Kiều Hề Chi tiếp nhận bánh bao nhân thịt đại thẩm dùng túi giấy dầu túi đựng đưa qua, cô cầm cảm thấy độ ấm thích hợp, tự mình giữ một cái, đưa hai cái cho Kiều Tử An.
Kiều Tử An hoảng hốt chớp mắt một cái, lắc đầu yếu ớt mở miệng: “An An ăn không hết hai cái.”
Nói xong, nó duỗi tay chỉ lấy một cái.
Kiều Hề Chi đem một cái bánh bao khác cũng đưa cho nó: “Ăn không hết không có việc gì, em cầm trước, chờ nuốt trôi lại ăn.”
Kiều Tử An được hai cái bánh bao nhân thịt có chút co quắp: “Tam tỷ chị mới ăn một cái……”
Đây chính là bánh bao nhân thịt, Triệu Tú Lan luyến tiếc mua cho thằng bé bánh bao, dùng một lần có được hai cái khó tránh khỏi lo được mất.
Kiều Hề Chi cười cười: “Tam tỷ không thích ăn bánh bao thịt.”
Cũng không phải không thích ăn bánh bao nhân thịt, chỉ là cô một người đã ăn qua không biết bao nhiêu lần mỹ thực so với Kiều Tử An, khát vọng đối với bánh bao không lớn như vậy.
Nếu không phải thời gian dài ăn thô lương ăn đến hoảng, cô ngay cả một cái đều sẽ không mua.
Mua xong bánh bao nhân thịt, Kiều Hề Chi ở trong một góc quen thuộc tìm được Bùi Ngôn.
Lúc này hắn dập mắt, ngồi ở trong một góc cúi đầu sững sờ.
Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen tai: “Xin chào.”
Bùi Ngôn ngẩng đầu, cảm thấy không biết nên khóc hay cười: “Lại là nhóc à.”
Nha đầu phiến tử này, đến gần người cũng không giống như người thường.
Người bình thường chào hỏi đều kêu xưng hô thân thiết, dùng từ tiểu tử, tiểu nha đầu, đại thúc, đại thẩm, linh tinh.
“Lúc này lại muốn làm gì? Sao còn mang theo cái đuôi nhỏ?”
Kiều Tử An có chút sợ người lạ, theo thói quen định muốn kéo góc áo Kiều Hề Chi, phát hiện trong tay còn cầm hai cái bánh bao nhân thịt, đành phải biên độ nhỏ mà giấu giấu phía sau cô.
Kiều Hề Chi thẳng vào chủ đề: "Tôi muốn đổi với anh chút đồ vật.”
Bùi Ngôn nhướng mày: “Đổi cái gì?”
Sườn mặt Kiều Hề Chi dùng dư quang nhìn thoáng qua Kiều Tử An, thấy nó ở sau người nghiêm túc ăn bánh bao, không để ý nghe đối thoại của hai người.
Mới yên tâm phun ra một chữ: “Phiếu.”
Bùi Ngôn nhìn quanh bốn phía nhìn một vòng, thấp giọng nói: “Đi với anh.”
Hắn mang theo Kiều Hề Chi đi vào một ngôi nhà bình thường, đẩy ra cánh cửa gỗ tróc sơn ở cửa sân, trong sân nhỏ trồng hai cây hòe lớn, cũng không có bất luận chỗ nào khả nghi, chính là nơi ở của cư dân bình thường.
Bùi Ngôn nói với Kiều Hề Chi: “Chờ ngoài phòng.”
Kiều Hề Chi gọi hắn lại, “Tôi đi vào với anh.”
Cô xoay người, đưa túi giấy dầu bọc bánh bao nhân thịt trong tay cho Kiều Tử An, “An An cầm giúp Tam tỷ, ở đây ngoan ngoãn chờ một chút được không?”
Kiều Tử Quân tiếp nhận túi giấy dầu, gật đầu: “Vâng.”
Bùi Ngôn có chút không tình nguyện: “Nhóc đi vào làm gì?”
Kiều Hề Chi nhìn hắn một cái, lại đem tầm mắt dịch đến trên người Kiều Tử An.
Rất rõ ràng, người ta đây là kiêng dè đứa nhỏ.
Ý tứ này Bùi ngôn không hiểu thì uổng công hắn làm nhà buôn lâu như vậy.
Hai người cùng nhau vào nhà chính, Bùi Ngôn hỏi một miệng: “Nhóc muốn phiếu gì?”
Kiều Hề Chi suy nghĩ một lát, “Phiếu gạo, phiếu đường, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu điểm tâm, phiếu xà phòng, phiếu nào cũng muốn.”
Bùi Ngôn vào nhà cầm một xấp phiếu thật dày đi ra.
Kiều Hề Chi móc tiền ra, hắn trêu ghẹo nói: “Thỏi vàng của nhóc đâu?”
Lời này của Bùi Ngôn ngược lại đánh thức Kiều Hề Chi, cô thả tiền trở về.
Ở dưới mí mắt của hắn từ trong không gian trộm lấy ra hai thỏi vàng, lời ít mà ý nhiều: “Đổi tiền cũng đổi phiếu.”
Bùi Ngôn bị hành động thình lình của cô làm cho không thể sờ được manh mối, hắn thật bội phục nha đầu phiến tử này, chỉ là thuận miệng vừa nói, cô vậy mà thật sự.