Kiều Tử An sát vách so với Vương Đại Vĩ càng thêm đáng thương, bởi vì Kiều Hề Chi chỉ cho nó ăn nửa chén.
Nó nhấp cái miệng nhỏ, banh khuôn mặt nhỏ, nhìn nhị ca vẻ mặt thoải mái ăn hết mấy chén, đường cát trắng trong nhà đều bị anh ăn từ một túi nhỏ biến thành cái chà xát nhỏ.
Định luật thật là thơm(*) sẽ đến trễ, nhưng chưa bao giờ vắng họp!
(*): tự vả, ý chỉ những người làm hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu.
Kiều Hề Chi lại ngồi ở một bên phát ngốc, thạch đá chính tông hẳn là cho nước đường đỏ, rắc lên đậu phộng giã nhỏ, hạt mè, khoai môn hoặc trái cây mình thích.
Cũng có thể tưới lên hành tây gừng tỏi băm, dấm, sa tế hoặc là hoa quế nhưỡng hoa hồng nhưỡng linh tinh, hương vị không giống nhau.
Bán thạch đá, thạch đá đường đỏ là lựa chọn tốt nhất.
Hạt thạch đá với vôi sống không cần tiền vốn, nhưng đường đỏ cần, thứ này không rẻ, so với đường cát trắng còn quý hơn, một cân giá sáu mao sáu.
Làm việc kiểu này phải suy trước nghĩ sau thời gian, khi nào là ngày đầu.
Kiều Tử Quân trong tay bưng chén thạch đá thứ tư, liếc mắt nhìn em gái chiếm tiện nghi mặt ủ mày ê, “Em rất có năng lực đó Kiều Hề Chi, trái cây không thể ăn này thật đúng là bị em làm cho có thể ăn.”
Anh tuyệt đối không nghĩ tới mộc màn thầu còn có thể ăn như vậy.
Kiều Hề Chị uể oải ỉu xìu: “Ừm.”
Kiều Tử Quân buồn bực, người hai ngày này còn nhiệt tình mười phần bởi vì sau khi thành công ngược lại cảm xúc hạ xuống?
“Em làm sao vậy?” Nể mặt bốn chén thạch đá, anh miễn cưỡng quan tâm cô một chút.
Kiều Hề Chi lắc đầu không nói chuyện.
Kiều Tử An thấy Tam tỷ biểu tình uể oải, lo lắng kéo kéo góc áo cô, hiểu chuyện nói: “Tam tỷ, chị đừng không vui, An An không ăn nhiều lắm, An An nghe lời Tam tỷ nói.”
Kiều Hề Chi thở ra một hơi, trên mặt rốt cuộc có chút ý cười, “Tam tỷ không có không vui.”
Bỗng dưng, tầm mắt cô dừng ở trên người Kiều Tử Quân, sâu kín dừng lại nửa ngày.
Kiều Tử Quân bị ánh mắt của cô nhìn đến một thân không được tự nhiên, ăn xong miếng thạch đá cuối cùng, “Làm gì?”
Kiều Hề Chi không rõ ràng hỏi anh có bao nhiêu tiền, thử tính hỏi công điểm: “Nhị ca, anh tích cóp được bao nhiêu công điểm?”
Kiều Tử Quân cảnh giác nhìn chằm chằm cô: “Em muốn làm sao?”
“Anh cảm thấy này thứ lạnh lạnh này thế nào?” Kiều Hề Chi hỏi lại.
“Cũng không tệ lắm.” Vị ngon, rất mới mẻ độc đáo, món nhẹ giải nhiệt không tồi.
“Vậy anh cảm thấy chúng ta cầm đi bán sẽ có người mua sao?”
Này sẽ Kiều Tử Quân chần chờ, bán ăn không chỉ có chú ý hương vị, còn chú ý bề ngoài, thứ hiếm lạ cổ quái này chỉ sợ không bán được.
“Có thể thử xem?”
Kiều Hề Chi chờ chính là lời này của anh, lập tức tung ra chuyện mua đường: “Nhưng mà thứ này không bỏ đường không có mùi vị kia, em không có nhiều tiền như vậy để mua đường.”
Có, chỉ là lai lịch không rõ, danh không chính ngôn không thuận, nói nhiều hơn đều là nước mắt.
Kiều Tử Quân người này làm sao nghe không hiểu lời cô nói, theo ý của cô hỏi: “Muốn vay tiền anh hả?”
“Không,” Kiều Hề Chi lắc đầu, “Chúng ta hợp tác, anh ra tiền em xuất lực, bán nó kiếm được tiền chúng ta chia hai tám.”
Kiều Tử Quân nghĩ vô cùng đẹp: “Em hai anh tám?”
Kiều Hề Chi tặng anh một ánh mắt nhàn nhạt.
Kế hoạch hợp tác bán thạch đá cứ như vậy đã định, Kiều Hề Chi phụ trách xuất lực làm cùng bán, Kiều Tử Quân phụ trách bỏ tiền mua đường, số tiền kiếm được khấu trừ tiền vốn mua đường, hai anh em lại chia hai tám.
*
Sáng sớm hôm sau, người Kiều gia người đều nhìn thấy chậu thạch đá Kiều Hề Chi làm kia.
Thạch đá vốn là nguyên vẹn bị đào đến gồ ghề lồi lõm, nhìn kỳ quái.