Thượng Quan Tiểu Nguyệt bị đẩy ngã từ phía sau, nàng rơi xuống hồ sen lạnh lẽo.
"Cứu... Cứu..." Dẫu đang giữa hè nhưng đêm đến nước trong hồ vẫn lạnh lẽo, như đang cắt lên da thịt nàng. Nàng không biết bơi, chỉ có thể vùng vẫy trên mặt nước.
Tiếng kêu cứu trong vô vọng, thế rồi nàng chìm dần...
Tần Nhĩ Dương, nếu có kiếp sau... Nhớ đến tìm ta trước nhé...
Cha, mẹ, ca ca, muội muội, xin lỗi con gái bất hiếu, con gái đi trước đây...
Thượng Quan Tiểu Nguyệt mở mắt ra, xung quanh lúc này không phải hồ nước lạnh lẽo nữa mà là một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy.
"A... Nhĩ Dương..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt kêu lên, giọng nàng lạc hẳn đi. "Lạnh quá..."
"Tiểu Nguyệt." Tần Nhĩ Dương ngủ gật bên thành giường, tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng. Vừa nghe tiếng nàng kêu chàng đã bật dậy. Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhìn kỹ thấy khóe mắt chàng sưng đỏ, dường như còn một hàng nước mắt vẫn chưa khô đọng lại. Chàng đã khóc sao? "Nàng... Nàng... Tỉnh... Đợi ta, ta gọi thái y. THÁI Y!"
"Thái tử, thái tử phi!" Viên thái y chạy nhanh vào, theo sau là Thượng Quan phu nhân cùng các muội muội của nàng.
"Nàng tỉnh, ngươi mau kiểm tra." Tần Nhĩ Dương ôm lấy thân hình mềm mại, một tay nắm lấy tay nàng đưa lên cao. Cổ tay mảnh khảnh run rẩy lộ ra. Thượng Quan Tiểu Tuyết cũng mau chóng tiến đến giúp đỡ.
"Bẩm..." Thái y mím môi, bắt mạch cẩn thận, trong phút chốc nét mặt trở nên bàng hoàng. Vị thái y tuổi đã cao không giữ được bình tĩnh ngã rạp xuống đất, tay run run như không muốn tin vào kết quả mình nhìn thấy. "Bẩm..."
"Có chuyện gì sao?" Thượng Quan Tiểu Tuyết thấy nét mặt kinh sợ của viên thái y liền nắm lấy tay tỷ tỷ. Dẫu nàng không thể hành nghề cứu người nhưng bắt mạch, châm cứu, sắc thuốc nàng đều có thể làm được. "Tỷ... Tỷ tỷ..."
"Có chuyện gì vậy?" Thượng Quan phu nhân tiến đến gần viên thái y, nét mặt tràn đầy lo lắng.
"Bẩm... Thái tử phi... đã... đã có mang ạ..." Viên thái y run run đáp. Hắn biết vị thái tử phi này hai năm qua ở trong điện thái tử cô đơn lẻ bóng, quán xuyến lo liệu mọi việc trong cung cấm, ngay cả hoàng hậu cũng có lời ngợi khen. Nhưng nàng chỉ vừa quay về thành Phượng Tiên mới sáu tuần, trước khi thái tử viễn chinh từ phía bắc về sau mười năm rời xa kinh thành, vậy thì làm sao nàng có thể... Điều này, là tội đại nghịch bất đạo, không thể... dung thứ...
"Có mang?" Thượng Quan phu nhân như không tin vào tai mình. Bà đưa mắt hỏi lại tứ nữ của mình. Thượng Quan Tiểu Tuyết nhận lấy ánh mắt ngờ vực của sinh mẫu, cũng khẽ gật đầu.
Cả gian phòng đều rơi vào trầm lặng, đến mức Thượng Quan Tiểu Nguyệt nghe cả tiếng hít thở không thông của nam nhân đang ôm lấy nàng trong lòng ngực. Nàng áp mặt vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập rộn rã, bả vai hắn run lên, dường như đang che giấu cảm xúc.
"Tiểu Nguyệt, nàng có mang rồi?" Tần Nhĩ Dương nắm lấy tay Thượng Quan Tiểu Nguyệt, mấp máy môi hỏi. "Nàng có mang rồi..."
"Tiểu Nguyệt Nhi, con nói cho ta biết, đứa trẻ này là của ai?" Thượng Quan phu nhân nhìn dáng vẻ sững sờ của Tần Nhĩ Dương, trong lòng cảm thấy lo sợ. Đứa con gái bà tự hào nhất, bà yêu thương nhất, đứa con gái sẽ làm rạng danh Thượng Quan gia, sao bây giờ lại... "NGƯƠI CÓ ĐỂ THỂ DIỆN NHÀ THƯỢNG QUAN Ở TRÊN ĐẦU KHÔNG HẢ? TẠI SAO NGƯƠI LẠI LÀM CHUYỆN MẤT MẶT NHƯ VẬY? TẠI SAO? NÓI TA BIẾT, HẮN LÀ AI? TẠI SAO NGƯƠI LẠI LÀM CHUYỆN BẠI HOẠI GIA PHONG NHƯ THẾ NÀY HẢ? NGƯƠI CÓ BIẾT NGƯỜI LÀ THÁI TỬ PHI KHÔNG HẢ? NGƯƠI... NGƯƠI KHÔNG CÒN LÀ CON GÁI CỦA THƯỢNG QUAN GIA NỮA. NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ CON GÁI CỦA TA NỮA. THỂ DIỆN CỦA CHA NGƯƠI ĐÃ MẤT SẠCH TRÊN NGƯỜI NGƯƠI RỒI, NGƯƠI CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?"
Thượng Quan phu nhân gào khóc, tiến đến kéo tay Thượng Quan Tiểu Nguyệt. Nàng sợ hãi trốn vào trong lòng Tần Nhĩ Dương, chợt khóc òa lên. Nàng có mang, thì đứa trẻ đó chính là con của nàng với chàng cơ mà, tại sao mẹ nàng lại nói như vậy?
"Đủ rồi!" Tần Nhĩ Dương một tay ôm lấy bả vai gầy yếu của Thượng Quan Tiểu Nguyệt, khẽ gầm lên. Thượng Quan phu nhân cũng được Thượng Quan Tiểu Tuyết kéo ra, lúc này đã quỳ sập xuống, cúi đầu tạ tội.
"Thái tử, xin người hãy cho Thượng Quan chúng ta một con đường sống." Thượng Quan phu nhân gập đầu, nước mắt rơi như mưa. "Là họ Thượng Quan ta có lỗi với ngài."
"Hài tử trong bụng nàng là con của ta." Tần Nhĩ Dương ôm lấy Thượng Quan Tiểu Tuyết vẫn còn nức nở hoa lê đái vũ vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lấy lưng nàng trấn an. "Không có chuyện thê tử của ta hủy hoại gia phong Thượng Quan, càng không có chuyện nàng làm chuyện có lỗi với ta. Ta và nàng đã gặp nhau ở thành Hà Châu rồi. Người làm mẹ nàng, tại sao lại đối xử nàng như vậy? Hài tử này, là hoàng thế tôn của triều đại này, ai dám đặt điều bàn tán về danh phận của nó, chém không tha. Và ai động đến thê tử của ta, cho dù đó là một sợi tóc, một lời xì xầm sau lưng, thì mang kẻ đó đến trước mặt ta tự mình chịu tội, nàng là thái tử phi, ta xin thề chỉ có mỗi nàng làm thê tử mà thôi, nghe rõ chưa?"
"Nhĩ Dương..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đen to tròn mờ đi vì nước mắt. "Đừng làm gì tổn hại mẫu thân ta..."
Nàng ngồi thẳng dậy, run rẩy bước xuống giường. Nàng tiến đến trước mặt Thượng Quan phu nhân, quỳ xuống trước bà. "Hài nhi có tội, hài nhi bất hiếu, xin mẫu thân bớt tức giận. Và đứa trẻ trong bụng hài nhi, thật sự là của tướng công chàng. Hài nhi, xin mẫu thân tin tưởng hài nhi."
Tiếng đồn một đồn mười, mười đồn một trăm, chẳng mấy chốc tin thái tử phi mang thai đã lan khắp kinh thành.
"Thật đúng là song hỷ lâm môn." Hoàng đế nghe tin trên gương mặt không giấu được nụ cười. Hắn không ngờ đứa con trai từ trước đến nay không màng nữ sắc, nguyện mười năm đem quân đi trấn giữ biên ải, lại ngay trong lúc có thái tử phi còn mang về thêm một hoàng thế tôn. "Thượng Quan khanh, nhéo ta một cái xem ta đang mơ phải không?"
"Ấu trĩ!" Thượng Quan thừa tướng quở mắng vị hoàng đế kia, nhưng cũng phải bật cười. Hắn cư nhiên trở thành ngoại tổ phụ rồi sao?
"Phụ thân, Thượng Quan thừa tướng, giờ lành đã điểm!" Một nam nhân trường bào đen tiến vào bên trong điện, cúi người hành lễ. Ngày vui hôm nay, màu sắc trang phục của hắn thật sự không hợp một chút nào. Hắn là thân vương Tần Hiền Vương - Tần Nhĩ Thông - nhị hoàng tử thiên triều.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt một thân hỷ phục đỏ thắm, tà váy khẽ đong đưa theo từng bước chân nàng. Gương mặt xinh đẹp khóc nức nở ẩn sau tấm mành đỏ, thật khiến người khác cảm thấy đau lòng. Thượng Quan gia trên xuống dưới không thể đi cùng nàng, chỉ đứng nơi cửa phủ thừa tướng, ai nấy đỏ hoe đôi mắt. Nàng trong một khoảnh khắc thật sự muốn quay lại ôm cả gia đình vào lòng, nhưng nàng không thể. Kể từ giờ phút này nàng đã chính thức xuất giá, chính thức trở thành thái tử phi của thiên triều. Hơn hết, nàng đã gả cho Tần Nhĩ Dương - nam nhân không biết từ lúc nào đã lặng lẽ khắc sâu vào trong tim nàng.
"Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!" Tần Nhĩ Dương nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đen xen vào nhau. Bàn tay to lớn đầy vết chai của hắn bọc lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng, đưa nàng đi từng bước xuyên qua sân rộng đi vào chính điện nguy nga. Lễ kết bái, lễ sắc phong, Thượng Quan Tiểu Nguyệt nàng chính thức đã trở thành nương tử của Tần Nhĩ Dương rồi.
"Nương tử, nàng thật đẹp!" Tần Nhĩ Dương bước vào phòng tân hôn trang hoàng lộng lẫy, nhìn thê tử của mình ngồi nơi giường. Chàng tiến lại, vén khăn trùm đầu của nàng ra, để lộ gương mặt yêu kiều dưới ánh nến.
"Tướng công..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt mỉm cười, đón nhận nụ hôn ngọt ngào của Tần Nhĩ Dương. "Ta thật hạnh phúc."