Chân Hương Thật Lục

Chương 39: giúp tôi trói anh ta lại

Edit: Jenn

“Em không nhìn tôi, làm sao tôi có thể cương?” Hàn Duật tay trái áp xuống dây quần, tay phải cầm phân thân tùy tiện vuốt ve, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím chỉ ở trạng thái bán cương cứng, bộ dáng cũng rất ấn tượng.

Minh Minh không nghĩ tới anh thật sự thủ da^ʍ trước mặt cô và Hoa Vân Lâu!

Phải biết rằng Hàn Duật luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiêu hãnh trước mặt cô, thỉnh thoảng để cô tự chơi cũng không để cô tự chơi lâu, cho cô chơi lâu một chút chả nhận được lợi ích gì.

Đừng nói đến việc thủ da^ʍ trước này chưa từng có. Nếu cô đề xuất, không chừng bị anh chỉnh thành bộ dạng gì, đừng có nói đến việc cho cô quay chụp.

Lửa giận trong lòng không còn, Hàn Duật chưa từng trực tiếp đạp đổ quan hệ với cô, cuối cùng lại dẫm lên đường dây cao thế.

“Không chụp sao?” Hoa Vân Lâu cười nhẹ nói.

“Quên đi” Cô nép vào vòng tay ấm áp của Hoa Vân Lâu, Minh Minh nghiêng đầu nhìn Hàn Duật bên hông “Nếu có lần sau, tôi sẽ đem đầu anh ta gắn trên gấu Teddy, loại sẽ động đậy .”

Hoa Vân Lâu nghĩ nghĩ, không kiểm soát được mà cười cười và ôm cô chặt hơn.

Hàn Duật một đầu đen tối: “Thật mềm mại.”

Minh Minh vừa thấy, côn ŧᏂịŧ vốn đã gần như chứa đầy lửa giận giờ đã héo rũ, đầu rồng vốn đang sưng tấy tức giận như yêu quái giờ lại rụt lại, thật đáng thương.

Minh Minh ngồi dậy, cô khom lưng thò người ra giống như sờ thú cưng dùng lòng bàn tay sờ tiểu Hàn Duật, sau đó nhanh chóng loé lên một ý nghĩ, trốn trước ngực Hoa Vân Lâu cười trộm.

“Lúc trước tôi không để ý, nho nhỏ rất đáng yêu.”

“Nhỏ? Dễ thương?” Hàn Duật trong thanh âm tràn đầy đều là nguy hiểm đứng dậy.

“Này này!” Minh Minh vội vàng đem Hoa Vân Lâu ôm thật chặt.

Hoa Vân Lâu ôm lấy eo cô, cúi đầu và hôn lên trán cô, đôi mắt đẹp chỉ vào hướng Hàn Duật "Hãy làm những gì anh nên làm."

"..." Có sai liền phải nhận, phải nghiêm khi bị đánh.

Hàn Duật không keo kiệt đến mức muốn hòa hợp.

Cuối cùng thì cái quần dài cùng với cái qυầи ɭóŧ cũng cởi ra, , Hàn Duật một lần nữa ngồi trở lại bàn trà, đĩnh đạc mà giương chân, cự thú giữa hai chân đang ngủ say cùng trứng dái theo động tác của anh mà đung đưa, cảm thấy nặng hơn mười lần.

Uống cạn ly rượu đỏ trong tay, Hàn Duật nghển cổ ngửa ra sau dùng tay trái vuốt lên vuốt xuống nhanh chóng, trong khi dùng tay phải nhéo tính căn, trên dưới đều động.

Minh Minh rất tò mò xem, lần trước tuy rằng bức Hoa Vân Lâu làm một lần cho cô xem, nhưng Hoa Vân Lâu rõ ràng không có gì kinh nghiệm, cuối cùng cũng vẫn là cô làm cho anh bắn ra tay, cho nên đây là lần đầu tiên thấy nam nhân thủ da^ʍ.

Cô rất khó trong việc đánh giá nhan sắc, cô cũng không xem AV nhiều, nghe nói Âu Mỹ, Thái Lan có diễn viên nam rất đẹp, cô không tìm nên cũng không biết.

Nhìn cảnh tượng lão tài xế già Hàn Duật bây giờ ... quả thật ...

Minh Minh cảm thấy lỗ tai có chút bỏng . Cô biết Hàn Duật lớn lên trông đẹp trai, có khí chất đặc biệt hút người, nhưng nguyên nhân hút người đến từ việc anh hằng ngày đều bộ mặt cấm dục nên thần thái ẩn ẩn lộ ra sự gợi cảm, cô chưa bao giờ biết anh lại có thể như vậy … Tao lãng.

Nam nhân lộ ra toàn vẹn không hề câu nệ, dáng ngồi phong lưu phóng đãng, cơ bắp mịn màng nam tính cường tráng, bụng sáu múi đều đặn, rốn hình trục, phía dưới lông tóc tụ lại.

Lông của dươиɠ ѵậŧ phồng lên có thể nhìn thấy bắng mắt thường, giống như nấm dại ở Vân Nam ngày nay, dày và mạnh mẽ, lôi kéo ngón trỏ di chuyển.

Minh Minh chớp chớp mắt, tim đập chậm rãi. Nam căn của Hàn Duật có điểm chết người đó chính là rất ngạnh, thời điểm anh nảy sinh tàn nhẫn, thao đến phân biệt được là đau hay buốt, chỉ có thể đợi đến cao trào để kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân.

Người đàn ông không di chuyển cây gậy một cách trực tiếp và nhanh chóng, mà nắm lấy đầu gậy xoay tròn ở tâm huyệt, thỉnh thoảng vuốt ve một chút, lỗ nhỏ của qυყ đầυ cùng dươиɠ ѵậŧ liên tiếp cọ xát động huyệt vừa rứt vừa đâm.

Bàn tay thon dài ở trên gậy thịt đỏ tím làm ra những động tác da^ʍ mị, khiến cơ thể cô cũng khẩn trương…

Bàn tay ngừng lại.

Minh Minh đưa mắt lên, bắt gặp ánh nhìn như làn sóng cuồng nhiệt trong anh, trong mắt anh hiện lên ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ quen thuộc và ... lạ lẫm.

Hàn Duật đưa tay lên môi Minh Minh , mở ra, “Liếʍ ướt.”

“…”

"Em có muốn xem không?"

Minh Minh rũ mắt, dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ đầu ngón tay, mùi tanh nhàn nhạt khác biệt với hương thơm sảng khoái của sữa tắm . Cô ngậm đầu ngón giữa của anh, liếʍ láp từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, khi anh muốn rút lại, cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, đầu lưỡi cuốn vào lòng bàn tay anh, đôi môi vuốt ve bên trong cổ tay, đôi mắt phượng của cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh.

Hàn Duật trước ngực kịch liệt phập phồng, anh thay đổi găng tay để di chuyển phân thân của mình.

Minh Minh nhìn nhìn, đưa ngón giữa và ngón áp út vào miệng, bắt chước động tác khẩu giao phun ra nuốt vào, liếʍ nhẹ hôn nhẹ.

Hàn Duật thở gấp nhìn chằm chằm nhìn động tác của cô, cọ xát côn ŧᏂịŧ cùng với tần suất nuốt nước bọt của cô , di chuyển càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.

Minh Minh hàm chứa hai ngón tay, dùng sức hút mấy ngụm , Hàn Duật hừ nhẹ, rút tay phải về, hai tay phối hợp kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ ——

“Ách ân……”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều đến mức vẽ ra đường parabol trắng ngà rơi trên thảm , Hàn Duật hô hấp phập phồng nhìn chằm chằm thân thể nhỏ nhắn của cô.

“Vừa lòng?”

Minh Minh ngậm cười, lắc lắc đầu “Tôi không ghi lại, cho nên tôi vẫn muốn anh giúp một chuyện”

“…Chuyện gì?”

Minh Minh quay đầu, nâng mặt Hoa Vân Lâu: “giúp tôi trói anh ta lại, tôi hôm nay muốn ăn anh ta”

“…”

“…”

Mười phút sau, Hàn Duật mặc quần vào và ra khỏi giường.

“Như vậy có thể chứ?”

Minh Minh đứng ở đầu giường, phi thường vừa lòng gật gật đầu.

Trên chiếc giường lớn của phòng ngủ chính, tay chân của Hoa Vân Lâu bị giang rộng hết cỡ , tay chân bị trói vào bốn góc của cột giường bằng cà vạt. Cạp áo choàng tắm đã bị nới lỏng vì lần giằng co trước đó, thân thể trần trụi không tì vết, khuôn mặt tuấn mĩ vô song, trên mặt có sự dung túng lại bất đắc dĩ cười nhạt.

"Được rồi, bây giờ anh có thể đi rồi! Cảm ơn anh!" Cô nói với Hàn Duật, trong mắt cô chỉ có Hoa Vân Lâu ở trên giường.

Hàn Duật đuôi lông mày nhảy nhảy, anh cắn răng thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra lời nói, anh lấy lí do thoái thác:

“Em xác định? Với sức mạnh của anh ta, cà vạt không trói được anh ta. Hơn nữa, đây là nhiệm vụ tôi đặt ra, tôi nên kiểm tra quyền lợi khi hoàn thành nhiệm vụ này.”

Minh Minh cắn cắn môi dưới, cô không muốn lo lắng về việc đi hay ở của Hàn Duật. Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ leo lên giường quỳ trên người Hoa Vân Lâu, có chút mê luyến nhìn dung nhan không góc chết của anh, cúi đầu hôn môi anh, hôn mày anh, rồi lại hôn môi anh, thổ lộ tình cảm với anh bằng nụ hôn này đến nụ hôn khác.

Cong eo ngồi lên dươиɠ ѵậŧ Hoa Vân Lâu , dưới lớp váy dài, bên ngoài qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm.

Minh Minh cắn lỗ tai anh, thấp giọng nói “tôi nhịn không được, than thể lại ngứa ngáy, tiểu huyệt nhớ…Muốn côn ŧᏂịŧ lớn…” Vòng eo vặn vẹo, dùng lửa nóng của anh an ủi khát vọng đến nhức mỏi huyệt thịt.

“Ân.”

“Nhưng tôi không muốn Hàn Duật, tôi muốn anh. Hoa Vân Lâu, tôi muốn anh, bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức.”

Vừa nói, cô một bên trêu đùa điểm mẫn cảm của anh, một bên cô dùng móng tay hơi dùng sức véo đầṳ ѵú anh.

“Tốt.” Hoa Vân Lâu đáp lại.

“Lần này nếu anh chán ghét, kháng cự, không thoải mái, tôi nhất định cũng sẽ làm đến bước cuối cùng” Tay nhỏ duỗi đến dưới thân anh, nhanh chóng nắm lấy côn ŧᏂịŧ cương cứng.

“…Tốt”

“Chịu đựng chút!” Giọng nói chưa dứt, cô đã kéo chiếc qυầи ɭóŧ ra khỏi chính giữa hai chân, đặt đầu khấc vào giữa hoa huyệt.

"Ừm--"

Bốn sợi dây buộc trên cột giường cùng một lúc được căng chặt.

Trên chiếc ghế tựa cao cạnh giường, Hàn Duật khoanh chân ngồi, ánh mắt thâm trầm nhìn hình ảnh trên giường.

Một người phụ nữ ăn mặc đầy đủ ngồi trên bạn thân của anh, tay nhỏ đặt ở dưới váy, khuôn mặt nhỏ khó chịu mà hơi hơi nhăn, hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn môi dưới, tiếng rên dứt quãng.

Vân Lâu cả người căng chặt, cơ bắp sôi sục, khớp tay và chân uốn cong và thắt lại , sợi dây trói chân tay gần như đứt gãy, cột giường rung lên bần bật.

“A a ——” Nữ nhân đột ngột hạ thân mình xuống và hét lên một tiếng the thé.

Hàn Duật cắn răng, cúi đầu nhìn xuống đũng quần ướt đẫm của mình.

Cơ thể của Vân Lâu gần như đã được chữa lành, và anh ấy sắp bị hỏng-

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Trong tình huống này, hãy cho phép tôi làm một bài thơ ...

Lâm Phục, Yến Sơ Phi, Bộ Thiếu Văn, Minh Chấn: Cút!