Chân Hương Thật Lục

Chương 54: Cái ôm của cô ấy (Yến Sơ Phi xác định tình cảm)

Edit: Jenn.

Anh không biết châm dầu nóng vào lửa sẽ như thế nào, nhưng dã thú đang trong thời kỳ động dục sẽ phản ứng như thế nào khi bị đánh trúng adrenaline, anh hẳn là có thể lĩnh hội!

“Em mở miệng cầu xin, thì chút nữa đừng có là làm nũng xin tha”

Hôn lên đôi môi thơm tho của cô, Yến Sơ Phi bế lấy người phụ nữ quyến rũ sắc sảo dưới thân, đi đến cửa sổ sát đất, mở rèm đè cô vào cửa sổ.

Thành phố phồn hoa còn chìm trong bóng đêm, chỉ có ánh đèn le lói trên dòng vịnh quanh co.

“A!” Lớp kính cường lực lạnh lẽo và cứng rắn phía sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô siết chặt, tiểu huyệt kẹp anh đến cắn chặt răng, hai chân đứng tấn, buông đùi phải của cô, làm cô miễn cưỡng nhón chân, chân trái bị treo trên khuỷu tay anh.

“Ân…” ôm tấm lưng rộng của anh, Minh Minh ủy khuất mà khẽ hừ một tiếng, bởi vì chiều cao chênh lệch, tư thế đứng quá miễn cưỡng, hiển nhiên là anh đang cố ý, với tư thế này cơ chân cô bị kéo căng vô cùng, đau đớn của ngón chân lên thẳng bàn chân , làm hoa tâm chảy da^ʍ thuỷ khát cầu.

“Ông chủ…. Nha a ——” Không đợi cô thúc giục, nam nhân rốt cuộc tìm được vị trí thuận tiện sử dụng sức lực, hai chân vững như cọc trụ, thắt lưng kiên trì đâm, nghiêng người thao cô.

Bang, bang, bang, bạch bạch bạch bạch…

“Ân ân… A, a…” Quá, quá căng! Phía sau là cửa sổ sát đất nên không có biện pháp giảm đi độ xốc, mỗi cái thọc vào của anh đều đâm sâu đến tử ©υиɠ, đánh vào toàn bộ vùng lông đen của cô, mông gần như tê liệt, tiểu huyệt phía trước ăn no đầy đủ đến độ muốn hoà tan!

Yến Sơ Phi dường như sắp đáp ứng yêu cầu của cô ngay lập tức, anh làm cô phát điên, khi mật dịch đã ra đủ nhiều anh liền bắt đầu điên cuồng đâm sâu, huyệt thịt mềm mại chỉ chốc lát sau có cảm giác như đang bốc cháy, cảm giác khuây khoả nhanh chóng lan tràn đến khắp người, hoa tâm bị đâm cho tê dại bất kham, dưới thân nhục huyệt tao lãng như một cái chuông nhỏ, lần va chạm trước chưa kết thúc lần tiếp theo lại đánh tới, thân thể một tầng chồng lên một tầng khác run rẩy hưởng thụ vui sướиɠ.

Muốn hư, rất trướng… Chính là càng thoải mái…

“A… Ha a…”

“Tuy rằng tôi thực sự thích nghe, nhưng nếu em cứ kêu như hiện tại, giọng nói sẽ không chịu đựng nổi.”

Nam nhân động không ngừng, mang theo ý cười.

“A…” Minh Minh nhẫn nhịn, ôm nam nhân rắn chắc mới có cảm giác thân thể an toàn, môi đỏ dán lên tai anh.

“Tôi, tôi thích kêu, ai đang kêu, kêu ông chủ như anh a…Lợi hại như vậy, cắm tôi rất thoải mái, rất thích… Ân a —— đều, đều phải bị, bị anh cắm hỏng rồi … Ân ân…”

Yêu tinh!

Yến Sơ Phi hôn lên môi cô, niêm phong giọng nói kiều mị của cô. Tay buông lỏng đầu nhũ đỏ lên như ớt, bàn tay đưa chân phải vốn đã phát run của cô , côn ŧᏂịŧ to lớn hung hăng đâm vào trong lỗ hoa non mềm của cô, tiếng giao thoa giống như tiếng quất tàn khốc.

“Ân…”

Đau quá-lưng và mông bị đánh một trận đau âm ỉ, cho dù kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đè nén mọi thứ, cô vẫn không nhịn được lo lắng, lo anh có thể đánh vỡ pha lê hay không, làm cô từ trên cao của thành phố mà rơi xuống.

“Ngô ân ——” ảo tưởng sợ hãi làm tiểu da^ʍ huyệt càng khẩn cũng càng mẫn cảm, cao trào bùng nổ với nỗi sợ hãi, linh hồn và cơ thể không trọng lượng và lơ lửng như rơi xuống từ độ cao! không, không muốn! Cô ôm chặt người đàn ông trước mặt mình hơn, như thể cô đang nắm lấy cánh tay duy nhất của mình, cô không thể làm gì nếu không có anh và sợ rằng anh sẽ bỏ cô lại.

Yến Sơ Phi chịu khổ, nhưng cơn co giật trong âʍ ɦộ của cô thật khủng khϊếp.

“Kỳ an toàn sao?” Chỉ cần cô gật đầu, có phải lừa anh hay không, anh sẽ lập tức không do dự bắn vào.

Cô gái nuốt nước bọt và lắc đầu.

Yến Sơ Phi ngạnh một chút, ôm cô trở về mép giường, mang áo mưa, lật thân hình mỏng manh của cô, cong chân để cô quỳ trên đùi mình, toàn thân nằm sấp, nước da^ʍ trong tiểu huyệt nhỏ xuống giường.

Côn ŧᏂịŧ thô to gian nan động trượt ở hậu huyệtvài cái , cô sợ đến mức giãy dụa kêu: “không cần!”

Yến Sơ Phi nhịn xuống xúc động bồng bột, thúc đẩy mạnh mẽ và xâm nhập vào cúc huyệt bốc lửa, mềm mại và linh hoạt.

“A a…” Hù chết cô! (Chị sợ bị đâm đít😊)

“Thả lỏng!” Anh ra lệnh, nhưng không đợi cô đáp lại, anh cangf hung ác đâm chọc, ham muốn cùng xúc động bị áp xuống trong đầu anh đang châm ngòi nổ, xúi dục anh thao mềm, thao hư cô, thao đến nỗi cô không thể cự tuyệt những cuộc làʍ t̠ìиɦ với anh, mỗi lỗ nhỏ trên người cô đều được anh rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙!

Chưa bao giờ Yến Sơ Phi có những ý nghĩ dâʍ ɭσạи làm anh trở nên bất thường, anh hung hăng và hiếu chiến như thể đang trừng phạt những nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© phạm tội ác ghê tởm - hoặc những nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© bị treo cổ đang cố gắng làm hài lòng cô chủ tham lam và tàn nhẫn!

Đâm thọc tàn khốc mang đến cảm giác tình ái khuây khoả, mùi vị dâʍ ɖu͙© tuyệt đỉnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô co giật và hét lên, bắt lấy khăn trải giường muốn chạy trốn, nhưng lại bị người đàn ông đè lên và tiếp tục đâm sâu vào!

Ô ô ô ô ô ô… Người đàn ông này không giỏi tiếng Trung sao? Cô muốn anh làm cô phát điên, đó chỉ là lời nói khoa trương, cô thật sự không muốn phát điên!

Yến Sơ Phi ở trên giường không nói nhiều, chỉ yên lặng dùng côn ŧᏂịŧ thao lam, trên trán nổi lên gân xanh.

Bị cao trào thường xuyên đánh sâu vào, eo Minh Minh giống như cá thoát li khỏi nước, quay cuồng, sau vô số lần cố gắng, cuối cùng anh cũng đã vắt kiệt nước từ côn ŧᏂịŧ trong huyệt đạo.

Chỉ một lần thôi đã khiến cô đổ mồ hôi và thở hổn hển.

Ông chủ, anh uống thuốc kí©ɧ ɖụ© à?

Anh thở không ra hơi, lời nói cửa cô chưa kịp thốt ra miệng, Yến Sơ Phi liền đem cô trở về, ôn lên miệng cô, tách hai chân cô ra, cắm từng đợt vào huyệt ẩm ướt của cô.

Khi nó đủ ướt, đàn ông thô bạo sẽ rất tuyệt, nhưng, nhưng, sướиɠ quá mức nó sẽ khô dần!

Kết thúc lần bắn thứ hai, tầng tầng lớp lớp âm huyệt như nướng chín, tiểu huyệt cũng giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, sau khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, tiểu huyệt liền co rút co giật, dịch hoa bắn ra như lũ không tự chủ được.

Yến Sơ Phi xem đến đỏ mắt, ngón tay thon dài mò tới lui trong huyệt nhỏ đang co rút co giật xem trong cái miệng nhỏ nhắn dâʍ đãиɠ này ẩn chứa bao nhiêu nước.

Anh cúi xuống mυ'ŧ mạnh, tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ càng lớn.

“Ô ân… Không cần… Đừng, đừng a ——” Đầu lưỡi mềm mại mò vào hoa huyệt vốn đã mẫn cảm, trong bụng xuân thuỷ không khống chế được mà phun ra.

Trời ——

Cô không dám nhìn mặt anh…

Cô, nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của anh ...

Lỗ tai như thiêu cháy sắc mặt cứng đờ, Minh Minh rút mông nhỏ, ôm đầu gối chôn mặt ngỏ vào, nghiêng người thành cuộn trong thành đuôi tôm.

Yến Sơ Phi cười cười, lợi dụng tư thế của cô liền cắm vào tiểu huyệt cô.

Lúc này anh ôn nhu hơn nhiều, nhưng vừa bị làm xong hoa kính trở nên yếu ớt mẫn cảm, vừa mới triều xuy đã cạn kiệt sức lực khống chế cuối cùng của cô, mỗi lần làm dươиɠ ѵậŧ đều đưa nguyên cây vào huyệt đế, huyệt thịt dám thuận theo mà liếʍ mυ'ŧ bao vây, không hề có một tia chống cự.

"Hừm ... lần cuối cùng ..."

Yến Sơ Phi nhịn không được sướиɠ đến thở dài. Anh hiểu một chút căn bệnh tiềm ẩn của Bộ Văn Chi, không chỉ thân hình quyến rũ này, mà cả tính khí của cô, phản ứng của cô với đàn ông, những cái ôm của cô, kɧoáı ©ảʍ tột cùng và sự thỏa mãn tách rời sự thống nhất giữa thể xác và tinh thần, nó thực sự khiến người ta nghiện.

Yến Sơ Phi từ từ tăng nhanh, làm âm thanh rêи ɾỉ cũng dồn dập hơn, tiêm tế, dễ nghe, nhập tâm.

Con người của cô, trái tim của cô, anh muốn nó.

Bình minh.

“Ông chủ của tôi, trong tương lai ở công ty, xin hãy tránh xa tôi ra.”

“…Vì sao?” Sợ mọi người biết sẽ phiền phức sao?

“Bị anh làʍ t̠ìиɦ như vậy, tôi sợ mỗi lần gặp anh liền sẽ ướt.” Minh Minh bĩu môi bất mãn nói.

“…”

Cho đến khi vào phòng làm việc, Yến Sơ Phi vẫn đang hồi tưởng những gì cô nói, rốt cuộc là chỉ trích hay là khen ngợi?

“A…”

Thật tiếc là cuối tuần anh trai cô sẽ đến gặp cô, cô không tiện, nếu không anh hỏi cô một chút, thuận tiện xem câu nói kia là thật hay giả.