Xe ngựa xóc nảy đi thêm một ngày đường đến núi Cư Lâm. Lần này đi còn có cả Tần Nhĩ Dương cùng quân triều đình nên một đường thuận lợi hướng đến. Hoàng hôn, xe ngựa đã dừng chân tại chân núi Cư Lâm, nhưng còn một quãng đường dài nữa mới đến được Tàng Trúc Viện. Nơi đó có một vị danh y nổi tiếng gọi là Phúc Minh Y Sư. Danh tiếng của ngài đồn đại xa gần, đệ tử tính cả thảy là mười người, đã tản đi khắp chốn trị bệnh cứu người. Núi Cư Lâm này bây giờ chỉ còn lại Đại đệ tử, cũng là con trai ông, cùng một nữ đệ tử duy nhất là Thượng Quan Tiểu Tuyết.
"Các ngươi đêm nay ở lại đây, tìm nhà trọ nghỉ chân, ta đưa thái tử phi lên trên. A Mục, đi theo ta." Tần Nhĩ Dương phân phó kỹ càng, rốt cuộc chỉ mang theo một người tên A Mục cùng tiểu tỳ của Thượng Quan Tiểu Nguyệt nàng - Tiểu Nhu theo từng bậc thang đá leo lên Tàng Trúc Viện. Thượng Quan Tiểu Nguyệt đã đưa thư đến trước, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ tứ muội muội cũng đã nhận được.
Bốn người đi thêm một canh giờ nữa mới đến đỉnh núi. Rừng trúc khẽ xào xạc theo tiếng bước chân, dường như cũng muốn thông báo cho người ở bên trong viện biết sự có mặt của khách.
"Ai đó?" Hạ Phi Vũ một thân y phục trắng bước ra nghênh đón.
"Ta là Thượng Quan Tiểu Nguyệt - tam tỷ của sư muội ngươi." Thượng Quan Tiểu Nguyệt tiến lên trước hành lễ.
"Hóa ra là Thượng Quan cô nương, mời." Hàn Đông Quân là Đại đệ tử của Phúc Minh Y Sư, cũng là con trai người. Chàng tướng mạo khôi ngô tuấn tú, không những biết chữa bệnh mà còn am hiểu các loại dược thảo, tinh thông dùng thảo mộc trị độc.
Tần Nhĩ Dương cùng Thượng Quan Tiểu Nguyệt đi theo sau Hạ Phi Vũ, dưới đến gian phòng phía sau đình viện.
"Tỷ tỷ." Thượng Quan Tiểu Tuyết từ từ bước đến, hành lễ với Tần Nhĩ Dương cùng Thượng Quan Tiểu Nguyệt. Nàng xinh đẹp thanh tú, gương mặt hao hao nét với Thượng Quan Tiểu Nguyệt, nhưng ánh mắt lại toát lên một sự xinh đẹp thoát tục. Y phục xanh trên người nàng tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo, trông nàng hệt như một vị thần ở tam giới. Tứ cô nương Thượng Quan từ nhỏ đã có một khứu giác đặc biệt nhạy cảm, tinh thông dược thảo, từ năm mười tuổi đã được Thượng Quan lão bà đưa đến núi Cư Lâm tìm Phúc Minh Y Sư bái sư học đạo. Nhưng Thượng Quan cô nương thể chất nhạy cảm, có thể nhận ra mùi thuốc nhưng không thể ngửi được mùi máu, thành ra Phúc Minh Y Sư từ chối tiếp nhận nàng. Tuy nhiên, sau này, nàng lại được ở lại, trở thành nữ đệ tử duy nhất trong Tàng Trúc Viện, cũng là đệ tử duy nhất của Hạ Phi Vũ. Nàng không phải đi theo sư tổ chữa bệnh như những đồ đệ khác, chỉ ở lại trúc viện này ngày ngày điều chế thảo dược, nghiên cứu mùi hương cùng với sự phụ nàng. "Tỷ đã đến."
"Tiểu Tuyết Nhi, con đưa Thượng Quan cô nương cùng thái tử đến điện, tiếp đãi ân cần." Hạ Phi Vũ không xen vào cuộc gặp gỡ của tỷ muội Thượng Quan nữa, hắn phất tay áo, căn dặn một chút rồi bỏ đi. Áo bào trắng theo bước hắn khuất sau đình viện.
"Vâng, sư phụ đi nghỉ sớm." Thượng Quan Tiểu Tuyết gật đầu. Sư phụ nàng không thích hành lễ, nên từ năm mười tuổi nàng được người tiếp nhận đã không phải thực hiện bất kỳ một lễ nghĩa nào.
Đêm đã khuya, Tần Nhĩ Dương được sắp xếp riêng một phòng cho khách, Thượng Quan Tiểu Nguyệt được tứ muội Thượng Quan Tiểu Tuyết đưa về gian phòng nhỏ của nàng. Tần Nhĩ Dương nằm im lặng, dường như chàng cảm thấy có điều gì đó không ổn đang đến gần.
"Ai đó?" Một tiếng kêu lớn bên ngoài gian phòng của chàng. Dường như đó là giọng của Hạ Phi Vũ. Tần Nhĩ Dương bật dậy, ngay lập tức né tránh phi tiêu có độc.
"Đừng lo cho ta, bảo vệ thái tử phi!" Tần Nhĩ Dương nghe tiếng bước chân của A Mục, chàng hét lớn. Nhiều năm luyện võ của chàng dư sức đấu được với bọn thích khách này, nhưng Thượng Quan Tiểu Nguyệt nàng cùng muội muội không có võ công, phải bảo vệ thật tốt các nàng. Tần Nhĩ Dương khẽ nhíu mày, sớm biết thế thì đêm nay nên mang nàng ở bên cạnh rồi.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt cùng Thượng Quan Tiểu Tuyết đều chưa ngủ. Hai tỷ muội lâu ngày gặp lại thật nhiều chuyện muốn nói. Thượng Quan Tiểu Tuyết chỉ bé hơn Thượng Quan Tiểu Nguyệt một tuổi, từ nhỏ hai nàng đã quấn quýt lấy nhau. Thượng Quan Tiểu Nguyệt nằm cùng muội muội, cơ hồ nhận ra nàng có tâm sự. Nhưng gặng hỏi mãi, muội muội cũng không nói ra được đó là gì, nhưng nàng cảm nhận được, dường như là có liên quan đến vị sư phụ kia,
"Thái tử phi!" Bỗng một tiếng kêu lớn từ bên ngoài cửa khiến hai nàng giật mình, vội bật dậy thay y phục.
"Có chuyện gì không?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt cất tiếng hỏi lớn. Nàng nhận ra đó là giọng nói của A Mục.
"Có thích khách!" Thêm một giọng nói nam nhân ở bên cạnh - Là Hạ Phi Vũ. "Tiểu Tuyết Nhi, bảo vệ thái tử phi!"
"Vâng." Thượng Quan Tiểu Tuyết mím môi, tay nắm chặt lấy tay tỷ tỷ. Nàng đã được sư phụ dạy cho một ít võ công, nhưng chỉ đủ để phòng thân, hoàn toàn không đủ để đấu lại bọn thích khách kia.
"Tốt hơn hết là ở trong này, đừng ra ngoài vướng víu." Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhìn ánh mắt em gái lo lắng cho người bên ngoài, khẽ trấn tĩnh nàng.
"Để muội đi khóa cửa." Thượng Quan Tiểu Tuyết khẽ khàng gật đầu, tai vẫn dựng lên nghe ngóng. Một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi nàng, cũng là mùi hương mà nàng ghét nhất - mùi máu.
Dường như Thượng Quan Tiểu Nguyệt vẫn chưa nhận ra được cái mùi chán ghét đó, nên nàng quyết định không nói. Tiếng kiếm vang lên ngày một to dần, đánh vào trong lòng hai nàng những ngổn ngang nỗi lo khác nhau. Hai cô nương không ai nói với ai câu nào, im lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Bên ngoài là một trận địa hỗn loạn, hoàn toàn khác với sự im lặng bên trong gian phòng kia.
"Nói mau, các người là ai!" A Mục hét lớn, kiếm trong tay vung lên một đường. Hắn càng phải kéo thời gian, đợi viện binh ở dưới chân núi chạy lên. Nhưng bỗng dưng trong đầu hắn lướt qua một bóng người con gái.
"Có chuyện gì sao?" Hạ Phi Vũ nhìn dáng vẻ của A Mục, chợt nghĩ đến trong đình còn một tiểu cô nương đang ở gian sau bếp. "Ta ở đây cầm chân bọn chúng, ngươi đi tìm người đi."
"Thay ta bảo vệ thái tử phi!" A Mục đưa tay làm động tác cáo lui, dần rút về sau, né tránh tầm mắt các tên thích khách rồi chạy đi tìm Tiểu Nhu. "Cáo từ!"
A Mục vừa rời đi, một hàng thích khách mang khăn mặt đen đã xông vào. Hạ Phi Vũ nhìn lũ người trước mặt mà nhủ thầm, bọn chúng đến đây muốn diệt trừ thái tử và thái tử phi sao?
Ở bên kia, Tần Nhĩ Dương cũng đón lấy một đám thích khách khoảng mười tên. Chàng bật cười, là hắn ta khinh dễ chàng sao, tại sao chỉ cử đến từng này tên thôi vậy? "Lên hết đi!"
Tiếng kiếm vung nhanh chóng hòa cùng màu máu, nhuộm đỏ cả một khoảng rừng trúc. Cư nhiên thích khách cũng càng nhiều, thật may là viện binh đã đến kịp lúc. Tần Nhĩ Dương xoay người chạy sang phía tây đình viện, nơi ở của Thượng Quan tứ muội. Chàng từ lâu đã không tin trời, không tin đất, chỉ tin vào chính bản thân mình, cư nhiên những ngày qua gặp nàng lại muốn tin vào số mệnh. Ông tơ bà nguyệt đã nối duyên nàng với hắn, đưa đến cho hắn một tiểu nương tử xinh đẹp thanh tuần, hắn lần đầu cảm ơn số mệnh, lần đầu tin vào nhân duyên. Và bây giờ hắn lại một lần nữa cầu xin số mệnh, phải cho nàng yên bình, hắn hứa sẽ dùng cả quãng đời còn lại bảo vệ và chăm sóc cho nàng.
"Tiểu Nguyệt!" Tần Nhĩ Dương hướng gian phòng chạy đến, một tay phụ giúp Hàn Kiến Huân. "Hàn Sư Thúc, đa tạ đã bảo vệ nàng!"
"Xử hết đám này đi rồi nói chuyện!" Thích khách bên này lại trông có vẻ đông và hung hãn hơn bọn thích khách tập kích chàng, không lẽ mục tiêu của hắn ta là Thượng Quan Tiểu Nguyệt?
Nhưng hắn ta hướng đến mục tiêu là nàng để làm gì cơ chứ?
"Thái tử, để thần giúp một tay!" A Mục tìm thấy Tiểu Nhu co ro sau bếp thành công đưa nàng đến đoàn tụ với tỷ muội Thượng Quan, xoay người phụ giúp chống đỡ. Mùi máu tanh hòa lẫn trong không khí tạo nên một sự rợn người đến khó tả. Đêm nay chín sư môn trong Tàng Trúc Viện cùng sư phụ Phúc Minh Y Sư đã ra ngoài chữa bệnh, bằng không cũng khó nói. Nhưng đám thích khách này dám chọn nơi này để ô uế, thật sự khiến người khác không thể dung tha.