Chân Hương Thật Lục

Chương 33

Côn ŧᏂịŧ thô to thọc hoàn toàn vào mật huyệt nhỏ hẹp, miệng huyệt bị khuếch trương mà gần như trong suốt, hai cánh hoa cũng bị kéo căng ra không thấy được hình dạng ban đầu, dính sát vào gốc rễ côn ŧᏂịŧ, ngay hán của anh phần lông đen cộm áp lên hai gò thịt hơi nhô lên của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lan da mỏng manh run rẩy.

Với sự cắи ʍút̼ không ngừng nghỉ của lỗ nhỏ khiến anh hét lên mạnh mẽ, cô cất chứa toàn bộ của anh còn bảo trì nó rất tốt, co dãn tốt đến mức làm anh vui sướиɠ, anh đè xuống rồi cùng ngã với cô, làm cô quen thuộc với kích cỡ của anh, thuận tiện khai phá nơi sâu nhất của huyệt động khiến miệng nhỏ run rẩy không thôi. Làm tiểu huyệt bị động chỉ có thể liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ, đến nỗi anh như muốn bắn tinh lúc nào không hay.

“Yến đổng, a a… Ha… A…” Đại não như chạt đứt liên hệ với cơ thể, côn ŧᏂịŧ càng làm càng to lên, nguyên cây đâm vào khiến cô hồn xiêu phách lạc, thân thể giống như đồ chơi để đàn ông cưỡi, không có suy nghĩ, không cảm xúc, chỉ hoàn toàn chấp nhận sức mạnh lực du͙© vọиɠ của nam nhân, côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra cơ thể rùng mình đến phát rung.

Một hồi lâu, đại não khôi phục kết nối, kɧoáı ©ảʍ ập đến như cơn sóng thần kéo sau đó là cơn đau thổi khắp toàn thân, phía dưới phun nước tưới lên côn ŧᏂịŧ, cái bụng nhỏ như ý được côn ŧᏂịŧ đút ăn no, hoa huyệt ngứa ngáy gắt gao thừa nhận bị người đàn ông thao.

Côn ŧᏂịŧ tuyệt vời!...

“Ân a… Yến đổng…” Tiếng thét hưởng thụ, ngâm nga, lại không kém phần mị hoặc.

Minh Minh nâng hai tay hướng đến Yến Sơ Phi , cái miệng nhỏ nhắn rêи ɾỉ khẽ cắn môi, anh hiểu ý liền cúi đầu hôn lấy đôi môi non mềm, đầu lưỡi cô tinh nghịch tham lam nhảy múa khắp nơi, hai tay cô choàng lấy cổ anh, ít nhiều tiếp xúc với kɧoáı ©ảʍ.

Tuy là bị anh đâm cho rã rời, Minh Minh vẫn ngoan ngoãn hôn anh, tận lực dùng eo bắt chước hành động của côn ŧᏂịŧ lên xuống nhẹ nhàng.

Cho dù thân thể bị một người đàn ông như vậy chiếm cứ, mỗi lần thâm nhập đều bị đuj cho đến hư, cô không thích ngay từ đầu đã bị thương nên thuần tuý mà để anh đuj. Cô cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ chứ không phải sinh ra để nam nhân đuj.

“Đừng nhúc nhích” Yến Sơ Phi khàn khàn nói: "Tiết kiệm chút sức lực, tôi không muốn em ngất xỉu sớm."

Ách…

“Nếu chỉ mới làm một hiệp mà đã ngất xỉu, tôi liền đuj em đến khi em tỉnh lại” Anh nói thêm.

Minh Minh ủy khuất mà cắn cắn môi anh.

Ngất xỉu thì ngất xỉu, cô muốn để anh làm.

“Thích ứng?”

“Ân, ân ân…” Minh Minh thoải mái mà lười biếng nói chuyện.

Yến Sơ Phi khẽ cười, anh nâng cao phần thân trên , ngồi kiểu quỳ, đem thân thể đầy đặn của cô dặt ngay hông mình, mật huyệt được nâng cao, cái mông như bị treo lơ lửng như vậy chỉ cần anh nhìn xuống là có thể nhìn thấy tiểu huyệt nàng phun nuốt côn ŧᏂịŧ của anh, tuy nhiên sẽ rất khó khăn và tốn sức lực, Yến Sơ Phi tách hoa môi, thọc vào rút ra một hồi, khi cô đạt được cực cực khoái nho nhỏ liên tục, anh liền bắt lấy cái đùi trơn trượt của cô đâm một phát lút cán, khơi dậy tiếng hét sắc bén của cô.

Cô sớm đã bị làm đến mềm, Yến Sơ Phi vô cùng hoà hợp với cơ thể cô, anh thậm chí cố ý không kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên các vùng nhạy cảm khác của cô, chỉ cúi đầu ôm eo cô, nhìn da^ʍ huyệt không ngừng bắn ra da^ʍ thuỷ, xem cái miệng nhỏ nuốt nam căn gân guốc tinh thần và thể thể đều hưởng thụ.

Cú đâm sâu làm Minh Minh không có cơ hội thở dốc, bị làm liên tục từng cơn rêи ɾỉ tựa như tiếng khóc nhẹ, khi bị đâm sâu cô kêu lên, tiếng kêu vừa dài vừa lâu. Nghe thấy hơi thở nam nhân không ổn định, mơ hồ không kiềm được anh tàn nhẫn đuj khến cô gọi tên anh liên tục trong ý niệm của bản thân.

“A a —— Yến, Yến đổng, tôi… Tôi…” Cô không biết bản thân đã cao trào bao nhiêu lần, cặp mông treo lơ lửng cùng vòng eo bủn rủn bất kham, cơ thể bị bao phủ bởi kɧoáı ©ảʍ mà anh mang lại kịch liệt run rẩy!

Yến Sơ Phi mím chặt đôi môi thở dốc, đôi tay buông tha cho eo cô liền nắm lấy chân và toàn bộ thân dưới hướng về phía ngực cô.

Dùng dươиɠ ѵậŧ hùng tráng cắm vào, sau đó chậm rãi rút ra, làm được một lần thì làm lại càng lâu, càng tốt, làm đến tốt đến mức cô ngửa cổ cau mày cắn chặt răng ngăn ngăn chặn âm thanh ngày càng nặng.

Anh như cuồng phong, càng dập càng mạnh âm thanh cơ thể va chạm càng lúc càng to, cuối cùng tất cả chìm trong tiếng rên la của cô.

Đã rất lâu anh mới đạt đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, có chút không muốn rút ra, anh chơi đùa với bộ ngực của cô một hồi lâu mới đứng dậy vứt bỏ bαo ©αo sυ, nhưng anh lại lấy một cái khác.

“…” Minh Minh cuộn thân thể ửng hồng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào xìu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mang theo chút oán hận kỳ lạ, Yến Sơ Phi nhìn đến tâm tình sung sướиɠ.

“Làm sao vậy?”

“Tuyệt không? ” Minh Minh biết những vẫn hỏi.

Yến Sơ Phi lắc đầu, tuỳ ý cười, anh lên giường đem Minh Minh ôm vào lòng ngồi dựa ở đầu giường “Ân, cảm ơn.”

“…”

"Em có hứng thú làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi không?" Người đàn ông này hỏi một cách tự nhiên.

“Không có hứng thú.” Minh Minh không lưu tình mà trả lời.

“Vì sao?”

“Vậy em có hứng thú bị người khác bao dưỡng sao?”

“…Đúng vậy”

Minh Minh mắt trợn trắng, biết anh đang nói đùa.

Yến Sơ Phi nghĩ nghĩ “Nếu là đối tác trên giường thì sao?”

“Cảm ơn.”

Tâm trạng vui vẻ của người đàn ông lập tức suy yếu một chút, ngón tay thon dài tách hai chân cô đi tới nơi hẻo lánh trơn trượt. Khi anh vừa rút ra, tiểu huyệt đã căng thành một lỗ tròn nhỏ, nhưng lại quá chặt khiến anh không thế đút sâu thêm nữa.

“Làm đau em?”

“Bắt đầu rất đau, nhưng lúc sau rất thoải mái, đôi lúc thoải mái đến mức váng cả đầu”

“Haha!” Yến Sơ Phi lại nhịn không được cười ra thành tiếng. Anh phát hiện khi ở bên cạnh cô, anh thật sự rất dễ cười "Vậy thì tại sao không muốn trở thành bạn giường của tôi? Hay e chỉ thích những người có ngoại hình như Hàn Duật?”

Minh Minh quay đầu liếc anh một cái, đem ngón tay anh rút ra để trên tiểu thịt đế, anh hiểu ý liền xoa xoa, bóp bóp lực không nhẹ không mạnh.

“Ta và Hàn Duật không còn là bạn giường, theo như yêu cầu thì trên giường nam nữ quấn nhau, xuống giường tôi là tôi, anh ta là anh ta. Nhưng bây giờ ta lên giường với anh, tôi và ông chủ kia không còn là bạn giường nữa, tôi không cần tiền cũng không cần tình. Nếu cùng anh ở bên nhau, một ngày nào đó anh hứng thú với tôi, gọi tôi đến văn phòng để thao, làm trò trước mặt đồng nghiệp không?” Minh Minh nhìn Yến Sơ Phi, tức giận mà đáp.

Yến Sơ Phi tưởng tượng một chút, ngăn không được khóe miệng khẽ cong. “Văn phòng cũng không tồi.”

“Này! Đại ca! anh có nghe vào trọng điểm không?”

“Cái gì trọng điểm?” Yến Sơ Phi ngón tay bấm qua bấm lại, trong ngực cô sợ hãi kêu một tiếng, dưới thân cựa quậy một chút, trước ngực hai con thỏ trắng đong đưa đến đáng yêu.

Minh Minh cắn răng “ ta không cùng ông chủ làm bạn giường!”

“Cái kia thì đơn giản, chỉ cần sa thả em” Yến Sơ Phi điềm đạm cười nói.

“Anh!”

Chết tiệt! Thật vô lại! Không phải ai cũng nói yến Sơ Phi công tư phân minh, lãnh đạm, ít nói, ít cười sao?

Vì cần một người bạn giường, lại vô duyên vô cớ sa thải một nhân viên ưu tú?

“Lại suy xét một chút?”

“Không được suy xét! Không được sa thải tôi!”

“Em không làm bạn giường của tôi, lấy cớ gì để tôi phải nghe lời em?”

Yến Sơ Phi đem nữ nhân trong ngực, thân hình kiều mị làm anh gục ngã, anh mê muội hôn lên chóp mũi nhỏ, gương mặt, đem vành tai cắn nhẹ, đầu lưỡi chui vào bên trong đánh một vòng lưỡi trêu chọc.

Ngón tay một lần nữa xâm nhập tao huyệt đưa đẩy nhiệt tình, ngón tay như dươиɠ ѵậŧ đẩy nhanh, rút ra, dùng lực để đâm sâu, mười mấy lần mới cầm dươиɠ ѵậŧ cương cứng đâm vào cái lỗ mềm mại.

Trước lạ sau quen.

Câu chuyện nhỏ:

Hàn Duật: Đừng để tôi nói.

Minh Huyên: Giang sơn thật có lòng. Anh là người có tỷ lệ duy trì với chị tôi thấp nhất ở hiện tại, nên mới xuất hiện nhiều để gây hảo cảm tốt!

Hàn Duật: Ha hả ha hả ha hả ha hả ha hả ha hả…

Minh Huyên: Anh Lâu không ra học tập sao?

Hoa Vân Lâu: Tôi không thấy có gì đáng để học tập.

Minh Huyên: Ách… những lời này thật tuyệt.