Chân Hương Thật Lục

Chương 34: suy xét một chút

edit: Jenn

“Suy nghĩ một chút?” Nam nhân thoa thuốc mỡ vào tiểu huyệt, một bên nhẹ giọng dụ dỗ.

Còn lâu! Còn lâu! Anh mới làm xong, lại muốn dùng một lần thì sẽ dùng mãi sao?

“Không, lưỡng, lự!” Minh Minh nằm trong chăn thở gấp, gằn từng chữ một như muốn chém đinh chặt sắt.

Nếu hắn không phải sếp cô thì cô còn suy xét.

Không giống Hàn Duật và Lâm Phục là muốn thể hiện kĩ năng giường chiếu, còn Yến Sơ Phi là thẳng thắn mà làm.

Anh sẽ không thường đổi tư thế để có thể chơi đa dạng, cũng sẽ không kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô quá nhiều, chính là cưỡng chế cao trào.

Anh cắm huyệt chính là cắm huyệt, dùng côn ŧᏂịŧ thô cứng cắm đầy hoa huyệt rồi nắc mạnh như cái máy đóng cọc, côn ŧᏂịŧ đi đến đâu đều ma sát mị huyệt đến biến dạng, cắm nó mềm nhũng, làm kɧoáı ©ảʍ tích luỹ đến bùng nổ, toàn bộ quá trình đều đặc biệt thoải mái, không làm tâm trí lẫn thân thể có quá nhiều gánh nặng.

Cô ấy rất thích nó.

Nhưng bây giờ cô đặc biệt lười biếng, vừa muốn làm vừa muốn nghỉ ngơi, loại thoải mái đơn giản nhưng lại tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, giống như mặt trời ấm áp mùa đông, quá kɧoáı ©ảʍ, thậm chí có thể gây nghiện.

“Còn muốn không?”

Người đàn ông bôi thêm gel vào mông cô, mơn trớn và xoa nắn một cách thô bạo.

Tiểu huyệt vừa mới bị anh đồ sát, bây giờ hỏi cô muốn nữa hay không?

Minh Minh quỳ gối trên giường, nhếch mông cao da^ʍ thuỷ nhỏ xuống giường.

“Vèo ——” Cây thịt thật dài đâm vào.

“Ân…”

Dươиɠ ѵậŧ đâm đặc biệt sâu, giống như trực tiếp đâm vào trái tim, hướng đến cổ họng, nhiệt độ từ anh lan sang cô, anh càng cọ xát nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, cả người dồn toàn lực thao âʍ ɦộ cô , thỏa mãn và hạnh phúc không thể tả.

“Chậm một chút, cứ như vậy…”

Yến Sơ Phi có chút luyến tiếc vì quá nhanh. Nếu sớm vài năm…Anh tưởng tượng nếu gặp cô vẫn còn là học sinh, Yến Sơ Phi cười cười làm tiêu tan suy nghĩ thừa thãi trong đầu.

Hiện tại liền vừa lúc.

Một giờ sau.

"Nghĩ lại xem?"

“…”Minh Minh không nghĩ sẽ nói chuyện.

Sau ba lần, cho dù cô ấy có thoải mái đến đâu, bị đồ vật thô vật thô to của anh cắm một khắc cũng không buông tha cô, cô cũng muốn làm thời gian chậm lại.

Khi làm thình người động chủ yếu là nam nhân, nữ nhân chỉ nằm đó hưởng thụ có cái gì mà mệt?

Đúng là cái loại thiếu đòn, đánh một cái liền tốt. Tốt, tốt đánh một cái liền hỏi lại, động một cái liền đánh, còn dám kêu đau!

Đúng là làʍ t̠ìиɦ nữ nhân luôn bất động, chính là chịu đựng, muốn giữ sức để nam nhân cắm huyệt, phân bô dâʍ ɖị©ɧ để bôi trơn, còn phải đáp ứng nam nhân thế nào mà không tiêu hao thể lực?

Nếu cao trào nhiều lần, lại muốn làm nữa thì thời gian lại kéo dài hơn.

“A!” Minh Minh cả kinh nhảy lên một cái đến độ đầu giường run một cái

“Không được!” Anh, anh lại dám chạm vào hậu môn cô.

“Mẫn cảm như vậy?” Nam nhân trong mắt tràn đầy hứng thú.

“Không cần, không được, không thể.” Minh Minh nghiêm chỉnh cảnh cáo. Bộ Thiếu Văn lúc trước năn nỉ ỉ ôi cô cũng chưa từng đáp ứng, chỉ cần ngẫm lại liền thấy khủng bố, cô không cần!

Yến Sơ Phi mỉm cười mà nhìn biểu tình đáng sợ của cô như đáng thưởng thức âu yếm một báu vật.

Anh muốn thu hồi lại ý định đánh giá cô lúc ban đầu.

Cô không tầm thường chút nào, cô… dễ nhìn đến mức anh không khỏi mê mệt. Tựa hồ như đối mặt với ai, cô đều cử xử rất linh hoạt, cho dù là giả vờ giả vịt, cũng không sợ người khác vạch trần đến đến bước nào liền tính toán đến bước ấy.

Mặc dù không hiểu rõ sự đời, ngay cả đứa bé cũng sẽ hiểu chuyện xu nịnh trước người khác vì lợi ích cá nhân, cũng sẽ thao bản năng mà nguỵ trang che dấu mà cô lại không để bụng người khác là ai.

“Tôi đi pha nước, trước tiên hãy tắm rửa mát xa một chút, xong xuôi rồi lại đây ăn cơm”

Minh Minh vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra, “Được rồi!”

Yến Sơ Phi cũng không đến nỗi cầm thú, buổi chiều làm ba lần, buổi tối liền không đòi hỏi ở trên giường, vẫn luôn ở gần cửa sổ tập thể hình.

Yến Sơ Phi có dáng người điển hình của người đàn ông phương Bắc, khung xương lớn, dáng người rắn chắc, tuy là đã lui về sau được 4 năm, nhưng dáng người vẫn như cũ cơ bắp của ngực, tay, chân vẫn duy trì trì tỉ lệ hoàn hảo, khi không mặc quần áo vẫn đẹp nhất.

Minh Minh vốn nghĩ sẽ về nhà, nhưng quá mệt liền nghỉ lại một buổi trưa, cô không tiện đến nơi của Hoa Vân Lâu.

Yến Sơ Phi lại cho cô ở lại, kết cuộc cô ngủ qua đêm sáng sớm lại đi làm, nếu ban ngày có thể phóng đãng nhưng để cô nghỉ ngời một ngày, cô cũng có thể làm.

Ông chủ quyền lực nên cô cũng muốn tôn trọng một chút, đặc biệt anh còn giúp cô giải quyết chuyện kia không cần phải mắc công đi tìm người khác.

Mặt khác cô thừa nhận cô cũng thích cùng anh làʍ t̠ìиɦ.

Yến Sơ Phi…

Yến Sơ Phi một bên thì vội bước một bên thì nhìn cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là khung cảnh thành phố S về đêm.

Nhưng trong mắt anh chỉ có một nữ nhân nhỏ bé ngồi trên số pha, anh nhìn bóng cô đến phát ngốc.

Bóng của cô hình như nhớ ra chuyện gì đột nhiên ngồi thẳng chân cầm điện thoại quơ tới quơ lui.

“Ông chủ, có thể giúp tôi một chút không?”

“Ân?”

Đầu tiên Minh Minh dùng điện thoại gọi đến số của Hàn Duật, giọng nữ máy móc vang lên, sau đó Sơ Phi dùng điện thoại gọi đến số Hàn Duật.

“Chuyện gì?” Loa di động truyền đến âm thanh của Hàn Duật.

Sắc mặt của Minh Minh đen như mực.

Đm! Mỗi lần gọi cho anh đều không nghe máy! Hàn Duật đang bôi đen cô!

“Xin chào! Anh Yến?” Hàn Duật nghi hoặc hỏi.

Yến Sơ Phi nghẹn cười, cúi người nhìn di động trong tay Minh Minh

“Anh vừa mới cùng người khác nói chuyện điện thoại à?”

“Vừa mới? Không có, như thế nào?”

Ván đã đóng thuyền.

Yến Sơ Phi nhìn nhìn Minh Minh “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút, anh có thấy Minh Minh thật phiền toái không?’

“…Chỉ mới cùng cô ấy làm hai lần, mà đã thân mật như vậy rồi sao? À, lần trước, anh vẫn luôn làm cô ấy sao?”

Yến Sơ Phi nhận điện thoại từ tay Minh Minh, nhưng vẫn đển loa ngoài

“Đầu tiên, tôi không nghĩ gọi một cô gái bằng tên thì liền tính là gần gũi, thứ hai tôi sẽ suy xét lấy một cái tên thân mật để gọi cô ấy, thứ ba, anh đang ghen sao?”

“Ghen?...Haha!Hahaha…Nữ nhân đã ăn qua ba tháng, mắc gì tôi phải ăn dấm? Tôi chỉ muốn chọc một cây đại thụ nở hoa, nhớ kiềm chế đừng ép khô cô ấy!”

“Hàn Duật!”

Yến Sơ Phi nghe được một nửa liền tắt loa ngoài, nhưng vì khoảng cách gần Minh Minh vẫn nghe rõ ràng.

“Hàn Duật, cô ấy đang ở bên cạnh tôi!” Yến Sơ Phi thấp giọng nói.

"Oh! Từ trưa đến bây giờ? Anh vẫn chưa già nha! Nghe nói ngày mai anh đem cô ấy đi công tác? Haha! Chơi đến vui sướиɠ! Cô ấy rất thích được thao, chuyện này tôi có thể chứng minh!”

Yến Sơ Phi trực tiếp cúp máy.

Tình hình của Hàn Duật… không tốt lắm.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Anh Yến đang do dự điều gì?

Yến Sơ Phi: Hàn Duật rất khác thường, có vẻ đã động tâm, đây không phải thời điểm để lợi dụng.

Hàn Duật: Cảm tạ.

Minh Huyên: Kết quả đâu?

Yến Sơ Phi: Không phải là cách nói cũ sao? Vì anh em mà không tiếc mạng sống.

Minh Huyên: Oa! Anh Yến quá nghĩa khí!

Hàn Duật: Lão yến!

Yến Sơ Phi: Vì nữ nhân cắm huynh đệ hai đao.

Hàn Duật: Đm!

Minh Huyên: Phốc!