Cả ba đứng ngoài trời trò chuyện đôi câu, sau đó bị gió hun lạnh tái mới lũ lượt kéo vào nhà sưởi ấm.
Đại thiếu gia trải mấy cuộn giấy mang theo lên bàn, ghép nối chúng thành một bức tranh lớn hùng vĩ.
Y cùng Thẩm Thiếu Hạo châu đầu lại xì xà xì xầm với nhau, nam tử ở bên cạnh nhăn mày nhìn đống chữ chi chít và hình vẽ kỳ lạ bày trước mắt, nhận ra mình chẳng hiểu gì hết.
Nhưng sách của đại thiếu gia luôn khiến hắn khó hiểu, vậy nên hắn rất thoải mái hỏi ra miệng: "Đây là cái gì thế?"
Đại thiếu gia cầm bút đề thêm chú thích vào quyển sổ nhỏ: "Đệ tính xây một nơi để liên kết với các thương lái thu mua lá chè."
Nam tử sửng sốt: "Đệ định mở tiệm kinh doanh?"
Đại thiếu gia cặm cụi viết viết: "Sao huynh ngạc nhiên vậy?"
"Thì... Tại, ta thấy đệ học rất giỏi, cứ ngỡ đệ sẽ theo con đường làm quan của phụ thân."
Đại thiếu gia vẫn cặm cụi viết viết: "Đệ không muốn làm ác quan, nhưng làm quan thanh liêm còn lâu mới giàu, muốn giàu mau thì phải thăng tiến, mà thăng tiến sẽ phải rời khỏi phủ Dương Châu, đệ không thích."
"Vì sao không thích?"
Đại thiếu gia ngưng bút, nhấc mi nhìn hắn, không trả lời mà chỉ lái sang chuyện khác: "Huynh nên bắt đầu nghĩ về tương lai của mình nhanh đi, suốt ngày lông bông như này không sợ bị hai sư phụ mắng chết hả?"
Nam tử cười thần bí: "Ta đã có dự định cho tương lai rồi, đang chờ thời cơ thôi."
Dự định?
Dự định nào? Thời cơ gì?
Đừng bảo đối phương định học theo nhị vị sư phụ làm hiệp khách hành tẩu giang hồ chi chi đó nhé?
Nhớ đến các mối quan hệ chồng chéo phức tạp của Ma giáo, đại thiếu gia không nhịn được muốn nhắc nhở vài câu, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Thẩm Thiếu Hạo cắt ngang.
"Ta thấy bản vẽ chỗ này nhìn rối mắt quá, có thể cải biến tối giản thêm một chút không?"
Nhóc đáng ghét năm xưa nay đã biết đọc bầu không khí, nghĩ rằng nếu mình còn ở đây sẽ gây phiền toái tới hai người họ, liền tự giác cáo lui khỏi đại sảnh.
Thẩm Thiếu Hạo nhìn bóng lưng hắn đi xa, bất chợt nảy sinh chút xúc động, giả đò chấm chấm khoé mắt: "So với tính tình hống hách thuở bé, chậc, tiểu tử thúi hiện tại biết điều hơn nhiều, mặc dù vẫn cái dáng vẻ coi trời bằng vung đó, nhưng chung quy đã đắp nặn ra được phong thái của bậc nam nhi trưởng thành. Thân là người nhìn nó lớn lên, ta tự nhiên muốn khóc quá..."
Đại thiếu gia suy ngẫm ý tứ trong lời lão nói, thần sắc trên mặt bỗng trở nên muộn phiền.
...
Nam tử rảnh rỗi không việc gì làm, bèn muốn đi tham quan thư các của Thẩm Thiếu Hạo.
Do ám ảnh hồi nhỏ với sách vở, nam tử chưa bao giờ thực sự đặt chân vào đây (bất chấp đại thiếu gia liên tục ỉ ôi lôi kéo), nay nhìn trực diện mới phát hiện, chỗ này không kinh khủng như hắn tưởng, trái lại mùi huân hương dịu nhẹ vờn quanh chóp mũi còn khiến thần kinh người ta thư giãn.
Nam tử đến gần kệ sách to rộng nhất đặt giữa phòng, lướt tay trên từng góc sách được xếp đều tăm tắp. Vài quyển trông rất mới, mùi khá thơm, hắn cầm lên lật lật mấy cái, sau đó mất hứng thú bỏ về chỗ cũ.
Cứ quan sát lung tung không mục đích hồi lâu, tầm mắt nam tử đột nhiên dừng tại một xấp giấy lộn xộn kẹp trong kẹt tủ.
Giữa bốn bề ngăn nắp có vẻ đặc biệt nổi bật.
Mở ra xem, trên bìa sách chỉ ghi chú vài dòng chữ vừa nhỏ vừa mờ, hình như đọc là... "Long Dương Đồ".
... Long Dương Đồ là cái gì?
Sách vẽ rồng à?
...
Đợi khi đại thiếu gia và lão sư phụ bàn xong chuyện, bóng tà dương đã ngả hẳn sang phía Tây.
Trên đường về.
Bộ dáng nam tử bồn chồn không yên, bàn tay vuốt tới vuốt lui nếp áo trước ngực.
Đại thiếu gia vỗ vai hắn: "Huynh thấy không khỏe ở đâu hả?"
Nam tử quay đầu quan sát xung quanh, sau đó tỏ vẻ thần bí nói khẽ với đại thiếu gia: "Ta vừa phát hiện một trò rất thú vị được giấu trong thư các của lão Thẩm, đệ muốn xem thử không?"
Từ những ngày thơ bé, nam tử đã thường xuyên lôi kéo đại thiếu gia làm đủ chuyện xấu xa bỉ ổi, nhưng hắn rất ngốc, bao giờ cũng bị y thuyết phục ngược lại, dụ dỗ tên nhóc đáng ghét ngỗ nghịch năm ấy càng lúc càng ngoan hiền tử tế đi.
Đáng tiếc giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, và chuyện xấu xa trên thế gian thì nhiều vô cùng vô tận.
Đại thiếu gia rất có kinh nghiệm hỏi đối phương: "Ồ, trò vui gì?"
Nhưng lần này nam tử không dễ dàng kể với y nữa: "Tạm thời chưa cho đệ biết được, đợi tối nay ta thử nghiệm xong, thấy thoải mái rồi mới bảo đệ sau!"
Đại thiếu gia nheo mắt, đột nhiên bị những lời này chọc không vui.
Trước giờ đối phương chưa từng giấu giếm y điều gì.
Bọn họ rõ ràng luôn luôn đồng hành với nhau.
Tính tình hắn ngây ngơ, còn mang thân phận đặc thù là đệ tử của đệ nhất kiếm khách lẫn giáo chủ Ma giáo, nếu không nhờ y mấy phen nghĩ Đông lo Tây, chỉ dựa vào loại thái độ vô tư lự bao năm qua của hắn, chắc sớm đã bị giang hồ hiểm ác ngoài kia lừa đến không biết mặt trời mọc hướng nào.
Đại thiếu gia vô duyên vô cớ hờn dỗi suốt cả buổi tối, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Kết quả, y như tên điên nửa đêm lật chăn ngồi dậy, trèo cửa sổ, lon ton chạy tới nhà nam tử.
Đại thiếu gia không rõ bản thân bị chập mạch chỗ nào, tóm lại y muốn biết loại "trò vui" gì có thể khiến hắn giấu y đi hành sự một mình!
Làm bằng hữu lâu năm, đại thiếu gia nắm rõ trong lòng bàn tay nhất cử nhất động của nam tử, biết thời điểm đối phương thích làm chuyện lén lút nhất là sau giờ Tý.
Nhưng tị hiềm ngũ quan nhạy bén của người luyện võ, y không dám bám quá gần, mấy phen suýt mất dấu cũng chẳng thể lộ liễu đuổi theo, đành ẩn núp trườn bò hoà vào dòng người trên phố, mệt tới vã mồ hôi lưng.
May mà hôm nay đúng ngay ngày hội dân chúng khấn cầu vụ mùa bội thu, khá nhiều gia đình đổ ra đường mua nhang đèn và câu chúc bình an, không thì đại thiếu gia lại phải vất vả nghĩ thêm cách bám đuôi khác.
Nam tử vừa đi vừa hỏi đường người xung quanh, coi bộ nơi sắp đến không phải chỗ bọn họ quen thuộc.
Đại thiếu gia nối gót theo hắn, càng theo càng cảm thấy sai sai, tới khi thực sự đứng trước biển hiệu lung linh lộng lẫy đề 3 chữ "Hoa Nguyệt Lâu", y sững sờ luôn.
Kia chẳng phải chốn đàng điếm ăn chơi da^ʍ danh vang xa khắp phủ Dương Châu rộng lớn hay sao?
Hồi trước mỗi lần cãi nhau với phu nhân, Phương Tri Khanh rất thích chui vào đây "uống rượu giải sầu", sau đó bị Mộc Xuân Miêu nổi trận lôi đình chạy đến xách về, đại thiếu gia còn đứng ngay bên cạnh âm thầm phê bình phụ thân nhà mình nữa nè!
Nhưng chuyện bất ngờ vẫn chưa dừng tại đấy.
Nam tử không ghé sang Hoa Nguyệt Lâu, hắn thậm thụt quan sát xung quanh, cuối cùng hiên ngang đường hoàng tiếp nhận lời mời chào từ tú ông của Vọng Hồ Các!
Vọng Hồ Các được xây đối diện Hoa Nguyệt Lâu, đều do một chủ đẻ ra, chức năng tương đồng, chỉ có đối tượng phục vụ khác nhau.
Bên này cung cấp kỹ nữ, bên kia cung cấp kỹ nam, thật mẹ nó là một đôi trời phối dội cứt vào thuần phong mỹ tục quốc gia!
Thái dương đại thiếu giật đùng đùng như pháo hoa, nứt mắt nhìn một tên kỹ nam áo quần lả lướt được tú ông giới thiệu cho nam tử.
Thấy nam tử dòm mình chằm chằm, tên kỹ nam đỏ mặt thẹn thùng, tiến lên vài bước nắm lấy tay hắn.
Thẹn thùng cái rắm á!
Nhưng điều khủng khϊếp nhất chính là, nam tử vậy - mà - không - đẩy - gã - ra!!
Ngọn lửa vô danh bốc ngùn ngụt thiêu cháy tất thảy khí chất thong dong bình thản thường ngày của đại thiếu gia, y không màng ẩn nấp trốn tránh nữa, hiện thân xông đến sau lưng nam tử.
Kỹ nam bị vẻ mặt tựa quỷ đòi mạng của thiếu gia doạ kinh hô một tiếng.
Nam tử cũng hết sức bất ngờ, chưa kịp thắc mắc câu nào đã được y túm tay lôi mạnh đi.
Đám khách nhân xung quanh xì xào bàn tán, có kẻ hớn hở khi người gặp hoạ:
"Gì thế, đánh ghen hả?"
"Tức phụ đánh ghen còn chưa khoa trương vậy đâu, ta nghĩ chắc là đòi nợ thôi..."
...
Đại thiếu gia kéo nam tử tới một ngõ hẻm thanh vắng thì dừng chân.
Nam tử cảm nhận rõ hơi nóng hầm hập toả ra từ đối phương - hắn chưa bao giờ trông thấy người bạn thuở nhỏ của mình giận dữ đến mức này.
Bộ có ai mắt không tròng dẫm trúng đuôi y à?
Nam tử chẳng hiểu gì hết, đành gãi đầu bày tỏ niềm nghi vấn: "Nửa đêm nửa hôm sao đệ lại xuất hiện ở đây?"
Đại thiếu gia âm u quay đầu nhìn hắn.
"Còn huynh? Sao huynh lại xuất hiện ở đó?"
Nam tử bối rối cuộn tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng: "Khụ... Ta muốn thử nghiệm."
"Thử nghiệm gì?"
"Xấp giấy ta tìm được trong thư các của lão Thẩm."
Đại thiếu gia nheo mắt: "Xấp giấy nào? Huynh có đang mang nó theo bên người không?"
"À... Có."
Nam tử tự giác đem đống giấy lộn xộn trong ngực áo ném cho y xem, còn khoa tay múa chân hệt như vừa phát hiện chân trời mới: "Đệ coi đi, rất lạ lùng và thú vị đúng chứ? Hoá ra giữa nam với nam còn làm được loại chuyện này!"
Đại thiếu gia nhìn đám hình vẽ đồϊ ҍạϊ phơi bày trên từng trang giấy trắng, nửa ngày không nói lời nào.
Nam tử chột dạ nuốt nước bọt. Hắn biết đối phương xưa nay ghét nhất những việc xấu xa trái ngược đạo lý, dẫu chỉ một chi tiết nhỏ cũng đủ khiến y chướng tai gai mắt.
Hắn lo y tức quá sẽ xé đống giấy cầm trên tay thành vụn bột.
Nhưng đại thiếu gia phản ứng yên tĩnh một cách bất thường.
Y chậm rãi gấp gọn xấp giấy theo nếp cũ, ánh mắt sáng ngời rọi thẳng vào hắn: "Huynh bất ngờ? Hai sư phụ của huynh chính là cái dạng này."
Nam tử há hốc mồm, vất vả nặn ra một từ: "Hả?"
Đại thiếu gia chẳng lạ gì kiểu tính cách ngây ngơ tới vô tâm của đối phương, thần sắc bất đắc dĩ hỏi hắn: "Huynh có thấy việc nam nam hoan ái rất ghê tởm không?
Nam tử chẳng thèm suy nghĩ, lắc đầu ngay lập tức: "Ghê tởm gì chứ, nếu ghê tởm ta đã không ghé sang Vọng Hồ Các... Lại nói, ta vừa phát hiện bản thân kỳ thực không quá bài xích chuyện động chạm với người đồng giới, dù là nam hay nữ, cảm giác lúc được nắm tay đều rất dễ chịu nha!"
Đồng tử đại thiếu gia trong khoảng khắc liền tối đi.
Nhớ tới cảnh đối phương và tên kỹ nam xa lạ quấn quýt ban nãy, y ma xui quỷ khiến thốt lên: "Vẫn muốn thử chứ?"
"Thử gì?"
"Thao đàn ông."
"..."
Nam tử im lặng.
Bọn họ làm bằng hữu sắp 10 năm tròn, chung tay giở bao nhiêu trò thọc gậy bánh xe, đối với ám hiệu hàm chứa trong mắt nhau nắm rõ như lòng bàn tay.
Hắn nghĩ y hẳn là đang đùa, hoặc do trời tối nên hắn nhìn nhầm ý tứ của y.
Đầu óc nam tử luôn là một đường thẳng, nếu tình huống quá vòng vèo khúc chiết, hắn thường sẽ xử lý không kịp.
Bất tri bất giác tiếp tục bị đại thiếu gia túm tay lôi đi.
Đến lúc hồi thần, cả hai đã đứng trước một nhà trọ tồi tàn.
Đại thiếu gia nép sát bên hắn, nói khẽ: "Ông chủ của các khách điếm lớn đều quen biết cha mẹ đệ, muốn tránh tai mắt bọn họ thì chúng ta đành nương nhờ tạm nơi này thôi."
Sau khi nghe những lời ấy, tim nam tử đột ngột đập mạnh, khí huyết toàn thân sôi trào, tựa những năm tháng thiếu thời hai đứa lén trốn người lớn bày trò nghịch ngợm.
Mà hiện tại cũng không khác mấy.
Chẳng qua dăm ba trò nghịch ngợm ngày bé biến thành từng cái ôm hôn vuốt ve. Hai người cởi sạch quần áo, bấu lấy nhau lăn lộn trên giường.
Chênh lệch kích thước giữa bọn họ không nhỏ, đại thiếu gia gần như lọt thỏm trong vòng tay nam tử, gắng hết sức rướn cổ hôn môi cùng hắn.
Khổ cái cả hai đều lần đầu làm chuyện đó, còn là làm với bạn thơ ấu, động tác vừa sượng vừa cứng ngắt, lưỡi chưa chạm nhau mà răng đã cụng liên hồi, vụng về không tả nổi.
"Ê từ từ, đệ có biết cách làm chưa?"
"... Chưa. Huynh biết không?"
"... Không."
Cho nên, nhị vị lại luống cuống bày xấp giấy lộn xộn lên bàn, phát huy năng lực học tập tối đa, nhặt nhạnh từng li từng tí kiến thức một.
Nam tử đè thiếu gia xuống dưới thân, cúi đầu ngậm nhũ hoa của đối phương vào miệng.
Đại thiếu gia thấy nhột lắm, nhưng tay vẫn vuốt vuốt tóc nam tử, khích lệ hắn cứ tiếp tục.
"Chắc là làm như vầy..."
"Bậy rồi, sách viết phải làm thế nọ thế nọ cơ."
"Ủa, trong đây bảo cần cao bôi trơn, nhưng nó là cái gì, chúng ta đâu mang nó theo!"
"Dùng nước bọt thay thế được không..."
"Khoan, ta có chủ ý này!"
Nam tử thẳng người dậy, cầm trụ thịt của mình bắt đầu tuốt lên tuốt xuống.
Rất nhanh, hắn đã tiến vào trạng thái, mồ hôi rướm ra, mày kiếm cau chặt, tiếng thở dốc dần dồn dập hơn.
Đại thiếu gia bên cạnh nhìn đối phương mà tim đập sắp phá tung l*иg ngực.
Bọn họ từng tắm cùng nhau, chỗ nào nên thấy đều đã thấy rồi. Nhưng hiện tại rất khác, mùi đàn ông của nam tử lan tràn khắp ngóc ngách căn phòng chật hẹp, ôm trọn toàn thân thiếu gia, khiến thiếu gia bất giác miệng khô lưỡi khô, bụng dưới không rõ nguyên do co thắt từng trận.
Những phản ứng ấy y chưa bao giờ trải qua, vừa kinh hoảng vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thúc đẩy y muốn làm ra vài việc động trời, tỷ như...
Nam tử vốn đang nhắm mắt để dễ tập trung vào hạ bộ hơn, nhưng trụ thịt sừng sững giữa không trung thình lình được một nơi lạ lẫm nóng ướt bao bọc lại.
Sống lưng hắn tê dại, mở bừng mắt, ngạc nhiên trừng đại thiếu gia đương chôn đầu giữa hai chân mình.
Đại thiếu gia hiện tại... phải nói là... vô cùng chật vật.
Chuyện khẩu giao nghĩ thì tưởng đơn giản lắm, bắt tay vào làm mới phát hiện khó khăn trăm bề.
Miệng y bị mở rộng hết cỡ, từng hồi hít ra thở vào đều trúc trắc, ngập đầy mùi nam tính nồng đậm. Khoé môi bị cọ đến ứ máu, nước mắt sinh lý tích tụ dần rồi thi nhau chảy xuống khuôn cằm tinh xảo.
Vì khóc, khoé mắt chóp mũi đại thiếu gia đỏ hồng một mảng, nom đáng thương không tả nổi. Y biết nam tử đang nhìn mình, xấu hổ muốn kêu hắn đừng nhìn nữa, nhưng chưa kịp lên tiếng thì tóc đã bị nắm lấy.
Nam tử hành động dựa theo bản năng, dùng tay giữ thật chắc đại thiếu gia, sau đó không hề cố kỵ di chuyển eo lưng.
Ban đầu còn ra vào tương đối nhịp nhàng, nhưng sự nhịp nhàng này hỗn độn dần theo thời gian, cuối cùng thành xông loạn bất quy bất tắc, xem miệng y hoàn toàn thành nơi phát tiết.
Đại thiếu gia nức nở từng tiếng đứt quãng, tay siết lấy đùi của nam tử hòng muốn hắn giảm tốc độ, tất cả đổi về một cú thúc sâu vào cuống họng, ép y khóc đến lợi hại.
Ngay khoảnh khắc quyết định, nam tử rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài, bắn tinh đầy tay mình.
Hắn thở phào, nhìn chất lỏng trắng đυ.c dính trên lòng bàn tay và ngón tay, hí hửng nói với đại thiếu gia: "Không có cao bôi trơn thì chúng ta thay tạm thứ này nhé... Ơ, đệ sao thế?"
Đại thiếu gia ôm chăn cuộn bản thân thành một đòn bánh béo mềm, toàn thân run rẩy dữ dội.
Nam tử khó hiểu tóm chân y lôi về phía mình, đại thiếu gia lập tức hoảng hốt dùng tay che hạ bộ.
Tiếc rằng hành động này lọt vào mắt nam tử, hắn đời nào chịu để yên, ỷ bản thân sức dài vai rộng, cưỡng chế tách hai chân y ra.
... Phát hiện nơi tư mật của đối phương đã rối tinh rối mù, dịch thể dính nhớp vây đầy đùi non và bụng dưới.
Đại thiếu gia hổ thẹn muốn đào lỗ chui xuống đất, nam tử đúng giờ phút này lại không hiểu phong tình, hỏi thẳng ra miệng: "Chúng ta chưa đυ.ng chạm gì mà đệ đã xuất rồi, bộ đệ thấy không khoẻ ở đâu hả?"
"..."
Đại thiếu gia tức suýt nổ phổi, há mồm cắn mạnh vào vai hắn: "Thắc mắc nhiều quá, vô chuyện chính đi!"
Nam tử ăn đau cũng cắn trả một phát: "Sao đệ cắn ta!"
Đại thiếu gia khổ tâm hết sức, xoa đầu hắn như dỗ trẻ con: "Rồi rồi, đệ xin lỗi, giờ làm tiếp hay là nghỉ?"
Nam tử vươn tay cởi dây cột tóc của mình, mái tóc dài xoã tung ngang vai, hắn rướn người bao trọn đại thiếu gia trong vòng ngực rắn chắc, hiên ngang lẫm liệt gằn mạnh một chữ: "Làm!"