Edit: Jenn.
Vào ngày 6 tháng 8, vì làm thêm giờ vào tối thứ sáu, Yến Sơ Phi đem cô đến văn phòng kém hơn văn phòng xa hoa của anh một chút.
Ông chủ Yến tương đối cũng có tính người, trong thời điểm bị một đống công việc đè lên người cô, anh liền nổi lên thú tính đem cô thao hết lần này hết lần khác. Buổi sáng từ trên giường anh bò xuống, toàn chân cô mềm nhũn, hôm nay ở văn phòng ngồi một ngày, tiểu huyệt vẫn còn ẩm ướt, do bị làm đến nhạy cảm.
Vì những bộ phim của nghệ sĩ công ty không được phát sóng, cho nên cô chỉ có thể tăng ca, dùng máy tính của ông chủ xử lí, mượt mà như tơ lụa, hiệu xuất được tăng thêm 40%!
Vì khen ngợi việc tốt của anh là đưa máy tính cho cô làm việc, cô đã nói thay anh một lần, quá trình này rất khó khăn, cuối cùng cũng phải thốt ra, cô giống như ác nhân, cô lấy uy lấp một nửa miệng anh.
Nhìn anh cau mày tưởng cô phun nhưng lại là bộ dáng không thích phun, cô hé miệng, học theo diễn viên nữ trong phim AV, dùng lưỡi khuấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, nuốt xuống, rồi hôn lên môi anh, đem anh xử lí công chuyện không được.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ 90% trở lên là nước, chỉ cần màu sắc bình thường là nam giới không bị bệnh, ăn vào không lợi cũng không có hại, nhưng là vì tình thú, đa số nam giới vẫn rất kháng cự việc ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình.
Nhắc tới cái này…Cô có chút nhớ Hoa Vân Lâu.
Mệt a! Bệnh thiếu máu! Ngẫm lại liền đau lòng.
Nhìn thấy trên mặt cô gái có chút bất mãn, Yến Sơ Phi trong lòng lóe lên một tia hoảng sợ.
“Tôi… tôi chỉ không quen…”
“Ân?” Minh Minh hơi kinh ngạc, phản ứng của anh trước sao là có ý tứ gì? Tức khắc cảm giác nam nhân có chút đáng yêu “Sao phải làm quen với loại chuyện này!”
Cô ôm mặt anh hôn hôn, “Thật đáng yêu!” Cọ cọ chóp mũi của anh: “Thứ hai gặp lại ông chủ của em!”
“…Ân.”
Minh Minh cầm lấy túi xách vui sướиɠ chạy lấy người, Yến Sơ Phi không có tiễn cô, anh nhắm mắt ngồi ở sô pha nhớ lại hương vị của cô, nhẹ xóc phân thân, hồi lâu, anh mở mắt nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tay, đưa đến bên miệng liếʍ liếʍ, nuốt xuống…Lắc đầu cười khẽ.
Giữa trưa thứ bảy, Minh Minh tươi tỉnh mặc quần áo cẩn thận rồi bắt taxi đến nhà hàng Tây do anh trai đặt. Việc nấu ăn của anh trai tôi đương nhiên là tốt nhất đối với cô, nhưng thỉnh thoảng đi ăn ngoài hàng với anh trai cũng rất tốt, ăn xong có thể đến rạp chiếu phim coi bộ phim mới. Vào buổi tối, cô gọi hải sản và sắp xếp một buổi biểu diễn cho anh trai, ngày hoàn thành rất trọn vẹn ...
Bước vào nhà hàng, cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai với làn da màu đồng đang ngồi bên cạnh Minh Chấn, Minh Minh ngẩn ra một chút nhanh chóng di chuyển cái đầu nhỏ của mình –
Người kia chính là thẳng nam mà anh trai mình yêu mà không được sao?
Anh trai tỏ tình? Hoàn thành?
Thật tốt quá! Nhiều năm như vậy! Anh trai có thể coi là hết khổ!
Bọn họ ai công ai thụ a?
Không phải, cô nên gọi bằng gì? Chị dâu?
Bình tĩnh bình tĩnh!
Minh Minh nỗ lực khống chế chính mình kích động tâm tình, cố gắng hết sức để làm cho biểu cảm của mình trông thật tự nhiên và thân thiện.
“Anh ơi!”
Minh Chấn đứng dậy và mở ghế cho Minh Minh.
“Đây là?” Minh Minh sốt ruột hỏi ngay khi anh vừa ngồi xuống.
Lý Ân Nặc cúi đầu, khó nhịn ý cười.
Anh biết mình lớn lên đẹp trai, khí chất tốt, hormone nam tính, nhưng từ khi còn là sinh viên, Minh Chấn đã áp đảo anh ấy về mọi mặt. nếu là em gái của Minh Chấn, nói vậy ánh mắt nhìn người sẽ cực cao, Minh Chấn nói giới thiệu em gái cho anh, thời điểm anh nhận thức còn có chút khẩn trương, không nghĩ tới, cô nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng, giống như đối với anh là nhất kiến chung tình!
Mặc kệ tương lai như thế nào, mười giây này anh có thể đứng trước mặt bạn bè cũ nổ cả đời!
Nhìn thấy đối phương cụp mắt cười xấu hổ, hưng phấn cắn môi dưới, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc!
Này thỏa thỏa mà thành a!
“…”Minh Chấn hơi hơi hé miệng, cổ họng bị tắc nghẽn không nói nên lời.
Lý Ân Nặc ngó mắt Minh Chấn, ngẩng đầu hướng về Minh Minh mỉm cười, lấy danh thϊếp: “Xin chào, tôi tên là Lý Ân Nặc, là biên tạp viên tạp chí, là bạn cùng trường với anh trai em”
Vâng? tốt! Đủ hào phóng! Minh Minh nhận lấy danh thϊếp và mỉm cười ngọt ngào, “Ân Nặc ca!”
“Hai người nói chuyện trước, tôi vào nhà vệ sinh.” Minh Chấn đột nhiên rời đi.
“Anh hai!” Minh Minh đứng lên theo, cảm xúc anh trai không đúng….Chẳng lẽ chưa thổ lộ? Anh trai muốn mượn lời cô sao?
Anh ơi, anh nói rõ cho em nhé!
“Tôi có thể kêu em là Minh Minh không?” Lý Ân Nặc cho rằng Minh Chấn cơ hội, chủ động mở miệng hỏi.
“Đương nhiên tốt!” Minh Minh một lần nữa ngồi xuống. Tên cô ấy thật có ma lực, họ và tên lặp đi lặp lại vẫn là một từ thông dụng, nhưng chỉ cần mọi người gọi ra là sẽ như đã thân thiết với nhau, người không quen sẽ gọi cô ấy bằng từ thứ hai, người bạn thân thiết sẽ gọi cả tên, hiện tại cách gọi của Lý Ân Nặc là của bằng hữu.
“Minh Chấn nói em ở công ty quản lý làm thợ chỉnh ảnh? Hẳn là phát sinh rất nhiều chuyện thú vị ?”
“Ân!” Minh Minh nhìn nhìn danh thϊếp, 《 thâm lam 》— Một trong ba toà soạn báo nổi tiếng nhất hiện nay, mấy năm nay thế lực rất mạnh, nhìn vào xu hướng, việc chen chân vào chiến tuyến chỉ là một sự kiện mang tính bước ngoặt. Lý Ân Nặc là tổng biên tập《 thâm lam 》! Người anh trai thích quả nhiên là….
Minh Minh nói không nên lời, tuy rằng suy đoán rất nhiều lần người anh thích có bộ dáng gì, nghề nghiệp gì, nhưng giờ người ta ngồi sờ sờ trước mặt cô, cô lại cảm giác không hề chân thật.
Có phải cô tính sai không? Nhưng đây là lần đầu tiên anh trai dẫn cô đến người đến gặp cô….
“Anh Ân Nặc và anh anh trai em cùng học chung trường đại học?”
"Chúng tôi gặp nhau ở trường trung học, đại học thì ở cùng chung cư, anh về nước không lâu anh em cũng về nước, luôn giữ liên lạc với nhau, coi như là có duyên đi?”
“Đúng vậy, thực sự có duyên!” Cái gì mà có duyên, anh trai cô thật đáng thương, yêu thầm nhiều năm vậy! Tưởng tượng nhiều năm anh trai chịu bao nhiêu khổ sở, cô nhìn Lý Ân Nặc u oán vài phần.
“Anh…” Minh Minh không biết hỏi như nào, anh trai không chịu nổi hậu quả cự tuyệt, cô càng không dám mở miệng.
“Minh Minh nghe anh trai em nói, em chưa có bạn trai?”
“Ân? A! Là…”
“Tôi có thể theo đuổi em không?”
Gì? Anh có ý gì? Anh con mẹ nó lặp lại lần nữa?
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Dangdangdang! Một lời chào nồng nhiệt đến xứng Lý Ân Nặc lên sân khấu!
Lý Ân Nặc: Tình hình thế nào? Hợp với nam nào? tôi đang ở đâu? Cái này để làm gì?
Minh Huyên: Đợi anh một chút, cho em hỏi vài câu với chị nha!
Lý Ân Nặc: Minh Minh? Cô ấy muốn hỏi gì?
Minh Huyên: Chị gái em xin hỏi nếu em ở với anh cả thì ai sẽ tấn công và ai là người chịu thiệt?
Lý Ân Nặc: Tôi và Minh Chấn? Vui đùa cái gì vậy? Anh ta làm gì bạo cúc? Bạo ai ai chết!
Minh Chấn:…
Minh Minh:…