Tháng sáu rồi tháng bảy trôi qua, đã hơn một tháng kể từ ngày Thượng Quan Tiểu Nguyệt nàng cùng Tần Nhĩ Dương bị thích khách tấn công trên núi Cư Lâm. Đầu tháng tám, hôn lễ cũng sắp đến gần rồi. Nàng nhớ hôm đó, khi mở cửa phòng ra, một mùi chết chóc tang thương phảng phất trong mũi nàng, đến bây giờ vẫn chưa thể tan đi. Mỗi khi nhớ lại nàng đều cảm thấy muốn nôn.
"Tỷ tỷ." Thượng Quan Tiểu Tuyết tiến đến bên cạnh Thượng Quan Tiểu Nguyệt. Kể từ ngày nàng được tỷ tỷ và thái tử đưa nàng rời khỏi núi Cư Lâm, nàng cảm thấy trong lòng tỷ tỷ mình dường như vẫn còn hoảng sợ rất nhiều. Nàng từ khi mới sinh ra đã mang danh thái tử phi, dưới sự dạy dỗ của Thượng Quan lão phu nhân, nàng không giống các muội muội được tự do làm những việc yêu thích. Nàng phải đặt mình vào vị thế của một bậc mẫu nghi thiên hạ, tinh thông thi pháp thêu thùa, nhưng nàng sống trong phủ Thượng Quan đến phủ thái tử an an bình bình, quả thật đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy đâu? "Uống bát thuốc này đi."
"Cảm ơn muội." Thượng Quan Tiểu Nguyệt gật đầu, thân váy xanh ngọc khẽ phất phơ trong gió. "Nhọc muội quá."
"Muội chỉ cảm thấy dạo gần đây tỷ xanh xao quá, tỷ còn sợ hãi chuyện đó sao?" Thượng Quan Tiểu Tuyết ngồi xuống bên cạnh nàng, đầu tựa vào vai Thượng Quan Tiểu Nguyệt. Từ nhỏ hai nàng đã bầu bạn cùng nhau, dường như bên trong đã có một sợi dây tâm linh nào đó liên kết hai nàng.
"Không phải đâu, chỉ là mấy hôm nay cơ thể ta hơi mệt mỏi, có chút buồn ngủ, có chút buồn nôn nữa." Thượng Quan Tiểu Nguyệt vuốt tóc muội muội. "Có lẽ là lo lắng cho hôn lễ thôi."
"Tỷ tỷ của muội sắp được gả đi rồi, còn lễ sắc phong nữa chứ." Thượng Quan Tiểu Tuyết bật cười vui vẻ. "Tỷ tỷ phải thật hạnh phúc đấy. Muội tin thái tử sẽ bảo vệ được tỷ tỷ thôi."
"Ta cũng tin chàng ấy, ta sẽ sống thật hạnh phúc mà, ta hứa đấy." Thượng Quan Tiểu Nguyệt mỉm cười nhìn muội muội. Nàng cũng đã mười bảy rồi, cũng đã đến tuổi gả ra ngoài rồi. "Nhưng mà, nữ tử như em đến khi nào mới thành gia lập thất đây? Tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, ta phải nói với gia gia sớm thôi. Mà em đã để ý đến nam nhân nào chưa? Nếu có thì nói với tỷ tỷ hoặc nhị ca ca, nữ tử phủ Thượng Quan không cần phải chịu bất kỳ ủy khuất nào đâu, em biết chưa?"
"Vậy tỷ tỷ đi ngủ sớm một chút, đừng đọc sách khuya quá đấy." Thượng Quan Tiểu Tuyết nghe đến đấy liền tìm cớ lẻn đi. "Muội đi xem các muội muội khác, tỷ tỷ ngủ ngon."
Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhìn bóng dáng xinh xắn, mảnh mai kia chạy trốn liền bật cười. Làn váy hồng nhạt phấp phới theo bước chân, trông nàng hệt như một con thỏ nhỏ xinh xắn. Dường như, trong lòng muội ấy cũng có hình bóng của một nam nhân nào rồi?
Mồng tám tháng tám, Thượng Quan lão gia cùng Thượng Quan phu nhân, Thượng Quan đại ca từ kinh đô quay về. Cả thành Phượng Tiên như khoác lên một tấm áo mới đỏ rực. Tin báo hỷ của tam cô nương Thượng Quan phủ bay khắp thành, ai ai cũng vui mừng cho nàng. Phủ Thượng Quan ngập một màu đỏ rực, l*иg đèn được treo từ cổng lớn đến tận trong chính điện. Thượng Quan nhị ca kinh doanh tơ lụa, đương nhiên gả muội muội ra ngoài cũng không ủy khuất mà chuẩn bị hỷ phục thật tinh xảo cho nàng. Trên dưới phủ Thượng Quan tấp nập đến lạ, từ tứ cô nương đến thất cô nương, nàng nào cũng bận luôn tay luôn chân chuẩn bị quà lễ. Tỷ tỷ được gả vào cung, trở thành thái tử phi danh chính ngôn thuận, tất cả mọi chuyện phải được chuẩn bị kỹ càng không thể xảy ra sơ sót được.
Mồng mười tháng tám cũng đã đến, từ mờ sáng Thượng Quan Tiểu Nguyệt đã bị các muội muội mang ra. Hỷ phục màu đỏ tinh xảo thêu rồng phượng chỉ vàng được khoác lên người nàng, vừa như in. Nàng không khỏi cảm thán tay nghề của Thôi cô nương, bộ lễ phục được nàng chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ và công phu.
"Tam tiểu thư, hôm nay người thật xinh đẹp." Thôi Giai Cầm trang điểm cho Thượng Quan Tiểu Nguyệt, ngắm nhìn tam cô nương hệt như một nàng tố nữ trong tranh vẽ.
"Tiểu Cầm, em đừng gọi ta là như vậy nữa, gọi ta là Tiểu Nguyệt đi. Em từ đầu chẳng phải là người ở trong nhà của ta, hơn nữa giấy bán thân kia của em cũng đã hết hạn từ lâu rồi. Em bây giờ không phải là người của phủ Thượng Quan nữa, em giờ là một chưởng quỹ, em có cuộc sống của riêng mình, em không phải một người ở đâu nữa cả, em hiểu chứ?"
"Nhưng đối với em, tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, cho dù người có trở thành thái tử phi, hay sau này được trở thành một hoàng hậu, thì đối với em, người vẫn là tam tiểu thư của em, là vị bồ tát sống của em. Nếu ngày đó không có tiểu thư cứu em bên vệ đường, thì bây giờ chẳng có Thôi Giai Cầm, càng không có một Thôi chưởng quỹ như ngày hôm nay." Thôi Giai Cầm ướt đôi mắt. Năm đó nàng mới sáu tuổi, gia đình nàng tha hương cầu thực khắp nơi, dần lưu lạc đến phủ Phượng Tiên này. Cha mẹ nàng vì đói mà mất, họ nhường lại thức ăn cho nàng nên đã ra đi. Nhưng khi ấy nàng còn quá nhỏ. Tiểu ngoan đồng Thôi Giai Cầm năm ấy nếu không nhờ gặp được nhị công tử và tam tiểu thư của phủ Thượng Quan, thương tình mang nàng về phủ, thì nàng đã chết bên vệ đường rồi. "Nên là, tiểu thư, xin người hãy cho em tiễn người một đoạn cuối cùng đến kinh thành, trước khi người không còn là tam tiểu thư của em nữa, được không?"
"Tiểu Cầm ngốc, ta mãi mãi là tam tiểu thư của phủ Thượng Quan, và em mãi mãi là bạn của ta, em nhớ chưa?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt ướt nhòe khóe mi.
"Nháo rước dâu!" Một giọng nói trong trẻo vang lên cắt đứt cảnh tâm sự bên trong của hai nàng. Là thất cô nương Thượng Quan Tiểu Du cùng các muội muội khác đã đến.
"Đi nào!" Thôi Giai Cầm trùm khăn, nắm tay Thượng Quan Tiểu Nguyệt ra bên ngoài, đưa nàng cho Thượng Quan phu nhân đã chờ sẵn.
Hôn lễ được diễn ra long trọng, chú rể là Thái tử, người đã định sẵn vào mua xuân năm sau sẽ lên ngôi. Đoàn xe bằng vàng ròng tiến vào cổng thành Phượng Tiên, dẫn đầu là thái tử Tần Nhĩ Dương cùng quan binh bảo vệ xung quanh. Chàng mặc hỷ phục đỏ thẫm, cưỡi ngựa trắng oai phong lẫm liệt. Cả thành Phượng Tiên nô nức ra đường chung vui, tiếng cười tiếng nói râm ran khắp một vùng trời. Đoàn xe đưa dâu xuất phát từ thành Phượng Tiên quay về kinh thành, bộ hỷ phục của thái tử phi Thượng Quan Tiểu Nguyệt rực rỡ như một đóa mạn đà la. Màu đỏ - màu của sự may mắn, nhưng nó cũng là màu của máu...
Hoàng hôn, kiệu vàng rực rỡ tiến vào kinh thành trong niềm hân hoan của người dân nơi đây. Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngồi trong xe ngựa, lắng nghe sự hò reo nô nức bên ngoài.
"Tiểu thư, chúng ta sắp đến rồi." Bên cạnh nàng là Thôi Giai Cầm và Tiểu Nhu, ai nấy cũng đều rơm rớm nước mắt. Họ là những người bầu bạn cùng Thượng Quan Tiểu Nguyệt từ nhỏ, thật là không nỡ rời xa nàng
"Đêm nay chúng ta sẽ ở lại phủ thừa tướng, sáng mai sẽ từ đây tiễn con đi một đoạn cuối cùng." Thượng Quan lão gia huy động giai nhân tách rời người và ngựa của nhà gái tiến về phủ. Ngài nắm lấy tay Thượng Quan Tiểu Nguyệt, đỡ con gái đi về phòng, nếp nhăn nơi khóe mắt đã sâu đi đôi phần. "Con đừng ngần ngại đó là thái tử mà được quyền khi dễ con, nhà Thượng Quan ta không phải một ngọn đèn cạn dầu, nếu xú tiểu tử đó bắt nạt con cứ nói với cha, cha sẽ đến đòi người về cho bằng được."
"Ông cứ chiều hư con gái." Thượng Quan phu nhân thấp giọng quở trách. "Ông xem, ông cưng chiều quá đến bây giờ chưa đứa nào gả đi được đấy. Cũng may là cô con gái này có chỗ gả đi đấy, chứ để đó thì chắc chúng nó héo tàn rồi mất."
"Cha, mẹ, con gái sẽ hạnh phúc mà." Thượng Quan Tiểu Nguyệt mắt ngấn lệ, cùng cha mẹ nàng bước vào trong phủ.
Đêm đã khuya, Thượng Quan Tiểu Nguyệt chợt cảm thấy khó ngủ. Đêm nay nàng không ăn được gì, cứ cảm giác buồn nôn trong người. Trong phòng thật bí bách, nàng khoác một tấm áo khoác mỏng lên người rồi bước ra sau điện.
Trăng đêm nay sáng quá. Thượng Quan Tiểu Nguyệt tiến ra hồ sen trong phủ. Tà áo xanh lam phấp phới theo bước chân nàng. Ánh trăng soi bóng xuống mặt hồ. Nàng nhẹ bước đến bên thành hồ, nhưng không hay biết rằng sau lưng nàng có một người đang tiến đến gần...