Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 45.2: Mang Kiều Tử An vào thành

Gồ ghề lồi lõm là kiệt tác của Kiều Tử Quân.

Triệu Tú Lan là người đầu tiên nhìn thấy thạch đá: “Kiều Kiều, thứ kia thật sự có thể ăn?”

Kiều Hề Chi: “Có thể ăn.”

Ông nội Kiều theo sát sau đó: “Kiều Kiều à, kia rốt cuộc là thứ gì?”

Kiều Hề Chi: “Cháu gọi nó là thạch đá.”

Kiều Hướng Võ, người cuối cùng cả nhà nhìn thấy: “Đừng lấy thứ ra vào nói đùa.”

Kiều Hề Chi: “Không đùa đâu.”

Kiều Tử Quân cùng Kiều Tử An đã làm chuột bạch thử nghiệm xong cũng sôi nổi vì Kiều Hề Chi giải thích.

“Con tối hôm qua ăn bốn chén.”

“Ăn rất ngon, ngọt ngào, lạnh lạnh.”

Thạch đá tốt nhất là cùng ngày làm cùng ngày ăn, qua đêm hương vị không bằng ngon bằng lúc mới vừa làm, có điều chỉ cần không lên men biến chất vẫn có thể ăn.

Triệu Tú Lan, Kiều Hướng Võ, ông nội Kiều lần lượt nếm thử vị, nhất trí cho ra đánh giá đúng trọng tâm: “Coi như cũng được.”

Kiều Hề Chi liền đem ý tưởng bán thạch đá nói ra.

Triệu Tú Lan không quá tán đồng: “Cái kia vạn nhất không ai mua, tiền vốn mua đường đều lỗ.”

Ông nội Kiều ngược lại không phản đối: “Bán đi.”

“Cha không ý kiến.” Kiều Hướng Võ bảo trì trung lập, vừa không phản đối cũng không đồng ý.

Nói bán liền bán, Kiều Hề Chi kế hoạch từ ngày mai bắt đầu liền bán thạch đá.

Hôm nay ngồi xe bò đến huyện thành mua đường, còn mang theo củ cải nhỏ Kiều Tử An.

Kiều Hề Chi thuyết phục ông nội Kiều rất lâu, mới khiến ông đồng ý để cô độc lập đi huyện thành.

Kiều Tử An rốt cuộc có thể đến huyện thành thương nhớ đã lâu, cả người tràn đầy vui vẻ.

Kiều Hề Chi hỏi: “An An, em có chỗ nào muốn đi sao?”

Thật vất vả vào thành một lần, dù sao cũng phải thỏa mãn củ cải nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện này.

Củ cải nhỏ vào thành ngược lại mê mang, lắc đầu: “Không có.”

Đối với nó mà nói, huyện thành là một nơi ít người đến, ngay cả đông tây nam bắc đều không phân biệt được.

“Vậy em muốn ăn cái gì?”

Kiều Tử An ngơ ngác suy nghĩ một hồi lâu, mới lấy hết can đảm ấp úng nói: “Thịt…… Bánh bao nhân thịt.”

Có một lần nó cùng Triệu Tú Lan đến huyện thành, trùng hợp gặp được người bán rong bán bánh bao nhân thịt, lúc ấy mùi hương bánh bao nhân thịt khiến nó chảy nước miếng ròng ròng.

Nhưng mà Triệu Tú Lan nói bánh bao nhân thịt quá đắt, mua bánh bao nhân thịt còn không bằng mua một cân thịt về ăn có lời hơn.

Ngày đó sau khi Kiều Tử An trở về, ngay cả trong mơ đều có mùi thơm bánh bao nhân thịt.

Kiều Hề Chi mặt mày mang ý cười, giọng điệu dịu dàng: “Tam tỷ dẫn em đi ăn bánh bao nhân thịt.”

Cô mang theo Kiều Tử An thẳng đến tiệm cơm quốc doanh, người phục vụ không kiên nhẫn nói cho cô hiện tại không có bánh bao nhân thịt.

Bánh bao bình thường bán vào buổi sáng, buổi sáng khoảng 9 giờ cơ bản bán hết, hiện tại đã 10 giờ, bỏ lỡ khoảng thời gian.

Kiều Tử An chờ mong tràn đầy, trong mắt hiện lên một tia cô đơn, lại rất nhanh tiếp nhận sự thật: “An An không ăn bánh bao nhân thịt cũng không sao.”

Nó ăn cơm sáng mới đến huyện thành, nó một chút cũng không đói bụng, cho nên không có bánh bao nhân thịt cũng không sao cả.

Nó cảm thấy không sao, Kiều Hề Chi cảm thấy có sao, cô mang theo Kiều Tử An ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Hạ thấp âm lượng nhỏ giọng nói: “Tam tỷ mang An An đến nơi khác mua.”

Mang theo Kiều Tử An đến chợ đen loại địa phương người nhiều mắt tạp này cũng không phải lựa chọn tốt, nhưng Kiều Hề Chi cũng không thể để mình thằng bé ở trên đường chờ.

Đây là lần đầu tiên Kiều Tử An đến chợ đen, đôi mắt nó đều luyến tiếc chớp một chút, không chớp mắt nhìn người bán hàng dong bán đồ vật nhỏ đủ loại màu sắc hình dạng.

Kiều Hề Chi mang theo nó đến trước mặt đại thẩm bán bánh bao, hỏi: “Có bánh bao nhân thịt không ạ?”

Cô lần trước đến chợ đen chú ý tới có bán bánh bao, lúc này tới đây thử vận khí, không nghĩ tới thật sự đυ.ng phải.

Đại thẩm bán bánh bao trực tiếp báo giá cách: “Có, tám xu một cái, con muốn không?”

Tiệm cơm quốc doanh bán sáu xu một cái.

“Muốn ba cái.” Kiều Hề Chi đưa hai mao bốn xu tiền qua.

Chợ đen tốt ở điểm này, đồ vật so với giá thị trường đắt hơn một chút, nhưng không cần phiếu.

Kiều Hề Chi đến chợ đen ngoại trừ mang Kiều Tử An mua bánh bao nhân thịt, còn có một việc.

Cô muốn đổi chút phiếu.