Edit: Jenn.
“Cô ấy ở đâu?” Lâm Phục tiến đến bên người Bộ Thiếu Văn thấp giọng hỏi.
Bộ Thiếu Văn mặt vô cảm bước lên hai bước.
Lâm Phục ngây người một chút, lúc sau thiếu chút nữa phì cười. Người này… Cho dù anh ta có quan hệ với Minh Minh, nhưng hai người đã chia tay được 4 năm, anh cũng sẽ không tính là đội nón xanh cho Bộ Văn Chi đi?
Tuy rằng ai cũng thấy tình yêu sâu đậm của Bộ Thiếu Văn đối với Minh Minh, yêu càng sâu hận càng nhiều, nhưng cho đến nay biểu hiện của Bộ Văn Chi, người phụ nữ nào sẽ quay lại với anh?
Huống chi, cô cũng không phải tiểu bạch hoa cam tâm tình đầu.
“Chỉ còn thiếu Minh Minh?” Lục Cận Dao hỏi.
Sau khi hội tụ với Khanh Khách và Bộ Văn Chi, anh đang tìm kiếm manh mối trong trò chơi trong khi gọi những người khác, anh vừa trở thành đội trưởng.
Không có điện thoại di động hay đồng hồ đeo tay, thậm chí mặt trời cũng bị mây che khuất, anh không rõ mấy giờ, nhưng theo phản ứng của dạ dày, chắc là đã qua giờ ăn trưa.
“Anh có muốn tìm riêng không?” Lục Cận Dao hướng Bộ Thiếu Văn nói.
Bộ Thiếu Văn còn chưa mở miệng, Kiều Khanh Khách đã giành lấy nói:
“Vì cái gì muốn đi tìm cô ta? Đã có quay phim đi theo, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ cô ta là kẻ trộm, không chừng hiện tại đang tránh ở nơi nào cơm ngon rượu say đâu! Chúng ta đều sắp chết đói! Anh không phải nói tìm đồ ăn sao?”
“Hoặc là các người đi trước tìm đồ ăn, tôi đi tìm Mạn Châu, vô luận có tìm được hay không tìm được, đợi lát nữa chúng ta đến nơi đây tập hợp, có vấn đề gì thì cùng nhau thương lượng giải quyết, mọi người cảm thấy thế nào?” Lâm Phục nói.
Trong đoạn ghi hình trước, mọi người ít nhiều đã nhận được sự giúp đỡ từ Lâm Phục, hơn nữa đừng nhìn Lâm Phục lớn lên dịu dàng, thiếu niên tươi cười như ánh mặt trời vô hại, nhưng đã dùng năng lực của mình để vượt qua những người lãnh đạo khác, cho nên Lâm Phục lúc này đã mở miệng, mọi người liền gật gật đầu tản ra tìm đồ ăn.
Không biết là cố ý hay là vô tình, 4 đội rời rời đi đều là người yêu cũ của nhau, ngay cả La Tâm Mỹ vốn đối với Tôn Trung rất lãnh đạm cũng đi theo Tôn Trung.
“Tôi cũng Khanh Khách đi tìm đồ ăn, hai người đi tìm Minh Minh đi” Kiều Hàn Thu ôn nhu mở miệng, mang theo vẻ mặt không tình nguyện cùng Kiều Khanh Khách rời đi.
“Tôi đi tìm hướng Nam, anh đi tìm hướng Bắc” Lâm Phục nhìn Bộ Thiếu Văn nói.
“Ai nói tôi muốn đi tìm cô ấy.” Bộ Thiếu Văn lạnh như băng mở miệng, nói xong liền một mình rời đi.
Lâm Phục lần này là cười thật, lão Yến nhặt từ đâu được một hài tử ấu trĩ như vậy? Còn đương bảo dường như, nhọc lòng cái này nhọc lòng cái kia?
Anh tò mò nếu một ngày nào đó anh thao cô ấy trước mặt anh ta, không biết hài tử này sẽ có biểu tình gì?
Lâm Phục tính toán một chút, thôn hoang vắng này diện tích không nhỏ, nếu tìm một người đúng là khó. Hơn nữa lời nói của Khanh Khách cũng rất có đạo lí, cô ấy là nữ nhân thông minh, hơn phân nửa là sẽ không bị thiệt thòi được!
Nhưng làm nam nhân, mặc kệ một cô gái mất liên lạc với bên ngoài?
Ầm ầm ầm ——
Tiếng sấm chợt vang.
Lâm Phục sắc mặt càng nghiêm trọng, anh nhanh chóng chạy về hướng Bộ Chi Văn.
Mưa to đến bất ngờ không kịp phòng bị.
“Minh —— Minh Minh! Minh Minh!”
Mưa to tầm tã, sắc trời u ám, Lâm Phục nhờ người quay phim ở lại nhà một người già đi ngang qua để tránh mưa. Anh nhanh chóng tìm kiếm từng ngôi nhà.
Mưa không dứt trong chốc lát, nếu cô không kiếm đồ ăn, có lẽ cô sẽ đói bụng. Khẩu phần ăn của người quay phim không dành cho họ.
Lâm Phục vội vã mang theo chiếc túi tiếp tế có logo của nhà tài trợ mà anh vô tình tìm thấy trong nhà của ông già. Bộ đồ ướt sũng bám vào cơ thể và làm lộ rõ chân tay mảnh mai và cân đối của anh, tóc mái bị anh vuốt hết ra sau lộ cái trán trơn bóng duyên dáng, ngày thường khuôn mặt nhu hoà trong sáng bây giờ lại cương nghị nghiêm túc, đôi mắt tìm kiếm lộ rõ vẻ sắc bén có hồn như thể đang toả sáng trong màn mưa mờ mịt.
Đang dệt chiếu ở từ đường Minh Minh đột nhiên ngẩng đầu, lắng nghe.
“Có chuyện gì vậy?” Người quay phim hỏi. Bây giờ anh không thể giữ miệng được nữa.
"Có người đang gọi tôi."
“Hả?” Người quay phim chăm chú lắng nghe, chỉ nghe được tiếng mưa gió.
Minh Minh đứng dậy đi tới cửa nhìn xung quanh, cùng người quay phim quay cận cảnh, cô hoài nghi mình có bị ảo giác hay không, lại nhìn thấy đôi mắt phượng đẹp như cổ điển của cô mang theo nụ cười say lòng người, âm thanh giẫm nước chạy vội vàng truyền đến , chỉ chốc lát sau, một bóng người cao lớn suýt chút nữa đυ.ng phải cô.
Cô cùng người quay phim vừa thấy---Cư nhiên không phải Bộ Văn Chi?
“Tôi biết em sẽ tự lo cho mình được mà!” Lâm Phục liếc nhìn thảm rơm, lê rừng, cười nói, khuôn mặt tuấn tú đầy mưa.
“…Vậy anh còn tới tìm tôi?” Minh Minh dẫn anh vào.
“Tự chăm sóc bản thân là khả năng của em, còn khả năng chăm sóc em là của tôi.”
Lâm Phục đặt bộ tiếp tế xuống, lấy thuốc đuổi muỗi ra, cầm lấy mu bàn tay hơi sưng của cô phun phun, anh ngồi xổm xuống phun phun mắt cá chân cho cô.
“…”
“Tốt, ở đây có nước uống cùng một ít vật phẩm khẩn cấp, em ăn trước một chút-----”
“Vì sao lại tìm tôi?” Minh Minh lại hỏi một lần nữa.
“Làm sao vậy?” Lâm Phục cúi đầu nhìn chăm chú vào Minh Minh, cảm giác cô có chút không thích hợp.
“Tôi có thể sống tốt một mình. Tôi thích ở một mình.”
“Tôi biết.”
Minh Minh ngước mắt.
"Tuy nhiên, một anh chàng đẹp trai như tôi, không có người phụ nữ nào không muốn nghĩ đến tôi."
"..."
Cùng người quay phim không còn lời nào hỏi trời xanh, trong mắt cảm thấy hai người rất xứng đôi.
“Em ăn trước đi, tiếp tục dệt chiếu,tôi đi xem những người khác”
Minh Minh đột nhiên túm chặt lấy tay áo ẩm ướt của anh.
Lâm Phục có chút kinh ngạc. Cô kéo rất mạnh như thể vô luận như thế nào cũng phải bắt lấy anh.
“Tôi đi gặp người khác, tôi sẽ quay lại sớm.” Giọng nói của Lâm Phục mềm nhẹ, giống như dụ dỗ.
Thực mau liền sẽ trở về…
Minh Minh quay đầu nhìn về phía màn ảnh: “Phiền anh liên hệ với tổ đạo diễn, xác định tình huống của những người khác một chút, anh ta không thể dầm mưa”
“A? A! Nga!” Người quay phim nhìn Lâm Phục, vội vàng liên hệ với tổ đạo diễn.
Hình ảnh cùng lời nói giống như trong phim thần tượng, anh gần như quên mất rằng mình đang quay một chương trình thực tế.
Sau khi xác nhận rằng những người khác cũng tìm thấy bộ tiếp tế dưới sự nhắc nhở tạm thời của người quay phim đang trốn mưa, Minh Minh yêu cầu người quay phim tạm thời tắt máy quay và bảo Lâm Phục cởϊ qυầи áo ướt ra.
“Tôi có nên yêu cầu đội hậu cần gửi quần áo khô qua không?” Người quay phim hỏi.
“Làm như vậy không phải là lộ tẩy sao?” Lâm Phục nhanh nhẹn thoát y. Anh vẫn tính chuyện dụ dỗ, cho dù tạm thời không ăn được, liền xem cô nhiều một chút, nhớ thương cũng tốt.
Minh Minh dùng gạch ngói vây quanh một vòng, lấy gỗ vụn trong từ đường, đem lê rừng xuống, từ trong túi tiếp viện lấy điện ra đốt lửa châm cỏ khô, lửa lớn dần, cầm quần áo của Lâm Phục hong khô.
Người quay phim nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi, yên lặng xoay người, vừa ngắm gió vừa nghe mưa qua ô cửa sổ vỡ vụn.
Mọi người trong nhóm chương trình đều biết Lâm Phục đã về phòng với Minh Minh sau buổi ghi hình đầu tiên. Nam nữ thời hiện đại, người xa lạ thấy vừa mắt đều có thể lên giường huống chi họ là những người khoẻ mạnh, nhìn khí chất của hai người làm người khác nhìn vào thấy chính là nhất kiến chung tình thời tư bản.
Hiện tại xem thái độ của Lâm Phục đối với cô, cũng không phải là tình một đêm phong lưu.
Hai người bọn họ rất xứng.
Nếu sáng nay anh không tận mắt thấy ảnh đế Yến Sơ Phi trần trụi đi mở cửa phòng của cô nói.
Trời ạ! vòng tròn này thật là lộn xộn!
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Ai u! Anh Phục vừa ra tay chính là khổ nhục kế!
Lâm Phục: Đó không phải là một kế hoạch, đó là tôi.
Minh Huyên: Cắt! Anh đến sớm hơn Anh Văn một bước, Anh Văn mưa trắng trời.
Lâm Phục: Có bao giờ cậu cho rằng tôi gọi điện thoại tìm anh ta, anh ta không nên cứng đầu, nếu bắt đầu sớm, đối với tôi cũng không muộn.
Bộ Thiếu Văn:…
Lâm Phục: Tính cách quyết định vận mệnh.
Minh Huyên: Nếu nhân vật của Anh Văn xác định rằng anh ấy mất đi cơ hội để ở cùng em gái 1v1, thì nhân vật của anh sẽ xác định điều gì?
Lâm Phục:… để quyết định nhiều thứ.
Minh Huyên: Ví dụ?
Lâm Phục: Nếu em gái anh không chọn tôi, sẽ không ai nghĩ đến chuyện 1v1.