edit: Jenn
Cái gì mà không làm tổn thương cô?
Minh Minh ăn xong cơm vẫn còn nghĩ về vấn đề này.
Yến Sơ Phi có mắc chứng nghiện tìиɧ ɖu͙© kỳ lạ nào không?
Nắm tay nắm cửa phòng tắm Minh Minh trong lòng bồn chồn, có chút hối hận vì khi nãy không chuồn đi khi Yến Sơ Phi tắm.
Tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa đi ra ngoài, lấy một chiếc áo choàng tắm trong phòng choàng lên người rồi ló đầu nhỏ nhìn về phía phòng ngủ.
Khi Yến Sơ Phi bước vào phòng mang theo một chiếc túi, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn kỳ quặc của cô, đặc biệt sảng khoái và dễ chịu sau khi mới tắm xong.
Quăng túi xách lên giường lớn, Yến Sơ Phi ngồi ở mép giường, cười vọng đến Minh Minh.
“Đến đây, để tôi nhìn em”.
Minh Minh đi đến trước mặt anh.
Không biết vì sao, bị anh nhìn bằng ánh mắt tinh tế xem xét, cô có… chút chột dạ.
“Vừa nãy không phải rất sốt ruột hay sao? Như thế nào bây giờ lại thẹn thùng?”
Thẹn thùng? Không ngờ anh lại có khiếu hài hước đó? Minh Minh trừng mắt nhìn Yến Sơ Phi, không chờ cô mở miệng nói, anh đã ôm cô, nâng eo một chút đem cô đè xuống chăn bông.
“Được, không đùa em nữa”.
Nam nhân gợi cảm thuần thục cọ cọ chóp mũi cô, anh nhẹ nhàng cởi thứ che đậy duy nhất trên người cô. Đôi mắt ngày thường chỉ thấy sự uy hϊếp không hề có một tia tìиɧ ɖu͙©, bây giờ trước mắt anh chỉ thấy sự dịu nhàng như nhìn thấy viên ngọc bích quý giá và đẹp đẽ.
Minh Minh không chịu nỗi mà tránh né ánh mắt anh, cô lặng lẽ giơ tay ngăn trước bầu ngực mình, hai chân theo bản năng che đậy nơi tư mật, cô cố gắng hô hấp nhẹ nhàng, sợ chọc anh chú ý.
Tựa như tân nương thời Vu Sơn phải trần trụi trong đêm tân hôn đợi phu quân của mình vừa thẹn thùng vừa lại đợi mong.
Đây không phải phong cách của cô, cô lại bị người đàn ông này trêu chọc đến không nhịn nổi nữa.
Yến Sơ Phi từ trong túi lấy ra chiếc hộp gỗ, trong hộp gỗ đựng một chiếc lọ thủy tinh trong suốt cổ dài và một chiếc lọ sứ có những vết nứt nghệ thuật, trông rất đơn giản và đẹp mắt. Yến Sơ Phi cầm lọ thuỷ tinh cùng chiếc lọ sứ nhìn nhìn phân biệt hai lọ, cư nhiên lại cầm tờ giấy hướng dẫn sử dụng trong hộp đọc qua.
“Anh, anh chưa dùng sao?”
Yến Sơ Phi để lọ sứ xuống, cầm lọ thuỷ tinh đổ một ít tính dầu ra lòng bàn tay, cúi người vuốt ve eo cô
“Lần đầu tiên, muốn em sẽ thanh tỉnh, nếu không uống rượu sẽ thoải mái hơn.”
Cách anh nói làm Minh Minh càng khẩn trương, làn da nơi bàn tay anh chạm qua đểu nóng lên, có chút ngứa ngáy, không biết là do anh vuốt ve hay là do công lực của tinh dầu.
“Anh có ý gì?”
Yến Sơ Phi cười mà không nói, anh chỉ tiếp tục hôn lên cơ thể cô, cho thêm tinh dầu rồi xoa khắp cơ thể cô, anh phát hiện cô nhạy cảm hơn thì lại bôi thêm. Cơ thể bị thiêu rụi như được bao bọc bởi ngọn lửa vô hình từ từng lỗ chân lông hoà vào máu thịt, thiêu đốt cơ thể đến độ miệng nhỏ thở phì phò dồn dập, một tay cô sờ soạng người anh hy vọng anh có thể dùng lực hôn mình, không thể nhịn nữa cô dùng tay cào lên lưng anh, hai chân tự động mở ra hai bên, anh để côn ŧᏂịŧ ở giữa hai chân cô.
Cô thẳng lưng chủ động đem chỗ tư mật đến bên hông anh cọ xát lên xuống.
“Đừng, đừng đổ nữa…”
Tất cả nhiệt tình tụ thành một cỗ khát vọng, cái miệng nhỏ nhắn dưới thân khao khát được lấp đầy, bụng nhỏ khao khát được xỏ xuyên qua, bên ngoài được bao quanh bởi ngọn lửa, bên trong có dòng điện của kɧoáı ©ảʍ mang lại.
Yến Sơ Phi hôn lên bầu ngực sữa đầy đặn, mυ'ŧ mạnh hai quả việt quất đang căng trướng. Minh Minh run run vài cái, dưới thân phun trào ra da^ʍ thuỷ thấm ướt cả mông.
“Yến đổng…”
Yến Sơ Phi đút một ngón tay vào nơi dính ướt mật dịch, mật huyệt đói khát cực kì, lập tức đem ngón tay của anh cắn chặt, cắи ʍút̼ nuốt vào bên trong. Cảm giác bên trong mềm mại cực kì, tầng tầng lớp lớp của nếp gấp thịt tinh xảo, co dãn cực điểm, đường đi của hành lang gấp chín khúc, đúng là lần trước anh không kịp thưởng thức tế phẩm dâʍ đãиɠ này mà.
“Tiến vào…”
Nam nhân thong thả chuyển động ngón tay, thăm dò độ sâu của tiểu huyệt.
“Ân ——”
Minh Minh siết chặt chân mình theo phản xạ nhưng lại bị đầu gối anh chặn lại.
Anh lấy lọ sứ dốc xuống thứ chất lỏng trong suốt phủ lên tiểu huyệt phấn nộn.
“A!” Anh đưa thứ gel lạnh có hương vị bạc hà từ miệng huyệt vào tận sâu trong động hoa, giống như một thanh băng kiếm sắc bén xuyên qua cơ thể cô, ngay lập tức thứ chất lỏng trong suốt đã được hấp thụ, cơn ngứa nổi lên nhanh chóng lan đến đầu mũi chân, kẽ tóc.
Xem qua hướng dẫn sử dụng anh hiển nhiên biết công dụng, hai ngón tay bắt đầu “săn sóc” , tiểu huyệt bị cắm tạo ra âm vang dâʍ đãиɠ, chọc cô vặn vẹo ngâm nga. Sau đó là ba ngón, nhưng bất luận anh có làm như thế nào thì ngón tay cũng bị trói chặt, thậm chí lực siết chặt càng tăng làm anh thao tác khó khăn.
Yến Sơ Phi trên trán tiết ra tầng mồ hôi mỏng, anh rút ra ngón tay đem hai chân Minh Minh dạng thành chữ M, anh cởi bỏ quần, anh dùng tay đỡ phân thân hùng vĩ áp sát huyệt nộn ướt nhẹp, trông ánh mắt cô có chút hoảng. Trong lúc đó, anh hôn lên môi cô như che đậy tiếng rêи ɾỉ, la hét của cô.
“Ngô ân ân ——”
Chỉ một cái khom lưng, anh đã tiến vào sâu hơn nhiều so với lần trước cô tự chơi rất nhiều, nhục huyệt bị đầy đến cực điểm, cô cào lưng Yến Sơ Phi để chống lại nổi kinh hoàng bị tách ra, nỗ lực thả lỏng dưới thân tiểu huyệt, nhưng có một số chuyện nỗ lực cũng vô dụng, càng nỗ lực càng bất lực.
“Ô ô…” Giờ cô đã hiểu ý anh.
Đây không phải là vấn đề liệu có làm tổn thương cô hay không, mà là vấn đề liệu có gϊếŧ chết cô hay không!
“Thật chặt, bảo bối, thả lỏng một chút.”
Nghe được tiếng “Bảo bối” trầm thấp, thân hình Minh Minh run lên, tiểu huyệt càng co chặt, cô khiến Yến Sơ Phi đau đến thiếu chút nữa mềm, anh vội vàng duỗi tay đến tiểu thịt đế vẫn chưa bị động qua mà nhẹ nhàng ma sát, mang đến cho cô khoái ý an ủi.
“Không cần kêu, không cần kêu ‘ bảo bối ’…”
Đôi mắt của người đàn ông hiển nhiên tối sầm lại, cảm thấy huyệt thịt thả lỏng một ít, anh liền tiến thêm một đoạn.
“A a…” Còn chưa tiến vào hết sao? Cô cúi đầu xem còn lại bao nhiêu, Yến Sơ Phi lại hôn cô, ngăn tầm mắt của cô hai bàn tay to phối hợp, một tay chiếu cố âm hạch, một tay xoa nắn nhũ ngực, đem hai nơi trêu chọc đến mẫn cảm sưng to. Tạo ra sự thoải mái và kɧoáı ©ảʍ liên tục và làm dịu cơn đau gần như rách da thịt.
Yến Sơ Phi cũng đã nhẫn nại đến cực hạn.
Đàn ông luôn thích so sánh kích thước “thằng nhỏ” của nhau, nó như thước đo niềm kiêu hãnh hoặc sự tự ti. Nếu tiền vốn ít không ra tay được tự nhiên thành bi kịch, nhưng tiền vốn quá nhiều sẽ khó lên cao trào. Sau này, anh cũng quan tâm đến vấn đề tìиɧ ɖu͙©, anh cũng quan hệ với nhiều loại nữ nhân nhưng làm mười lần thì tám chín lần đều là nửa vời, nếu phóng túng thì sẽ làm đối phương bị thương, dần dần anh mất đi hứng thú tìиɧ ɖu͙©, mấy năm nay đều là tâm tình thuần khiết, lúc này lại bị cô hàm chưa gắt gao bú ʍúŧ…
Ha, ha… chỉ có thể xin lỗi cô.
Anh tàn nhẫn xoắn lấy núi tuyết trắng xoá điểm lên hai viên nhũ viên đỏ tươi, anh làm cô phân tâm chuyển hướng đến phần nửa người trên, nguyên nhân là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt. Bàn tay to đang yên lặng duỗi đến mông sau, anh đột nhiên ép buộc cô, cô dùng sức chống lại anh.
“Nha a a —— a a…”
Câu chuyện nhỏ:
Hàn Duật: loại chuyện này mà anh dám kéo chúng tôi ra xem?
Minh Huyên: Có thể là rất nhiều người muốn biết tâm tình của anh. Tôi cũng muốn biết.
Hàn Duật: anh tin hay không thì tuỳ, tôi có thể lặt đầu anh xuống dưới làm anh tắc lỗ đjt
Lâm Phục: đáng lẽ lần trước phải thao lỗ hậu của cô.
Bộ Thiếu Văn:… Đều là, tôi sai…