Chân Hương Thật Lục

Chương 52: Đồng loại

Edit: Jenn.

Lâm Phục trần trụi lau khô thân thể rồi đi đến bên cạnh Minh Minh và ngồi xổm xuống.

“Tiểu cô nương, một cái hôn bán một vạn, mua không?”

“Nếu 5 vạn có thể bao cả đêm sao?” Minh Minh cũng không ngẩng đầu lên.

“Có thể a! Đưa nguyên cơ thể, đảm bảo vừa lòng.” Lâm Phục nhếch miệng nở nụ cười.

Bang! Minh Minh ném một cái tát vào mông, phát ra một tiếng giòn tan.

Lâm Phục che lại mông, có chút ngốc.

Người quay phim quay đầu theo phản xạ có điều kiện, nhớ tới một câu ca từ: tôi nên ở dưới gầm xe, , không nên ở chỗ này, nhìn đến các người có bao nhiêu ngọt ngào…

Vợ ơi! Anh muốn về nhà…

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch… tiếng chạy trong mưa lại vang lên xa gần.

Cả ba người đều có chút ngoài ý muốn nhìn về phía cửa….

Toàn thân chảy toàn nước mưa của Bộ Thiếu Văn lọt vào mắt cả ba người, chỉ cần liếc mắt một cái, anh ta liền gục xuống và biến mất ở cửa.

Sau một lúc lâu.

Cô ném chiếc quần tây đã phơi nửa chừng trong tay cho Lâm Phục, cau mày bước ra cửa.

“Lăn tới đây!”

Giọng điệu hung ác khiến Lâm Phục cùng người quay phim hơi ngạc nhiên, người quay phim do dự một lúc rồi bí mật bật máy quay.

Ngoài cửa không có động tĩnh.

Người quay phim còn đang nghi hoặc, liền thấy Minh Minh mang áo khoác và đội chiếc mũ đi ra ngoài, vài giây sau túm cổ áo Bộ Văn Chi đem Bộ Văn Chi kéo vào.

Hoặc nói là “Dắt” cô gái mảnh khảnh và mềm mại kéo cổ một chàng trai cao lớn rồi lôi kéo, anh hơn mười năm hành nghề mới thấy điều này!

Chuyện xảy ra là chàng trai cao lớn trông như đã khóc, bị cô gái ném vào bên cạnh đống lửa một cách độc đoán.

Lâm Phục có chút xấu hổ, có chút tò mò, càng có chút không rõ cảm xúc.

“Tôi không cần cô quản…”

“Câm miệng!” Minh Minh ném chiếc khăn cuối cùng trong túi tiếp tế lên đầu Bộ Văn Chi.

“Là một diễn viên, một nghệ sĩ, cơ thể của anh không phải của một mình anh, điều này Yến Sơ Phi không dạy anh sao?”

Bộ Thiếu Văn cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, ôm khăn lông trên đầu chậm rãi xoa tóc.

Lâm Phục cảm thấy một chút chia rẽ. Anh vẫn quan tâm đến cô gái bên cạnh mình, còn muốn bắt cóc cô lên giường, nhưng khi nhìn thấy Bộ Văn Chi vô cùng tuyệt vọng với cô, anh ngồi trên mặt đất, ướt sũng bẩn thỉu, muốn khóc chỉ có thể cúi đầu xuống che giấu ở dưới tấm khăn lông, bộ dáng khóc không ra tiếng động, anh lại…Có chút không đành lòng.

Không phải vì đồng tình với Bộ Văn Chi, mà là vì câu nói một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ có chút thương cảm, thậm chí có ý muốn giúp anh ta.

Chết tiệt! Anh cũng giống như Bộ Văn Chi!

“A Đế!” Yến Sơ Phi người cách đó hơn 300 km, ném khăn giấy vào thùng rác.

“Các phương tiện truyền thông chuẩn bị thế nào?”

“Cũng không có vấn đề gì, bộ phim dẫn đường ra mắt đã tăng thêm 4 nhà tài trợ” Trên sô pha Hàn Duật đẩy đẩy mũi gọng kính, cẩn thận lật văn kiện trong tay.

"Nhưng việc chứng thực của Bộ Văn Chi vẫn chưa được thảo luận. Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, rất khốc liệt. Hiện tại Bộ Văn Chi không có lợi thế."

"Chà. Việc chứng thực đừng vội."

“…Có người chụp ảnh Minh Minh, đang được đàm phán giá ở giới truyền thông”

“…”

Hàn Duật ngước mắt: “Tôi kiến nghị trực tiếp xử lý nó, đừng gây nhiều phiền phức cho cô ấy, cô ấy ghét phiền toái”

Yến Sơ Phi cười khẽ “Anh lại bắt đầu bảo vệ cô ấy?”

Hàn Duật châm chước một chút “Nếu tôi nói tôi thích cô ấy, anh có dừng lại không?”

“Sẽ không.”

Sắc mặt Hàn Duật không thay đổi.

“Cô ấy rất đáng yêu, tôi có hứng thú đối với cô ấy, chỉ vì tìиɧ ɖu͙©. Xin lỗi” Yến Sơ Phi trong giọng nói mang theo vài phần thành khẩn.

“A…” Hàn Duật đột nhiên cười một tiếng.

“Như thế nào, không tin?”

Hàn Duật lắc đầu, gỡ mắt kính xuống, trong đôi mắt đẹp trai mang theo vẻ vui tươi.

“Tôi cảm thấy rất vinh dự khi có cơ hội cạnh tranh với Sếp Yến trong việc theo đuổi phụ nữ.”

Phản ứng của Hàn Duật có một chút ngoài dự đoán của Yến Sơ Phi, nhưng nghĩ lại, cũng đúng, trước đây Hàn Duật không nhận ra sự thật ý nghĩa là đằng sau hành vi bất thường của anh ta giờ đã được xác nhận, lại không làm vẻ rối rắm. Nhưng nhìn tiểu tử này trong lòng tính sẵn bộ dáng… Anh có chút ngứa tay.

“Tôi chỉ có thể chúc anh may mắn. Sau tất cả, tôi chưa bao giờ gặp bất cứ ai có thể cướp một người phụ nữ từ giường của tôi."

“Ân, anh chỉ gặp được nữ nhân dùng một lần, dùng xong anh liền đi”

“…”Yến Sơ Phi hoạt động cổ một chút: “Tập luyện?”

Hàn Duật hừ nhẹ một tiếng, đứng lên “Tôi đi thay quần áo.”

Hai người ở phòng tập thể thao “Bàn luận hữu nghị” trút hết khí lực, Minh Minh đã sớm tiến vào mộng đẹp.

Người quay phim chui vào túi ngủ, Lâm Phục và Bộ Thiếu Văn ngồi trên đống cỏ khô Minh Minh đã dệt và nhìn vào đống lửa.

“Thực ra, anh có thể thẳng thắn.”

Bộ Thiếu Văn dường như đã hết hồn.

"Cho dù cô ấy đã làm những điều mà anh không thể chấp nhận, nếu anh không thể buông cô ấy ra, liền nghĩ thoáng một chút, nếu không chỉ có thể đem cô ấy đẩy ra xa. Rốt cuộc ......" Lâm Phục cười cười:

“Về sau chuyện anh không thể tiếp thu sẽ còn rất nhiều”

Bộ Thiếu Văn nghiêng người trừng mắt Lâm Phục, khó chịu chính mình vì cái gì lại ở chung phòng với người đàn ông này.

Nhưng… Một mình anh chạy trong mưa, mưa to tạt đến mức anh không thể mở mắt, toàn thân bị nước mưa đổ như bê-tông, trong trời đất phảng phất chỉ còn có một người, trong đầu anh chỉ có một mình cô, trừ phi được canh giữ bên người cô, anh không biết chính mình phải đi nơi nào, còn có thể làm cái gì…

Anh đã quên.

Cô không cần anh.

Không cần anh.

Mưa to không ngừng, địa phương đã báo động sạt lở đất cục bộ, nhóm chương trình sợ đến mức suốt đêm rút lui, không rảnh lo liệu tiết mục sống còn có đủ hay không, kinh hồn tìm khách sạn để các khách mời nghỉ ngơi.

Yến Sơ Phi nhận được tin báo từ trước đã cử tài xế đến đón, Minh Minh vừa đến khách sạn đã bị trực tiếp đưa đến sân bay.

Lần đầu tiên ngồi máy phi cơ tư nhân Minh Minh cảm giác có chút mới mẻ, hoàn toàn không để ý Hàn Duật xoa bàn tay phải, không e dè mà nhìn chằm chằm cô.

“Ngủ đi.” Yến Sơ Phi nhẹ nhàng nói với Minh Minh nằm trên đùi mình.

“Ừ.” Minh Minh nhắm mắt lại.

“Đến ở với tôi trong khách sạn?”

“… Được rồi.”

Hàn Duật bĩu môi, lạnh lùng liếc nhìn Yến Sơ Phi.

Yến Sơ Phi khẽ vuốt gương mặt nhỏ của Minh Minh, dương dương tự đắc nhìn hàn Duật tươi cười.

Hàn Duật tựa hồ nhớ tới cái gì, cầm di dộng chụp Minh Minh lúc ngủ.

Ân, cái này trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Vì không có sự kiện đặc biệt nào vào Tết Trung thu nên hôm nay chúng ta hãy nói về chủ đề người lớn ~ Chị ~

Minh Minh: Ân?

Minh Huyên: Tôi hỏi giùm các cô gái, ai là người lớn nhất trong năm vị?

Bộ Thiếu Văn, Hàn Duật, Hoa Vân Lâu, Yến Sơ Phi, Lâm Phục:…

Minh Huyên: Anh Yến thô to cả nhà đều biết, cho nên của anh lớn nhất sao?

Minh Minh:…Em hại chết chị.

Minh Huyên: Uh, dù thế nào thì bạn cũng sẽ không cảm thấy tốt hơn nếu không trả lời câu hỏi đó, vì vậy hãy thỏa mãn những nghi ngờ của các cô gái.

Minh Minh: ( nghĩ nghĩ ) ông chủ Yên là người dày nhất, Hàn Duật đặc biệt cứng, Lâm Phục dài hơn, và hình dạng của Hoa Vân Lâu là tốt nhất và thoải mái nhất.

Minh Huyên: Còn Anh Văn thì sao?

Minh Minh: Lâu quá, tôi quên mất.

Bộ Thiếu Văn, Hàn Duật, Hoa Vân Lâu, Yến Sơ Phi, Lâm Phục:…

Bộ Thiếu Văn: Đã quên?

Hàn Duật: Có khó không?

Yến Sơ Phi: Của Hoa Vân Lâu là thoải mái nhất?

Lâm Phục: Em thích liền tốt.

Hoa Vân Lâu: Tới!

Minh Huyên: Tôi đột nhiên nghĩ ra một món ăn cho những chiếc bánh trung thu dành cho năm người.

Minh Chấn:…