Chân Hương Thật Lục

Chương 53: Treo đầu dê bán thịt chó

Edit: Jenn.

Giấc ngủ bị đứt quãng khiến Minh Minh không thoải mái, trở lại thành phố S, Minh Minh tắm SPA toàn thân ở khách sạn, rồi bò lên chiếc giường mềm mại như hàng triệu tấm niệm gợp lại.

Niệm nhà Hoa Vân Lâu cũng rất thoải mái, nhưng đối với cô hơi cứng một chút, còn trong phòng nghỉ của Yến Sơ Phi, lần trước cô đã kiểm tra thương hiệu cụ thể, nhưng nó không chỉ đắt mà còn độc quyền.

Cô đáp ứng đến khách sạn với Yến Sơ Phi giường là nguyên nhân chính, anh xếp thứ hai.

Minh Minh từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, cơ thể giống như nhân vật cổ tích sống lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể từ trong ra ngoài, xương cốt, huyết nhục, làn da phản ứng mẫn cảm, thính giác, khứu giác, vị giác, thị giác phảng phất theo trình tự bị đánh thức, độ nhạy được đánh thức, độ nhạy đọc điều từ 1 đến 99, rồi đến 100.

Cô quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh, hiệu ứng che nắng trong phòng ngủ tốt đến mức cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của anh, điều này mang đến cho anh rất nhiều bí ẩn cùng trí tưởng tượng.

Cô chui vào chiếc chăn bông màu xanh đậm và gần như đen, rồi lặng lẽ ghé thăm eo anh, mùi cơ thể anh rất yếu, chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm cùng hương vị nam tính mềm mại khi anh áp vào da.

Cô dùng móng tay nhẹ cào vào eo anh ta, thấy nam nhân không hề phản ứng, cô mạnh dạn vuốt ve làn da rắn chắc của anh ta, vạch ra các đường cơ ở eo và bụng của anh ta, dùng đầu ngón tay ấn vào rốn anh ta để cảm nhận kích thước và hình dạng, rồi theo đường giữa kéo đến dưới rốn của anh trượt hết cỡ đến chỗ phình ra của bụng dưới.

Minh Minh nâng lòng bàn tay lên phủ lên chỗ phồng, mới dò xét đo đạc thể tích của bánh bao thịt, có chút tách lưỡi, có chút cảm khái về sự thần kì về cấu tạo sinh lí của phụ nữ. Đồ vật lớn như thế mà lại nhét vừa ở bên dưới, lại không bị thương, còn cảm thấy thoải mái.

Nghĩ như vậy, khuôn mặt nhỏ, lỗ tai, thân thể có chút khô nóng, ở phía dưới tiểu huyệt dâng lên cảm giác ngứa ngái.

Cô cúi đầu, cách lớp qυầи ɭóŧ hôn côn ŧᏂịŧ, dùng nước bọt cùng đầu lưỡi liếʍ ướt qυầи ɭóŧ, đầu lưỡi di chuyển qua lại hai bên, hàm răng nhẹ nhàng kéo lớp vải hơi co giãn, đem côn ŧᏂịŧ kéo ra.

Côn ŧᏂịŧ tắc nghẽn đứng lên, đẩy qυầи ɭóŧ ướt nhẹp lên, Minh Minh lập tức dừng lại.

Ba hoặc bốn giờ sáng thường là lúc con người ngủ sâu nhất nên bọn trộm có xu hướng trộm cắp trong thời gian này. Chủ nhân thở dài, ngực và bụng nhấp nhô đều đặn và nhẹ nhàng, “tên trộm” thận trọng giật mép qυầи ɭóŧ, thả con thú đang săn đầu vào rừng.

Trêu chọc bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhạy cảm nhất của đàn ông cũng nên tránh đánh thức anh ta, quả là khắc hoa trên đậu phụ, rõ ràng là “đi trên băng mỏng”, không dám động đậy quá nhiều, thè lưỡi nhỏ ra, chậm rãi liếʍ láp, chỉ dám chạm vào thân gậy. Hơi thở hừng hực phả vào côn ŧᏂịŧ dội ngược khiến mặt cô hấp háy.

Không biết bây giờ Yến Sơ Phi đang làm gì trong mơ? Nếu cô lấy nó ra làm tiếp, có được coi là mộng tinh không?

Còn có, kẻ trộm hái hoa gọi là trộm hương trộm ngọc, vậy cô là gì? Treo đầu dê bán thịt chó?

“A…” Trong đầu xuất hiện hình ảnh kì quái, làm cô không nhịn được trộm cười ra tiếng.

“…”Trong bóng đêm, Yến Sơ Phi rũ mắt nhìn dưới thân cất giấu thiếu nữ xinh đẹp. Phía trước còn chịu đựng cô gãi không đúng chỗ ngứa, bởi vì tâm lí hưởng thụ đem kɧoáı ©ảʍ phóng đại lên gấp trăm lần.

Nhưng lúc này cô gái nhỏ này không biết lại nghĩ tới chuyện kì quái gì mà vui vẻ, châmp chạp không có động tác tiếp theo, anh kiên nhẫn như thế nào?

Giơ tay bật đèn ngủ dưới giường lên, bàn tay to của Yến Sơ Phi nắm lấy cánh tay cô tiếp theo đem cô đặt lên người mình.

“Tỉnh?” Minh Minh hôn lên môi người đàn ông, với một nụ cười thuần khiết và ngọt ngào.

“Ân.” Yến Sơ Phi sủng nịch mà cười nhạt, ôm lấy đầu của cô, hôn cô một cái thật sâu, vừa sâu vừa ướt, nụ hôn khiến miệng cô tràn đầy hơi thở của anh, mật hoa dưới thân phủ lên bụng dưới của anh.

“Vừa rồi sao em lại cười?” Bàn tay theo đưỡng kẽ mông đánh nhẹ, hai ngón tay khai mở hoa kính.

Minh Minh thoáng động người trên, vặn eo phối hợp động tác thọc vào rút ra của anh, hừ nhẹ giải thích.

“Treo đầu dê bán thịt chó?” Yến Sơ Phi không biết nên khóc hay cười, “Không bằng kêu —— đổi trắng thay đen!”

Xoay người đem cô đè dưới thân, nâng một chân cô lên liền đem côn ŧᏂịŧ thô cương cứng đâm vào tiểu huyệt đang ướt dầm dề.

“Ân ——” tiểu huyệt phản xạ mấp máy, thân thể mẫn cảm nhiệt tình sau khi nghỉ ngơi thoải mái, côn ŧᏂịŧ to lớn vừa mới đút vào một chút đã khiến cô thoải mái muốn thở dài.

Tay nhỏ duỗi đến giữa hai chân vạch hoa môi ra để côn ŧᏂịŧ dễ dàng ra vào, tay còn lại xoa bộ ngực sữa của chính mình, hai ngón tay mềm mại veo lấy đầu ti, cùng năm ngón tay xoa đều, đem vυ' đẹp thành những hình dạng da^ʍ mĩ mê người.

Sắc dục trong mắt Yến Sơ Phi càng nồng đậm, anh cúi đầu cắn lên con thỏ ngoan ngoãn trong tay nàng, làn da trơn bóng tuột khỏi kẽ răng, làm anh chỉ có thể mυ'ŧ mát trái cheri đỏ ao điểm trên bầu ngực.

Dưới thân cự vật một khắc cũng không ngừng đâm sâu.

“Ân…” Tiểu huyệt cảm thấy thoả mãn bất đồng với hình ảnh thọc vào rút ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ sảng khoái, cơ thể được lấp đầy và chiếm giữ một chút, đồ vật thô cứng gắt gao hướng đến chỗ sâu nhất mà xâm nhập, trực giác cô cảm nhận được, ít nhất giờ này khắc này, có người đàn ông đang kết nối chặt chẽ với cô, anh ôm cô, chiếm hữu cô, cần cô, cô cũng cần anh.

“Ân a ——”Cuối cùng - nhiệt độ xuống thấp, nhiệt độ tăng lên, rõ ràng toàn thân nóng lên như thể bị hơi nước bao trùm, lỗ nhỏ đầy đặn ngứa râm ran.

“Ông chủ lớn, anh làm tôi điên được không?”

“…”Yến Sơ Phi buông miếng đậu ngọt trong miệng ra, nâng thân lên, liếʍ nước bọt trên môi dưới và khóe môi, khuôn mặt tuấn tú nội tâm lộ ra hơi thở khiến người ta khϊếp sợ, ma mị, khí phách, đoạt lấy, phóng đãng… Anh hiện ra trước mắt cô khác một trời một vực với anh của thường ngày, lại làm cô càng dục hoả đốt tâm!

“Xin anh…”

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Mặt trăng mười lăm mười sáu tròn!

Bộ Thiếu Văn: Biển khổ của Lão Tử dường như vô biên.

Minh Huyên: Sông Tiền Đường đầy sóng!

Hàn Duật: Gần đây không phải là một ngày tốt lành.

Minh Huyên: Bánh trung thu ngày hôm qua vẫn chưa hoàn thành!

Lâm Phục: Hơi tham ăn khi thấy mình không thể ăn được.

Minh Huyên: Uống rượu Hoa Quế dưới cây Hoa Quế.

Hoa Vân Lâu:…

Minh Huyên: Tại sao Anh Lâu lại không làm tiếp?

Hoa Vân Lâu: Low.

Minh Huyên: Kia đại ca ——

Minh Chấn: Tránh ra!