Edit: Jenn.
Yến Sơ Phi không ở khách sạn.
“Tôi đang ở thành phố H, có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì.”
Cô không có chuyện gì. Cô chuyện gì cũng không có! Cô có thể gặp chuyện gì? Cô có thể ăn uống còn có thể bay nhảy! Cô thật sự rất tốt! Cô chỉ là… Thật sự khó chịu!
Nhưng cô không biết cô khó chịu vì cái gì?
Bởi vì anh trai yêu mà không được?
Bởi vì anh trai muốn đem cô giao cho người khác?
Bởi vì anh trai nói muốn từ bỏ?
Cô không rõ!
"Anh có rảnh không? Còn tiền." Sau khi lục một vòng danh bạ, cuối cùng cũng gọi.
Ngày hôm sau, khi đêm còn dài, miệng khô lưỡi khô Minh Minh chợt tỉnh, vừa tỉnh cảm thấy đau muốn nứt ra , quai hàm đau ——
Hôm qua uống rượu nhiều.
Ngồi dậy, Minh Minh nhìn nhìn bên cạnh Yến Sơ Phi đang ngủ say, có chút buồn bực. Ngày hôm qua Yến Sơ Phi không ở đây, cô gọi điện cho Lâm Phục, tửu lượng của cô không tồi, trước kia không chế cũng tốt, chưa từng ở bên ngoài uống say quá, ngày hôm qua tâm tình không tốt, nên cô phòng ngừa gọi cho Lâm Phục, không nghĩ tới thật sự đã uống say. Ký ức cuối cùng của cô là Lâm Phục tới quầy bar, thoạt nhìn thì là bộ dáng không cao hứng.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đến phòng khách đổ nước, bưng ly nước, nhìn ngoài cửa sổ sương mù mênh mông mặt biển, tâm cô cũng chậm rãi trở nên yên tĩnh an bình.
Thành phố chưa tỉnh giấc, như một con nai khổng lồ đang bò trên bãi biển và cô chỉ là hạt bụi nhỏ bé trên mái tóc của con nai khổng lồ, lắng nghe nhịp tim của mình trước khi con nai khổng lồ thức dậy, nhặt nhạnh những cảm xúc vụn vặt của mình.
Anh hai…
Nhẹ gọi một tiếng, trong lòng lập tức sưng tấy lên khiến cô không thể tự lừa dối mình, cô không kìm lòng được, không giải quyết được.
Cô nên làm thế nào? Có nên thực hiện hay không?
Yên lặng cân nhắc, Minh Minh ngồi xuống sô pha.
“Ân ——” nam nhân hừ nhẹ.
“A!” Minh Minh kêu sợ hãi.
Trên sô pha có người!
Lâm Phục trên đầu tóc như ổ gà mà từ từ ngồi dậy, thảm lông trên người trượt xuống, lộ ra nửa người trên trần trụi.
Minh Minh mở đèn, thấy rõ những dấu vết thảm thương trên người anh, lòng cô dâng lên cảm giác bất thường.
Đây không phải là vết cắn hay vết cào của cô làm ra đi?
Bộ dáng Lâm Phục chưa tỉnh ngủ có chút đáng yêu, mờ mịt mà nhìn nhìn sô pha, thảm lông, rồi nhìn bốn phía, khi nhìn đến cô, đôi mắt to của anh ta lập tức sáng tỏ, cả người ở trên sô pha cựa quậy một chút, như nhìn thấy thiên địch của linh dương.
Hình như cô đã làm những điều đó.
“Tỉnh? Đau đầu sao?” Yến Sơ Phi cầm đai lưng áo ngủ ra ngoài.
“Ách… Ngày hôm qua, đã xảy ra cái gì?” Chẳng lẽ cô cùng bọn họ 3P? Còn chơi rất kịch liệt?
“Em, một, điểm, đều, không, nhớ, đến,?” Lâm Phục nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai mươi phút sau, sau khi ăn một chút đồ ăn nhẹ cho bữa sáng, Minh Minh uống canh giải rượu do nhân viên mang đến, phân thân của Yến Sơ Phi đối với người bên cạnh nhẫn nhịn thật vất vả.
“Không thể nào, sao có thể?”
Lâm Phục nói ngày hôm qua anh đến quán bar thấy cô trông rất thanh tỉnh, còn ở cùng người xa lạ tán tỉnh, khi nhìn đến anh thì liền lập tức đi lại đùa giỡn anh. Anh ngay từ đầu cũng không phát hiện ra điểm bất thường, còn xem cô uống thêm một ly, anh yêu cầu đổi địa điểm khác để nói chuyện liền mang cô lên xe.
Lúc sau…Theo lời anh nói khi lên xe cô chủ động cởϊ qυầи áo anh, nhưng chỉ cởi một nửa lại cài cúc lại cho anh, miệng cô còn thì thầm “Không được không được, anh đã có vợ.” Thì thầm xong lại cởi cúc áo…. Lặp lại vài lần, anh thiếu chút nữa cho rằng cô bị điên rồi! Bởi vì nếu nhìn bình thường thì không nhìn ra cô đang say!
“Anh không đưa tôi đến bệnh viện?” Nghe giống ngộ độc rượu.
Lâm Phục khóe miệng run rẩy.
“Tôi đương nhiên chở em đến bệnh viện, em liền cắn tôi bị thương bỏ chạy, không chỉ chạy trốn nhanh, mà chạy một đường thẳng tấp.” Yến Sơ Phi hỗ trợ giải thích nói.
“Phốc ——” Minh Minh ngắm trên người Lâm Phục có những dấu răng, có chút áy náy, nhưng càng muốn cười, nhất là khi giọng điệu của Yến Sơ Phi có vẻ bình đạm, thật ra đang mang theo ý cười khi thấy người gặp hoạ.
“Sao nghe thấy tôi liền chạy? Ngày hôm qua anh không phải ở thành phố H sao? Trở về khi nào?”
“…Em nói em “không có việc gì”, tôi làm sao không quay lại được?”
Minh Minh hơi giật mình.
Không hổ danh là ảnh đế, một câu anh nói ra biến truyện tranh thành một bộ phim thần tượng.
Kì thật nghe anh nói cụ thể như vậy, cô cũng mơ hồ nhớ lại một ít. Yến Sơ Phi ở bên ngoài bệnh viện ngăn cô. Cô gọi anh là "vợ”, sống chết không đến bệnh viện, giãy giụa lợi hại, vì thế Yến Sơ Phi ôm cô, Lâm Phục lái xe tìm bác sĩ tư nhân.
Yến Sơ Phi không có xe liền ôm cô trở về khách sạn, lại không muốn mang cô đên nhà Lâm Phục, cân nhắc kết quả chính là Lâm Phục mang cô vào khách sạn. Nhưng rất kì lạ, cô thấy Lâm Phục liền cắn, Yến Sơ Phi giúp cô tắm rửa cô trộm đi ra cắn Lâm Phục tiếp.
Cô đại khái chắc là đói bụng đem anh thành vịt nướng, heo nướng.
Ánh mắt của Minh Minh lặng lẽ lướt về phía eo Lâm Phục, cô nhớ mình hình như cắn vào mông anh, rất dai ...
“Hiện tại có thể tâm sự chưa? Xảy ra chuyện gì?” Yến Sơ Phi cúi đầu nhìn, cánh tay dài ôm cô cuộn tròn, bàn tay khẽ vuốt cánh tay cô.
Minh Minh ngẩng đầu nhìn nam nhân ấm áp trưởng thành bị kiềm chế ở bên cạnh, khẽ mỉm cười.
Cô không có thói quen tâm sự với đàn ông.
"Hôm qua có chuyện gì khác xảy ra sao? Sao quai hàm em lại bị đau?" Minh Minh nghi hoặc mà sờ sờ mặt.
Lâm Phục mắt trợn trắng, anh nắm thảm lông lên ngã xuống tiếp tục ngủ. Quần áo anh đều bị cô chà đạp đến không còn hình dạng gì, phải đợi trời sáng mới có người đem quần áo mới đến.
Yến Sơ Phi nhẹ xoa gương mặt cô: “Em hôm qua cười rất lâu”
Lâm Phục trở mình, đem mặt hướng vào sau ghế sô pha.
Anh phục, thật sự.
Tối qua cô không cho anh mặc quần áo, không cho anh đi, cô ngồi ở chỗ bây giờ ngồi nhìn anh cười ngây ngô, anh vừa động liền cắn, làm anh nhìn đến cô đều phản xạ có điều kiện.
Lão Yến thiếu chút nữa thoát y dùng nhan sắc dụ dỗ, cuối cùng cũng đem cô dẫn đi, điểm này anh cảm thấy cũng không tệ lắm.
“Không còn điều gì nữa, vậy ngủ tiếp một lát?” Nghỉ ngơi không tốt, giọng Yến Sơ Phi phá lệ nghe khàn khàn, nhưng nhịp điệu và giọng điệu êm dịu bên tai làm cô dịu đi sự lo lắng hỗn độn trong lòng một cách tuyệt vời.
“Ân, ôm.”
Yến Sơ Phi vui vẻ đem cô bế lên đi trở về phòng ngủ.
Trên sô pha Lâm Phục mở mắt ra bĩu môi, một lần nữa đi vào giấc ngủ.
Chỉ cần lên giường thì không sao, nhưng nếu thực sự cảm thấy động lòng trước Yến Sơ Phi, liền trở thành kẻ trộm thuyền . Rốt cuộc…Ngay cả bản thân Yến Sơ Phi cũng không biết lúc nào sẽ xuất hiện, sẽ thu lại tất cả tình yêu của mình qua một đêm, không để lại giọt nào.
Một giấc ngủ đến mặt trời lên cao, Minh Minh rời giường thì không gặp hai nam nhân, nhưng lại thấy Diệp Lăng nằm ngửa trên ghế sô pha ngáy khò khò.
Yến Sơ Phi, người nam nhân này thật là…
yêu một người đàn ông như vậy ... hình như cũng tốt?
Hơn nữa nếu có bạn trai, đối với anh trai cô cũng tốt.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: HIếm khi thấy chị hoang mang, kỳ thật là chuyện tốt.
Minh Chấn: Tốt chỗ nào?
Minh Huyên: Ách ——
Yến Sơ Phi: Ha hả…