Edit: Jenn.
Đau!
Đau đau đau đau đau!
Vừa đau lại vừa tê.
Minh Minh khóe mắt tiết ra nước mắt.
Tuy rằng bởi vì nhìn Hàn Duật thủ da^ʍ nên tiểu huyệt đã đủ ẩm ướt, nhưng cô hăng hái đưa ©ôи ŧɧịt̠ kiêu ngạo vào, ©ôи ŧɧịt̠ tiến vào ma sát vách tường của huyệt thịt, đem những nếp nhăn của l*и cô nghiền nát, cuối cùng là xỏ xuyên vào tử ©υиɠ, c̠ôи ŧɧịt̠ khổng lồ làm thần kinh cô đau đớn, trong bụng bị đâm đến run rẩy, nháy mắt làm cô đau đến ra nước mắt.
Hoa Vân Lâu hai tay nắm chặt, thân thể gần như co rút, khuôn mặt sang trọng vốn luôn nhẹ nhàng không chút ma mị nghiến răng nghiến lợi, đôi mày tuấn tú cau lại, mí mắt khép lại, lông mi dài khẽ run lên!
Hàn Duật nhìn với ánh mắt ngưng tụ, kiềm chế ý muốn chửi tục lần nữa.
Chiếc váy lớn in họa tiết retro che kín người cô, nhưng phản ứng dữ dội của cả hai như bức ảnh loả lồ khiến cho anh huyết mạch dâng trào!
“Mở mắt ra nhìn tôi!” cô nhẫn nại cúi xuống chống tay lên người Hoa Vân Lâu, Minh Minh khàn khàn mà ra lệnh.
Hoa Vân Lâu nhướng mi, hai mắt tối như mực, ngay cả phản xạ cũng không thấy.
“Hoa Vân Lâu!”
Một hồi lâu qua đi, Hoa Vân Lâu mới có chút thả lỏng “Hàn Duật, cởi trói cho tôi.”
“Không sao chứ?”
“…”
“Không được!” Minh Minh cau mày để mông lên xuống, buộc mình ngồi sâu xuống: “Ân a… Thật vất vả, mới có thể làm đến bước cuối cùng….Ha….a”
Tuy rằng vẫn là khó nuốt xuống, thân thể theo bản năng phân bô da^ʍ thuỷ để bôi trơn, l*и bót chặt đang nỗ lực thích ứng với ©ôи ŧɧịt̠ đang xâm nhập, chậm rãi khôi phục mềm mại co dãn.
Hoa Vân Lâu nhẹ nhàng ngưỡng cổ, hai mắt rũ xuống, thân thể mới thả lỏng bắt đầu siết chặt từng tấc cơ bắp.
Minh Minh thấy thế, trái tim đập rộn lên, cô nâng thân lên cởi bαo ©αo sυ ra, rồi một lần nữa ngồi xuống.
“Ách a… Vân Lâu…”
Hàn Duật đỏ mắt.
Không hề có cách trở da thịt làm độ mẫn cảm tăng lên gấp bội, tâm lý vứt bỏ những tầng cấm kị làm cơ thể trực tiếp hưởng thụ, đi hưởng thụ thân dưới của nam nhân! Toàn bộ tiểu huyệt tức khắc tê dại không thôi, cùng nhau rơi xuống vô tận kɧoáı ©ảʍ, dâʍ ɖị©ɧ trào ra, thống khổ ban đầu đều chuyển thành tiếng kêu rêи ɾỉ, kêu đến da^ʍ mị, câu hồn lạc phách.
Hàn Duật móc ©ôи ŧɧịt̠ đã cương, anh cắn chặt hàm răng tay dưới cứ vuốt lên xuống.
Có kɧoáı ©ảʍ, Minh Minh đứng dậy làm càng dùng l*и của chính mình vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ bự của Hoa Vân Lâu, đầu khấc quét qua điểm sướиɠ của cô, vui sướиɠ thuần tuý, qυყ đầυ to béo xông vào hoa tâm, đâm cho toàn bộ tử ©υиɠ chấn động, lục phủ ngũ tạng đều bị đυ. đến phát run, sướиɠ đến mức nước bọt cô chảy ra, miệng da^ʍ không khép lại được.
“A… Ha… A…Côи ŧɧịt̠ tốt, thật thoải mái… A… A a… Vân Lâu…”
Động tác của Minh Minh càng kịch liệt, căn bản là không nhớ đến kỷ xảo, chỉ đơn thuần cọ xát, làm ©ôи ŧɧịt̠ bự nhanh chóng thọc vào rút ra, l*и cô như muốn tan ra, lỗ nhỏ nóng như bị nướng qua, l*и ngứa ngáy bị cắm hư, cảm giác khoay khoả lại mỹ vị đến vậy! Điểm G bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà sắp nổi điên, sung sướиɠ đến mức linh hồn muốn giải thoát!
“Tôi, tôi không được, không được, a, a, a a a ——” Lúc sau, một trận run rẩy kịch liệt,Minh Minh mềm mại ngã xuống người Hoa Vân Lâu, thân hình mảnh mai thỉnh thoải vẫn động một chút, cô muốn ở lâu thật lâu trong cơn cao trào.
“Bùm, bùm, bùm, bùm!” bốn âm thanh ầm ĩ vang lên, Hoa Vân Lâu ôm eo nhỏ của Minh Minh đè cô dưới thân.
“Roẹt…” tiếng vải dệt bị xé rách vang lên, chiếc váy dài của Minh Minh thành giẻ lau, áo ngực cùng qυầи ɭóŧ cũng bị xé nát, thê thảm treo trên vai và bắp đùi.
“Vân, Vân Lâu…” Minh Minh run rẩy mà nhẹ gọi.
“Em ăn ngon không?” Hoa Vân Lâu dùng sức xoa vυ' của Minh Minh, vυ' mềm mại như bùn mềm không ngừng biến hoá hình dạng.
“Tốt, ăn ngon!”
“Còn muốn sao?” Hoa Vân Lâu xoay ©ôи ŧɧịt̠ đang chôn sâu trong cơ thể Minh Minh.
“A a…” Thoải mái giống như muốn ép ra nước, Minh Minh nhìn giờ phút này phá lệ gợi cảm mê người, Hoa Vân Lâu đem hai chân cô dang rộng ra nữa không giấu giếm được sự mê hoặc của thân thể.
“Muốn! Còn muốn rất nhiều! Muốn anh đem phía dưới cắm hư, ngô ân…”
Hoa Vân Lâu rất biết nghe lời, đôi tay đang ôm bắp đùi cô, kịch liệt mà động, hăng hái thọc rút ©ôи ŧɧịt̠ đem da^ʍ thuỷ của cô cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh thành bọt trắng xoá ở mém l*и, va chạm liên tục khiến mém l*и đỏ ửng lên.
“Nha a! Vân Lâu, Vân Lâu, a, cắm quá sâu, a a ——”
Cô ở trên mặt tính toán thế nào cũng không thể nào làm lại sức lực của nam nhân, huống chi là nam nhân đã qua luyện tập thể hình, lực lưỡng. Hoa Vân Lâu nhận quyền chủ động, ©ôи ŧɧịt̠ liền trực tiếp đem tử ©υиɠ đâm sâu, tốc độ, uy lực và độ sâu kinh khủng khiến cô như rơi vào địa ngục trần gian, cô giãy giụa vặn vẹo nhưng chỉ có thể thuận tiện cho anh nhét ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào tứ phía trong l*и cô!
“A a —— a…”Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt nồng đậm đem cô đốt cháy thành con dã thú du͙© vọиɠ, từng giọt máu cùng từng tấc xương đều bị thiêu rụi vô cùng vui sướиɠ, không được giải thoát, có gào thét kêu gào không đủ trút hưng phấn, cô ôm chặt lấy cơ thể duy nhất dưới lớp chăn bông, anh ngày càng thuần thục đưa đẩy ©ôи ŧɧịt̠ đưa cô đến cao trào lần nữa.
“Không, từ bỏ… Vân Lâu… Từ bỏ… A ——”
“Được rồi.” Hoa Vân Lâu thở hổn hển, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, tốc độ chậm lại, nhưng sức lực càng ngày càng mạnh, thâm nhập sâu hơn và đâm vào cơ thể đỏ ửng không ngừng run rẩy của cô.
“Vân, Vân Lâu!”
Thong thả mà cắm sâu mấy chục cái, Hoa Vân Lâu mặc kệ bản năng, bóp cặp mông của Minh Minh rồi tiếp tục một trận rong ruổi, ©ôи ŧɧịt̠ đem l*и cô thọc vào xả ra, gần mấy trăm cái mới đâm vào tử ©υиɠ mà phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙
“A a a!” Tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn vào trong đó ...... Thật trướng, ấm áp, rất thoải mái ......
"Để cho tôi bắn ra." Hoa Vân Lâu ngoái đầu nhìn thoáng qua, tử ©υиɠ của Minh Minh bên trong tê tê, đem tử ©υиɠ nhỏ của cô rót đầy.
Chờ cho đến khi anh rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, ánh mắt của cô không còn tiêu cự, môi đỏ khô khốc, l*и cô vì quá trướng nên liền bài trừ cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Hoa Vân Lâu xuống giường.
Một bên vuốt ©ôи ŧɧịt̠, Hàn Duật không để ý đến Hoa Vân lâu rời đi, anh lên giường, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ thất thần của cô, khiêng một chân của cô lên, nâng l*и nhỏ cô lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền chảy ra.
Anh nâng ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc thâm nhập mãnh liệt.
“A!” Đúng là sau cao trào cơ thể cô cực kì mẫn cảm, từng cọng tóc đều cảm thấy tê dại, l*и vừa được rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng không chịu nổi nửa điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một khi đã bị…
Cơn kɧoáı ©ảʍ cưỡng bức không thể từ chối Làm Minh Minh kịch liệt run rẩy, l*и cô điên cuồng mấp máy, đem ©ôи ŧɧịt̠ Hàn Duật hút đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ từ xương cốt đến đại não, anh chưa bao giờ thấy cô mẫn cảm đến như vậy!
Chưa bao giờ!
Trong lòng ghen tuông dâng lên, Hàn Duật điều chỉnh tư thế một chút, kéo eo cô, đâm vào nơi khó chịu nhất của cô, trước thống khoái anh cắm mấy trăm cái trấn an một chút nghẹn đau của ©ôи ŧɧịt̠.
“Hàn Duật, chậm một chút, a…”
Chậm? Tại sao lúc vân Lâu đυ. cô lại không kêu chậm?
Hàn Duật một tay xoa hộŧ ɭε, vừa kéo vừa niết, một tay quệt lấy da^ʍ thuỷ của cô hướng đến c̠úc̠ Ꮒσα nới rộng.
“Không, không cần, Hàn Duật! Không cần dùng lỗ sau! Ngô ân ——” hai lỗ cùng hộŧ ɭε đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chà đạp, Minh Minh muốn điên rồi, kɧoáı ©ảʍ trộn lẫn vào nhau, làn da toàn thân đều giống như hít thở ngọn lửa.
Hàn Duật không nói một lời, chỉ chuyên tâm đυ. cái l*и múp lại co dãn tốt, đùa nghịch thịt đế cùng cúc hoa bí ẩn, làm Minh Minh vừa khóc lại vừa rên, chăn vì hoạt động kịch liệt mà nhàu nát, lộn xộn.
“Ý của em trước đây là em không định làm chuyện đó với tôi trong tương lai?”
“Ngô ân… A, a…”
“Ân?” Ngón tay của Hàn Duật chui tọt vào.
“A —— không, không có…”
“Mật mã phòng”
“765432! A a a! Vân Lâu!” Minh Minh thấy Hoa Vân Lâu bưng ly nước tiến vào, vội vàng duỗi tay cầu viện.
Hoa Vân Lâu ngồi vào mép giường, hôn lên đôi môi khô khốc của cô, đem từng ngụm nước mát lạnh vào miệng cô.
Minh Minh ôm lấy cổ anh, hấp thu nước trong miệng anh đến nước bọt cũng không tha.
“Ân ——” ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng cắm càng sâu!
Hàn Duật kéo Minh Minh lên, ôm cô vào trong lòng, cắm vừa sâu vừa nông, rồi đẩy về phía sau phía trước.
Cái l*и cô bị bị hai nam nhân bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầu nhỏ Minh Minh không tiêu hoá kịp tin tức ở trong đầu.
Hoa Vân Lâu đem cô ôm đến mép giường, đẩy hai chân cô ra, đầu khấc màu hồng nhạt xinh đẹp lại đâm vào l*и da^ʍ.
Minh Minh khóc không ra nước mắt, bọn họ liền muốn làm cô nối tiếp sao?
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Tôi có chút khát nước. Suy xét đến những người khác đều không muốn nói chuyện, tôi liền nói nhiều hai câu, các em gái đều uống rất nhiều nước! Đối với thân thể liền tốt. Ân, đối với thân thể đều tốt.