉ cô! Cô với anh trai trở thành tình địch! Anh trai sẽ không nhận đứa em gái này đi?

Bữa cơm khiên Minh Minh gian khổ vô cùng, Lý Ân Nặc nói gì đó cô cũng không nghe kĩ, chỉ có thể thuận miệng đáp lời, thấy biểu tình anh trai lạnh băng.

Xong rồi xong rồi xong rồi!

Trong góc nhà hàng, một cặp nam nữ ngoài ý muốn đi toilet lại được coi kịch của cô và anh trai , thấp giọng đàm tiếu.

“Cô gái nhỏ đó có chút thú vị, khó trách Hàn Duật nhìn trúng.” Chương Tư Huyền cười khẽ, hai tròng mắt sáng ngời nhìn người đàn ông nho nhã nhẹ nhàng đối diện, trong mắt không giấu được vẻ tán thưởng.

"Ồ? Có ý gì?" Hoa Diệp thấy ôn nhu hỏi. Anh không biết từ góc độ nữ nhân những chuyện vừa rồi sẽ như thế nào?

“A… Anh có cảm thấy nữ nhân kia chuyện bé xé ra to, tính toán chi li?”

Hoa Diệp không tỏ ý kiến.

“Anh không ở Trung Quốc lâu nên không biết, các cô gái ngày nay khác xưa rất nhiều, họ không những dũng cảm, mà còn tổ chức thành đoàn thể, một cái không được liền có một cái khác, chỉ cần có phương thức liên hệ. Vừa rồi nữ nhân kia không nói mình là em gái, bởi vì em gái không có quyền can thiệp các mối quan hệ của anh trai, sau đó lấy sắc đẹp áp chế, làm đối phương tự biết xấu hổ, cuối cùng ép đối phương đến cánh của cuối cùng, mặt khác cảnh cáo những cô gái xung quanh phải biết tính toán ước lượng.” Chương tư huyền kiên nhẫn giải thích nói.

“Phức tạp như vậy sao?” Hoa Diệp không nhịn được cười một tiếng, mí mắt hơi rũ.

“Anh nghĩ thế nào? Lúc trước tôi vì đuổi những oanh oanh yến yến bên cạnh anh cũng phí không ít công sức!”

“Cái này… Thật đúng là không có chú ý tới.”

“Kia đương nhiên rồi, mỹ nữ nhào vào trong ngực, anh còn có thể chú ý cái gì!”

“Tôi chú ý tới, nữ hài kia… Dáng người thực tốt.”

Chương Tư Huyền tức giận mà liếc nam nhân một cái “Cháu trai anh cùng bạn tốt của nó coi trọng nữ nhân này, anh đừng có xằng bậy!”

“Cháu trai của tôi ... ... ” Hoa Diệp khóe miệng nhẹ cong như suy tư gì.

Ăn xong cơm trưa, Minh Minh quyết định giữ nguyên kế hoạch xem điện ảnh, muốn tìm cơ hội hỏi rõ anh trai, kết quả anh trai bảo mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi, làm Lý Ân Nặc đi với cô! Minh Minh bất chấp Lý Ân Nặc nghĩ nhiều, trực tiếp đem Minh Chấn kéo đến nơi xa.

“Anh hai! Em không hiểu sai ý của anh đi? Anh định hợp tác cho em cùng Lý Ân Nặc?”

“Em đã trưởng thành, cũng nên yêu đương yên ổn” Minh Chấn tránh đi ánh mắt chất vấn của Minh Minh, ngữ khí bình tĩnh.

“Cho nên anh giới thiệu anh ta?” Đem người mình thích giới thiệu cho em gái?

“Anh ta không tồi”

Cô đương nhiên biết “Không tồi”! Nếu không cũng không có khả năng làm anh trai cô yêu thầm suốt nhiều năm như vậy! “Chính là ——”

“Minh Minh” Minh Chấn quay đầu rũ mắt ngóng nhìn, ánh mắt cực lực áp xuống thống khổ cùng tuyệt vọng “người anh yêu nhất, chỉ có thể giao cho người mà anh quen biết, anh mới có thể an tâm”

“Nhưng ——”

“Em có thể từ bỏ…”

Hốc mắt Minh Minh đỏ lên, Minh Minh nhanh chóng đi đến ven đường, tuỳ tiện bắt một chiếc taxi.

“Minh Chấn? Anh… Thích Minh Minh?”

Lý Ân Nặc không ngốc, thậm chí có thể nói là thông minh. Trước kia không nghĩ ra nguyên nhân lại đi theo hướng không thể tưởng tượng nổi, vừa mới bất thình lình nảy lên ý tưởng, bao nhiêu chuyện bất bình thường của bạn mình trong mấy năm nay đều có cách giải thích hợp lý nhất!

Trái tim bế tắc.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Tôi không biết bộ mặt thật của núi vì tôi đang ở trong ngọn núi này! Chị em là một người thông minh như vậy, làm thế nào cô ấy có thể không bao giờ nhìn thấy những gì anh trai cô nghĩ về cô ấy?

Lâm Phục: Chỉ có thể nói là anh ấy quá kiên nhẫn.

Minh Huyên: Anh hai tôi?

Lâm Phục:…Không phải anh trai, mà là anh rể.

Lý Ân Nặc: Nước tương của tôi đã hoàn thành chưa?

Minh Huyên: Tôi đoán nó gần giống nhau.

Lý Ân Nặc: Em không muốn dắt chó đi nhanh quá ...